Vài món đồ trang trí bằng thủy tinh trên bàn đã biến mất, Trình Hoài Cẩn cũng chẳng buồn hỏi.
“Anh hai.” Giang Nghiên Nguyệt vừa thấy anh bước vào cửa là đứng bật dậy đi tới.
Nước mắt cô ta lập tức tuôn trào, vươn tay định ôm Trình Hoài Cẩn.
Trình Hoài Cẩn giơ tay ra chặn cô ta lại.
Cánh tay của Giang Nghiên Nguyệt cứng đờ, nước mắt lại càng rơi lã chã không ngừng. Cô ta cất giọng nghẹn ngào nói: "Anh hai, em xin lỗi. Thật sự xin lỗi anh. Vừa nãy em đúng là mất trí rồi nên mới ăn nói lung tung như vậy.”
Trình Hoài Cẩn xỏ dép đi vào phòng ngủ.
Giang Nghiên Nguyệt theo sát phía sau anh.
Vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, quả nhiên cả bó hoa lẫn bình hoa đều không thấy đâu.
Trình Hoài Cẩn quay đầu lại, Giang Nghiên Nguyệt vội vàng giải thích: “Xin lỗi anh hai, là tại vừa nãy em không cẩn thận làm rơi bình hoa…”
“Còn chuyện gì không?” Nhưng ánh mắt anh nhìn qua đây lại quá đỗi lạnh lùng, như thể trận cãi vã vừa rồi hoàn toàn chẳng hề xảy ra.
Giang Nghiên Nguyệt nghẹn lời, nước mắt lại bắt đầu rưng rưng.
“Anh hai, nếu bây giờ anh không muốn chuyển ra ở chung với em cũng được, đợi khi nào kết hôn rồi dọn đi cũng không muộn.”
Trình Hoài Cẩn trầm giọng nói: “Được.”
Giang Nghiên Nguyệt hơi kinh ngạc, không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy. Nhưng cô ta cũng chỉ có thể vừa hận anh vừa nín nhịn nuốt xuống, mím môi nói: "Vậy, vậy anh hai, anh không giận em nữa chứ?"
Cô ta nói rồi nước mắt lại chực trào tuôn rơi: "Khoảng thời gian này em thật sự là vì quá phiền muộn chuyện trong nhà nên mới thành ra như vậy thôi, anh hai à anh phải tin em, về sau em chắc chắn sẽ không nổi đóa với anh như vậy nữa đâu.”
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn rũ xuống mặt đất, hoàn toàn không hề nhìn cô ta.
Giang Nghiên Nguyệt nói xong anh mới ngước mắt lên, nhưng giọng điệu vẫn rất lạnh nhạt: "Được, có cần anh kêu tài xế đưa em về không?"
Nhìn cái dáng vẻ nói ngọt nói nhạt gì cũng không chịu của anh, trong lòng Giang Nghiên Nguyệt hận muốn điên lên. Nhưng lúc này cô ta cũng đành chịu không thể làm gì khác, cuối cùng chỉ có thể cắn chặt răng, ăn nói ra chiều hiểu chuyện: “Không phiền đến anh hai nữa, em đã bảo tài xế chờ em ở dưới lầu rồi."
Trình Hoài Cẩn gật đầu, xoay người đi vào phòng ngủ.
-
Tháng mười một, Bắc Kinh bước vào cuối thu. Khung cảnh phố xá nhuộm sắc vàng óng, lá rơi xào xạc.
Buổi sáng sớm của một hôm nào đó, Trình Hoài Cẩn đã nhận được một cuộc gọi.
Lúc đó anh đang ở Bắc Xuyên, gần cuối năm ở trường có rất nhiều việc phải làm, mà chuyện của Trình Hoài Lĩnh ở bên phía Bắc Kinh cũng vấp phải khó khăn.
Mọi thứ như bị mắc kẹt trong vũng bùn lầy không thể tiến về phía trước.
Cuộc gọi là của bà ngoại gọi tới, tuổi bà đã cao, quanh năm dậy sớm.
Trình Hoài Cẩn ngạc nhiên không thôi, vì bà đã kêu anh về nhà một chuyến.
Về nhà bà ngoại một chuyến...
Trình Hoài Cẩn cúp điện thoại, ngồi dậy khỏi giường mà mạch suy nghĩ vẫn còn hơi chậm chạp.
Anh ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, lời bà ngoại vừa nói hãy còn văng vẳng bên tai: "Chuyện anh cả anh tham ô đã là sự thật như ván đã đóng thuyền rồi, Hoài Cẩn, anh về đây một chuyến đi, bà ngoại có lời muốn nói với anh."
Trình Hoài Cẩn ngồi bên mép giường, trong tiết trời cuối thu, cửa sổ phòng anh không đóng hẳn, chỉ mở he hé một khe cửa nhỏ.
Lúc này màu trời hãy còn thiên về tông lạnh, sắc xanh mơ màng giăng đầy ngoài khung cửa sổ, anh cảm nhận có luồng không khí hiu hiu, lành lạnh từ từ rong ruổi đến bên tay mình.
Mạch suy nghĩ lắng xuống đầy chậm rãi cùng thận trọng, tựa như không thể, và cũng không dám làm ra bất cứ hành vi bốc đồng nào.
Số điện thoại của Trình Viễn Đông anh đã nhấn vào. Nhưng Trình Hoài Cẩn lại cứ lần lữa mãi không chịu gọi đi.
Một nỗi mỉa mai vốn dĩ đã tồn tại trong âm thầm, cuối cùng đã nặng nề giáng xuống sau cuộc điện thoại này của bà ngoại.
Tại sao Trình Hoài Lĩnh cứ khăng khăng nói mình vô tội, vậy mà đối phương lại cứ hết lần này đến lần khác tìm ra bằng chứng áp đảo, khiến họ rơi vào thế bí không kịp trở tay.
Hà cớ gì Trình Viễn Đông cứ nóng lòng sốt ruột muốn đứng chung phe với nhà họ Giang là thế, ấy vậy mà lại không muốn tin rằng bằng chứng có thể trả lại sự trong sạch cho Trình Hoài Lĩnh.
Phải chăng từ đầu đến cuối, thật ra chỉ có một mình anh vẫn tin rằng Trình Hoài Lĩnh vô tội ư?
Phải chăng sau tất cả, chỉ có một mình anh là người duy nhất còn nhớ Trình Hoài Lĩnh của thuở ban đầu mang dáng vẻ ra sao ư?
Cơn gió lạnh vi vu rong chơi đến bên mắt cá chân, ánh mắt Trình Hoài Cẩn chậm rãi hạ xuống.
Suốt khoảng thời gian này, anh hoàn toàn đắm mình trong guồng quay bộn bề giữa hai nơi, nhiệm vụ giảng dạy nghiên cứu khoa học ở phía Bắc Xuyên anh không thể buông bỏ, mà phía Giang Nghiên Nguyệt ở Bắc Kinh anh cũng không thể lạnh nhạt được.
Anh luôn phải quay cuồng chạy qua chạy lại cả hai phía, bên này lao đầu vào lượng công việc nặng nhọc, bên kia phải ở bên Giang Nghiên Nguyệt trong sự tê liệt vô cảm.
Vào cái ngày Trình Hoài Lĩnh xảy ra chuyện, anh cứ ngỡ như suốt bao năm qua, cuối cùng mình đã tìm được một con đường có thể chỉ đường dẫn lối anh đi đúng hướng. Một con đường mà anh có thể trở về ngôi nhà này sau ngần ấy năm trời.
Vậy mà bấy lâu nay trôi qua, Trình Hoài Cẩn lại bắt đầu trở nên mông lung mịt mờ.
Tựa như lạc lối vào màn sương mù dày đặc, anh nhấc chân cất bước mà chẳng thấy rõ đường đi phía trước, chẳng biết liệu có phải mình chỉ đang dậm chân tại chỗ hay chăng.
Ngọn đèn vốn còn tỏ rạng kia đã dần hoá thành mờ ảo trong màn sương.
Trình Hoài Cẩn biết, bên trong màn sương kia hòa lẫn cả lòng tham cùng d.ục vọng của anh, nhưng cũng trong buổi sớm mai này, anh đã nhận ra một điều, rằng có lẽ ngọn đèn sáng soi kia ngay từ thuở ban đầu đã là giả dối mất rồi.
Liệu con đường dẫn đến "nhà" có thực sự tồn tại, hay thậm chí ngay từ đầu con đường đó căn bản đã chẳng hề hiện hữu?
-
Sáng sớm nay Trình Hoài Cẩn không đánh thức dì Lý dậy, anh chỉ lặng lẽ xuống lầu chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc bước chân đến cửa nhà, run rủi thế nào anh lại lưỡng lự dừng bước trước cửa phòng của Tô Chỉ một hồi. Trong phòng cô vẫn được quét tước dọn dẹp hàng ngày hệt như trước đây, cái hộp trên bàn đã được dì cất vào ngăn kéo.
Trình Hoài Cẩn chậm rãi đi vào phòng cô.
Bước tới bên ban công nhẹ nhàng mở hé một cánh cửa sổ.
Không khí lành lạnh từ từ lướt qua gò má anh, Trình Hoài Cẩn đứng lặng người một lúc. Sau đó khép cửa sổ lại rồi rời đi.
Giao thông thông thoáng suốt cả chặng đường đi, lúc tới nhà bà ngoại vẫn chưa tới mười một giờ.
Dì ở cửa thấy vậy gọi anh một tiếng cậu Trình, Trình Hoài Cẩn gật đầu rồi hỏi bà ngoại đâu?
"Bà đang đợi cậu ở từ đường, đặc biệt dặn cậu đi vào nhớ thắp cho mẹ cậu nén hương trước.”
Trình Hoài Cẩn gật đầu, cất bước đi về phía từ đường.
Xuyên qua dãy hành lang dài tít tắp, Trình Hoài Cẩn đi sâu vào trong sân. Trong sân vườn có hai cây hoa mộc cao lớn xanh tốt, phía dưới là những bông hoa vàng nho nhỏ lả lơi rơi rụng.
Hương thơm phả lên mặt dễ bề khiến anh nhớ lại những năm tháng mình đã từng trải qua ở chốn đây. Ngước mắt lên, Trình Hoài Cẩn nhìn thấy cánh cửa gỗ màu nâu sẫm phía trước.
Anh bước tới, đưa tay đẩy cửa ra.
Trong gian từ đường tối tăm u ám, bà ngoại đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, tay lần chuỗi tràng hạt.
Ánh nắng tràn vào từ ngoài cửa, chiếu thẳng xuống chiếc đệm êm ái trước bài vị.
Bà ngoại không mở mắt ra vì vẫn chưa niệm hết một lượt.
Trình Hoài Cẩn lặng lẽ bước vào từ đường, anh rút một nén hương được đặt ở góc bàn.
Châm hương, cúi rạp người.
C.ắm vào lư hương trước mặt.
Làn khói trắng từ từ phiêu tán bốc lên, Trình Hoài Cẩn ngước mắt nhìn quanh gian phòng này.
Một gian từ đường mà trước kia luôn cảm thấy u tối, đáng sợ, không dám nhìn thẳng là thế, vậy mà giờ đây nhìn lại, nơi này sớm đã mất đi tấm màn sa thần bí ấy rồi.
Mùi hương khói thoang thoảng nhẹ nhàng phả vào khoang mũi.
Mà thực ra, mùi hương ấy cũng mang tới một loại ảo giác khiến lòng người trấn tĩnh lại.
“Lại đây ngồi đi.”
Trong gian từ đường yên ắng, giọng nói của bà ngoại vang lên từ phía sau người anh.
Trình Hoài Cẩn xoay người ngồi xuống bên cạnh bà.
Bà ngoại ngước mắt nhìn anh, thật lâu sau vẫn không nói một lời.
Mà sau đó, là một tiếng thở dài nặng nề.
…
Ngày hôm ấy, Trình Hoài Cẩn đã biết hết ngọn nguồn đâu đuôi sự việc.
Trình Viễn Đông và ba Giang đã biết sự thật Trình Hoài Lĩnh phạm tội từ lâu, nhưng chẳng biết Trình Viễn Đông bằng cách nào đó đã thuyết phục được ba Giang đứng về chung chiến tuyến với mình.
Có lẽ là lời hứa hẹn về món lợi ích khổng lồ nào đó, hoặc cũng có lẽ là do Giang Nghiên Nguyệt kích thêm vài câu thuận nước đẩy thuyền.
Vậy là, Trình Hoài Cẩn anh đây đã trở thành một con tốt thí then chốt nhất nhưng cũng mù mờ nhất trong ván cờ này.
Trình Hoài Lĩnh muốn lợi dụng anh hòng rửa sạch tội danh cho mình, còn Giang Nghiên Nguyệt muốn nhân cơ hội này đạt được mục đích kết hôn với anh. Mà một khi Trình Hoài Lĩnh trắng án được thả ra ngoài, nhà họ Giang cũng sẽ thu lưới được món lợi ích khổng lồ như những gì Trình Viễn Đông đã hứa hẹn, Trình Viễn Đông cũng sẽ có thể cậy nhờ mối ràng buộc với nhà họ Giang để nghênh ngang không ngán một ai.
Một nước cờ hoàn toàn không có khói thuốc súng, hóa ra, ai nấy cũng đều có được lợi ích cho riêng mình.
Chỉ ngoại trừ quân cờ then chốt nhất trong ván cờ này.
Anh hoàn toàn ngu ngơ không hay biết gì, mà sau đó bọn họ lại lợi dụng đoạn ký ức yếu lòng mà anh vẫn luôn không dám chạm tới ấy, khiến anh triệt để hãm sâu biến thành công cụ trong nước cờ của bọn họ.
Một dằm gai sắc nhọn trong tiềm thức, giờ đây cũng đã xuyên qua màn sương mù dày đặc kia, hung hăng đâm vào tận sâu trong trái tim anh.
Là từ khi nào vậy, từ khi nào mà giữa anh và bọn họ đã sớm chẳng còn thứ “tình thân” kia nữa?
Con đường mà anh vẫn luôn ngỡ như có thể dẫn lối anh trở về mái nhà ấy, phải chăng nó vốn chẳng hề tồn tại ư?
Một làn khói trắng chầm chậm bốc lên rồi toả ra từ lư hương.
Trình Hoài Cẩn gần như mất hồn nhìn vào khoảng tối tăm hư vô ấy.
Một cảm giác bất lực sau nỗi thất vọng đến tột cùng.
Song, anh cũng cảm nhận được cơn mưa máu đang lất phất tuôn rơi trong lòng đã cuốn theo cả màn sương mịt mờ kia, rồi cùng từ từ tan biến khỏi nơi lồng ngực anh.
Nước mưa từ từ hòa lẫn thành một con đường nhỏ hẹp dưới chân, Trình Hoài Cẩn men theo lối đi ấy chầm chậm tiến về phía trước. Nơi anh bước tới là một khoảng vườn trồng những khóm hoa khẽ rung rinh nhẹ đưa.
Một thoáng chấn động trong tâm trí không sao kiểm soát được, anh khó lòng dằn xuống cơn căng cứng khắp toàn thân.
Thật ra, anh đã không còn nghe rõ những lời bà ngoại nói nữa rồi.
Anh chỉ nhớ, buổi tối ngày hôm ấy họ cùng ăn với nhau bữa cơm, cô đã nói với anh:
“Trình Hoài Cẩn, tôi cảm thấy ở bên người yêu mình và người mình yêu mới chính là nhà.”
Khi ấy, anh không hề để tâm đến lời nói đó của cô, cũng chẳng từng nghiêm túc nghĩ ngợi về nó. Ấy vậy mà giờ đây, câu nói ấy như một hồi chuông báo động gõ mạnh khiến anh choàng bừng tỉnh, rồi cứ vậy vang vọng trong cõi lòng anh thật lâu, thật lâu.
Cứ có quan hệ máu mủ thì nhất định sẽ là người nhà sao?
Một mái nhà mà anh khổ sở van nài, ráo riết kiếm tìm, một tổ ấm tới từ sự công nhận của Trình Viễn Đông và Trình Hoài Cẩn ấy, chúng có thật sự từng tồn tại ư? Biết bao năm trời, nỗi ân hận cùng tự trách vì vụ tai nạn kia cứ mãi cắm rễ tận sâu trong lòng anh, chính chúng đã che mờ đi hai mắt, khiến anh cứ mãi mù quáng quẩn quanh bên ngoài ngôi nhà này.
Nhưng giờ đây anh mới biết.
Suốt bấy nhiêu năm qua, có lẽ chỉ có anh là người duy nhất còn đau đáu về vụ tai nạn năm đó.
Mà Trình Viễn Đông và Trình Hoài Lĩnh lại có thể đang tâm lợi dụng điểm này biến anh trở thành bàn đạp giúp bọn họ leo lên đỉnh cao.
Vậy còn sau lần này thì sao, sau khi anh đã cưới Giang Nghiên Nguyệt thì sao đây?
Lẽ nào anh thật sự có thể trở thành người nhà với bọn họ một lần nữa ư?
Sẽ chẳng bao giờ có giây phút nào khiến anh nhìn rõ mọi thứ hơn bây giờ được nữa.
Toàn thân ướt đẫm, anh đứng dưới cơn mưa tầm tã ngày một dữ dội.
Suốt bao năm trời, màn mê chướng đã từng bủa vây lấy anh cuối cùng cũng đã dần tiêu tan vụt biến.
Bấy lâu nay, là chính anh đã tự giam mình ở chốn đây bằng thứ mơ tưởng hão huyền đó, mơ rằng anh có thể trở về trong vòng tay của ngôi nhà này.
Mà giờ đây, vết thương lòng ấy cũng đã bị chính tay anh tàn nhẫn vạch ra.
Máu chảy tí tách từng giọt, vậy mà Trình Hoài Cẩn lại cảm thấy nhẹ nhõm như được giải thoát.
Trong lư hương, nén nhang kia đã chầm chậm cháy lụi tàn.
Tro tàn nhẹ rơi, chúng chất đống thành ngọn núi nho nhỏ màu xám nhạt.
Trình Hoài Cẩn đứng dậy, nói với bà ngoại: “Xin lỗi bà, cháu muốn ra ngoài gọi điện thoại.”
Dứt lời, anh cất bước đi ra khỏi phòng.
Men theo dãy hành lang quay về khoảng sân trong nhà, anh ngẩng đầu lên.
Trên tán cây hoa mộc điểm xuyết chi chít những đóa hoa màu vàng nhạt, phía sau là khoảng trời cao vút bao la vô tận. Có chú chim đen sải cánh bay vụt ngang qua đường chân trời, rồi cuối cùng biến mất trong tầm mắt anh.
Bên tai trống vắng lặng ngắt, dường như có thể nghe thấy thanh âm ở nơi phương xa.
Trình Hoài Cẩn lặng người ngắm nhìn bầu trời phía xa xăm, và rồi, anh đã gọi điện thoại cho Trình Viễn Đông.
Ở đầu dây bên kia, Trình Viễn Đông nổi cơn tam bành.
Nhưng Trình Hoài Cẩn cũng chỉ nói xong câu kia rồi dập máy.
Vầng thái dương chiếu rọi chân trời phương xa, hương hoa mộc mang theo chút cảm giác ấm áp khô ráo khẽ vờn bên mặt.
Trình Hoài Cẩn lim dim đôi mắt ngước nhìn ánh dương trên bầu trời.
Lặng lẽ mỉm cười.
Cơn vọng tưởng ngu ngốc suốt bấy nhiêu năm qua đã biến mất, mà nhát dao cuối cùng đâm về hướng chính mình này…
Anh quyết không chùn tay.