"Hi luật luật--!"
Tiếng ngựa hí đột nhiên vang lên trong đêm mưa, nam tử mặc áo bào đen ngay lập tức kéo mạnh cương ngựa một chút, trong bóng đêm không phân biệt rõ phương hướng, đánh vó ngựa tiến sâu vào trong rừng rậm.
Hơn mười điểm ánh sáng lờ mờ dần dần xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt, nam tử mặc áo bào đen phóng ngựa bay nhanh, chỉ chốc lát sau liền vọt tới bên ngoài cửa khu lều trại ở sâu bên trong rừng rậm.
"Người tới là ai?" Tướng sĩ mặc áo tơi thủ vệ ở cửa khu lều trại nâng kiếm quát lớn, nam tử mặc áo bào đen kéo cương kìm ngựa, vội vàng nhảy xuống, nhanh chóng trình lệnh bài thắt lưng cho nhóm tướng sĩ thủ vệ.
"Cho đi!" Tướng sĩ mặc giáp đi thẳng về chỗ cũ, tránh đường cho nam tử mặc áo bào đen.
Nam tử mặc áo bào đen bước nhanh về phía chủ trướng của khu lều trại, dứt khoát vén rèm bước vào bên trong doanh trướng.
"Tướng quân!"
"Đã trở về?" Độc Cô Minh cầm theo bầu rượu, không nhanh không chậm rót đầy một chén rượu, cho những tướng sĩ khác trong trướng lui xuống, đi về phía nam tử mặc áo bào đen, tự tay đem chén rượu đưa cho nam tử mặc áo bào đen,"Tần Vân, Mộ Dung Xung bên kia nói thế nào?"
Nam tử mặc áo bào đen tên Tần Vân tiếp nhận chén rượu, ngửa đầu uống cạn, nói: "Bẩm Tướng quân, Mộ Dung Xung đồng ý với Tướng quân, nguyện ý cùng Tướng quân khởi binh tạo phản."
Độc Cô Minh nhíu mày nói: "Thế nhưng hắn lại đồng ý sảng khoái như vậy?"
Tần Vân nghiêm mặt nói: "Lần trước sau khi nhận được tin nhắn của sứ giả, hắn sớm đã suy nghĩ nhiều ngày, nay một lòng chỉ muốn cứu tỷ tỷ Mộ Dung Yên ở trong cung ra."
Độc Cô Minh lạnh lùng cười cười, "Ha ha, đôi tỷ đệ này cũng thật là một mảnh tình thâm, tỷ tỷ trong cung tranh sủng, nhan sắc đứng đầu hậu cung, chỉ vì đệ đệ, đệ đệ lại cam nguyện khởi binh tạo phản, chỉ vì tỷ tỷ, thật có ý tứ."
Tần Vân tiếp lời nói: "Nay Phù Kiên đều đem người trong gia tộc điều đến vùng biên cương, khu vực trọng trấn xung quanh Trường An, đều không có người trong gia tộc bảo vệ xung quanh, chỉ cần Mộ Dung Xung khởi binh tạo phản, chúng ta liền có thể lấy cớ bình loạn, dễ dàng đánh hạ Trường An!"
Độc Cô Minh cười nói: "Ngươi thật hiểu tâm ý của bổn Tướng quân."
"Đến lúc đó, Tướng quân và Công chúa điện hạ gặp nhau ở Trường An, chúng mạt tướng sẽ sửa miệng gọi Tướng quân là Hoàng thượng." Tần Vân nói xong, ôm quyền quỳ xuống đất, "Mạt tướng trước cầu chúc Tướng quân..."
"Khoan đã." Độc Cô Minh thản nhiên phất tay, "Mộ Dung Xung là muốn tạo phản, thời cơ tạo phản này còn chưa tới, chúng ta không thể gấp."
"Tướng quân còn muốn chờ cái gì?" Tần Vân không hiểu được ý tứ của Độc Cô Minh.
Độc Cô Minh trầm giọng nói: "Phù Kiên cũng không phải là kẻ ngu dốt, liều chết chống trả, vẫn là có thể đả thương người bảy phần. Nếu như chúng ta từ phía sau chỉ kiếm vào Trường An, chính là giống như làm gả y cho người khác*, cho dù đoạt được Trường An, cũng giữ không được Trường An." Ánh mắt trầm xuống, "Dù sao, người ham muốn long ỷ không ít, ta cũng không muốn mới vừa ngồi lên long ỷ, đã bị người khác đuổi xuống."
(*Mình làm cho người khác hưởng lợi)
"Ý của Tướng quân là?"
Độc Cô Minh dùng thanh âm lạnh lùng nói: "Ta muốn người thân cận ở bên cạnh Phù Kiên gây nhiễu loạn một chút, làm cho hắn phân tâm." Nói xong, Độc Cô Minh đi tới giá đỡ binh khí, vươn tay cầm lấy một cái trường cung, kéo căng dây cung, trong nháy mắt khi buông ra, dây cung tạo nên một tiếng kinh vang.
"Thu thú* năm nay, Phù Kiên cần phải nghe được vài thanh âm kinh động rồi."
(*Mùa đi săn)
"Mạt tướng đã hiểu." Tần Vân chắp tay cúi đầu, bừng tỉnh đại ngộ,"Kế này của Tướng quân, thật sự là cao minh!"
"Tần Vân, ngươi là phó tướng ta tín nhiệm nhất, hôm nay ta chỉ chuẩn bị một ly rượu nhạt, tạm tẩy phong trần, ngày sau ta long phi cửu thiên, ngươi chính là Đại Tướng quân khai quốc của Độc Cô gia ta!" Độc Cô Minh nói xong, đi tới, vững vàng vỗ vỗ đầu vai Tần Vân, "Mộ Dung Xung bên kia, còn phải làm phiền ngươi đi một chuyến, nói với hắn, chúng ta lấy thu thú làm hiệu, một khi Phù Kiên gặp phải phục kích mà bị thương, hắn liền khởi binh tạo phản, để cho Phù Kiên nhận định thích khách là do hắn phái đến, sau đó hắn tấn công Trường An, hấp dẫn lực chú ý của Phù Kiên. Mà chúng ta, dùng nghĩa dẹp loạn, mang viện binh đến Trường An, Phù Kiên tất nhiên sẽ mở cửa nghênh đón chúng ta vào thành, chỉ cần cửa thành vừa mở, nắm Trường An, bất quá là việc trong phút chốc."
"Dạ!" Tần Vân đáp lại một tiếng rõ ràng, chỉ cảm thấy máu trong toàn thân như có chút sôi trào, nếu như Trấn Tây Tướng quân đoạt được Trường An, vậy hắn liền có thể làm Tướng quân khai quốc, huy hoàng cả đời!
Độc Cô Minh phất tay ý bảo hắn nhanh chóng đi làm việc, Tần Vân gật đầu rời khỏi doanh trướng.
"Người tới!" Độc Cô Minh đi đến bên rèm trướng, vén rèm hét lớn một tiếng.
"Tướng quân có gì phân phó?" Tướng sĩ mặc áo tơi đứng cách ba bước canh giữ ở bên ngoài doanh trướng chắp tay đáp lời.
Độc Cô Minh nói: "Hôm nay thời tiết thật sự là không thích hợp đi săn, sáng sớm ngày mai, nhổ trại trở về thành."
"Dạ!"
Gương mặt Độc Cô Minh mang theo ý cười buông rèm trướng xuống, quay đầu nhìn về phía ánh nến đang lay động, "Trừng nhi, nhiều ngày không gặp ngươi, không biết tại sao, lại có chút nhớ ngươi." Độc Cô Minh nhịn không được mỉm cười, lẩm bẩm: "Không lâu nữa, chúng ta liền có thể đoàn tụ trong Hoàng cung Trường An, lúc đó, ngươi tất nhiên sẽ cam tâm tình nguyện làm thê tử của ta."
Mưa thu mơ hồ, hàn ý nồng đậm.
Trường An, Hoàng cung, thiên lao, vẫn là lạnh lùng.
Hứa Thất Cố vẫn như thường lệ giả trang làm thị vệ đưa cơm cho Thanh Phu nhân, đem thức ăn cung kính đặt ở dưới chân Thanh Phu nhân, cất cao giọng nói: "Thỉnh Phu nhân dùng bữa."
Thanh Phu nhân cũng không trả lời, chính là nghiêng mặt liếc mắt nhìn về phía bên ngoài thiên lao một cái, bên ngoài song sắt nặng nề, cũng không có thị vệ nào khác.
"Trong thiên lao, mùi máu tanh quá nồng, bọn thị vệ bình thường đều thích canh giữ ở bên ngoài." Hứa Thất Cố làm như đã hiểu được tâm tư của Thanh Phu nhân, thấp giọng nói, "Đều lo sợ một ngày nào đó thân mình hư nhược, đụng phải thứ tà mị gì, giảm dương thọ, tổn hại phúc trạch."
"Gần đây Trừng nhi thế nào?" Thanh Phu nhân rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, vừa bưng bát cơm lên, vừa cầm lấy chiếc đũa, cúi đầu ăn một miếng cơm.
Gương mặt Hứa Thất Cố mang ưu sắc, nói: "Gần đây điện hạ tựa hồ đi lại có chút gần với Mộ Dung Yên, dường như là thật sự tín nhiệm Mộ Dung Yên, ta có chút lo lắng."
Thanh Phu nhân lắc đầu cười nói: "Mấy năm nay Trừng nhi chung quy vẫn giống như chỉ xem qua lý luận suông, không chịu thương tổn, không nếm chút khó khăn, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết cái gì gọi là 'lòng người hiểm ác', cũng sẽ không thể trở thành một Trừng nhi như trong lòng bổn cung mong muốn được..." Đang nói liền dừng lại, Thanh Phu nhân ngược lại nhẹ giọng nói, "Chỉ cần nàng không làm việc lỗ mãng, có Mộ Dung Yên đưa cho nàng một đao, cũng là chuyện tốt."
"Nhưng mà..." Hứa Thất Cố vẫn là có chút lo lắng,"Thanh nhi, ta vẫn là lo lắng..."
"Chí ít nhất thời Mộ Dung Yên vẫn là người của chúng ta bên này, tạm thời không cần lo lắng." Thanh Phu nhân trực tiếp cắt ngang,"So với lo lắng chuyện của Trừng nhi, không bằng lo lắng chuyện của Độc Cô Minh một chút."
Hứa Thất Cố gật đầu nói: "Gần đây hắn thật ra đã thực hiện không ít hành động, chỉ sợ sẽ một mình xuất binh tiến vào Trường An trước tiên."
"Mật thám xen lẫn bên cạnh hắn đưa về tin tức thế nào?" Thanh Phu nhân thản nhiên hỏi.
Hứa Thất Cố trầm giọng nói: "Hắn tựa hồ đang muốn tạo ra chút nhiễu loạn trong thời gian Hoàng thượng tổ chức thu thú, theo mật thám hồi báo, hắn vẫn âm thầm liên lạc mật thiết với Thái thủ Bình Dương Mộ Dung Xung, ta cảm thấy hắn không phải là một quân cờ biết nghe lời."
Khóe miệng Thanh Phu nhân cong lên cười một chút,"Thứ bổn cung muốn chính là một quân cờ như vậy."
"Xin chỉ giáo cho?" Hứa Thất Cố muốn tiếp tục hỏi rõ, nhưng Thanh Phu nhân không có ý muốn nói, lại chuyển một chủ đề khác.
"Mộ Dung Yên có thể có gối đầu thổi gió, làm cho Phù Kiên thả bổn cung ra khỏi nơi này?"
Hứa Thất Cố sửng sốt, nói: "Quả thật là có thể thổi rất lợi hại, hôm nay ta có hỏi thăm tiểu nội thị hầu hạ Hoàng thượng một chút, gần đây Hoàng thượng đã sai người soạn chiếu thư đại xá, tin rằng không lâu nữa Thanh nhi ngươi liền có thể rời khỏi nơi máu tanh lạnh như băng này."
Thanh Phu nhân liếc nhìn nơi này một cái, cười lạnh nói: "Bổn cung bỗng nhiên cảm thấy nơi này thật ra không tệ, ban đêm phá lệ thanh tịnh, đã nhiều ngày nay bổn cung ngược lại là ngủ rất ngon giấc."
"Thật sao?" Hứa Thất Cố nghi hoặc vươn tay qua, đặt lên mạch đập của Thanh Phu nhân, xác nhận thân mình nàng khoẻ mạnh, lúc này mới yên tâm, "Thanh nhi, ngày mai ta sẽ cho một chút thuốc dưỡng khí vào trong cơm, như vậy ta cũng an tâm một chút."
"Bổn cung so với bất luận ai khác đều hiểu được phải chiếu cố chính mình, chưa tận mắt nhìn thấy Phù Kiên ngã xuống, bổn cung sao có thể ngã xuống trước?" Thanh Phu nhân lạnh lùng nói xong, tựa hồ khẩu vị đại khai, liên ăn tiếp vài miếng thức ăn.
Hứa Thất Cố nhìn thấy liền vui mừng, chính là lẳng lặng nhìn nàng đem thức ăn ăn sạch sẽ, xoay người thu dọn bát cơm xong, cười nói: "Ngày mai ta lại đến."
"Ân." Thanh Phu nhân dường như nghĩ tới một chút gì đó, đứng dậy kéo khuỷu tay Hứa Thất Cố lại, "Thất Cố."
"Chuyện gì?" Hứa Thất Cố ôn nhu nhìn Thanh Phu nhân, "Ngươi nói đi."
Thanh Phu nhân nói: "Năm rồi Phù Kiên liền di chuyển đến khu vực phụ cận núi Lạc Hà sắn bắn trong nhiều ngày, nhóm Thái y đồng hành năm nay, có thể có ngươi không?"
"Có." Hứa Thất Cố gật đầu.
Thanh Phu nhân nhíu mày nói: " Ngươi mang theo Trừng nhi bên cạnh, nàng biết chút võ công, nếu như Độc Cô Minh thực sự có hành động gì, nàng cũng có thể bảo vệ ngươi bình yên." Dừng một chút, thanh âm của Thanh Phu nhân nhu hòa,"Ta không muốn ngươi xảy ra chuyện."
"Ha ha, Thanh nhi, ta biết." Tay phải của Hứa Thất Cố đặt lên mu bàn tay của Thanh Phu nhân, cười đến thản nhiên, "Yên tâm, ta và điện hạ, đều sẽ không có chuyện gì."
"Hảo." Thanh Phu nhân thu hồi bàn tay lại, khẽ gật đầu.
Hứa Thất Cố nhìn nàng thật sâu một cái, mỉm cười bưng bát cơm đi ra khỏi thiên lao, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Thanh Phu nhân.
Thanh Phu nhân đột nhiên cười nhẹ, lạnh giọng lẩm bẩm: "Độc Cô Minh, người con rể này, quả nhiên không có làm cho bổn cung thất vọng a, một bước đi này đi rất hợp lòng ta, chính là đáng tiếc...Đáng tiếc..."
Thanh Phu nhân ngồi xuống một góc trong nhà lao, ôm đầu gối nhìn mưa thu ngoài cửa sổ nhà lao, thì thào thì thầm, "Dương hoa phất phơ đến Giang Nam, u cốc thanh trì lan thầm nở. Mười dặm dịu dàng tiễn quân xa, tái kiến đã là trời mờ bụi."
Chuyện của mười tám năm trước lại hiện lên, Thanh Phu nhân ôm chặt hai đầu gối, cho dù đã nhiều năm trôi qua, nước mắt vẫn là khó kìm được.
"Mặc kệ trả giá bao nhiêu, ta sẽ để cho Trừng nhi của chúng ta hoàn thành chuyện mà cả đời này ngươi muốn thực hiện nhất." Thanh Phu nhân dùng sức chà xát mu bàn tay mà vừa rồi Hứa Thất Cố vừa chạm vào, "Dưới cửu tuyền, ngươi sẽ cảm thấy ta bẩn sao?" Thanh âm thê lương, Thanh Phu nhân đột nhiên cười tự giễu một cách lạnh lẽo, "Cho dù ngươi chê ta bẩn, ta chính là vẫn đi theo ngươi, mặc kệ ngươi trốn dưới Hoàng Tuyền như thế nào, hoặc là đã luân hồi đến nơi nào trên nhân gian? Chờ đến khi Trừng nhi hoàn thành tâm nguyện đời này của ngươi, ta liền tới tìm ngươi, ngươi cũng không thể lại bỏ lại ta không quan tâm đến..."
Còn nhớ rõ, năm đó người thiếu niên nho nhã kia từ Nam xuống Bắc, dường như kinh hồng*, nhìn qua giống như một mặt hồ tĩnh lặng, nhưng trong tim đã lướt qua một hình bóng, từ đó về sau khắc ghi cả đời, nhất thế.
(*Bị choáng, bị sốc)
Cũng từng nhớ rõ, năm đó vì hắn mà bước chân chao đảo một vũ điệu, tạo nên khoảnh khắc đẹp nhất, chỉ vì muốn đổi lấy một ánh mắt chăm chú của hắn, cũng lặng yên gõ mở cánh cửa trái tim hắn.
Chính là, thiên ý trêu người, người thiếu niên không phải là phàm phu thế gian, người thiếu nữ cũng không phải tục nữ thế gian, trên đầu vai đều phải gánh vác rất nhiều trọng trách hưng suy của gia tộc.
"Tại sao lại là họ Dương?" Mỗi lần nhớ đến chuyện lúc trước, đáy lòng Thanh Phu nhân luôn hiện lên lời này.
Dương thị của Cừu Trì quốc, tên gọi Lan Thanh, tuy không phải Công chúa, cũng là nữ tử của tôn thất Cừu Trì quốc, đại quân của Phù Kiên áp sát, quốc chủ không có nữ nhi, không thể không hiến nữ tử của tôn thất để xưng thần, cầu một một sự an ổn, vì thế, Dương Lan Thanh năm đó, trở thành Thanh Phu nhân hôm nay.
Họ Dương, là số mệnh, khó có thể thoát khỏi.
Phù Kiên, giống như ác quỷ đến từ Địa ngục, đem số mệnh gông xiềng hung hăng áp đặt lên thân thể nàng, làm cho nàng mất đi rất nhiều thứ, chịu đựng rất nhiều chuyện.
Bây giờ,nên là lúc hắn phải trả hết món nợ này...
Danh Sách Chương: