Khí hậu lục địa ôn đới điển hình đã in dấu vết những cơn mưa trên từng địa điểm trong thành phố.
Con đường ven biển cao rộng trở thành lựa chọn tốt nhất để những người đi đường vượt qua mùa hè nóng bức, mặt trời lặn đằng tây, quán bar ven đường cũng theo đó mà lần lượt bật sáng đèn chớp nhiều màu.
Lúc sáu giờ năm mươi chạng vạng tối, một chiếc máy bay hạ cánh sân bay New York.
Nhân viên mặc đồng phục hải quan đang nghiêm túc kiểm tra đối chiếu hành khách nhập cảnh.
Không khí ở sảnh hải quan vô cùng lạnh lẽo, góp phần thổi tung bồi hồi từng trái tim vừa mới thức giấc tỉnh táo sau một chuyến bay dài.
Lấy hành lý, qua cửa hải quan...
Suốt chặng đường Tô Chỉ đều đi cạnh Trình Hoài Cẩn, trong lòng cực kỳ kiên định.
Cho dù cô hoàn toàn không rành rẽ những chuyện sắp diễn ra trước mắt, thế nhưng chỉ cần biết có Trình Hoài Cẩn đang ở bên cạnh bên, cô không hề thấy lo lắng một chút nào.
Đi ra khỏi cửa hải quan, chỉ trong nháy mắt, tầm mắt cô đã ngập tràn đoàn người đông nghịt.
"Bên kia."
Trình Hoài Cẩn ngoái đầu nói với cô, Tô Chỉ nhìn theo hướng tay anh chỉ, trông thấy bảng trắng viết một chữ "Trình".
Người đàn ông cầm bảng trắng dường như cũng đã nhận ra Trình Hoài Cẩn, ngay lập tức mỉm cười vẫy tay với anh: "Ngài Trình, cô Tô, hoan nghênh hai người đến NewYork!"
Tô Chỉ đi theo, bước lên xe rồi mới biết đây là trợ lý của một người bạn ở New York của Trình Hoài Cẩn.
Sau khi hai người lên xe, Trình Hoài Cẩn nói lời cảm ơn với người trợ lý này.
"Ngài Trình, ngài khách sáo quá," Vị trợ lý nói với ý tứ vô cùng lễ độ, "Hôm nay ông Lý có việc không rời tay được, bèn bảo tôi đến trước đưa ngài và cô Tô đây tới đảo Rhode."
"Vất vả cho anh rồi." Trình Hoài Cẩn trả lời.
Tô Chỉ nén nhịn nụ cười hưng phấn, cả người áp sát vào cửa xe ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Trình Hoài Cẩn mở một chai nước cho cô: "Em uống chút nước đi, có thấy đói bụng không?"
Tô Chỉ xoay người hớp vài ngụm nước, nụ cười đong đầy hệt như khí ga sủi lăn tăn trong chai nước soda, sau đó lại lo sợ bản thân mang dáng vẻ thiếu hiểu biết khiến Trình Hoài Cẩn mất mặt, thế là đành ghé sát bên tai Trình Hoài Cẩn, thì thầm nói nhỏ: "Giờ em thấy vui lắm!"
Cô cười nhếch khoé môi, sống mũi lộ ra nếp nhăn đáng yêu.
Trình Hoài Cẩn cũng khẽ cười theo, người anh dán sát người cô, bảo cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ: "Bây giờ chúng ta đang ở trên cao tốc của sân bay, mất tầm ba tiếng đi đường sẽ đến đảo Rhode, em muốn chợp mắt một lúc hay muốn anh giới thiệu cho em?"
Tô Chỉ thoáng nhìn anh, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng tràn đầy kiên định: "Em muốn nghe anh giới thiệu!"
Ý cười trong ánh mắt Trình Hoài Cẩn càng thêm đong đầy, anh vòng tay ôm eo cô: "Được."
Thế là suốt cả quãng đường đi, Trình Hoài Cẩn đã kể cho Tô Chỉ nghe về một số nét văn hoá của người Mỹ bản địa. Tô Chỉ liên tục giơ tay chỉ ra bên ngoài cửa sổ, hỏi những kiến trúc kia là gì.
Trình Hoài Cẩn nghe cô hỏi gì là trả lời nấy.
Dần dà, sắc trời đã hoàn toàn ngả tối.
Bọn họ chạy băng băng trên đường cao tốc cách xa thành phố.
Công trình kiến trúc biến thành những ánh đèn trải dài mênh mông vô bờ, Tô Chỉ tựa vào đầu vai Trình Hoài Cẩn, nhìn sắc trời bên ngoài rồi từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, dường như có thứ dự cảm nào đó ẩn sâu trong miền tiềm thức, cô chậm rãi mở mắt ra, trông thấy ngọn đèn bên ngoài tòa nhà.
Tô Chỉ cọ cọ vào lồng ngực Trình Hoài Cẩn rồi ngẩng đầu, nhìn thấy anh cũng đang nhìn mình.
Bàn tay anh vuốt ve tấm lưng cô vài cái, nhỏ giọng nói cho cô nghe: "Chúng ta sắp đến rồi."
Tô Chỉ lập tức liếc mắt nhìn ngó nghiêng bên ngoài một lượt, vươn tay bá cổ anh, sáp người lại gần: "Mình sống ở đâu thế anh?"
Trình Hoài Cẩn khẽ vỗ lên người Tô Chỉ ý bảo cô nhìn ra ngoài, vài phút sau, anh đưa tay chỉ về hướng một toà biệt thự đơn đang sáng đèn, nói: "Tới rồi."
Một khu nhà vô cùng yên tĩnh, hai bên là dãy đèn đường cao vút sáng trưng.
Sau khi hai người tiến vào khu nhà này, Tô Chỉ gần như chẳng thấy được mấy mống xe cộ chạy qua lại trên đường nữa.
Khoảng cách giữa các ngôi nhà xa tít đến mức khiến con người ta phải tặc lưỡi, mảng cỏ xanh ngắt phân tách khu nhà thành những khoảng đất riêng biệt.
Mở cửa xe ra, hơi nóng ẩm ướt lập tức bao bọc khắp da dẻ, cô không khỏi cảm thấy thư thái khắp cả người, độ ẩm này quả thật là nơi sinh sống gần bờ biển có khác.
Âm lượng khi nói chuyện dễ dàng bị phóng đại vì sự yên tĩnh vốn có giữa màn đêm tối, cô nhỏ giọng cảm thán: "Trình Hoài Cẩn, ở đây yên tĩnh quá."
Trình Hoài Cẩn vuốt ve mái tóc cô, đưa tay xách hành lý: "Vào trong thôi nào."
Nơi đây là một căn biệt thự độc lập hai tầng, khi bước vào trong, đập vào mắt là quang cảnh đã được người ta quét tước dọn dẹp sạch sẽ đâu vào đấy.
Phong cách tối giản mang đậm hơi thở hiện đại, nhưng lại có thể dễ dàng nhận ra những dấu ấn cho thấy thiết kế tỉ mỉ của nơi này. Tô Chỉ vừa đi vào nhà là đã phấn khích nhảy chồm lên người Trình Hoài Cẩn, hai chân được Trình Hoài Cẩn kéo ra sau lưng anh, cô nâng gương mặt anh hôn hít không ngừng.
Trình Hoài Cẩn cười nhạt, đè sau gáy hôn đáp trả cô.
Suy nghĩ đã sớm bị niềm hưng phấn khuấy tung thành một nhúm tơ vò khó nhận dạng, tâm trí đâu mà quan tâm rốt cuộc bây giờ sẽ đi tham quan biệt thự hay thu dọn hành lý gì cơ chứ.
Hôn xong lại cười, Trình Hoài Cẩn dứt khoát bế cô đi tham quan căn nhà một vòng trước.
Hai chân cô thỉnh thoảng lắc lư sau lưng anh vài lần, liếc nhìn căn nhà một lượt như nhà vua đang ngự giá thân chinh.
Sau cùng, Trình Hoài Cẩn đưa cô đến phòng ngủ trên tầng hai, cúi người đặt cô ngồi trên sofa: "Anh đi lấy hành lý lên, em tắm trước đi, ở trong đó cái gì cũng có. Chốc nữa chút ta ăn chút đồ ăn."
Tô Chỉ rất ngoan ngoãn gật đầu, sau đó vọt nhanh vào phòng tắm tiếp tục quan sát.
Trình Hoài Cẩn xoay người chưa vội xuống lầu thì đã nghe thấy tiếng thét của cô, sau đó nghe cô hô to tên của anh: "Trình Hoài Cẩn --"
Anh đứng ở đầu cầu thang cười thầm, xoay người, trông thấy Tô Chỉ chạy vọt ra ngoài.
Sự ngạc nhiên và hào hứng hiện rõ rệt trên gương mặt cô, anh đứng im tại chỗ nhìn cô, nhướng mày: "Em thấy đẹp chứ, Tiểu Chỉ?"
Nước mắt Tô Chỉ sắp ứa ra, xông đến bên cạnh rồi ôm chầm lấy anh: "Sao anh không nói với em là chúng ta sẽ ở bên bờ biển? Ban nãy em mở cửa sổ phòng tắm mới phát hiện bên ngoài là biển."
Hai cánh tay cô choàng chặt cổ Trình Hoài Cẩn, giống như không có cách nào tiếp nhận được niềm vui bất ngờ quá mức to lớn này.
Trình Hoài Cẩn giơ tay vuốt ve mái tóc cô, giọng anh bình thản: "Cho nên em đi tắm trước đi, lát nữa chúng ta có thể ngồi bên bờ biển để ăn tối."
-
Gió biển vừa mạnh vừa ẩm ướt.
Vì vậy Tô Chỉ lập tức hiểu ra, cảm giác khi mình vừa xuống xe không hề sai chút nào.
Sắc trời nồng đậm tựa như đang cùng hòa quyện với biển cả bao la.
Hai ngọn đèn đường với sắc vàng mù mờ hắt bóng hai người họ cùng nằm chung trên tấm bảng gổ ở bến tàu.
Một cái bến tàu kéo dài từ sân sau ra tới ngoài bãi biển, bên trên là một chiếc ghế dựa đôi.
Trình Hoài Cẩn kể cho cô nghe đây là một vùng biển trong đất liền bị thiên nhiên vây lại, một cửa biển khác liên kết với Đại Tây Dương to lớn.
Nhưng vùng biển ở gần sát bọn họ, vì lục bao quanh mà nó sóng yên bể lặng.
Tô Chỉ đứng ngay lan can của bến tàu, ngắm nhìn mặt nước biển gần như thành màu đen. Cô cúi đầu ngắm nhìn thật lâu, sau đó lại nhìn về phía đường chân trời vô tận, gió biển ẩm ước thổi vài sợi tóc còn chưa khô bay lên gương mặt cô.
Tô Chỉ cũng không hiểu vì sao, rõ ràng là một buổi đêm đảo mắt là có thể nhìn thông thấu, nhưng cô lại giống như bị mê muội mà lâu lâu thật vẫn không dời mắt.
Cô giơ tay, hệt như có thể cảm nhận được hơi nước ở quanh cơ thể mình.
Giọt nước nhỏ bé thấm vào chiếc váy ngủ bị gió thổi phồng, sau đó tiếp tục bay về phía biển cả đang dâng trào ngoài kia.
Trình Hoài Cẩn đi sau lưng cô, hai tay chống lên lan can.
Anh cúi đầu, khẽ hít hà nơi sau gáy cô.
Cơ thể Tô Chỉ không kiềm được mà run rẩy, xoay người lẳng lặng cùng anh trao nhau nụ hôn.
Sóng triều thấp nhưng lâu dài, sắc vàng mù mờ của ánh đèn chuyển động bên dưới chân hai con người đang kề cận nhau.
Hai người tắm rửa xong có cùng mùi hương tương tự nhau, cũng đang chậm rãi trao đổi quấn quít môi miệng với nhau.
Cô không mặc áo lót, bởi vì Trình Hoài Cẩn nói với cô, đoạn biển ở sân sau sẽ không có bất ai có thể đi vào được.
Anh giữ hai cánh tay cô và lẳng lặng hướng lên trên thu nhận.
Thu nhận phần trước ngực Tô Chỉ, cô sợ nhột nên bật tiếng cười khẽ.
Trình Hoài Cẩn cũng cười, chóp mũi cọ nhẹ vào vành tai cô, giọng nói trở nên ướt át và trầm đục: "Trước tiên chúng ta ăn chút đồ có được không?"
"Dạ."
Một chai champagne có độ cồn thấp, và một chai whisky.
Lúc ban đầu cô còn tựa vào người Trình Hoài Cẩn, vừa nói liên miên vừa uống rượu với anh.
Sau đó, không biết vào lúc nào, Trình Hoài Cẩn đứng lên đi tắt ngọn đèn ở gần bọn họ nhất. Chỉ chừa lại một ngọn đèn ở dọc theo bến tàu, khiến cho mặt biển trở thành một tấm kiếng màu bạc.
Nhưng không chiếu tới bóng dáng bọn họ.
Trình Hoài Cẩn ôm cô vào lòng.
Cơ thể vì cồn mà hơi nóng, hơi thở liên tục phì phò ở dưới cổ cô.
Anh ngẩng đầu, tỉ mỉ miêu tả hình dạng đôi môi cô.
Mùi vị tanh nồng của cơn gió biển không ngừng tràn vào hô hấp của hai người.
Bóng tối cũng kéo theo một sự che chở kín kẽ.
Tiếng sóng dưới sự cổ vũ của rượu mà từng bước tràn qua sự tỉnh táo, cô giữ chặt cổ Trình Hoài Cẩn. Hệt như đang ôm lấy một khúc gỗ đang nhấp nhô giữa đại dương.
Thừa biết anh đang làm gì, nhưng cô cam tâm tình nguyện nâng người mình lên.
Nỗi lo lắng hóa thành một tiếng "Ưm" khe khẽ, đồng thời cũng tan thành mây khói ngay sau câu "Không sao đâu" của anh.
Hải âu từ chân trời cực xa bay tới, xẹt qua màn đêm ngoài khơi xa rồi sau đó biến mất.
Chai whisky còn chưa uống hết đã bị bàn chân đung đưa đá ngã, chai champagne đỏ ngã đổ theo sự lắc lư của bến tàu.
Ẩm ướt nhưng cũng ấm áp.
Đêm hôm đó, Trình Hoài Cẩn cảm nhận được gấp đôi bình thường.
Lúc kết thúc sau cùng, anh đẩy những lọn tóc ướt của cô ra sau tai.
Anh hôn lên ngón tay cô.
-
Tuần đầu tiên khi đến đảo Rhode, bọn họ ở lại trong biệt thự không hề ra ngoài.
Cảm giác mới mẻ to rộng đẩy tinh lực của người ta lên cao, ngày nào Tô Chỉ cũng giống như một cây cát cánh bừng bừng sức sống, vẫy gọi khiến cho Trình Hoài Cẩn không thể nào dời nổi bước.
Nhưng một tuần sau, Tô Chỉ cảm giác bản thân giống bị ép khô.
Cô yêu cầu Trình Hoài Cẩn vào tháng sau cách xa cô một chút, cô muốn tu thân dưỡng tính.
Trình Hoài Cẩn lườm mắt cô, chỉ thờ ơ bảo cô nên siêng năng vận động nhiều hơn để rèn luyện cơ thể.
Tô Chỉ nghe thấy, giơ tay đánh anh một trận.
Đầu tháng chín, Tô Chỉ bắt đầu sửa soạn tài liệu khai giảng.
Một hôm nọ, Trình Hoài Cẩn hỏi cô trước khi đến trường có thời gian rảnh cùng đi một chuyến tới NewYork hay không.
Tô Chỉ đang ngồi trước máy tính chọn giờ học, nghe thấy anh nói thì thò đầu ngẫm nghĩ một chút: "Phải đi bao lâu ạ?"
"Tùy em," Trình Hoài Cẩn ngồi đối diện cô trả lời, "Em không muốn ở đó lâu thì về sớm một chút, em muốn ở lại NewYork mấy ngày để đi dạo cũng được."
"Là ăn cơm cùng với ai ạ?"
"Là anh Lý mà lần trước cho người ra sân bay NewYork đón chúng ta."
Tô Chỉ suy nghĩ một lúc, gật gật đầu.
"Được, vậy chúng ta sáng đi tối về, mấy hôm nay em hơi bận."
Trình Hoài Cẩn gật đầu: "Ừ."
Ba ngày trước khi khai giảng, Trình Hoài Cẩn lái xe chở Tô Chỉ đi NewYork.
Lộ trình hết ba giờ đi xe, cô hỏi Trình Hoài Cẩn rất nhiều câu liên quan đến Lý Sầm Phong.
Vốn chỉ định thuận miệng hỏi xem ăn cơm thì sẽ có ai, Trình Hoài Cẩn nói cho cô biết là Lý Sầm Phong và Tư Nguyệt vợ anh ấy. Hai người vừa mới kết hôn, hiện đang sống ở New York.
"Thế sao anh quen biết được bọn họ?"
Trình Hoài Cẩn kể: "Hồi đó anh vì chuyện của anh cả mà chạy đôn chạy đáo ở bên Mỹ, cho nên quen biết bọn họ, sau đó cùng bọn họ hợp tác đầu tư công ty tư vấn."
Trình Hoài Cẩn bảo Tô Chỉ lấy điện thoại của mình, bấm mở vòng bạn bè của Lý Sầm Phong, bên trong chỉ có một tấm hình cưới.
Tô Chỉ nhìn chằm chằm tấm ảnh đó thật lâu, một khoảng sân thôn quê vô cùng bình thường thậm chí có hơi đơn sơ, mặt tường xi măng màu xám trắng, mặt sân được quét tước sạch sẽ không một hạt bụi. Một người đàn ông mặc âu phục màu đen đang nghiêng đầu nhìn một cô gái mặc bộ đầm cưới đuôi cá màu trắng.
Bầu trời xanh trong vô tận, rõ ràng hai người chỉ đứng trên khoảng sân đơn giản không hề được trang trí bất kỳ thứ gì, nhưng tình ý trong ánh mắt giữa hai người họ lại mãnh liệt không gì có thể sánh được.
Tô Chỉ không kiềm được, mũi bắt đầu thấy cay xót, giọng nói mềm mại: "Trông bọn họ yêu nhau sâu đậm quá à!"
Trình Hoài Cẩn khẽ nhếch khoé môi, chậm rãi lên tiếng: "Người đã từng xa nhau hai lần, thì sẽ càng yêu thương quý trọng nhau hơn."
Vì vậy, suốt chặng đường Tô Chỉ lắng nghe Trình Hoài Cẩn kể đại ý về câu chuyện giữa Tư Nguyệt và Lý Sầm Phong.
Lúc xuống xe, nước mắt cô lã chã.
"Nếu em là chị Tư Nguyệt, chắc chắn vào ngay lần chia tay đầu tiên, em sẽ không thể nào trụ vững."
Trình Hoài Cẩn đưa tay lau đi giọt nước mắt của cô: "Chưa chắc, anh cảm thấy em cũng kiên cường giống vậy."
Tô Chỉ đột nhiên im lặng ngắm nhìn Trình Hoài Cẩn một lúc lâu, sau đó ôm chầm anh thật chặt: "Trình Hoài Cẩn, em yêu anh."
Trình Hoài Cẩn thoáng im lặng, sau đó thì thầm: "Sao em đột nhiên nói mấy lời này?"
"Thì em nghĩ tới nếu mình cũng bị hiểu lầm là đã chết, thì anh sẽ đau lòng biết nhường nào."
"Sẽ không có chuyện như này xảy ra đâu."
Tô Chỉ vùi mặt vào lồng ngực anh, để cảm xúc từ từ bình ổn. Sau đó cô ngẩng đầu nói với anh: "Em muốn mua một món quà, nếu còn đủ thời gian thì chúng ta đi dạo một vòng trung tâm thương mại."
"Tất nhiên là được."
Hai người đi dạo nửa giờ đồng hồ tại trung tâm thương mại ở kế bên nhà hàng.
Còn chưa đến sáu giờ thì đã mua xong đồ mang đến nhà hàng Nhật mà Trình Hoài Cẩn đã đặt sẵn.
Ở trên xe nghe kể chuyện xong, Tô Chỉ vẫn luôn mong chờ được gặp Tư Nguyệt, gần tới sáu giờ cô còn nhiều lần nhờ Trình Hoài Cẩn kiểm tra giùm mình, xem trang phục đã chỉnh tề hay chưa.
Đúng sáu giờ, cánh cửa phòng Vip có người đẩy mở.
Lúc Tô Chỉ nhìn thấy cô gái bước đi vào, cô không kiềm được mà nhoẻn miệng cười, giơ tay chào hỏi hai người họ: "Cuối cùng cũng được gặp hai người rồi."
Cô gái đi đến trên người mặc một chiếc đầm không tay màu trắng gạo, mái tóc đen buông xõa sau lưng. Còn xinh đẹp hơn cả trên hình, giống như một đoá mộc lan trắng tinh thơm ngào ngạt.
Cô gái sau khi thoáng kinh ngạc thì lập tức nở nụ cười dịu dàng: "Chào em, chị là Tư Nguyệt."
Trình Hoài Cẩn cũng đứng dậy, bắt tay với từng người.
Bốn người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi.
Một bữa cơm ăn vô cùng ồn ào náo nhiệt, Tô Chỉ cứ tưởng cô sẽ không thể nào giống như bọn họ, nhưng trò chuyện rồi mới phát hiện thì ra Tư Nguyệt lại cực kỳ dịu dàng và nhẫn nại.
Ngược lại bên phía Lý Sầm Phong, tuy miệng lúc nào cũng cười cười, nhưng khiến Tô Chỉ vô hình trung cảm nhận sự xa lánh lạnh lùng.
Không phải kiểu lạnh lùng xa cách như lúc ban đầu của Trình Hoài Cẩn, Lý Sầm Phong khiến người ta nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Chỉ lúc hướng về phía Tư Nguyệt, Tô Chỉ mới nhìn thấy loáng thoáng bóng dáng tình yêu mà cô đã nhìn thấy từ trong tấm ảnh kia.
Hơn mười giờ, Tô Chỉ và Trình Hoài Cẩn tặng quà cho họ xem như quà mừng tân hôn.
Tư Nguyệt thấy vô cùng ái ngại, Tô Chỉ đầy vẻ chân thành lên tiếng: "Rất có ích đấy ạ! Đây toàn là mấy món đồ mà em tỉ mỉ lựa chọn cho hai người."
Tư Nguyệt bị chọc cười: "Tới lúc hai người kết hôn, nhất định phải báo với bọn chị, bọn chị sẽ tặng quà trả lễ cho em."
Trình Hoài Cẩn đang định nói lời khách sáo, thì đã nghe Tô Chỉ phất tay, cười nói: "Không cần đâu ạ, em không định kết hôn với Trình Hoài Cẩn!"
Trình Hoài Cẩn: "..."
Nói lời chào tạm biệt với Tư Nguyệt xong, Trình Hoài Cẩn lái xe chở Tô Chỉ về nhà.
Tô Chỉ vẫn còn đắm chìm trong sự phấn khích từ bữa cơm.
Vì đã uống chút rượu nên suy nghĩ cũng trở nên bừng bừng khí thế. Không hiểu sao, cô lại nhớ về chuyện tình yêu giữa Tư Nguyệt và Lý Sầm Phong. Cứ cảm thấy lúc ấy sao Trình Hoài Cẩn kể chuyện tả thực tới thế, cô không nhịn được đầu óc bắt đầu nhớ về mấy quyển tiểu thuyết tình cảm có sếp tổng ngang ngược.
Cứ nghĩ tới nghĩ lui rồi bắt đầu cúi đầu cười cười.
Cô thuận miệng nói: "Sếp tổng ngang ngược đẹp trai anh ha!"
Ở đầu đường có đèn đỏ, Trình Hoài Cẩn nghiêng đầu liếc nhìn cô, không nói gì.
Cồn xông lên não Tô Chỉ, cảm xúc cũng hơi hưng phấn.
"Giờ cả đầu óc em toàn là anh ta (*) --"
Có ai ngờ, chữ "họ" (**) còn chưa ra khỏi miệng cô, Trình Hoài Cẩn đã lên tiếng hỏi cô: "Em mới gặp mặt mà đã thấy đẹp trai?"
(*) + (**): raw là "他" và "们", ghép lại là "bọn họ".
Tô Chỉ lập tức bị đề tài của anh rẽ hướng, tằng hắng trả lời: "Quả thật dáng dấp anh Lý rất là đẹp mắt! Đúng là hợp với hình tượng sếp tổng ngang ngược!"
Trình Hoài Cẩn dời ánh mắt, một chân đạp ga rồi trả lời bâng quơ: "Thuận tiện phổ cập cho anh một chút, sếp tổng ngang ngược có chỗ nào hấp dẫn em à?"
Tâm trí Tô Chỉ lập tức nhớ về quyển tiểu thuyết mà mình từng đọc, cười híp mắt: "Sếp tổng ngang ngược yêu đương kiểu áp bức."
Trình Hoài Cẩn: "..."
Anh liếc mắt nhìn đôi mắt đỏ hồng của Tô Chỉ: "Bây giờ em cần phải thoát ra khỏi tiểu thuyết."
Tô Chỉ nghe ra phần nào ý kiến dạy bảo của anh trong câu nói, thấy hơi bất mãn, cố ý nói khích: "Em cứ thích sếp tổng ngang tàng đấy! Anh Lý rất là đẹp trai!"
Trình Hoài Cẩn mím môi, nhưng không hề tranh luận với cô.
Tô Chỉ cũng không bám riết anh mãi, bởi vì cô đã nhanh chóng dời lực chú ý tới tin nhắn Wechat mà Tư Nguyệt gửi tới, bọn họ sống ở New York, sắp sửa về đến nhà rồi.
Cả chặng đường, Tô Chỉ đều trò chuyện cười ha ha.
Khi về đến nhà ở đảo Rhode, tâm trạng vẫn rất hứng khởi.
Cởi giày ở cửa xong thì chạy chậm bước nhỏ về phòng ngủ, Trình Hoài Cẩn đi phía sau cô, mãi chẳng nói chẳng rằng.
"Tối hôm nay chúng ta có thể ngủ muộn không ạ?" Cô vừa ngoảnh lại hỏi Trình Hoài Cẩn, vừa chìa tay bật đèn ngủ, "Bởi vì em muốn--"
Không ngờ, lời nói còn chưa trọn câu, một bàn tay to lớn đã đẩy nhẹ cô.
Đèn trần vừa được bật thì đã bị người khác cố tình tắt.
Trước mắt Tô Chỉ biến thành một màn tối đen.
Cô còn chưa phản ứng kịp, cơ thể ngay lập tức bị người nào đó đè lên cánh cửa phòng vừa đóng lại, điện thoại bị lấy đi.
Hai bàn tay bị ngoặt ra sau đẩy lên gần eo.
gần như chỉ trong nháy mắt, cô đã bị khống chế một cách toàn diện.
Gò má Tô Chỉ áp lên cánh cửa phòng mát lạnh, vặn vẹo cơ thể mình qua lại. Chau mày trách cứ: "Anh muốn làm gì hả, Trình Hoài Cẩn?"
Lời nói cô vừa dứt, lập tức cảm nhận được một bàn tay đang đặt trên eo mình.
Bất thình lình run rẩy một hồi.
Bên trong phòng ngủ đen nhánh, xúc cảm từ ngũ quan được phóng đại vô biên.
Hơi thở nóng của Trình Hoài Cẩn cũng vội vàng đuổi theo sau, phả ngay bên vành tai cô.
Cơ thể Tô Chỉ không kiềm được trở nên mềm oặt.
Nghe thấy giọng nói anh có vài phần cợt nhã: "Không phải em thích sao?"