Từ trước đến giờ, chưa bao giờ hai người có thể chuyện nói chuyện một cách hòa bình, nếu không phải Nguyên Khôi bị chọc cho tức chết thì là Minh Châu bị làm cho nghẹn họng chết.
Quen biết nhau mấy năm, nhưng chỉ có hai người ở chung một chỗ như thế này thì là lần đầu tiên, Minh Châu không khỏi thấy hân hoan trong lòng, cũng quên mất cái chân đau của mình.
Thực ra trong lòng Minh Châu có một bí mật mà không ai hay biết, đó chính là... thích cậu.
Không phải bởi vì vẻ lạnh lùng, cũng không phải vì thành tích học tập của cậu, mà chỉ đơn giản là thích cậu!
Giống như một cơn gió giữa những ngày nóng bức của mùa hè, chỉ cần thoảng qua cũng đủ để người ta xao xuyến nhớ nhung.
Minh Châu nhớ năm lớp 10 ấy, lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã bị thu hút, dù là cậu làm gì, nói gì cũng bất giác để ý. Từ mến mộ đến thích thầm. Ấy thế mà cậu giống như là luôn ở trong thế giới của riêng mình, chẳng để ý đến bất kì ai, chẳng quan tâm đến bất kì thứ gì.
Thế là cô bắt đầu bày đủ trò quậy phá trêu chọc cậu, khiến cho cậu không thể không để ý tới mình, lâu dần thành quen, chỉ cần cậu thờ ơ, hờ hững, cô liền chọc phá, nhìn qua thì giống như thù hằn gì đó, nhưng chung quy cũng chỉ vì một chữ thích mà thôi!
Minh Châu thấy cậu không để ý đến mình, cũng không muốn phá hỏng không khí lúc này, liền lấy ra chiếc oppo neo 5 của mình, giả bộ nghịch điện thoại, thực chất là chụp trộm cậu mấy tấm liền, rồi cười hí hí.
Nguyên Khôi thấy có tiếng cười, nhìn lại, hỏi: “Có chuyện gì à?”
Minh Châu có tật giật mình, đưa tay cào cào mái tóc ngắn củn của mình: “À, không có gì đâu.”
“Cười được tức là khỏe rồi đúng không? Tôi đưa cậu về.”
Minh Châu không tin vào tai mình: “Hả?”
Nguyên Khôi liếc cô một cái, không nói gì bước ra cửa. Minh Châu thấy thế vội vang bước xuống giường, nhưng vì đứng dậy nhanh quá nên chân đau điếng, theo phản xạ “Á” lên một tiếng.
Nguyên Khôi quay lại bên người Minh Châu, bất đắc dĩ nói: “Không đi được sao, tôi đưa cậu ra nhà xe trước.”
Ngày hôm đó có lẽ là ngày đáng nhớ nhất của cô, được cậu cõng đến hai lần lại còn được cậu đèo về tận nhà. Tuy rằng vẫn là vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc nhưng hình như lại có chút dịu dàng?
Minh Châu cảm thấy, càng ngày càng khó giữ được trái tim mình.
Tớ thích cậu quá mất rồi, làm sao bây giờ?
Cái chân của Minh Châu chỉ một tuần là khỏi hẳn, cứ buổi chiều không có tiết học là lại ra sân tập cả đội, đối với việc xưng huynh gọi đệ của bọn cũng thành thói quen, thậm chí còn có thể hùa theo bọn họ đùa giỡn vui vẻ. Việc duy nhất khiến cô buồn là thái độ Nguyên Khôi vẫn lạnh lùng xa cách, chẳng khác xưa tẹo nào, chuyện ngày hôm đó giống như là chưa từng xảy ra vậy.
Đội bóng của Minh Châu tập luyện rất chăm chỉ, thường xuyên có mặt ở sân bóng, nên dần dần trên sân không chỉ có những thành viên của đội bóng nữa mà còn có thêm những nữ sinh cổ vũ không biết mệt mỏi.
Theo đó, danh tiếng của hai chàng trai điển trai nhất đội cũng nổi lên như cồn, nhắc đến hoàng tử lạnh lùng Nguyên Khôi, các nữ sinh sẽ không nhịn được mà yêu thích vẻ lạnh lùng ấy, còn nhắc đến ‘hoàng tử’ sân bóng Minh Châu, họ lại tán thưởng một hồi.
Minh Châu đối với chuyện này ngoài bất lực ra thì cũng không thể thay đổi được điều gì, thế nhưng truyền đến tai của cặp sinh đôi Tố Vân, Ngọc Yến lại là một chuyện khác.
Tố Vân cười tủm tỉm hỏi: “Minh Châu, nghe nói gần đây cậu tham gia đội bóng của trường à?” nụ cười này khiến Minh Châu rùng mình một cái, bao nhiêu da gà, da ốc đều nổi hết lên, cười gượng: “Ha ha, đúng vậy.”
Tố Vân vẫn cười: “Nghe nói cậu được nhiều nữ sinh hâm mộ lắm đấy!” Tố Vân nói, không quên nhấn mạnh từ ‘nữ sinh’.
Minh Châu lông tơ dựng đứng: “Thế... thế á? Mình không biết.”
Ngọc Yến cũng nói: “Bọn họ còn gọi cậu là ‘hoàng tử sân bóng cơ’, cô em họ nhà mình ngày nào cũng nhắc đến cậu, còn có cả ảnh của cậu nữa cơ.”
Minh Châu ngoài cười khan ra thì không biết làm gì hơn.
“Tố Vân, Ngọc Yến hai cậu lên lau bảng đi.” Nguyên Khôi đột nhiên lên tiếng, hiếm khi lại có lòng tốt giải vây cho cô, chỉ một câu liền đuổi hai người đi chỗ khác.
Minh Châu cảm động đến suýt khóc. Nguyên Khôi cũng nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười mơ hồ như có như không. Dù vậy cũng đủ để khiến sự lạnh lùng ngự trị trên khuân mặt vơi bớt đi nhiều.
Lần đầu tiên thấy cậu cười, lại là cười với mình sao? Minh Châu nhất thời ngẩn ngơ.