Dưới áp lực học hành nặng trĩu, những giây phút nghỉ ngơi hiếm hoi cũng trở nên quý giá biết bao. Hai người tranh thủ làm hết bài tập trong buổi sáng, sau đó nôn nóng khoác tay nhau đi dạo trong trung tâm thương mại.
Tô Chỉ xác định mục tiêu rõ ràng, cô muốn mua một chiếc váy mới nhân lúc cuối hạ vẫn chưa trôi qua.
“Mặc vào dịp nào cơ?” Ngôn Hy vừa đưa tay gẩy gẩy cái váy trên giá treo, vừa quay qua hỏi Tô Chỉ. Tô Chỉ ngẩn ra vài giây: “Ngày thường thôi.”
“Ngày thường?” Ngôn Hy nhìn cô cười cười, sau đó đưa tay lựa một cái váy dài màu trắng kem, “Cái này cậu thấy đẹp không?” Tô Chỉ đưa mắt nhìn qua, một chiếc váy dài rất an toàn.
Tay bồng không hề lố lăng, phía dưới là vạt váy xếp ly dài đến bắp chân. Rất yểu điệu mà cũng rất học sinh.
“Hình như tớ có cái váy kiểu này rồi.” Tô Chỉ mở miệng nói.
Ngôn Hy ngẩn người ra, “Chắc cũng không phải cùng một kiểu dáng đâu đúng không, cái váy này đẹp phết đấy, cũng điệu đà nữa, cậu không thích à?”
Ánh mắt của Tô Chỉ lại rơi trên chiếc váy khác trên giá treo, cô giơ tay lấy chiếc váy đó ra.
Biểu cảm của Ngôn Hy hơi do dự, “Cái này liệu có già dặn quá không.”
“Vậy à?” Thế mà Tô Chỉ lại trông có vẻ khá vui.
“Cậu chắc chắn là để mặc hàng ngày á?” Ngôn Hy cầm lấy cái váy trong tay Tô Chỉ, là một cái váy liền hai dây bản to màu đen.
Đường cắt may đơn giản mà lại cổ điển, không có bất cứ trang trí nào rườm rà.
Độ dài đến tầm đầu gối Tô Chỉ.
Nó khiến Ngôn Hy nhớ tới những người phụ nữ trưởng thành, thướt tha yểu điệu mà cô ấy đã từng thấy trong quán bar của A Chính.
Bọn họ đều thích mặc đồ màu đen.
“Cái này già dặn quá, cậu mặc vào dịp nào, mặc cho ai ngắm?” Ngôn Hy không nhịn được hỏi vặn lại.
Thế mà Tô Chỉ lại chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc váy ấy, những lời Ngôn Hy nói cứ lởn vởn không ngừng trong đầu cô: “Cái này già dặn quá.”
“Tô Chỉ.”
“Tô Chỉ?”
Ngôn Hy giơ tay huơ huơ trước mặt Tô Chỉ.
Tô Chỉ thoáng cái bừng tỉnh, đưa tay lấy luôn cái váy đó. “Tớ muốn mặc thử trước đã.”
Ngôn Hy còn chưa kịp hỏi tiếp thì Tô Chỉ đã đi về phía phòng thử đồ mất tiêu.
Cô ấy nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Chỉ, bất chợt một nỗi lo lắng nghi ngại mơ hồ bò dọc lên sống lưng.
Ngôn Hy ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh, lấy điện thoại ra. Trong WeChat, tin nhắn của A Chính vẫn được ghim ở đầu trang.
Cô ấy không nhịn được ấn vào rồi gửi tin nhắn qua: “Anh đã nói với Tô Chỉ chuyện tối mai tụ tập ăn uống ở quán bar chưa?”
Chẳng mấy chốc, tin nhắn của A Chính đã gửi tới. “Chưa, chẳng phải bảo em nói với em ấy sao?”
Ngôn Hy nhìn tin nhắn trả lời trong điện thoại, ánh mắt lại nhìn về hướng phòng thử đồ một lần nữa, chiếc váy đó là để mặc cho ai đó xem, cô ấy đã chắc chắn được chuyện này.
Nhưng người ấy rốt cuộc là ai. Cô ấy không cách nào biết được.
Thế nhưng, cô ấy không hề muốn khiến bản thân nghĩ Tô Chỉ theo hướng mà mình không mong muốn nhất.
Chỉ là Ngôn Hy cũng hết cách, cô ấy không thể không thừa nhận, nếu Tô Chỉ cũng thật sự thích A Chính, vậy thì cô ấy chắc chắn không có mảy may cơ hội thắng cuộc nào.
Điện thoại bị Ngôn Hy nắm chặt trong tay, “lạch cạch” một tiếng, Tô Chỉ bước ra từ trong phòng thử đồ.
Ngôn Hy ngẩng lên nhìn.
Dây váy đen rộng bằng hai ngón tay rơi trên bờ vai thon gầy trắng nõn của Tô Chỉ, đôi xương quai xanh thanh mảnh nằm ngay ngắn dưới cổ cô.
Đường viền cổ váy cắt ngang, vừa vặn chừa ra khoảng trống trước ngực trắng nõn nà.
Nhưng lại trông chẳng chút khiêu gợi hớ hênh, bởi vì không hề hở ra bất cứ thứ không nên để lộ nào.
Bởi vậy mà càng mang tới nét đẹp tiết chế.
Thân váy rất ngoan ngoãn quấn quanh vòng eo Tô Chỉ, phác hoạ ra đường nét cơ thể đã trưởng thành của cô.
Màu đen. Một sự tiết chế, và cũng là sự phóng túng đến tột cùng.
Cô ấy không có mảy may cửa thắng rồi. Trong lòng Ngôn Hy lại một lần nữa hiểu ra đạo lí này.
Dưới ánh đèn trắng lạnh, Tô Chỉ càng được chiếc váy làm tôn lên nước da trắng như sứ.
Cô như có chút gì đó không tự tin, thấy Ngôn Hy không nói lời nào liền xoay người nhìn vào tấm gương bên cạnh.
Ngôn Hy nói không sai.Đây là một chiếc váy đủ vẻ chững chạc.
Nhưng khi nhìn thấy chính mình trong gương, cô lại không khỏi mong chờ ánh mắt của ai đó.
Anh sẽ thích chứ?
Anh sẽ thích sao?
Chỉ mới nghĩ đến thôi, trong lòng Tô Chỉ đã bắt đầu rung rinh đầy căng thẳng. Nhưng đồng thời cô cũng trở nên không khỏi mong chờ, mong chờ được mặc chiếc váy này cho anh xem.
Tô Chỉ không đi ngắm nghía bộ váy nào khác nữa, cô thay chiếc váy trên người ra rồi đi thanh toán luôn.
Sau đó cô lại cùng Ngôn Hy đi lượn lờ thêm một vòng, nhưng cuối cùng Ngôn Hy cũng không mua món đồ nào. Cuối buổi chiều, hai người mua trà sữa ở tầng dưới của trung tâm thương mại.
Tô Chỉ ngồi bên cửa sổ trong tiệm trà sữa, chỉ cần ánh mắt liếc nhìn chiếc váy đựng trong túi giấy kia thôi là sau tai cô lại nóng bừng lên.
“Ngôn Hy, tớ có một bí mật muốn nói với cậu.” Trong tiệm trà sữa ồn ào ầm ĩ, Tô Chỉ bất chợt nhẹ nhàng lên tiếng.
Suốt dọc đường Ngôn Hy cứ có vẻ hơi rầu rĩ ủ ê, cô ấy đưa mắt nhìn qua: “Chuyện gì?”
Tô Chỉ uống một ngụm trà sữa, mỉm cười.
Giọng nói của cô tựa như đang kể một câu chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn nào đó, nhưng trong ánh mắt lại chất chứa một thứ niềm tin không thể lung lay dao động.
“Trước đây tớ vẫn luôn rất đắn đo nên cũng không nói với cậu.”
“Nhưng hôm nay tớ mua chiếc váy mới này, thật ra là muốn mặc cho người ấy xem.”
Ngôn Hy hơi nhạy cảm gặng hỏi: “Ai cơ? Cậu có người mình thích rồi sao Tô Chỉ?”
Tô Chỉ khẽ đẩy trà sữa qua một bên, gật đầu.
“Trình Hoài Cẩn. Ngôn Hy, tớ thích Trình Hoài Cẩn mất rồi.”
Nói xong câu này, cô đã cho Ngôn Hy đủ thời gian để phản ứng lại.
Thoáng chốc, mạch suy nghĩ của Ngôn Hy bị khuấy tung, đảo lộn mạnh mẽ. Mọi logic, suy đoán cùng nỗi ngờ vực trước đây của cô ấy đều bị lật đổ đóng băng trong giây phút này.
Đầu óc trở nên trống rỗng.
Nhưng sau một thoáng tạm dừng ngắn ngủi. Hết thảy mọi thứ đều được sắp xếp lại rõ ràng trong tâm trí Ngôn Hy.
Vậy là từ trước đến nay Tô Chỉ chưa từng thích A Chính. Vậy là trước giờ cô ấy đều là kẻ lòng dạ tiểu nhân rồi.
Nhất thời Ngôn Hy không biết phải mở miệng ra sao. Cô ấy cảm thấy rất hổ thẹn vì những suy đoán tuỳ tiện vớ vẩn đó của bản thân. Cũng cảm thấy kinh ngạc không nói nên lời vì câu nói vừa rồi của Tô Chỉ.
Nhưng Tô Chỉ lại chỉ cho rằng Ngôn Hy là bị mình dọa sợ mà thôi.
Thật ra đến chính cô cũng tim đập loạn xạ, đây là lần đầu tiên cô nói ra lời ấy một cách rõ ràng không chút che đậy như vậy.
Trong tiệm trà sữa ồn ào. Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe rõ tiếng lòng mình đến thế.
Cô không hối hận khi nói ra lời này. Cũng vĩnh viễn không bao giờ hối hận vì chuyện đó.
“Tớ biết, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy tớ chẳng khác nào con thiêu thân lao vào lửa.” Giọng nói của Tô Chỉ rất bình tĩnh, cô đang thử thuyết phục Ngôn Hy, mà cũng như đang thuyết phục chính mình, “Nhưng cũng đành thôi, Ngôn Hy à, cậu thích A Chính đến vậy, nhất định cũng có thể hiểu cho tớ mà đúng không.”
“Có lẽ tớ chẳng thể thay đổi được bất cứ kết cục nào, nhưng tớ không có cách nào ngừng thích chú ấy được.”
“Cậu không biết chú ấy tốt đến nhường nào đâu. Chú ấy vực tớ dậy, còn dẫn lối tớ tiến về phía trước nữa.”
“Dù đi tới phía cuối con đường là cái chết, vậy thì tớ cũng cam tâm tình nguyện.”
Giọng nói của cô nhẹ tựa phiêu diêu giữa bầu trời bao la, thậm chí Ngôn Hy còn cảm thấy cô sớm đã thản nhiên đứng trên vách núi cheo leo dựng đứng ấy rồi.
“Cho nên tớ vẫn sẽ chăm chỉ học hành, cố gắng thi đại học. Đây là điều chú ấy đã dạy tớ.” Trong ánh mắt Tô Chỉ chất chứa ý cười rất nhạt, tựa như đang chìm trong hồi ức.
“Tớ cũng sẽ không để chú ấy phải thất vọng nữa.”
-
Tối đó về đến nhà, Tô Chỉ nhận được một lời mời từ Ngôn Hy.
Tối mai quán bar của A Chính sẽ tổ chức tiệc kỷ niệm, mời cô nhất định phải tới chơi. Câu từ trong tin nhắn của Ngôn Hy rất tha thiết, thậm chí còn có chút gì đó như muốn bù đắp vì thấy áy náy.
Trong lòng Tô Chỉ hiểu rõ, lời bộc bạch hồi chiều của cô cũng coi như đã hoàn toàn xoá tan ngăn cách không thể nói thành lời giữa cô và Ngôn Hy.
Vậy là Tô Chỉ vui vẻ đồng ý, nhưng cô cũng nhớ ngày Trình Hoài Cẩn đi công tác trở về cũng là vào tối mai.
Tô Chỉ: Tớ có thể mặc bộ váy ấy tới đó không? Trình Hoài Cẩn cũng trở về vào tối mai. Nếu tớ từ bên ngoài trở về rồi mới thay bộ váy đó thì trông có vẻ hơi cố tình.
Tin nhắn của Ngôn Hy gửi tới rất nhanh: Tất nhiên là được rồi! Cậu mặc cái váy đó ra ngoài đi chơi với tớ, lúc về để thầy ấy nhìn thấy thì đúng là không thể nào hợp lý hơn! Hôm nay tớ quên béng mất không nói với cậu, bộ đó của cậu thật sự rất đẹp, rất xứng với thầy Trình của cậu.
Tô Chỉ nhìn dòng tin nhắn Ngôn Hy gửi tới, ý cười lặng lẽ neo đậu trên xương gò má cô. Trong phòng ngủ yên tĩnh, cô áp mu bàn tay mình lên má.
Nóng bỏng như nước đường siro.
“Rất xứng với thầy Trình của cậu.”
Tô Chỉ không nhịn được gục xuống vùi gò má vào trong chăn. Lát sau, cô lại mở điện thoại lên.
“Vậy ngày mai gặp nhé!”
-
Sáu giờ tối ngày chủ nhật, Tô Chỉ mặc chiếc váy đen đó rồi đi ra ngoài. Mái tóc đen óng buông xõa trên đầu vai, dưới chân cô vẫn đi đôi giày da màu đen kia.
Cô nhờ tài xế đưa mình tới cổng trường trung học số 4, cô và Ngôn Hy hẹn nhau ở đó rồi cả hai đi chung tới quán bar,
Là tiệc kỷ niệm bốn năm thành lập quán bar, A Chính tìm cho họ một gian ghế có thể nhìn thấy khu vực sân khấu trong đại sảnh. Lúc Tô Chỉ và Ngôn Hy đến nơi, đã có rất nhiều người ngồi trong khu ghế đó.
Phần lớn trong số họ Tô Chỉ không hề quen biết, có vài người thì lần trước đến đây đã gặp qua một lần. Nhưng hôm nay cô chỉ là đến cùng Ngôn Hy nên cũng không có mong muốn giao lưu kết bạn gì cho lắm.
Cô lặng lẽ ngồi bên cạnh Ngôn Hy, có lúc thì lắng nghe nội dung cuộc chuyện trò của mọi người, khi thì lại lướt điện thoại của mình.
Tối nay trong quán rất xôm, tuy thời gian vẫn chưa đến rạng sáng nhưng các tiết mục đã lần lượt được bắt đầu.
Ngôn Hy ngồi trong gian ghế một lúc rồi cùng đi ra ngoài với A Chính, thấy bảo là đi lấy đồ. Mọi người biết tỏng thi nhau reo hò trêu chọc. Ngôn Hy đỏ bừng gò má được A Chính ôm ấp rời đi, đến điện thoại cũng quên cầm theo.
Tô Chỉ đành phải cất điện thoại của mình và Ngôn Hy đi, sau đó mỉm cười chống cằm xem các tiết mục biểu diễn trên sân khấu.
Mọi thứ tựa như ly nước soda sủi bọt ùng ục. Ồn ào, sôi động, ầm ầm rung chuyển.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc hoàn toàn lấp đầy các giác quan của cô. Tầm nửa tiếng sau, Ngôn Hy và A Chính mới từ bên quay trở vào.
Tô Chỉ biết thừa còn hỏi: “Đi lấy cái gì mà lâu thế?”
Gò má Ngôn Hy đỏ ửng, cười cười đi lấy điện thoại của mình.
Tô Chỉ cũng cười theo rồi lại quay đầu tiếp tục xem biểu diễn.
Nhưng một tiếng gọi rất khẽ chợt vang lên. Cô nghe thấy tiếng Ngôn Hy gọi mình.
Tô Chỉ quay đầu lại, trong gian ghế mờ tối, sắc mặt của Ngôn Hy trở nên tái nhợt vô cùng.
Ánh sáng màn hình điện thoại hắt từ dưới lên trên gò má cô ấy, mang đến một cảm giác rợn người đến thấu xương.
Trái tim Tô Chỉ thắt lại, vội vàng lên tiếng hỏi: “Sao thế?”
Ngôn Hy gần như mất khả năng ngôn ngữ, chỉ cứng đờ người giơ điện thoại đến trước mặt Tô Chỉ.
Tô Chỉ cúi xuống nhìn, thoáng cái toát một lớp mồ hôi lạnh.
Bên dưới năm cuộc gọi nhỡ đến từ mẹ Ngôn Hy thì còn có ba tin nhắn nhận được từ hai mươi phút trước.
Mẹ: Không phải hôm nay con và Tô Chỉ cùng làm bài tập ở quán ăn đối diện trường sao? Bây giờ mẹ đang ở đây, còn con ở đâu rồi?
Mẹ: Con không phải đang làm bài tập gì cả có đúng không? Có phải con yêu đương rồi không hả!? Có phải cái thằng mẹ nhìn thấy lần trước không?
Mẹ: Ngôn Hy, con nói thật với mẹ, bây giờ rốt cuộc con đang ở đâu?
Mọi tiếng nhạc ầm ĩ dường như trong nháy mắt biến thành từng thanh kiếm bén nhọn đâm thẳng vào trái tim Ngôn Hy, cô ấy gần như không thể mở miệng, cơ thể bắt đầu run lên vì nỗi hoảng sợ cực độ.
Tô Chỉ nắm chặt tay cô ấy, hỏi: “Mẹ cậu biết chỗ này à? Biết cả A Chính sao?
Ngôn Hy mấp máy môi, giọng nói yếu ớt: “Từng bắt gặp một lần, tớ lừa bà ấy là bạn học tổ chức sinh nhật.”
“Thế liệu có phải dì ấy đã đến rồi không?” Thoáng cái Tô Chỉ cũng bắt đầu thấy sợ hãi trong lòng. Nhưng Ngôn Hy lại giống như đã nhìn thấy cái gì đó, không thấy nói năng gì nữa.
Tô Chỉ từ từ xoay người theo hướng ánh mắt của Ngôn Hy, ở cửa cách đó không xa, có hai người đang đi thẳng tới đây.
Máu của cô cũng lập tức lạnh ngắt đi. Bởi vì người tìm đến đây, chính là mẹ Ngôn Hy và giáo viên chủ nhiệm của bọn họ.
…
Tô Chỉ không muốn miêu tả lại khung cảnh thảm khốc đó.
Người mẹ lớn tiếng quát mắng, và một Ngôn Hy kêu gào khản cổ.
Tiếng nhạc nền ầm ĩ cũng dễ dàng phóng đại mọi cảm xúc của con người ta.
Tức giận và đau khổ, thất vọng cùng bất lực.
Lòng tự trọng của một người bị đập nát trên mặt đất, thứ còn sót lại chỉ là sự cuồng loạn.
Cuối cùng, Ngôn Hy đã bị mẹ đưa đi trước. Tô Chỉ bị giáo viên chủ nhiệm giữ lại ở cửa quán bar.
Cô cũng bị cho là yêu sớm, chỉ vì cách ăn mặc “mục đích quá rõ ràng” trên người. Mặc dù cô hoàn toàn không hề có quan hệ gì với bất kỳ nam giới nào có mặt ở đó.
Mọi lời phủ nhận đều trở thành sự ngụy biện của cô. Một cuộc điện thoại được gọi đi, Tô Chỉ nghe thấy giọng nói của Trình Hoài Cẩn ở đầu dây bên kia.
Tô Chỉ đờ người đứng nơi đường phố gió đêm lồng lộng, giáo viên chủ nhiệm ở bên cạnh vẫn đang dốc ruột dốc gan khiển trách cô không lo lắng gì cho tương lai của mình.
“Em không hề.”
Cô vẫn chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
Tô Chỉ không quan tâm giáo viên chủ nhiệm rốt cuộc nhìn nhận mình như thế nào, bởi vì Trình Hoài Cẩn sẽ tin cô. Vì anh biết, cô đã hứa với anh là sẽ nỗ lực tiến về phía trước rồi.
Bên lề đường phố người xe qua lại như nước chảy, Tô Chỉ đứng đó như một pho tượng điêu khắc. Mãi đến khi chiếc xe quen thuộc xuất hiện, cánh tay của Tô Chỉ mới khẽ buông lơi.
Cô không kiềm chế được tiến lên một bước.
Chiếc xe chầm chậm vững vàng dừng lại trước cửa quán bar, cửa ghế phó lái mở ra, Trình Hoài Cẩn từ bên trong bước xuống.
Áo sơ mi màu xám khói, trên người anh là sự mỏi mệt vì phải di chuyển đường dài.
Ánh đèn ảm đạm mờ ảo buông xuống, anh thậm chí còn không nhìn Tô Chỉ lấy một cái, cứ thế đi thẳng tới trước mặt giáo viên chủ nhiệm.
Trái tim Tô Chỉ như bị bóp nghẹt, cảm giác khó chịu không sao diễn tả được cứ thế lặng lẽ lan tràn từ nơi trái tim.
Giáo viên chủ nhiệm nhắn nhủ với Trình Hoài Cẩn đôi ba câu, cuối cùng khuyên Tô Chỉ đừng lỡ dở tương lai của mình nữa.
Bà ấy nói xong liền rời đi trước.
Trước cửa dòng người qua lại không ngớt, Trình Hoài Cẩn xoay người lẳng lặng nhìn Tô Chỉ.
Một ánh mắt.
Cô cảm thấy giống như một lưỡi dao lăng trì.
Từ đôi mắt, đến miệng, rồi đến tứ chi của cô.
Tất cả đều bị ánh mắt sắc bén của anh cắt phăng từng khúc.
Nơi cô xuất hiện, trang phục cô mặc. Hết thảy đều là chứng cứ đưa ra trước toà mà cô không thể phản bác.
“Lên xe trước đã.” Giọng nói của anh lạnh lẽo đến độ khiến người ta đau đớn.
Tô Chỉ có chút hốt hoảng đi theo anh, một mình ngồi vào ghế sau.
Giây phút cửa xe đóng lại, sự im lặng cũng đồng thời bóp nghẹt cổ họng cô.
Bởi vì Trình Hoài Cẩn không nói một lời.
Tài xế bật đèn xi nhan, chầm chậm hoà vào dòng xe cộ.
Tô Chỉ nhìn thấy vali hành lý của Trình Hoài Cẩn nằm ngay ngắn ở chỗ cách hàng ghế sau không xa.
Bên cạnh dây khóa kéo màu đen, hình dán bông hoa nhỏ kia vẫn nằm ngay ngắn tại chỗ cũ.
Ánh đèn ngoài cửa sổ vụt qua, cô nhìn thấy một miếng băng dính trong suốt lớn hơn dán chặt bông hoa nhỏ ấy vào thân vali.
Giờ phút này, mọi sự im lặng đến khó chịu đều hoá thành cơn sóng trào dịu dàng. Tô Chỉ không khỏi suy nghĩ, anh đã nhìn thấy rồi.
Anh không chỉ nhìn thấy rồi.
Biết mà, cô biết mà.
Tựa như ngoi đầu lên sau khi chìm dưới lòng biển sâu quá lâu, trong lòng Tô Chỉ thở hổn hển từng ngụm khí lớn.
Ngón tay cô khẽ ấn lên phía trên hình dán đó, đang định mở miệng giải thích…
Chợt nghe thấy giọng nói của Trình Hoài Cẩn vang lên từ phía trước:
“Nếu như đây chính là cuộc đời mà cháu mong đợi, đàn đúm trong quán bar, yêu đương sớm. Vậy thì cháu nên nói sớm với tôi một chút, khỏi phải để tôi lãng phí công sức.”