“Không đi, tôi bây còn chưa dậy nổi đây này.”
“Ừ, một lát nữa tôi với Ngọc Yến sẽ đi, có chuyện gì sẽ nói lại cho bà sau.”
“Ừ, đi đi.”
“Vậy, tôi ngắt máy đây.” Tố Vân nói ngắt máy nhưng chần chừ mãi vẫn chưa thấy gì.
Gân trên trán Minh Châu giật giật.
“Hai chị em nhà bà học đâu cái thói, lề mề, cái gì cũng không chịu nói thế hả?”
“Tôi cũng biết tình cảm không phải nói không cần thì sẽ không cần, nhưng từ ngày đó đến giờ cũng đã 5 năm rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ để quên một người. Cậu cũng nên học cách mở trái tim, cho người khác cũng là cho chính mình một cơ hội...”
Minh Châu không chịu nổi cái vẻ già đời của cô bạn, ngắt lời: “Tôi biết là bà muốn tốt cho tôi, nhưng mà hiện tại tôi chỉ học tập thật tốt, trở thành một vị bác sĩ giỏi mà thôi. Còn về người đó, tôi đã sớm bỏ xuống rồi.” Không bỏ thì có thể làm gì khác đâu, từ đầu đến cuối chỉ có mình cô coi trọng mối tình ngắn ngủi đó mà thôi.
“Bà nói thật chứ?”
“Thật, thật hơn cả chuyện trái đất hình cầu nữa đó.”
“Nếu vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Minh Châu đặt điện thoại xuống, cảm thấy bụng có chút đói, nhưng lại lười đứng dậy, thế là lại ngủ tiếp một giấc.
“Nghe bà ấy nói thì có vẻ thật lắm nhưng cũng chẳng biết thế nào.”
Ngọc Yến thở dài: “Sao chúng ta toàn gặp những con người cố chấp vậy nhỉ? Minh Châu cố chấp, Hoàng Nam cũng cố chấp. Chẳng ai chịu thua ai.”
Tố Vân cũng thở dài.
Đúng 11 giờ tại nhà hàng Galaxy, buổi tiệc sẽ bắt đầu.
Tố Vân, Ngọc Yến đi cùng bạn trai mình.
Tố Vân cùng Hữu Tường, Ngọc Yến cùng Minh Tuấn. Bốn người sánh vai đi vào khiến bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ đều chiếu đến.
Nhất là hai cô gái xinh đẹp đi bên cạnh hai chàng trai có khuôn mặt giống nhau như đúc.
Nhân viên khách sạn đưa họ đến căn phòng đã được đặt trước.
Lúc bọn họ tiến vào thì các thành viên đã đến đông đủ.
Hà Thanh vô cùng có dáng vẻ ‘chủ nhà’ tiếp đón: “Mấy năm không gặp, hai người đều đã tìm được nửa kia của mình rồi.”
Tố Vân cười tít mắt: “Cám ơn! Cũng đâu thể để thua kém người khác được.”
“Hai người nhìn giống nhau như vậy, hai anh đây sẽ không nhận lầm chứ?”
Hữu Tường ôm vai người yêu, cũng cười: “Sẽ không đâu, liếc mắt một cái là nhận ra ngay mà.”
Minh Tuấn cũng đồng dạng ôm lấy Ngọc Yến, bộ dạng tình tứ có thừa.
Hà Thanh chỉ hơi nhíu mày rồi lại nhanh chóng cười hiền: “Minh Châu không đi cùng hai người sao? Còn cả Hoàng Nam nữa.”
“À bọn họ đều rất bận rộn, nếu như có thời gian thì cũng nên đi chơi riêng, chỉ có những người rảnh rỗi như bọn mình mới chạy tới đây thôi.” Ngọc Yến nói rồi nhìn Minh Tuấn, “đúng không anh?”
“Người yêu anh nói gì cũng đúng?”
Nguyên Khôi từ xa đi tới, vừa hay nghe thấy đoạn Hà Thanh hỏi đến Minh Châu và Hoàng Nam, sắc mặt bỗng tái đi.
“Nếu như mọi người đều đã đến đủ, vậy thì bắt đầu dùng tiệc thôi.”
Mợi người nghe thấy lời này, đều tìm chỗ của mình ngồi xuống, cựu ban cán sự lớp ngồi cùng một bàn, Tố Vân, Ngọc Yến lúc trước là cán sự bộ môn, cũng tính là ban cán sự.
Tố Vân vừa ngồi xuống đã mở miệng châm chọc: “Lớp trưởng của chúng ta vẫn lạnh lùng như ngày nào, thật khiến người ta hoài niệm. Lạnh lùng như vậy, không biết dùng cách gì cưa đổ mỹ nhân Hà Thanh của chúng ta đây?”
Hà Thanh tươi cười, cúi đầu ngượng ngùng.
Nguyên Khôi biểu cảm không đổi nói: “Không phải!”
Cả Tố Vân, Ngọc Yến đều bất ngờ, nhưng trong khi ăn vẫn không quên buông vài câu mỉa mai.
Nhìn Hà Thanh tức đến nghiến răng mà vẫn phải cười giả lả, tâm trạng thoải mái không ít.
Giữa buổi, Ngọc Yến đi vệ sinh. Vừa quay trở ra đã nhìn thấy Nguyên Khôi đứng một bên, dựa lưng vào tường. Không hiểu lúc này cô lại cảm thấy cả người Nguyên Khôi bị một vẻ cô đơn, ảm đảm bao trùm.
Một bên khác, Minh Tuấn đang đứng, trừng Nguyên Khôi không chớp mắt, thấy Ngọc Yến đi ra liền kéo cô ra sau lưng mình. Cái vẻ gà mái bảo vệ con này khiến Ngọc Yến buồn cười.
“Anh làm gì vậy?”
“Anh ta đi theo em.”
Nguyên Khôi cũng không để ý đến Minh Tuấn, nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu vài câu thôi.”
“Cậu muốn hỏi Minh Châu à?”
Nguyên Khôi gật đầu.
“Cô ấy, vẫn tốt chứ?”
“Tốt, đương nhiên là tốt rồi, sao có thể không tốt được.”
Nguyên Khôi nghe vậy chỉ im lặng.
Ngọc Yến bị Minh Tuấn kéo đi xa rồi, vẫn thấy cậu đứng im đó, không nhúc nhích.