Ngọc Yến: “Nhiều thật đó nha, mà để ý thấy hầu như đều là chụp lén à.”
Ngày thường hai người nọ cũng thường mượn điện thoại cô, chủ yếu là vì có nhiều game, nên cũng không để ý. Cô còn đang bận ủ rũ, nghe thế thì giật bắn mình, lao nhanh đến giật lại điện thoại, tiếc là Tố Vân đâu để cô lấy lại dễ dàng, cầm điện thoại chạy vòng vòng, vừa chạy vừa hét: “Mau khai báo, trong điện thoại bà lại có nhiều hình Nguyên Khôi như vậy? Lại còn cài cả password, bà tưởng tụi tôi không biết bẻ à?”
Minh Châu ngượng đến đỏ mặt: “Bà mau trả lại cho tôi.”
“Không trả thì sao?” nói xong còn khuơ khuơ điện thoại trêu: “Coi Nguyên Khôi đẹp trai biết bao, nếu bà không thích người ta thì để tôi cưa ổng nha!”
“Không được!” Minh Châu theo phản xạ thốt lên, ngay sau đó lại hối hận.
Ngọc Yến, Tố Vân thay phiên nhau “tra khảo”: “Sao lại không được, có phải bà thích ổng không? Thẳng thắn được khoan hồng, cố tình dấu diếm thì... Tố Vân, bà nghĩ nên xử lý đống hình này thế nào?”
Tố Vân cười khà khà: “Tôi thấy chi bằng gửi hết qua máy tôi, và xóa toàn bộ ảnh gốc đi là được, đằng nào thì bà Châu cũng đâu có thích, để nhiều ảnh như vậy nặng máy lắm, để tôi ngắm là được.”
“Đúng vậy đấy!” Mặt Minh Châu mếu máo sắp khóc đến nơi, nhìn đến là tội, Tố Vân dường như cũng thấy mình hơi quá đáng, trả lại điện thoại cho cô: “Thú nhận sớm có phải tốt không.”
“Hai bà thật quá đáng, tôi không thèm chơi với hai bà nữa.”
Ngọc Yến cười khan: “Đừng thế mà, tụi tôi chỉ muốn giúp bà thôi, bà mà không chịu nói thật thì tụi tôi giúp thế nào được.”
“Giúp thế nào?”
Tố Vân, Ngọc Yến liếc mắt nhìn nhau đồng thanh đáp: “Thì giúp cậu tỏ tình chứ sao?”
Minh Châu trề môi: “Muộn rồi, người ta cũng sắp có bạn gái rồi.”
“Ai?”
“Thì cái cô vừa nãy chạy đến ôm Nguyên Khôi nhiệt tình ấy, chỉ sợ không phải giữa sân thi đấu thì có khi hôn luôn rồi.”
Tố Vân ồ lên: “Hóa ra đấy là lí do cậu trốn ra đây khóc một mình à...”
Minh Châu trừng mắt: “Ai khóc hả?
“Ừ, cậu không khóc, chỉ là mắt đỏ hoe thôi à. Đi về, bọn tôi tính kế giúp bà, Minh Châu của chúng ta là thiên hạ đệ nhất dễ thương lẽ nào lại thua người ngoài. Đúng không Ngọc Yến.”
Ngọc Yến gật đầu như giã tỏi; “Đúng, đúng.”
Ba người ngồi trong quán trà sữa, bày mưu tính kế, Minh Châu hỏi: “Thế kế hoạch của hai bà là gì?”
“Ừm...” Tố Vân trầm ngâm, vô cùng ra dáng ‘thánh tình’: “Cưa trai cũng phải có nghệ thuật, nhất là kiểu lạnh lùng như Nguyên Khôi thì càng phải lên kế hoạch kĩ lưỡng, không thể tùy tiện.”
Minh Châu chăm chú lắng nghe, gật đầu lia lia: “Tiếp tục, tiếp tục, không cần dừng lại.”
“Bước đầu tiên chính là... viết thư, tình!”
“Thư tình á? Không được đâu, ngại lắm, chẳng may bị người khác thấy thì mình biết dấu mặt đi đâu.”
Ngọc Yến nguýt một cái sắc lẹm.
Minh Châu: “Mời tiếp tục.”
“Tiếp theo chính là: Thục nữ. Con trai đều thích con gái dịu dàng, nhẹ nhàng còn cậu..., bỏ qua đi, cậu chỉ cần đừng có động một chút là chọc tức ổng là may rồi.”
Minh Châu bất mãn ra mặt: Người ta trời sinh đã thế, biết sao được.
“Cuối cùng, cái này mới quan trọng nè.” Tố Vân ra hiệu cho hai người ghé sát lại: “Quan trọng nhất là phải dùng mắt, bà phải ‘liếc mắt đưa tình’, ‘sóng tình dạt dao liên miên không dứt’, kiểu như ‘mắt em chứa cả bầu trời thương nhớ’... á! Sao đánh tôi, tôi đang giúp bà mà.”
“Bà nói luyên thuyên cái gì thế hả, bà tưởng tôi là Thúy Kiều chắc.”
“Bà chẳng biết gì cả, đã nghe câu: ‘Yêu một đôi mắt, lấy cả con người’ bao giờ chưa.”
Minh Châu lắc đầu.
“Đấy, bà cứ ăn nhiều ít học như thế thì làm sao mà được, nghe tôi, phải phát huy tinh thần hiếu học của cha ông, nhá!”
“Ê, ê” Đột nhiên Ngọc Yến la lên, kéo tay hai người. “Tụi bây coi ai kìa.”
Nhìn theo hướng Ngọc Yến, chỉ thấy một nam, một nữ sóng vai đi vào quán, nữ ôm tay nam, cười cười nói nói, mà nam thì cũng cười nhẹ, thi thoảng lại gật đầu. Không ai khác chính là Nguyên Khôi và cô gái ‘bạn gái tin đồn’.
Minh Châu lập tức xẹp lép như quả bóng xì hơi: “Sóng tình miên man mà bà nói là thế kia đó hả?”
Tố Vân, Ngọc Yến chỉ còn biết cười khan...