Có người nói: “có một con chuột cứ chạy xung quanh Hà Thanh từ nãy đến giờ.”
“Thế á? Đúng là lũ chuột hoành hành thật đấy. sao không ai giúp Hà Thanh bắt nó à?”
“Không bắt được, con chuột này tinh ranh quá!”
Minh Châu cười thầm: chuột đại ca nhà ta mà lại! Thế nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ lo lắng thay.
Nguyên Khôi nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói: “Không phải cậu đi mua thuốc diệt chuột sao, sao lại về tay không?”
“A!” Minh Châu cũng quên mất thế này, “À,... mình đi mua nhưng mà không có, chủ quán nói bà ấy vừa mới bán hết mất rồi!”
“Cậu đừng quậy nữa!” Nguyên Khôi ngắt lời, giống như một lời trách móc lại giống như một lời một tiếng thở dài bất đắc dĩ hiển nhiên là đã biết trò đùa dai của ái đó. Minh Châu nghe ra nhưng những người khác thì không.
Minh Châu tính ương bướng trỗi dậy, quyết giả ngơ: “Quậy cái gì cơ?”
Trong lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một cuộc trò chuyện của hai nữ sinh vang lên trong không gian yên tĩnh tạm thời.
Một người nói: “Kì lạ thiệt nha, mỗi khi có người ngồi đó thì nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó giống như là... phong thủy không tốt vậy!”
Một bạn nữ khác trả lời: “Đúng vậy, nếu không thì tại sao từ lớp 10 đến giờ Nguyên Khôi đều ngồi một mình chứ, chỗ tốt như vậy ai mà không muốn ngồi.”
Những người khác cũng gật gù đồng ý.
Hà Thanh vẻ mặt nghi ngờ hỏi Nguyên Khôi: “Thật là vậy sao?”
Nguyên Khôi miễn cưỡng gật đầu.
“Lần nào cũng xảy ra chuyện tương tự sao?”
Nguyên Khôi liếc mắt nhìn ai đó, lại gật đầu.
Minh Châu bị nhìn chột dạ, tìm cơ đánh trống lảng: “A! Xong rồi, xong rồi, mình quên làm bài tập toán rồi!”
Tiếng hét này giống như một hồi chuông cảnh tỉnh mọi người. Ai nấy đều nhanh chóng trở về chỗ ngồi, ném hết chuyện về ‘chuột đại ca’ nào đó ra sau đầu và đương nhiên, Hà Thanh vẫn ngồi ở chỗ cũ, một chút ý nghĩ chuyển đi cũng không có.
Kế hoạch đầu tiên của Minh Châu tuyên bố ‘phá sản’.
Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, liên tục xảy ra những chuyện tương tự dù là giờ đầu giờ hay là giờ ra chơi, mức độ kinh dị chỉ tăng chứ không có giảm. Thế nhưng so với độ gan lỳ của bạn mới Hà Thanh thì vẫn còn thua xa.... và
“Mâu Chinh ơi là Mâu Chinh, tôi còn tưởng bà ghê gớm thế nào, hóa ra so với độ dày da mặt của người ta thì cũng là hạng xoàng thôi!”
Ba người lại tụ tập tại quán ăn vặt ‘ruột’ quen thuộc, Ngọc Yến vỗ vai Minh Châu ra chiều ‘buồn thay’ nhưng trên mặt lại là biểu cảm ‘cười trên nỗi đau của người khác’ hết sức là đáng đánh.
Tố Vân cũng một bộ dạng tương tự: “Haizz, ai bảo bà mạnh miệng chi, bây giờ tụi tôi không gọi cũng không được, thôi thì bà làm quen dần đi ha!”
Minh Châu hận đến nghiến răng kèn kẹt.
Lúc này, từ phía cửa phát ra hai tiếng đinh đang vui tai, cho biết có khách đi vào. Điều này cũng không có gì lạ thế nhưng Tố Vân ngồi đối diện với cửa ra vào, vừa nhìn liền vội vàng bỏ ly nước cam xuống la lên: “Kia không phải là Nguyên Khôi với Hà Thanh sao?”
Hai người nọ lại đi với nhau, Hà Thanh khoác tay Nguyên Khôi vô cùng thân mật. Bọn họ ngồi vào bàn cách hai người khá xa, Hà Thanh nói gì đó, Nguyên Khôi gật đầu, không khí nhìn qua có vẻ rất hòa hợp.
Minh Châu nhớ đến lần nào đó vô tình túm tay áo Nguyên Khôi bị cậu ghét bỏ gạt ra so với cảnh tượng vừa nhìn thấy thật là khác xa một trời một vực, tâm trạng vốn không tốt, liền một bước rớt xuống tận đáy.
Đến tận sáng hôm sau đi học, tâm trạng vẫn chẳng thể nào tốt lên được.
Giờ thể dục, học cầu lông, con gái thì thường chơi thể thao không tốt đương nhiên là ngoại trừ bạn học Minh Châu từ nhỏ đã có năng khiếu thể thao, ngược lại con trai lại chơi rất khá. Thầy liền phát câu: “Để các bạn nam kèm các bạn nữ tập vậy!”
Chỉ chờ có thế, Hà Thanh lập tức chạy đến bên Nguyên Khôi cười e then, ngại ngùng nhờ giúp đỡ, Minh Châu chỉ hận bản thân sao lại không chơi cầu lông kém một chút!!!
Minh Châu tức giận đá hòn sỏi, trong lòng thầm mắng người nào đó hơn một nghìn lần cho thỏa.
Ông trời có mắt, à không, nên nói là viên sỏi có mắt, nhắm thẳng hướng cái trán của Hà Thanh mà bay tới, dù chỉ to bằng đầu ngón tay cái cũng đủ để khiến cái trán nhẵn thín nổi lên một cục u màu đỏ.
Minh Châu suýt nữa thì bật cười ha hả.