Anh mở hộp dâu tây đó ra, bên trong trông giống hệt hộp lần trước anh mua cho cô.
Từng trái dâu to mọng đỏ tươi được bọc cẩn thận trong lớp giấy xốp trắng.
Tô Chỉ đi chân trần đến phía sau người Trình Hoài Cẩn, nhìn thấy anh đã xắn tay áo ngay ngắn lên trên cẳng tay. Cô từ từ dịch người lại gần, vòng tay ôm chặt lấy anh.
Cơ thể Trình Hoài Cẩn chợt cứng đờ. Dòng nước vẫn tiếp tục chảy xuôi xuống men theo ngón tay anh.
Tô Chỉ áp mặt lên tấm lưng ấy, đâu đó có thể ngửi thấy mùi gỗ lũa nhàn nhạt trên cơ thể anh.
Cô không nhịn được khẽ hít hà một hơi.
“Tiểu Chỉ.” Thoáng chốc, Trình Hoài Cẩn đột nhiên lên tiếng.
Tô Chỉ ừ hử một tiếng nghèn nghẹt, “Sao thế?”
Trình Hoài Cẩn khựng lại vài giây, anh nói: “Quay về mặc áo vào.” Ý tứ trong lời nói của anh rất rõ ràng.
Tô Chỉ ở sau lưng anh trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ậm ừ một tiếng. Sau đó cô đi về phòng ngủ mặc áo ngực vào rồi mới lại quay trở ra.
Trình Hoài Cẩn rửa một đĩa dâu tây đặt vào phòng khách, cô đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống tấm thảm như một thói quen.
Đèn đóm trong nhà đã bật hết lên, Trình Hoài Cẩn ngồi bên cạnh rót cho mình một ly nước.
Tô Chỉ nhìn sang, trong mắt anh thấp thoáng có chút cảm giác mệt mỏi. Anh mắt hơi rũ xuống như thể đang nghiền ngẫm chuyện gì đó, mà cũng tựa như đang thất thần.
“Anh muốn ăn không?” Cô nhẹ nhàng mở lời, cầm một trái dâu tây giơ đến trước mặt anh.
Trình Hoài Cẩn đưa mắt nhìn sang, nhìn đăm đăm trong thoáng chốc rồi khẽ nói: “Em ăn đi, tôi không đói.”
Giọng điệu của anh vẫn là vẻ ôn hoà quen thuộc không đổi, ấy vậy mà cớ sao trái tim Tô Chỉ lại âm ỉ nhói đau đến thế.
“Ồ.” Cô đáp lại.
Cô ăn trái dâu tây kia, hương vị tươi ngon mọng nước, cũng mang tới vị ngọt đậm dâng trào.
Cô ngồi bệt bên chân Trình Hoài Cẩn, ăn xong một trái liền nhẹ nhàng gác cằm lên đầu gối anh, đầu ngẩng nhìn lên.
“Ngọt ghê.”
Viền mắt vừa khóc xong giờ lại khẽ khàng cong lên, cánh môi cũng trở nên ướt át vì trái dâu tây kia. Dưới ánh đèn trắng lạnh, mọi sắc thái trên người cô đều hoá dịu dàng đến vô ngần.
Cánh tay trắng nõn cùng chiếc váy màu vàng nhạt. Tựa như món đồ sứ được trang trí hết sức tiết chế, sạch sẽ đến độ khiến người ta không kìm lòng được muốn nhìn ngắm thêm đôi chút.
Giờ phút này, gò má cô nhẹ nhàng áp lên lớp quần tây hơi lành lạnh của Trình Hoài Cẩn, cứ vậy lặng lẽ nhìn anh.
“Hồi tối anh lái xe bao lâu mới về đến nhà thế?” Sau đó hai tay của Tô Chỉ cũng phủ lên đầu gối anh, cô khẽ cất giọng hỏi.
“Hơn bốn tiếng.”
“Lần sau đừng lái xe trong thời tiết như vậy nữa, nguy hiểm lắm.”
Trình Hoài Cẩn rũ mắt nhìn cô, giờ phút này đuôi mắt hơi xếch kia trông ngoan ngoãn đến lạ, hệt như một bé mèo hiền lành nghe lời.
Cả người cô tựa lên đầu gối anh, một sự dựa dẫm hoàn toàn không gì che lấp.
“Ừm.” Anh nhẹ nhàng đồng ý.
Tô Chỉ cũng không nói lời nào nữa, sau cuộc chiến tranh lạnh kéo dài, lần đầu tiên hai người ngồi lại bên nhau êm đềm đến vậy.
Cô cứ thế ngước lên nhìn Trình Hoài Cẩn, ánh mắt cong cong đượm ý cười.
Trình Hoài Cẩn cũng yên lặng một hồi, lát sau anh nói: “Không còn sớm nữa, em đi ngủ đi.”
“Có phải ngày mai anh phải quay về rồi không?” Tô Chỉ chợt lên tiếng hỏi anh.
“Phải.” Anh không hề do dự.
“Tuyết lớn như thế…”
“Cùng lắm là nán lại đến buổi trưa, đêm nay cảnh báo bão tuyết sẽ được dỡ bỏ.”
Tô Chỉ hơi thất vọng “ồ” một tiếng, gò má đang nâng lên giờ lại hạ xuống, ánh mắt rũ xuống nhìn áo sơ mi của anh.
Mái tóc đen mềm mượt buông lơi trên bờ vai cô, có vài sợi cũng trượt cả xuống đầu gối anh. Như một sợi dây leo lặng lẽ vươn mọc lan tràn, cứ thế mon men mặc sức quấn bện lấy cơ thể anh.
“Dựa vào nơi này của anh một chút có được không? Trình Hoài Cẩn.” Giọng nói của cô rất khẽ, cơ thể cũng nhích lại dựa sát gần anh hơn.
Lát sau, cô lại cất tiếng chuyện trò.
“Dạo này vẫn đang bận lắm sao?”
“Ừ.”
“Ừm,” Tô Chỉ khẽ đáp lại, “Tuần sau là em sẽ vào học, tháng hai tới rồi.”
Trình Hoài Cẩn vẫn chỉ “ừ” một câu.
Cô mím môi cười.
Cứ chuyện trò thong dong, bâng quơ như vậy thật giống như khoảnh khắc nửa đêm nằm bên nhau, mang theo chút mơ mơ màng màng, hai người tỉ tê tâm sự với nhau trước khi đi ngủ.
Suy nghĩ này khiến trái tim cô đập loạn xạ không thôi.
“Trình Hoài Cẩn.” Cô lại cất tiếng gọi tên anh.
Tô Chỉ khẽ nâng mặt lên, cô thấy anh đang rũ mắt xuống nhìn mình.
Trong căn nhà rộng lớn, chỉ có hai người họ.
Dưới ánh mắt lặng nhìn đối phương, như thể càng thêm phần dung túng cho thứ dụ.c vọng không được cho phép nào đó.
Nếu cô không nói ra thành lời, liệu có phải anh cũng sẽ không chối từ hay không?
Dục niệm rục rịch trỗi dậy.
Dưới ánh nhìn buông rủ về phía này của người ấy.
Tô Chỉ có cảm giác chính mình được chở che, được dung túng, được ngầm đồng ý mất rồi.
Thứ cảm xúc khát khao được chạm vào, được ôm ghì chặt chẽ lại một lần nữa ùa ra từ trái tim cô, khơi gợi lên từng đợt tê dại chi chít nơi đáy lòng.
Cánh tay cô bất giác siết chặt lại.
Rồi sau đó từ từ xáp lại gần bàn tay trái đang đặt trên ghế sofa của anh.
Cứ thế lẳng lặng, cứ thế chậm rãi.
Chỉ cần không ai nói ra, cũng sẽ chẳng có ai biết.
Cô khẽ khàng nắm lấy tay Trình Hoài Cẩn.
Một thoáng thăm dò tạm ngưng, anh không từ chối khiến lòng tham trong cô ngày một bành trướng.
Dưới ánh đèn tỏ rạng, dụ.c vọng của cô quá mức rõ ràng.
Nhưng, một nỗi buồn bực vô cớ cũng lặng lẽ lan ra từ lồng ngực Trình Hoài Cẩn.
Anh nhìn thấy bàn tay mình bị Tô Chỉ kéo lại gần gò má cô.
Thế rồi mang tới một xúc cảm hơi lành lạnh, tựa như chạm vào cánh hoa mộc lan mềm mại.
Tô Chỉ kéo tay Trình Hoài Cẩn nhẹ nhàng áp lên gò má mình.
Thoáng chốc, lòng bàn tay run rẩy khơi dậy biết bao xúc cảm tê dại, men theo cánh tay của Trình Hoài Cẩn lan tới nơi con tim nhanh như một tia chớp.
Anh bất giác nhẹ nhàng vuốt ve.
Ngón cái khẽ mơn man trên gò má cô.
Tô Chỉ bật cười, lồng ngực rung rinh, cô xoay mặt hôn lên lòng bàn tay Trình Hoài Cẩn.
“Trình Hoài Cẩn, anh…” Nhưng cô chưa kịp nói dứt câu đã cảm nhận được bàn tay kia bị rút về.
Một thoáng lắng đọng. Nụ cười của Tô Chỉ đông cứng lại, cô ngẩng lên nhìn anh…
Trong nháy mắt, thứ cảm xúc dịu dàng, mập mờ nào đó trôi tuột đi.
Khí lạnh âm ỉ toả ra từ tận đáy lòng.
Cô nghe thấy Trình Hoài Cẩn cất giọng trầm thấp: “Tô Chỉ, tôi có chuyện muốn nói với em.”
-
Một nỗi sợ hãi ập tới đầy muộn màng.
Bắt đầu từ khoảnh khắc anh vuốt ve gò má cô trong vô thức.
Hệt như một hồi chuông cảnh tỉnh vang lên liên tục, tâm trí Trình Hoài Cẩn thoáng chốc trở nên trống rỗng.
Vượt quá rồi.
Đã bắt đầu vượt quá giới hạn mất rồi.
Dẫu anh đã từng nói, cho đến khi cô thành niên, anh sẽ không làm bất cứ điều gì.
Vậy mà, anh vẫn dành cho cô sự dung túng nuông chiều đến thế.
Dung túng cho cái ôm thỏa thuê, dung túng cho hành động vượt quá giới hạn nhưng “không quá trớn” của cô.
Mà giây phút này Trình Hoài Cẩn mới chợt bừng tỉnh, sự dung túng anh dành cho Tô Chỉ, há chẳng phải cũng là đang dung túng cho chính mình hay sao.
Dung túng bản thân cảm nhận sự dựa dẫm của cô, cũng dung túng cho chính anh sa đọa vào trong sự gần gũi thân mật ấy.
Cảm giác tội lỗi cũng theo đà trỗi dậy.
Nhất là khi cô bắt đầu hôn lên lòng bàn tay anh.
Đi quá giới hạn mất rồi.
Trong khi còn chưa thể chắc chắn liệu mình có thể đem đến cho cô được những gì, vậy mà anh lại hàm hồ lú lẫn vượt quá ranh giới như thế.
Tựa như nuông chiều bản thân anh bước đi bên rìa của vòng xoáy, đến khi nhận ra thì đã sa chân không cách nào thoát khỏi nữa rồi.
Càng chưa nói đến chuyện tối nay anh đã bất chấp cơn bão tuyết để lái xe về đây.
Khắp người đổ mồ hôi lạnh. Trước kia, anh tuyệt nhiên sẽ không làm ra những chuyện như vậy.
Một sự mê man nhất thời, mà giờ đây cũng đã khiến anh bừng tỉnh trong phút chốc.
Nơi phòng khách trống vắng, hai người không còn ngồi kề sát bên nhau nữa.
Tô Chỉ ngồi bó gối ở một góc ghế sofa đơn, hệ thống sưởi trong nhà vẫn đang hoạt động, ấy vậy mà vô cớ làm sao cô lại cảm thấy rét lạnh không thôi.
Trình Hoài Cẩn ngồi ở đầu bên kia im lặng hồi lâu.
Hệt như sự cân nhắc cuối cùng trước khi đưa ra lời phán quyết dành cho cô.
Tô Chỉ áp đôi bàn tay lạnh toát lên bắp chân, một lúc sau, cuối cùng cô cũng đợi được Trình Hoài Cẩn mở lời:
“Lần trước có đôi lời tôi vẫn chưa nói hết với em, hiện tại tôi cảm thấy em bắt buộc phải biết, nếu không thì thật sự quá bất công với em.”
Giọng nói của anh chợt trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía cô cũng không còn vẻ dịu dàng ấy nữa.
Nỗi lo sợ đổ ập xuống. Tô Chỉ cảm thấy toàn thân buốt giá.
Cô không nên được nước làm tới. Cũng không nên được đằng chân lân đằng đầu.
“Anh muốn chia tay với em sao?” Tô Chỉ nói rất chậm, nhưng vẫn không giấu được nỗi sợ sệt thấp thoáng trong cảm xúc của chính mình.
Trình Hoài Cẩn khẽ nói: “Chúng ta không hề ở bên nhau.”
“Vậy là anh muốn nói anh đã không còn thích em nữa sao?”
“Đây cũng không phải điều tôi muốn nói.”
Hốc mắt Tô Chỉ đỏ hoe.
Trình Hoài Cẩn mím môi: “Chỉ là tôi muốn nói rõ ràng với em, không muốn khiến em cứ mãi mịt mờ không hay biết chuyện gì như vậy.”
Sự thẳng thắn không chút giấu giếm của anh lúc này, khiến Tô Chỉ cảm thấy hệt như quay về thuở ban đầu.
Anh vẫn luôn là vậy, luôn tàn nhẫn xé tan mọi suy nghĩ ảo tưởng vô dụng, buộc con người ta phải nhìn rõ vào sự thật máu tươi đầm đìa ấy.
“Em cũng biết đấy, anh cả tôi đã xảy ra chuyện rồi. Khoảng thời gian này tôi buộc phải ở lại Bắc Kinh chạy vạy khắp nơi vì anh ấy.” Trình Hoài Cẩn chống khuỷu tay lên đầu gối, cất giọng từ tốn, “Cho nên hiện giờ tôi cũng là kẻ không thể rũ sạch quan hệ, nếu đã không thể chắc chắn cho em được điều gì, vậy tôi cũng không nên lấy đi bất cứ thứ gì từ em, hơn nữa nếu anh cả tôi…”
“Em biết.” Tô Chỉ đột nhiên ngắt lời anh, như thể chỉ sợ anh sẽ nói ra những lời theo chiều hướng xấu hơn.
“Em biết chứ.” Cô lập tức nhắc lại, “Hơn nữa em cũng chưa đủ mười tám tuổi, cho nên vốn dĩ đã không nên xảy ra bất cứ điều gì.”
Hốc mắt Tô Chỉ chẳng mấy chốc đã đỏ hoe sưng mọng, cảm xúc cũng trở nên hơi kích động.
“Em biết mà Trình Hoài Cẩn, xin lỗi, em không nên ôm anh, cũng không nên tự ý hôn lên lòng bàn tay anh.” Tựa như lời cầu cứu cuối cùng của kẻ chết đuối, cơ thể Tô Chỉ bắt đầu khẽ run rẩy, nhưng cô vẫn không ngừng lặp lại: “Những gì anh nói em đều biết hết mà Trình Hoài Cẩn, em vẫn chưa đủ mười tám, sau này em cũng sẽ không chạm vào anh nữa, em sẽ nghe lời. Em sẽ kiên nhẫn chờ đợi mà, Trình Hoài Cẩn.”
“Anh có chuyện mình phải xử lý, em cũng có việc mình phải làm. Em biết chứ, em biết mà, Trình Hoài Cẩn.” Cô cứ lặp lại câu nói ấy hết lần này đến lần khác, như thể đang tẩy não chính mình.
Chỉ là vì cô vẫn chưa đủ mười tám tuổi mà thôi, cô không nên khiến Trình Hoài Cẩn cứ mãi khó xử như vậy.
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn nhìn cô nặng trĩu. Một lúc sau anh mới cất lời: “Tô Chỉ, em chắc chắn mình thật sự hiểu những gì tôi muốn nói sao?”
“Tại sao anh cứ khăng khăng cho rằng em không hiểu chứ?” Tô Chỉ nhìn thẳng vào Trình Hoài Cẩn, nước mắt cũng tí tách tuôn rơi, “Trình Hoài Cẩn, tại sao anh cứ phải nhẫn tâm bắt em nhớ đi nhớ lại từng chuyện tàn nhẫn đến vậy chứ?”
Hốc mắt và chóp mũi của cô không khỏi đỏ bừng lên, Trình Hoài Cẩn khẽ siết chặt cánh tay.
Một thoáng trầm lắng đầy dày vò trôi qua, anh nói: “Tiểu Chỉ, nếu như tôi thật sự nhẫn tâm, hà cớ gì phải đẩy em ra xa đây.”
“Chỉ là có một số chuyện nếu như không nói trước cho em rõ, mà lại giấu giếm bỏ lại em ở nơi này, tôi có thế nào cũng không thể cảm thấy yên lòng được.”
Giọng nói của anh vẫn chậm rãi bình thản vậy đấy, hệt như một lưỡi dao rạch từng vết cứa lên cơ thể của nhau.
“Vả lại, mấy ngày nay là do tôi đã quá dung túng bản thân mình, đó không phải lỗi của em. Nhưng tôi cũng không thể cứ tiếp tục sai lại hoàn sai như thế được.”
Trong phòng khách lặng ngắt như tờ, dường như giọng nói của anh cũng trở nên lập lờ thoáng ẩn thoáng hiện.
Tuyết lớn ngoài kia chẳng biết đã ngừng rơi tự bao giờ.
Trận bão tuyết ảo mộng cùng đêm tối lạnh giá này, chúng đã biến mất cả rồi.
Trình Hoài Cẩn nhìn Tô Chỉ lần sau cuối, anh nói: “Nếu như em thay đổi ý định, muốn rời đi bất cứ lúc nào, tôi sẽ hoàn toàn ủng hộ sự lựa chọn của em. Nhưng mỗi một câu tôi từng nói với em trước kia sẽ luôn có hiệu lực.”
Nói rồi anh đứng dậy đi về phía cầu thang.
Phía sau lưng, giọng nói của cô vang lên lần cuối cùng: “Vậy cho đến khi em thi đại học, anh có còn quay về thăm em không?”
Cơ thể Trình Hoài Cẩn hơi khựng lại. “Không đâu.”
Dứt lời, anh liền sải bước rời khỏi đó.