“Minh Châu!”
Đột nhiên có người gọi tên mình, Minh Châu kinh ngạc quay lại nhìn Nguyên Khôi đang đứng không xa.
“Cậu...?!”
“Tôi gọi cậu sao không được?”
Minh Châu tươi cười, phảng phất như mọi buồn bã vừa rồi chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi, tỉnh mộng, Nguyên Khôi đã gần trong tấc.
“Tôi còn tưởng cậu không đến cơ đấy!”
“Đã hẹn đương nhiên sẽ tới. Sao cậu lại ngồi đây một mình?” Nguyên Khôi bước lại, ngồi xuống bên cạnh Minh Châu.
“Tôi tưởng cậu không đến nên tự mình chơi,... nhưng mà chơi không vui chút nào.”
Nguyên Khôi cười nhẹ: “Hiện tại muốn chơi gì không?”
Minh Châu lắc đầu: “Cảm thấy yễn tĩnh như vậy cũng tệ.”
“Đúng là rất yên tĩnh.”
Hai người chỉ ngồi lặng im ngồi cạnh nhau như vậy nhưng cũng đủ để khiến Minh Châu cảm thấy vui vẻ đến nhường nào. Một bản nhạc buồn cũng như đổi sang một bản nhạc lãng mạn.
Minh Châu nhìn khuôn mặt nghiêng của Nguyên Khôi, xung quanh là những hạt nước li ti lững thững bay trong không khí phản chiếu ánh sáng nhiều màu sắc của những bóng đèn đằng xa khiến cho không khí thêm mờ ảo. Khuôn mặt nửa sáng nửa tối của Nguyên Khôi lại đẹp đến kì lạ.
Cô ngắm đến ngẩn người.
“Nguyên Khôi, tớ thích cậu!”
Cô nghe thấy chính mình nói như thế, cô cũng không chắc có phải là mình nói thật hay không nhưng khi nhìn thấy Nguyên Khôi nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc thì cô đã chắc chắn.
“Tớ thích cậu, rất thích!” Và thích cậu từ rất rất lâu rồi!
Cho nên dù đáp án của cậu là gì, tớ cũng không hối hận.
“Nguyên Khôi!”
Khi mà Minh Châu còn chưa nhận được câu trả lời thì bị một giọng nói khác cắt ngang.
***
Hơn hai giờ trước, Nguyên Khôi chuẩn bị đến điểm hẹn thì bắt gặp Hà Thanh đang định đi đâu đó.
“Nguyên Khôi, cậu đi đâu à?”
“Công viên gần quảng trường.”
“Thế sao, nghe nói chỗ đó mới mở, rất đắt khách, mình cũng muốn đi mà chưa có dịp, hay là cậu chờ mình đi cùng nha.”
Hà Thanh không đợi cậu đồng ý đã chạy vọt vào nhà, Nguyên Khôi cũng cảm thấy có thêm một người cũng không có vấn đề gì liền đừng chờ.
Chỉ là không ngờ ‘một chút’ của Hà Thanh lại gần một tiếng đồng hồ, đến khi hai người đến quảng trường thì đã không thấy Minh Châu đâu, điện thoại cũng không liên lạc được.
Hà Thanh thấy thế thì liền nói: “Đằng nào cũng đã đến đây rồi, bọn mình cứ vào đi, lần sau lại rủ cậu ấy đi là được.”
Nguyên Khôi gật đầu. Sau đó chính là Nguyên Khôi gặp Minh Châu ở hồ phun nước.
***
“Thì ra cậu ở đây, mình thấy cậu đi lâu quá nên đi tìm cậu. A, Minh Châu, cậu cũng ở đây sao?” Hà Thanh nhìn thấy Minh Châu thì thốt lên bất ngờ.
Minh Châu càng bất ngờ hơn, hết nhìn Nguyên Khôi lại nhìn Hà Thanh.
Nhưng Nguyên Khôi lại chỉ Hà Thanh: “Mình gặp Minh Châu nên nói chuyện với cậu ấy một lát.”
“Cậu đi một mình sao? Nếu vậy thì cùng chơi với bọn mình đi, càng đông càng vui mà.”
Minh Châu lắc đầu: “Vốn là hẹn bạn nhưng mà cậu ấy không tới, nên thôi vậy, tôi về trước, hai người cứ chơi vui vẻ đi.” Hai từ vui vẻ, Minh Châu gần như nghiến răng để nói.
Thật ra Minh Châu rất muốn hỏi Nguyên Khôi rằng tại sao cậu lại đi cùng Hà Thanh, hỏi cậu rốt cuộc có một chút gì là thích cô hay không. Tin nhắn cứ viết lại xóa nhưng vẫn không có nhấn nút gửi đi.
Tin nhắn chưa gửi, nhưng lại chờ được tin nhắn đến. Nguyên Khôi nói: “Tôi chỉ coi cậu là một người bạn!”
***
“Thật quá đáng!” Ngọc Yến đập bàn, “Sao cậu ta có thể làm như thế cơ chứ.”
“Đúng vậy, có ai đi chơi với một cô gái lại còn ‘mời’ thêm một cô gái khác cơ chứ.” Tố Vân cũng tức giận thay.
“Biết sao được, người ta cũng nói chỉ coi tôi là bạn.”
Tố Vân vỗ vai Minh Châu: “Bà cũng đừng buồn, không có người này thì có người khác, để mai tôi giới thiệu cho bà vài anh chàng siêu cấp đẹp trai, bà gặp là thích liền ha.”
Ngọc Yến gật đầu lia lịa: “Đảm bảo không soái không lấy tiền.”
“Nói đúng lắm, tôi nhất định phải kiếm một người lạnh lùng hơn, đẹp trai hơn, cao hơn, học giỏi hơn cả cậu ta. Chẳng qua cũng chỉ là một cái ‘mồm ngang mũi dọc mắt mọc hai bên’ sao, ai mà không có!!!”
“Đúng vậy, tôi cũng có nữa này.”