Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cảm giác bức bách ngột ngạt ngự trị trong căn phòng khách trống trải lập tức biến mất trong nháy mắt.
Nhưng Tô Chỉ vẫn chưa thể thả lỏng hít thở lấy một hơi.
Bởi vì giờ đây cô đang đứng tại nơi này.
Không gian lạ lẫm và bỡ ngỡ dường như đang đánh giá cô từ trên xuống dưới, dì Lý cũng không dọn hành lý cho cô nữa, chỉ lẳng lặng đứng một bên chờ đợi quyết định tiếp theo của cô.
“…Dì Lý,” Cuối cùng Tô Chỉ vẫn lên tiếng, “có thể làm phiền dì đưa cháu tới phòng ngủ không?”
Cô muốn nhanh chóng náu mình trong một không gian kín chật hẹp, cố gắng bình tĩnh sắp xếp lại các chi tiết.
Dì Lý lập tức nở nụ cười nhiệt tình, “Được, cô Tô, mời cô đi theo tôi.”
Dì ấy bước đến trước mặt Tô Chỉ, dẫn cô tới căn phòng ngủ mà Trình Hoài Cẩn chỉ lúc nãy. Là một căn phòng ngủ cực kỳ đơn giản với gam màu xám nhạt làm chủ đạo, sau khi mở cửa ra, dì Lý quay đầu giới thiệu chi tiết với cô:
“Cô Tô, đây là phòng ngủ của cô, nhà vệ sinh cũng ở phía bên trong.”
“Vali hành lý tôi đã đặt trong tủ quần áo giúp cô rồi, nếu cô Tô có cần tôi sắp xếp giúp thì cứ gọi thẳng tôi một tiếng là được.”
Nụ cười trên gương mặt của dì Lý vẫn luôn hoà nhã thân thiện, Tô Chỉ không biết liệu có phải vừa rồi dì ấy đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại giữa Tô Xương Minh và Trình Hoài Cẩn hay không. Dáng vẻ nịnh nọt và lật mặt của Tô Xương Minh, cùng với điệu bộ khiêu khích của cô lúc nãy nữa, chẳng biết có phải dì Lý đã nghe thấy hết vào trong lòng hay không nữa.
Chỉ là, trên gương mặt dì ấy lại chẳng có chút mảy may khinh thường nào, dù cho Trình Hoài Cẩn hoàn toàn chẳng có mặt ở đây.
Nói thật, nếu lúc này dì Lý xoay người rời đi, bỏ lại cô một mình cô bơ vơ trong phòng khách, hoặc là làm như vu vơ nói kháy cô đôi ba câu, Tô Chỉ thậm chí có thể yên tâm tiếp tục khiến thái độ của dì ấy ngày càng trở nên xấu đi.
Bởi vì đối với bọn họ mà nói, Tô Chỉ hoàn toàn chẳng phải đối tượng cần phải đối đãi hẳn hoi gì cho cam.
Thế nhưng dì ấy chỉ kiên nhẫn đứng đó, cẩn thận hỏi ý kiến của Tô Chỉ.
Tô Chỉ nuốt khan một ngụm, nói tiếng cảm ơn.
“Để cháu tự làm là được.”
“Được, vậy tôi mạn phép làm phiền cô Tô một phút cuối cùng, cô Tô có món kiêng kỵ nào hoặc là thích ăn món gì không? Có thể nói với tôi bây giờ hoặc là sau này nghĩ ra rồi từ từ nói với tôi cũng được.”
Như thể thật sự cho rằng Tô Chỉ sẽ sống lâu dài ở đây vậy.
Suy nghĩ này khiến Tô Chỉ chợt nổi lên một đốm lửa nhỏ trong lòng, cứ thế thiêu đốt dọc theo đường thực quản. Cô vội vàng nói: “Không cần đâu.”
Sau đó lại bổ sung thêm: “Gọi cháu là Tô Chỉ là được rồi.”
Dì Lý mỉm cười, “Gọi cô là cô Tô, đó là quy củ trong nhà, tôi không thể tự ý thay đổi được. Tôi cũng không quấy rầy cô Tô dọn dẹp nữa, có chuyện gì cứ việc gọi tôi một tiếng.”
Nhẹ nhàng “cạch” một tiếng, trong phòng ngủ cuối cùng chỉ còn lại một mình Tô Chỉ.
Cô đưa mắt nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt kia, xác định chắc chắn rằng giờ phút này nơi đây sẽ không có ai đến làm phiền cô nữa.
Cảm xúc từ từ dâng lên từ nơi đáy lòng bị đè nén, sau đó lan tràn che rợp trời đất.
Tô Chỉ nhớ khi cô học lớp một, lần đầu tiên cô bị đưa đến nhà bác họ ở dưới quê. Trong gian phòng ngủ chật hẹp chỉ có một chiếc giường nhỏ được trải bằng tấm ván giường.
Thậm chí Tô Xương Minh còn không đưa cô vào nhà, ông ta chê bùn đất trên mặt đất vừa mưa xong sẽ dính vào giày da của mình.
Bà bác họ liền nói qua quýt là buổi tối lúc Tô Chỉ đi ngủ sẽ giúp cô trải chăn nệm, nhưng sau khi Tô Xương Minh rời đi, những gì Tô Chỉ nhận được chỉ là chiếc khăn trải giường sặc mùi băng phiến nồng nặc bị vứt trên đầu giường, bên ngoài buộc bằng sợi dây thừng đã ố vàng.
Mà lúc này, cô đang đứng trong căn phòng ngủ rộng rãi và sáng sủa, thế nhưng trong lòng lại một lần nữa cảm nhận rõ ràng mùi vị bị bỏ rơi phải sống nương nhờ nhà người.
Lại một lần nữa, cô bị người khác tuỳ ý vứt bỏ.
Trước kia cố gắng giả vờ ngoan ngoãn lấy lòng tất cả mọi người là thế, vậy mà cuối cùng vẫn bị đưa đi. Giờ đây cô có nổi loạn hay gây chuyện thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thu hút được sự chú ý của Tô Xương Minh dù chỉ là một chút.
Tô Chỉ không biết phải làm sao, cái cảm giác bị vứt bỏ, bị đưa đi quanh năm suốt tháng, về đến nhà lại phát hiện đồ đạc của mình đã bị đóng gói xong xuôi mà không hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào, cái cảm giác ấy vẫn luôn đày đọa giày vò cô suốt bao năm qua.
Tựa như một vết sẹo vĩnh viễn chẳng bao giờ lành, bị người ta hết lần này đến lần khác vạch ra, chảy máu rồi lại mưng mủ.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, nhiệt độ cơ thể cô tăng dần lên theo mạch cảm xúc.
Thật lâu sau mới từ từ nguội đi.
Tô Chỉ ngồi bên mép ghế sofa đơn, lấy điện thoại từ trong balo ra.
Cô muốn nhắn tin để xác nhận lại một lần nữa với Tô Xương Minh.
Bởi vì câu nói mà Trình Hoài Cẩn đã nói với cô trước khi ra khỏi cửa.
“Bọn họ đã đi rồi.”
Anh dường như không quan tâm những lời nói này thẳng thừng và chói tai biết nhường nào, nói ra những gì anh cho là “sự thật”, phá huỷ hoàn toàn nỗi niềm mong mỏi của cô mới là mục đích của anh.
Màn hình điện thoại bị Tô Chỉ bật sáng hết lần này đến lần khác.
Nhưng đến cuối cùng cô vẫn không gửi tin nhắn đó đi.
-
Khi dì Lý lại tới gõ cửa một lần nữa thì đã là bảy giờ tối.
Tô Chỉ mở cửa, dì Lý nhận ra cái vali đó vẫn dựng nguyên si trong tủ quần áo. Nhưng dì ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ nói ông chủ về rồi, gọi Tô Chỉ ra ăn cơm.
Tô Chỉ hít một hơi, đang định nói lời từ chối mình đã ấp ủ sẵn, ai ngờ dì Lý lại như thể biết trước, dì ấy lên tiếng trước cô: “Ngài Trình có chuyện muốn nói với cô, hôm nay cô vừa mới đến đây, ra ngoài làm quen mọi thứ xung quanh cũng là điều tốt.”
Hoàn toàn chặt chẽ không một kẽ hở, trong lời dì ấy chất chứa sự quan tâm rất chân thành.
Tô Chỉ căn bản chẳng thể nảy sinh ác cảm với dì ấy.
Nhưng hình như tên đầu sỏ kia luôn dùng cách lấy nhu thắng cương như thế này để khống chế hành vi của cô một cách dễ dàng.
Tô Chỉ có cảm giác bị người ta nắm thóp trong tay.
Cô im lặng trong giây lát rồi gật đầu, “Vâng.”
Dì Lý lập tức mỉm cười, dì ấy dẫn cô băng qua phòng khách rộng lớn đi đến phòng ăn.
Trình Hoài Cẩn đang đứng ở quầy rượu rót nước cho mình, anh đã thay sang chiếc áo sơ mi màu xám khói, tay áo vẫn xắn gọn gàng trên cánh tay thon dài rắn chắc hệt như lần đầu gặp nhau lúc buổi chiều.
Ánh đèn trong phòng ăn chiếu rọi lên làn da của anh, ánh lên tông màu trắng tựa ánh trăng lành lạnh tịch liêu.
Ánh sáng ấy chuyển động xuôi theo từng động tác khi anh uống nước.
Ánh mắt Tô Chỉ rơi trên người anh, toàn thân nổi lên tinh thần cảnh giác.
“Chú muốn nói gì?” Ngữ điệu nói chuyện của cô rất lạnh lùng, giống như lại biến thành cô nữ sinh nói vặn lại anh là đồ tọc mạch lo chuyện bao đồng kia.
Trình Hoài Cẩn đặt một cốc nước khác vừa rót xong lên phía bàn ăn gần cô, “Ăn tối.”
“Câu này dì Lý đã nói với tôi rồi, chú muốn nói điều gì?”
Lúc này Trình Hoài Cẩn mới dừng động tác lại, anh ngước mắt nhìn cô.
Cô vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi trắng và chân váy đồng phục màu xám kia, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng tạo nên sự tương phản mãnh liệt với làn da.
Nhất là khi sắc mặt cô nhợt nhạt không còn huyết sắc.
Ví dụ như nét mặt cuối cùng anh nhìn thấy trước khi ra khỏi nhà hồi chiều.
Trình Hoài Cẩn đưa tay kéo ghế ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Bữa tối nay không chịu ăn, có phải là cả bữa sáng, bữa trưa, bữa tối ngày mai cũng đều không ăn không. Tôi hỏi cho rõ ràng, khỏi khiến dì phải chuẩn bị phí công.”
Vẫn là như vậy, thật thẳng thừng và chói tai làm sao.
“Tôi không hề nói là sẽ không ăn tối.” Tô Chỉ nhìn anh, trực tiếp kéo ghế ở phía mình ra.
Cô cứ không cho anh được như ý nguyện đấy.
Một tiếng cười nhẹ gần như không thể nghe thấy, ánh mắt Trình Hoài Cẩn không đặt trên người Tô Chỉ nữa, anh quay người nhờ dì Lý mang đũa lên giúp. Lúc này Tô Chỉ mới ý thức được cô lại bị anh nắm đúng thóp rồi.
Cơn cáu kỉnh dâng lên trong lồng ngực, nhưng vốn dĩ cô cũng không có ý định phải gây ấn tượng tốt gì đó với Trình Hoài Cẩn.
Không cần thiết, mà trên thực tế cô cũng chẳng sẵn lòng làm điều đó.
Phàm là người có quan hệ với Lý Niên, Tô Chỉ đều cảm thấy hoàn toàn là đồ hết thuốc chữa.
Cả một bàn đồ ăn tối vô cùng ngon mắt và thịnh soạn, sau khi lặng lẽ dọn hết các món lên, dì Lý khép cửa phòng ăn rồi lui ra ngoài. Cơ thể Tô Chỉ dần dần trở nên cứng nhắc, động tác của cô rất chậm chạp, cố gắng kiểm soát không để mình mắc sai lầm nào.
Nhưng dường như không khí trong gian phòng ăn rộng rãi sáng sủa này bị người ta rút kiệt mất rồi. Tô Chỉ cảm thấy lồng ngực đau âm ỉ.
Thật ra anh chẳng nói thêm bất cứ lời nào, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu nhìn thêm cô một lần nào nữa.
Ngón tay Tô Chỉ siết chặt đôi đũa sáng bóng kia, lần lữa mãi không động đậy.
Cô không biết mình đang làm cái gì.
Tại sao cô phải ở đây, tại sao phải ăn cơm với một người lạ hoắc.
Lẽ ra cô nên biết ơn người đàn ông trước mặt này, không phải sao?
Cảm ơn anh đã cho cô một chốn dung thân.
Nhưng cô không làm được.
Tô Chỉ cảm thấy chóp mũi đầy chua xót.
Rõ ràng là cô còn chưa chấp nhận được việc mình bị bỏ rơi, bị ruồng rẫy, vậy thì làm sao có thể cảm ơn anh như một lẽ đương nhiên được đây. Cô không làm được.
Trong phòng ăn bức bối ngột ngạt chỉ có âm thanh dùng bữa rất khẽ của Trình Hoài Cẩn.
Không lâu sau, anh buông đũa xuống.
Đi thẳng ra khỏi phòng ăn.
-
Suốt cả đêm, Tô Chỉ khó lòng chợp mắt.
Cô chỉ lấy một bộ quần áo trong vali hành lý để thay ra.
Rèm cửa trong phòng ngủ không kéo hẳn, ánh trăng sáng tỏ khẽ sà xuống chiếc vali màu đen bị cô đặt vào trong góc kia.
Biệt thự nhà họ Tô lớn đến vậy, nhưng thứ thuộc về Tô Chỉ đều có thể hết nhét vào chiếc vali nhỏ bé kia. Bởi vậy mà Tề Mỹ Ngọc rõ hơn ai hết làm sao để khiến cô rời đi ngay lập tức, chỉ cần đem hết đồ đạc của cô nhét vào chiếc vali nhỏ bé ấy, vậy là cô đã có thể bị tống đi thật dễ dàng.
Ánh mắt Tô Chỉ nhìn thẳng vào chiếc vali ấy, tầm nhìn dần nhoè đi.
Trong giấc mơ có những cơn sóng cuộn trào mãnh liệt.
Tấm thân mục nát, khẽ chạm liền gãy rời.
-
Sáng hôm sau tỉnh dậy, sắc trời đã sáng rồi.
Tô Chỉ nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong xuôi, sau đó bỏ quần áo đã giặt sạch rồi phơi bên ngoài ngày hôm qua vào vali.
Gấp gọn chăn mền về nguyên trạng xong, từ lúc sáu giờ sáng cô đã ngồi yên vị trên ghế sofa màu vàng gừng kê trong góc phòng ngủ, vali hành lý đặt sát bên chân.
Trong điện thoại có tin nhắn Ngôn Hy gửi đến lúc nửa đêm hôm qua, cô ấy và A Chính đang lén lút yêu đương hẹn hò nên cứ thích chuyện trò đến tận nửa đêm nửa hôm.
Đại khái là sau khi giải tán lúc tối qua, cô ấy không yên tâm về Tô Chỉ nên mới hỏi cô: Thế nào rồi.
Đến sáng nay Tô Chỉ mới nhìn thấy tin nhắn.
Thế nào rồi ư, cô cũng không biết nữa.
Buổi sáng vừa thức dậy, cô chỉ cảm thấy lồng ngực như bị thứ gì đó chặn ngang, hô hấp cũng thấy khó khăn.
Lúc mười giờ, dì Lý đến gõ cửa phòng cô, đại khái là sợ quấy rầy cô ngủ nướng, nhưng cũng lại sợ cô ngại không chủ động ra ăn bữa sáng nên đến tận mười giờ dì ấy mới bấm bụng tới gõ cửa.
Cửa phòng ngủ vừa mở ra, ngoại trừ Tô Chỉ đã thay sang một chiếc áo cộc và quần jean mới ra, trong phòng trông chẳng khác gì như chưa từng có người ở.
“Cô Tô, bây giờ cô có muốn ăn bữa sáng không? Hay là làm chút điểm tâm ăn lót dạ, đến trưa rồi ăn chung với ông chủ sau?”
Tô Chỉ vội lắc đầu, “Không ăn, cháu không ăn.”
“Cả một ngày đều không ăn gì sao? Như vậy liệu cơ thể có chịu nổi không?”
Tô Chỉ vẫn lắc đầu, “Lát nữa ba cháu…” Cô mới nói được nửa chừng, trong đầu lại nghĩ đến câu nói lúc tối qua của Trình Hoài Cẩn, chỉ cảm thấy hô hấp càng nặng nề, giọng nói cũng theo đấy mà trở nên ngắn ngủn và lí nhí:
“Có thể cháu sẽ ra ngoài ăn cơm.”
Dì Lý gật đầu tỏ ý đã hiểu, “Thế để tôi lấy cho cô chút điểm tâm nhé, đói bụng thì ăn lót dạ trước, không ăn cũng không sao.” Dứt lời, dì ấy liền rời khỏi phòng ngủ.
Chẳng mấy chốc, một chiếc bánh cupcake dâu tây tinh xảo và một ly nước trái cây mới ép được đưa đến phòng ngủ của Tô Chỉ. Cô lại ngồi xuống chiếc ghế sofa kia.
Sự chờ đợi dài đằng đẵng tựa như tra tấn dày vò.
Như thể quay lại buổi chiều ngày hôm qua, khi cô ngồi trong tiền sảnh tối tăm và nóng bức đó.
Chị lễ tân nói Lý Niên sẽ không ra ngoài, cô không đợi được thật.
Trình Hoài Cẩn nói Tô Xương Minh sẽ không đến đón cô, Tô Chỉ không tin.
Dòng tin nhắn vốn định gửi cho Ngôn Hy còn chưa gõ xong, cô lại tắt màn hình.
Cứ thế chỉ lẳng lặng ngồi đợi.
Sau đó, dì Lý lại tới một lần nữa hỏi cô về bữa trưa, nhưng Tô Chỉ vẫn không ra ngoài.
Phía bên ngoài ô cửa sổ, sắc trời tối dần.
Ánh hoàng hôn giữa hè, ráng vàng nhuộm khắp trời. Sắc xanh của thảm cỏ đã giảm xuống độ bão hoà dễ chịu với những điểm vàng vụn vặt tô điểm lên đó.
Lần cuối cùng Tô Chỉ mở điện thoại là khi đã bảy giờ tối.
Ngón tay cô bắt đầu lạnh cóng, có lẽ là vì hơi máy lạnh không ngừng thổi trong căn phòng này.
Bảy rưỡi tối, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa một lần nữa.
Có tiết tấu lại vô cùng mạnh mẽ.
Giọng nói của Trình Hoài Cẩn truyền đến từ bên ngoài: “Mở cửa.”
Trong giây lát, cánh cửa phòng ngủ được mở ra từ phía trong. Trên mặt cô vẫn là vẻ trắng bệch, không còn huyết sắc quen thuộc. Mái tóc đen óng buông xõa trên bờ vai thon gầy, duy chỉ có đôi mắt hồ ly hơi xếch ở phía đuôi mắt kia là vẫn bướng bỉnh ngước lên nhìn anh.
“Gọi điện thoại chưa?” Trình Hoài Cẩn hỏi.
“Sao chứ?”
“Chẳng phải đang đợi sao? Nếu chưa đợi được thì gọi điện thoại cho ba cháu đi.” Người đàn ông đứng ngoài cửa, thân hình anh cao lớn thẳng tắp, lúc này Tô Chỉ đang ngước lên nhìn anh.
Đây là lần đầu tiên nhìn anh ở khoảng cách gần đến vậy.
Lúc này cô mới nhận ra nếp mắt hai mí thanh mảnh lại sâu hoắm của anh phảng phất đâu đó chút hiu quạnh lạnh nhạt. Trong vẻ mặt không chút gợn sóng kia, ấy thế mà lại có cảm giác xa cách vô cùng mãnh liệt.
Giống như thứ mê chướng khiến cô không thể nhìn thấu khi lần đầu tiên gặp anh.
Tô Chỉ định thần lại, mở miệng nói: “Tôi gửi tin…”
“...Gọi điện thoại cho ba cháu đi.”
Trình Hoài Cẩn quyết định thay cô.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của người đàn ông vẫn luôn bình thản đáp xuống người cô.
Nhưng Tô Chỉ lại cảm thấy bản thân hệt như một cánh diều bị gió cuốn bay, còn anh thì vung một nhát dao về phía cô.
Muốn cô tự mình xem thử rốt cuộc những gì anh nói có đúng hay không.
Số điện thoại bị cô ấn mở hết lần này đến khác suốt cả buổi chiều, cuối cùng Tô Chỉ cũng gọi đi.
“Chắc là sẽ bị ngắt máy thôi, ông ấy thường xuyên không thể nhận máy, nên tôi mới bảo gửi tin…”
Nhưng cô còn chưa nói xong lời chữa cháy cho mình, cho Tô Minh Xương, đầu bên kia đã vang lên giọng nữ giới trong trẻo: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không có thực, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry…”
Trong nháy mắt, nỗi hoảng loạn ập lên trái tim Tô Chỉ tựa như cơn mưa tầm tã ngày hè. Cô hốt hơi hoảng nhìn Trình Hoài Cẩn, chỉ thấy anh lấy điện thoại của mình đặt trước mặt Tô Chỉ.
Ấn mở tin nhắn, có một tin gửi đến được ký tên ‘Tô Xương Minh’: “Cậu Trình, tối nay tôi và vợ sẽ bay đến Mỹ, lần sau cậu và người nhà đến Mỹ, chúng tôi nhất định sẽ đón tiếp chu đáo.”
Ở phía cuối của dòng tin nhắn, thời gian hiển thị là mười một rưỡi đêm qua.
Cánh diều bị gió cuốn bay chao nghiêng trong không trung kia, cuối cùng đã rách toạc một vết thương không thể chữa lành. Cơn gió lạnh thấu xương cứ thế xuyên qua, cánh diều chao đảo dữ dội rồi rơi xuống vực sâu không đáy.
Dưới ánh đèn, đôi môi cô hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt yếu ớt. Hàng mi dài nhẹ run, khép lại rồi mở ra.
Tô Chỉ ngẩng đầu nhìn Trình Hoài Cẩn.
Rốt cuộc lúc này anh hài lòng đến nhường nào đây.
Bởi vì nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc lại bất lực đến vậy của cô cơ mà.
Nhưng khi cô găm chặt móng tay vào lòng bàn tay thật sâu, lại chỉ nhìn thấy Trình Hoài Cẩn bỏ điện thoại vào trong túi, sau đó lùi về sau hai bước.
Nhàn nhạt nói nói với cô:
“Ra ngoài, ăn cơm.”