• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày có kết quả thi học kì 1, Minh Châu không thèm để ý vo bảng điểm ném thẳng vô thùng rác, còn Hoàng Nam thì trợn tròn mắt, kinh hãi: “Đây là thành tích của cậu? Không thể nào, có nhầm vậy?”

“Không nhầm đâu.”

“Tôi không biết là cậu lại học ‘giỏi’ thế đấy. Có khi đậu đại học luôn chứ đùa.”

“Hở? Đại học gì?”

“Chống lầy, ha ha.”

“!!!”

“Bốp!” Minh Châu không khách khí đập vào đầu Hoàng Nam một cái thật mạnh. “Bớt nhảm đi, muốn ăn đòn à.”

“Không, no rồi.”

Hoàng Nam mới chuyển đến không lâu nhưng đã thể hiện rõ khả năng học tập suất xắc của mình, khiến thầy cô và bạn bè yêu thích, có không ít nữ sinh yêu thích cậu, đến lớp học thật sớm để gặp cậu. Nhưng mà, Minh Châu thì hoàn toàn ngược lại, chẳng thể nào ưa nổi cậ bạn cũ này.

Hoàng Nam học tập rất bận rộn nhưng lại có thừa hơi sức để phá đám ‘chuyện tốt’ của cô, phá đám giấc ngủ, phá đám chơi game,... Chuyện gì cũng nghe lời cô nhưng riêng chuyện học hành thì luôn kiên quyết làm theo ý mình.

Từ cuối lớp thường xuyên vang lên những âm thanh kiểu như: ‘Câm miệng’, ‘cút đi’ hoặc là ‘trả điện thoại đây’, tần suất vang lên ngày càng nhiều, đến mức ai trong lớp cũng đạt đến trình độ ‘không nghe thấy gì hết’.

Trong không khí sôi nổi đó thì cuộc họp phụ huynh định kì cũng tới.

Ban đầu, cô chủ nhiệm phân Minh Châu và Hoàng Nam trực nhân họp phụ huynh nhưng hôm đó Hoàng Nam có việc bận không thể đến trường, nên cô giao lại cho Nguyên Khôi. Cho dù không tình nguyện đến mấy thì Minh Châu vẫn phải thực hiện, dù thế nò thì cũng không thể hư hỏng trước mặt phụ huynh được.

Sáng chủ nhật, Minh Châu dậy sớm đến trường, khi cô đến nơi thì Nguyên Khôi đã ở đó rồi đang cầm khăn lau bảng. Minh Châu cũng không thèm để ý đến cậu, cầm chổi bắt đầu quét lớp.

Nguyên Khôi cũng chỉ liếc mắt nhìn Minh Châu một cái sau đó tiếp tục làm việc của mình, lau xong bảng chuyển qua lau bàn. Đột nhiên cả hai cùng dừng lại.

Minh Châu: “.... Này, nhấc chân lên một chút.” Thì ra là Nguyên Khôi vô tình dẫm lên chổi của cô nhưng chờ mãi cũng không thấy cậu có ý định nhấc chân lên, Minh Châu buộc phải lên tiếng.

“Minh Châu!”

“Cái gì?”

Nguyên Khôi định nói lại thôi, nhấc chân, tránh qua một bên.

“Không có gì.”

Minh Châu trừng mắt, lại quét lớp còn cố ý hất chổi thật mạnh khiến cả phòng đều bụi mù mịt cuối cùng tự hại mình bị sặc ho sù sụ.

Nguyên Khôi lắc đầu cười: “Thật ngốc!”

Cuối cùng thì cũng xong Minh Châu vừa bước khỏi lớp thì nghe thấy Nguyên Khôi nói: “Minh Châu, tôi thật sự hi vọng cậu có thể thi vào một trường đại học, tôi không muốn sau này cậu phải hối hận.”

Ba Minh Châu từ cuộc họp phụ huynh trở về liền mang theo khuôn mặt nghiêm túc đi thẳng vào phòng cùng với mej cô nói chuyện gì đó hồi lâu, đến tận bữa tối mới trở ra.

B cô vừa ngồi xuống bàn đã hỏi ngay: “Con biết kết quả của thi của con như thế nào chứ?”

Thật ra thì thành tích học tập hồi tiểu học của cô rất khá, năm lớp 3 cô từng giành giải nhì cuộc thi học sinh giỏi môn toán cấp tỉnh. Ba mẹ cô còn cầm giấy khen đi khoe khắp xóm. Thế nhưng từ khi lên trung học cơ sở, thành tích học tập của ngày càng thụt lụt.

Ba mẹ Minh Châu chỉ nghĩ là trẻ con ham chơi, đến một lúc nào đó sẽ tự động hiểu được ý nghĩa củ việc học tập, muốn để con mình tự giác, thế nhưng chỉ còn một kì học nữa là đến kì thi đại học rồi, mà thành tích của Minh Châu vẫn lẹt dẹt ở vị trí cuối lớp. Hai người thảo luận với nhau và quyết định phải ‘răn đe’ một chút.

Đã lâu rồi Minh Châu không thấy cha mẹ cùng nhau mang vẻ mặt nghiêm túc như thế này, bất giác cũng căng thẳng theo.

“...Con biết.”

“Minh Châu, ba mẹ không hi vọng con phải thức khuya dậy sớm, không cần con cả ngày phải cắm đầu vào sách vở nhưng con gái, cái gfi cũng có mức độ của nó.”

Bà Tú từ trong bếp đi ra tiếp lời: “Con xem, con trai bác Lan học đại học y, năm tới đây là ra trường rồi, là bác sĩ tương lai, con co Hòa ngày nào cũng ôm quyển sách dày nói là phải học kinh tế. Còn con, con đã bao giờ nghĩ xem mình muốn trở thành cái gì chưa?”

“Con thử nghĩ xem, trong khi các bạn con đều xách vali tỏ, vali nhỏ đi học, còn con không thể đậu vào một trường đại học, liệu con có cảm thấy thua kém các bạn hay không, các cô các bạn hỏi con tại sao sao không đi học thì con trả lời thế nào?”

Ba Minh Châu thở dài: “Tuy nhà ta không phải gia đình khá giả, nhưng thời ba mẹ đã quá vất vả, không được học hành tử tế rồi, nên ba muốn con gái của ba mẹ được học hành tử tế, không thua bất cứ ai. Vậy nên con hãy tự nghĩ cho kĩ đi.”

Lời của ba mẹ khiến cho Minh Châu không thể thể nói được lời nào, bởi vì đó đều là những điều mà cô chưa từng nghĩ tới. Cho đến tận khi nằm trên giường, trong đầu Minh Châu vẫn là những lời ấy cùng với câu nói: Tôi không muốn sau này cậu phải hối hận.”

Cô nhớ lại, trong một buổi sinh hoạt, cô Vân đã hỏi các bạn trong lớp về nghành nghề yêu thích và trường đại học sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, hầu như các bạn đều đã có mục tiêu của riêng mình. Ngay cả Tố Vân, Ngọc Yến cũng muốn thi vào đại học bách khoa. Cô nhớ mang máng là Nguyên Khôi nói muốn trở thành bác sĩ, cậu còn muốn đi du học nữa.

Cô không hề nghĩ rằng bản thân mình lại là người kém cỏi như vậy, ngay cả một trường đại học cũng không thi đậu? Sao có thể chứ, cô phải chứng mình cho Nguyên Khôi thấy, cô không thua kém Hà Thanh chút nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK