Đèn chính trong phòng đã tắt, chỉ còn lại một cây đèn nhỏ trên tủ đầu giường.
Rìa ánh sáng dần nhạt nhoà trải dài đến vô tận, nhưng bó hoa cách đó không xa vẫn tươi tắn kiêu sa là thế, vẫn tràn đầy nhựa sống là vậy.
Phút chốc khiến Tô Chỉ nhớ tới vườn hoa ở Bắc Xuyên, nơi có cơn gió ngày hạ mát mẻ mang theo hơi ẩm dịu dàng khẽ vờn lên gò má. Nơi có những khóm hoa cát tường khẽ rung rinh theo làn gió đêm, ngạo nghễ bung nở sức sống căng tràn tươi tắn của chính mình.
Đã lâu rồi chưa quay về Bắc Xuyên.
Chẳng biết trông vườn hoa ấy bây giờ ra sao.
Trong căn phòng ngủ ngập tràn ấm áp, chỉ có ánh sáng từ màn hình laptop hắt lên gương mặt Tô Chỉ. Lần thứ hai xem lại bộ phim này, chẳng ngờ lại cảm nhận được chút gì đó bình yên đến khó tả.
Trong tâm trí cứ mãi quẩn quanh khung cảnh tối hôm ấy hai người cùng nhau xem hết bộ phim trong căn nhà ở Bắc Xuyên. Anh vẫn luôn là vậy, vẫn luôn phá vỡ mộng tưởng hão huyền của cô, còn cô thì giở thói làm càn nói anh là ông lão Phillipe lắm tiền.
Thế rồi lại chợt nhớ tới buổi sáng ngày hôm nay, anh cố ý trêu chọc cô, anh để mặc cô cứ thế trút hết cơn cáu kỉnh lên người mình.
Tô Chỉ thậm chí có thể tưởng tượng được, rằng nếu đổi lại là thuở ban đầu mới quen biết Trình Hoài Cẩn, anh tuyệt đối sẽ không để mình phải chịu đựng thói ngúng nguẩy ương bướng đó của cô.
Ở một mức độ nào đó, Trình Hoài Cẩn vẫn là tên Diêm Vương mặt mày lạnh tanh đó. Vẻ xa cách và lạnh nhạt nghìn năm không đổi của anh chính là điều khiến lòng người nảy sinh sợ hãi nhất.
Bởi lẽ đó mà khi anh thể hiện ra một mặt dung túng và nuông chiều vô bờ bến, cường độ đó quả thật là vượt xa sức tưởng tượng của người đời.
Hệt như hai bộ gen tương thích lẫn nhau, luật hấp dẫn tự nhiên luôn có thể khiến chúng ráp lại khớp nhau một cách chuẩn xác mà không vấp phải bất cứ lỗi lầm trục trặc nào.
Dẫu đã xa cách bao lâu đi chăng nữa, chúng vẫn chẳng thể kìm lòng mình, cứ thế bị đối phương thu hút ngay từ giây phút đầu tiên lại gần nhau.
-
Sau khi kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu, Tô Chỉ ở nhà nghỉ ngơi được hai ngày rồi cũng bắt tay vào đi tìm việc làm thêm.
Hồi đầu lúc vẫn còn chung cạ với Hứa Gia, cả hai có thể tìm được vài ba công việc làm thêm khá ổn áp. Lí do là vì Hứa Gia quan hệ rộng rãi, mà làm trong nghề này cũng đã lâu.
Nhưng hai hôm trước Tô Chỉ đã gửi tin nhắn cho Hứa Gia, hỏi ra mới biết cả kỳ nghỉ đông này anh ấy đều phải cắm cọc trong phòng thí nghiệm của giáo viên hướng dẫn để phụ giúp làm thí nghiệm, làm vậy để tranh thủ nửa cuối năm nay có thể đăng kí làm nghiên cứu sinh của vị thầy giáo đó.
Thế là Tô Chỉ chỉ đành tự liệu liệu đi tìm việc, nhưng cũng khá nhanh sau đó cô đã tìm được một công việc làm gia sư part-time.
Sau khi dạy thử hai tiết, phụ huynh bên kia cảm thấy cũng tương đối ổn.
Thật ra lúc mới dạy thử xong hai tiết, nói thật là Tô Chỉ có chút e dè chùn bước. Cũng không phải phụ huynh nhà này có vấn đề gì cả, mà là vì cậu con trai mới lên lớp mười của nhà này tính cách cực kỳ khép kín hướng nội, kể cả trong hay sau giờ học đều không chịu hé răng nói nửa lời với Tô Chỉ, cứ bày ra bộ dạng trông như kiểu nước đổ lá khoai.
Tô Chỉ lo cậu ta cứ cái đà không nghe mình giảng bài như thế này, đến lúc đó lại đâm ra thành tích vẫn giậm chân tại chỗ, nhưng về sau ngẫm đi nghĩ lại thấy nhận được kha khá tiền lương nên thôi cuối cùng vẫn chốt nhà này.
Nào có ngờ, vấn đề bắt đầu lòi ra từ trên người thằng nhóc này.
Không phải chuyện cậu ta không nghe Tô Chỉ giảng bài khiến thành tích không mảy may cải thiện, mà là sau khi Tô Chỉ tới nhà này dạy học được ba buổi, cô phát hiện thằng nhóc này ấy thế mà lại bắt đầu lân la hỏi han chuyện của mình.
Câu cậu ta hỏi nhiều nhất chính là cô đã có bạn trai chưa, rồi thì thích kiểu con trai như thế nào.
Mới đầu Tô Chỉ có lên tiếng ngăn cản mấy lần, cậu ta cũng chỉ im lặng không nói gì. Vốn cứ tưởng thằng nhóc này sẽ từ bỏ thôi không hỏi nữa, ai dè đến lần thứ tư tới nhà dạy học, cậu ta nhân lúc Tô Chỉ không chú ý thò tay ra định ôm cô.
Tô Chỉ xắn tay cho cậu ta một phát vả, thế là cũng vả bay luôn cả tiền lương đi dạy học bốn buổi.
Phụ huynh nhà đó ăn nói tởm lợm và chói tai vô cùng, chửi bới cô là loại có ý đồ không đứng đắn, mắng nhiếc cô là cái ngữ rắp tâm ve v.ãn đò đưa, mồm cứ ra rả nói con nhà mình thật như đếm, bình thường còn chẳng hé miệng nói được mấy câu thì làm sao mà làm ra chuyện như vậy được.
Cuối cùng còn thở ra được câu chắc chắn là cô nghèo đến phát rồ phát dại muốn bám càng nhà bọn họ, nếu không đã chẳng đến nước đi làm gia sư mà còn chăm chăm vào ỡm ờ chèo kéo học sinh.
Tô Chỉ bị mắng té tát đến mức câm nín nghẹn lời, nhưng cô cảm thấy chửi nhau với cái loại người điên dại không biết điểm dừng là gì như nhà này thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, thế là thẳng tay gọi ngay cho cảnh sát.
Nhưng cô không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh. Mà bên kia lại cứ điên cuồng chửi bới, cảnh sát cũng chỉ có thể đứng ra hòa giải.
Cuối cùng Tô Chỉ chỉ lấy được hai trăm tệ. Đã thế lúc đưa tiền, phụ huynh nhà kia còn hằn học nói là vứt cho con chó bên đường.
Nước mắt phút chốc dâng trào đong đầy trong hốc mắt, cầm số tiền này trong tay mà Tô Chỉ cảm giác như có cục đá cứng ngắc mắc nghẹn trong cổ họng, nuốt xuống không được mà nhổ ra cũng chẳng xong.
Vừa rời khỏi cái nhà đó, cô bắt ngay taxi đến thẳng nhà Giang Triết.
Chuông cửa reo lên, bấy giờ cô mới ngớ ra chưa chắc Giang Triết đã có nhà.
Lúc quay người định rời đi, chợt nghe thấy sau lưng vang lên tiếng mở cửa.
Giọt nước mắt nhẫn nhịn suốt dọc đường tức khắc lăn dài trên gò má, cô ngoảnh đầu nhìn lại mới nhận ra người đứng ở cửa là Trình Hoài Cẩn.
"Em sao thế?" Trình Hoài Cẩn thoáng cái cau chặt mày, anh tiến lên để Tô Chỉ đi vào nhà.
Tô Chỉ vốn muốn kìm nén không để nước mắt tuôn rơi, nhưng Trình Hoài Cẩn vừa cất lời hỏi han, nỗi ấm ức trong lòng cô đã ùa ra như nước lũ cuốn trôi bờ đê mà chẳng thể ngăn lại.
Cô ngồi trên ghế sofa kể lại đầu đuôi toàn bộ câu chuyện cho Trình Hoài Cẩn nghe, nhưng vì tâm trạng quá kích động nên nhiều khi cứ đang nói được nửa chừng lại quên mất mình vừa kể đến đâu, Trình Hoài Cẩn lên tiếng nhắc nhở đúng lúc, kêu cô kể tiếp anh nghe.
Nguyên nửa tiếng đồng hồ, đầu tiên là ấm ức, mà sau đó là phẫn nộ, Tô Chỉ hậm hực mắng mỏ nhà đó một trận thậm tệ. Cuối cùng cũng kể xong, ấy thế mà lại cảm thấy xả được cục tức này ra nhẹ cả người.
Nói đi thì cũng phải nói lại, ngoại trừ mặt tối của gia đình nhà kia ra, có trách thì cũng chỉ trách số mình đen và kinh nghiệm còn non mà thôi.
Nhưng chửi bới người ta xong, quả nhiên là thấy trong lòng dễ chịu hơn hẳn.
Trình Hoài Cẩn đang định mở miệng, Tô Chỉ đã ngắt lời anh.
"Tôi không cần chú an ủi, cũng chẳng cần chú bù lại số tiền kia cho tôi."
Cô ném tờ khăn giấy vừa lau nước mắt vào thùng rác, giọng điệu nói chuyện đã khôi phục lại như bình thường: "Tôi chỉ muốn tìm một người để giải tỏa thôi. Đây là mặt tối của xã hội, lần này nếm đủ trái đắng rồi, lần sau tôi tự khắc sẽ cẩn thận hơn."
Hốc mắt của cô hãy còn đỏ hoe là thế, nhưng Trình Hoài Cẩn lại không cảm nhận được bất cứ sự nhu nhược yếu đuối hay ra vẻ kiên cường nào từ trên người cô.
Cô vẫn là Tô Chỉ mau nước mắt như trước kia, nhưng là một Tô Chỉ đã trưởng thành và cứng cỏi hơn những gì anh tưởng.
Trong lòng như có chút cảm giác gì đó mất mát, dường như anh đã đánh mất cơ hội giang rộng vòng tay để giúp đỡ, để lại gần cô mất rồi.
Nhưng cũng có một loại cảm xúc mãnh liệt cứ thế lan tỏa khắp trái tim Trình Hoài Cẩn, đó, là cảm giác tự hào vì cô.
“Tôi không hề có ý định bù lại khoản thu nhập bị mất trắng đó cho em.” Trình Hoài Cẩn nhìn cô, trầm giọng nói, “Nếu như em tình nguyện coi đó như một khoản học phí vào đời, tôi cũng cảm thấy rất hợp lý. Tôi chỉ có hai vấn đề muốn hỏi em thôi."
Tô Chỉ mím môi: “Chuyện gì?”
"Cậu nam sinh kia đã xâm hại đến em chưa? Lúc cậu ta ôm em ấy.”
Tô Chỉ vội vàng lắc đầu: "Chưa, tôi phát hiện ra kịp thời, cậu ta còn chưa chạm được vào người tôi thì đã bị ăn một phát tát rồi, cậu ta ngơ ra luôn.”
"Được, giờ đến vấn đề thứ hai. Gần đây tôi đang lên kế hoạch cho công việc tiếp theo của mình, có một công việc khá đơn giản là phân loại sắp xếp tài liệu vừa hay đang thiếu người, định hỏi em có muốn tìm hiểu thêm không?"
Tô Chỉ hơi há hốc miệng, có vẻ như không tin là anh lại thiếu người đúng lúc như vậy.
Trình Hoài Cẩn đứng dậy, “Em đợi tôi một chút.”
Nói rồi anh đi về phía phòng sách của Giang Triết, lát sau cầm theo một tập tài liệu đi ra.
Giờ phút này Tô Chỉ mới nhận ra Giang Triết không có ở nhà.
"Giang Triết...?"
“Cậu ấy có chuyện đột xuất nên đi ra ngoài giải quyết rồi.” Trình Hoài Cẩn đặt tập tài liệu xuống trước mặt Tô Chỉ, “Hôm nay tôi tới đây vốn là để bàn bạc chuyện này với cậu ấy, nếu em đến muộn hơn chút nữa, có lẽ tôi đã rời đi rồi.”
Tô Chỉ hoang mang vươn tay cầm tập tài liệu lên xem, phía trên đề một tràng tiếng Anh.
“Đây là cái gì?” Cô ngẩng đầu nhìn Trình Hoài Cẩn, “Chú muốn ra nước ngoài sao?”
“Đây là tình hình hoạt động của một số công ty tư vấn mà tôi mới nhận được cách đây không lâu,” Trình Hoài Cẩn nghiêm túc giải thích với cô, “Em cũng biết đấy, tôi đã từ chức được một thời gian rồi, trước mắt cũng không có ý định quay lại nhậm chức, cho nên tôi định lên kế hoạch ổn thoả rồi đầu tư vào một công ty tư vấn. Cũng coi như liên quan phần nào đến chuyên ngành ban đầu của tôi.”
"Trước đây khi còn đi du học ở Mỹ, tôi từng đi thực tập cho một công ty tư vấn ở địa phương trong một khoảng thời gian, thành ra cũng tương đối am hiểu về phương diện này. Ở trong nước, phàm là ngành khoa học công nghệ liên quan đến chuyên môn cao đều cần có sự hỗ trợ của phòng thí nghiệm, đa phần đều là móc nối trực tiếp với giáo viên của các trường đại học, đây cũng chính là lý do tại sao có không ít giáo viên đại học đều mở công ty hoặc có dự án kinh doanh riêng. Nhưng chỉ có một mình thì nhân lực không đủ, mà kỹ thuật cũng tương đối phiến diện một chiều, rất khó để có thể mở rộng.”
"Bởi vậy nên ở nước ngoài khá phổ biến sử dụng loại hình công ty tư vấn này như một cầu nối để chính phủ hoặc các doanh nghiệp tìm kiếm sự hỗ trợ về khoa học công nghệ. Một mặt, công ty tư vấn sẽ tuyển dụng các nhà nghiên cứu có phòng thí nghiệm riêng từ nhiều lĩnh vực khác nhau. Mặt khác sẽ thắt chặt mối quan hệ hợp tác với các trường đại học. Nhờ đó có thể đảm bảo đưa ra cho khách hàng những kiến nghị hoàn chỉnh và chuyên nghiệp nhất liên quan đến ngành nghề khoa học."
"Tôi đang có dự định đầu tư vào một công ty, trước mắt đang tiến hành khảo sát nghiên cứu ở giai đoạn đầu."
Trình Hoài Cẩn nói năng gãy gọn về suy nghĩ của anh cho cô nghe, Tô Chỉ ngồi im thin thít trên ghế sofa không nhúc nhích.
Đôi môi cứ nhả ra rồi lại bặm vào, bặm vào rồi lại nhả ra.
Lát sau mới ấp úng nói: "Hình như tôi nghe hiểu rồi, mà hình như cũng chưa hiểu lắm."
Thế mà Trình Hoài Cẩn lại trưng ra biểu cảm không mấy bất ngờ: "Không sao, chỉ là tôi đang hơi thiếu tay chân phụ giúp vì người tôi vừa thuê cách đây không lâu đã xin nghỉ phép rồi, cho nên vừa khéo hỏi em có sẵn lòng hay không thôi. Chủ yếu là tra cứu tìm kiếm tài liệu công ty, thu thập sắp xếp phân loại sau đó tóm tắt lại cho tôi, toàn bộ tài liệu đều là tiếng Anh, tôi nghĩ đây cũng là một cơ hội rất tốt để em học hỏi thêm.”
“Tôi chỉ sợ mình không hiểu biết nhiều rồi cuối cùng lại thành ra làm chậm tiến độ của chú thôi.” Tô Chỉ hơi do dự, nhưng không thể phủ nhận được rằng trong lòng cô đúng là có hơi rung rinh. Đây không chỉ là một công việc làm thêm, mà hơn hết là chắc chắn có thể học hỏi được biết bao điều hay từ những thứ được tiếp xúc cọ xát.
“Có thể thử việc ba ngày trước xem sao, nếu đến lúc đó em cảm thấy quá nhàm chán hoặc thật sự không hiểu nổi thì cũng có thể thôi việc.” Lời lẽ của Trình Hoài Cẩn rất thẳng thắn, “Nếu em đồng ý, trước ngày mai hãy nhắn tin cho tôi, như vậy có được không? "
Nội tâm Tô Chỉ bắt đầu giằng xé không thôi, thế rồi lại nghe thấy Trình Hoài Cẩn nói: "Lương hai trăm tệ một giờ, em thấy có ổn không?"
Tô Chỉ: "???"
Tức thì, cô mắt tròn mắt dẹt xác nhận lại với anh: "Chú nói lương một giờ là hai trăm tệ?"
“Phải.”
Tô Chỉ lập tức nhíu mày. Bởi vì cô cảm thấy đây là anh đang bố thí một cách trá hình thì có. Giọng điệu cũng nghe ra có ý không vui: "Thế này thì có khác gì chú đưa thẳng tiền cho tôi đâu."
Trình Hoài Cẩn nhìn cô, cong khoé môi cười khẽ.
"Tiểu Chỉ, hồi còn là trợ giảng ở Mỹ, tiền lương một giờ của tôi đã không dừng lại ở con số hai trăm tệ rồi."
Ánh mắt của Tô Chỉ hơi lóe lên tia ngạc nhiên, sau đó lại mím chặt môi, trông có vẻ như cảm thấy xấu hổ vì sự nông cạn thiếu hiểu biết của mình.
Trình Hoài Cẩn chống khuỷu tay lên đầu gối, rướn người tới gần cô: "Không sao, cứ thong thả thôi. Sau này nếu có cơ hội thì hãy ra ngoài nhìn nhận trải nghiệm mọi thứ nhiều hơn. Trên thế giới này còn rất nhiều nơi đáng để em tìm hiểu."
"Tôi cũng chẳng biết mình có cơ hội đó hay không nữa."
"Chỉ cần là em muốn, nhất định có thể."
Tô Chỉ rũ mắt nhìn xuống ghế sofa, thật ra cô không hề cảm thấy chưa từng trải sự đời là chuyện gì quá đáng xấu hổ.
Nhưng trong lòng cô vẫn thấp thoáng có cảm giác gì đó rất khó giải tỏa, một nỗi niềm chẳng thể nói ra thành lời.
Một khoảng lặng thật dài trôi qua.
Tô Chỉ đứng dậy xỏ dép vào.
“Đúng lúc tôi cũng phải đi rồi, để tôi tiễn em.” Trình Hoài Cẩn cũng đứng dậy đi ra cửa.
Hai người đứng ở cửa lẳng lặng thay giày, Tô Chỉ đang cúi đầu, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Trình Hoài Cẩn nhẹ nhàng vọng xuống từ trên đỉnh đầu: “Tôi vẫn còn mấy lời chưa nói, nhưng nếu em không thích thì cứ nghe rồi quên nó đi."
Tô Chỉ ngẩng đầu lên: "Lời gì?"
Trình Hoài Cẩn hạ mắt nhìn cô, ánh đèn chùm nho nhỏ trên đỉnh đầu lặng lẽ hắt xuống bao phủ lấy hai người.
Thật ra giọng nói của anh có chút trầm thấp, nhưng cô vẫn nghe thấy rất rõ ràng: "Lần sau nếu có xảy ra chuyện gì, em có thể gọi điện thoại ngay cho tôi.”
Cơ thể Tô Chỉ không khỏi gồng lên cứng ngắc, anh im lặng một lúc, sau đó mới nói tiếp: "Tất nhiên, tôi không đủ tư cách để yêu cầu em làm điều đó. Cho nên em cứ quên luôn những gì tôi vừa nói cũng được."
Trình Hoài Cẩn đưa tay đẩy cửa, ra hiệu bảo cô không cần phải suy nghĩ nhiều.
Hai người bước vào trong thang máy, cánh cửa kim loại từ từ đóng lại.
Tô Chỉ đứng trước mặt anh. Qua mặt bên trong có in hoa văn của thang máy, cô chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng khuôn mặt anh đang nhìn xuống.
Đâu đó có chút cảm giác như lênh đênh trôi nổi trên mặt biển rộng lớn.
Dẫu cảm thấy không mấy chân thực, nhưng Tô Chỉ lại nghe thấy rất rõ ràng ẩn ý nắm bắt được từ trong lời nói của Trình Hoài Cẩn.
Là nỗi lung lay dao động muốn bức phá nhưng rồi lại thu mình lại, là sự giằng xé vùng vẫy muốn đưa tay ra nhưng lại chẳng dám ôm lấy.
Cô cảm nhận được rất rõ ràng, cũng từng đồng cảm sâu sắc.
Thang máy lặng lẽ đi xuống.
Khi xuống đến tầng ba, Tô Chỉ đột nhiên mở lời: "Có nơi nào đáng để đặt chân tới đó thăm thú không?"
Cô không xoay người lại, chỉ nhìn Trình Hoài Cẩn qua hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy.
Trình Hoài Cẩn ngẩn ra một lúc rồi trả lời ngay: "Nếu là mùa đông, em có thể đi tàu hỏa từ Zürich đến Thụy Sĩ. Có một tuyến đường có thể nhìn thấy dãy núi Alps phủ đầy tuyết trắng."
“Có đẹp không?”
“Rất đẹp.”
Thang máy “tinh” một tiếng báo hiệu đã xuống đến tầng một, cánh cửa kim loại từ từ mở ra.
Khi thấy Tô Chỉ quay đầu lại, trái tim Trình Hoài Cẩn vô cớ đập hẫng nhịp.
Cô hỏi anh: “Này nhà tư bản, có thật là lương một giờ hai trăm tệ không?”
Trình Hoài Cẩn hơi nhướng đuôi lông mày: “Thật, chỉ cần em đồng ý, ngay mai có thể bắt đầu luôn.”
Tô Chỉ nghiêng đầu: “Thế thời hạn thì sao?”
Trình Hoài Cẩn khựng lại trong phút chốc.
Một thoáng ngẩn ngơ, mọi thứ như quay lại khoảnh khắc hai người cùng nhau tới núi Nam Nham ngày ấy.
Cô đứng trong phòng kêu anh viết thời hạn lên tờ giấy đó.
Mà ngày hôm nay, câu trả lời của anh vẫn chẳng hề đổi thay:
“Tiểu Chỉ, đáp án cho câu hỏi này.”
“Trước sau như một.”