Trong ao sen trắng nở rộ, tiểu viện của biệt quán mà Tạ An mời đến có vẻ phá lệ lịch sự tao nhã.
Một khúc Cổ cầm nhẹ nhàng dừng lại, một tay Tạ An vuốt vuốt chòm râu, một tay phất cây quạt lông ngỗng xoay người qua, mỉm cười liếc mắt nhìn Tạ Tửu Tửu một cái, có vài phần kinh sắc.
"Tạ Trữ, ngươi dẫn mọi người đều lui xuống." Tạ An chậm rãi nói xong, trong thần vận mang theo vài phần tiên phong đạo cốt.
Tạ Trữ chắp tay cúi đầu, phất tay ý bảo nha hoàn cùng sai vặt trong tiểu viện của biệt quán đều lui xuống.
Tạ An thấy những người khác trong tiểu viện đều lui xuống, mới đứng lên đi đến, chắp tay cúi đầu với Tạ Tửu Tửu, nói: "Tám năm thay tên đổi họ, ủy khuất cho Công chúa điện hạ."
Tạ Tửu Tửu kinh hãi, vội vàng che dấu kinh sắc nơi đáy mắt, nói: "Thúc thúc người đây là làm sao vậy? Ai là Công chúa?"
Tạ An biết nàng sẽ không thừa nhận, vì thế tiếp lời nói: "Năm đó đại Hoàng tử mưu phản, ngay cả Công chúa người cũng bị liên lụy, Uyên nhi âm thầm thay tên đổi họ cho người rồi gả vào Tạ gia. Nếu như không được lão phu cho phép, điện hạ nghĩ rằng, ca cơ bình thường có thể gả vào Tạ gia ta sao?"
"Ngươi..." Tạ Tửu Tửu chấn động vô cùng, vẫn nghĩ rằng, ở Tạ gia, ngoại trừ tam công tử Tạ Uyên, không có ai biết được thân thế của nàng, không ngờ chủ sự của Tạ gia Tạ An thế nhưng chính là nhắm mắt làm ngơ. Biết không thể lui được, Tạ Tửu Tửu đành phải tiến lên đón nhận, có lẽ nói ra mọi chuyện rõ ràng, sẽ có con đường mới.
"Nếu thúc thúc đã biết hết mọi chuyện, muốn ta làm thế nào, đừng ngại đi thẳng vào vấn đề."
Tạ An chính là mỉm cười lắc đầu, nói: "Nếu người đã là tức phụ của Tạ gia ta, còn sinh cốt nhục cho Tạ gia chúng ta, quá khứ liền đã qua. Huống hồ, hôm nay lão phu mời tới cũng không phải vì truy cứu việc tám năm trước, mà là muốn Công chúa cho Tạ gia một cái ân điển."
"Ta?" Tạ Tửu Tửu sửng sốt một chút, "Thúc thúc, nay ta đã không phải lả Công chúa Khánh Vân năm đó, ta làm sao cho ân điển đây?"
"Hôm nay không phải, không có nghĩa là ngày sau không phải." Tạ An vuốt chòm râu, không biết từ khi nào dáng tươi cười trên gương mặt, đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, "Hôm nay những lời nói của đứa nhỏ Uyên nhi này, nhưng đều là những lời nói thật, cũng không phải là lão phu nghe không vào, mà lão phu nay đã như mũi tên đã kéo dây cung, không thể không bắn ra, sớm đã không thể quay đầu lại được."
Tạ Tửu Tửu lại cả kinh, "Lời này của thúc thúc là thế nào?"
"Trong số con cháu tuy rằng Uyên nhi chỉ có tài năng văn chương thường thường, nhưng mà kiến thức thâm sâu, là một tài năng hiếm chó." Nói xong, Tạ An hít vào một hơi, "Lão phu vẫn luôn chèn ép hắn, sợ tính tình của hắn sẽ gây ra đại họa gì đó. Năm đó đại Hoàng tử mưu phản, lão phu biết được, hắn có tham gia vào đó, lúc trước lo lắng hắn sẽ làm liên lụy đến cả Tạ thị, không ngờ hắn lại từ bỏ mọi thứ khi đang trên đỉnh quyền lực, đột nhiên rời xa trận tranh đấu của hoàng thất kia." Tạ An liếc mắt đánh giá Tạ Tửu Tửu một cái thật sâu, "Lúc trước, lão phu làm sao cũng nghĩ không ra, lại không thể trực diện hỏi ra, chỉ có thể âm thầm phái người theo dõi nhất cử nhất động của Uyên nhi. Thấy hắn cứu ngươi xuất cung, thấy hắn giúp ngươi trộm thi thể của đại Hoàng tử, thấy hắn hao hết tâm lực, để ngươi thay tên đổi họ gả vào trong phủ..."
"Thúc thúc rốt cuộc muốn nói cái gì?" Tạ Tửu Tửu đột nhiên cảm thấy có chút lãnh ý thấu tâm, thì ra Tạ An âm thầm theo dõi bọn họ nhiều năm như vậy, nay mời tới, nhất định là trong tay đã có nắm lợi thế, là lợi thế mà nàng không thể không đáp ứng.
Tạ An xếp quạt nói: "Lão phu vẫn nghĩ rằng, Uyên nhi ái mộ ngươi, mà ngươi lại đối với Uyên nhi không hề có cảm tình, vốn muốn tìm cơ hội đuổi ngươi ra khỏi Tạ gia, để tránh thân phận Công chúa bại lộ, liên lụy Tạ gia."
Tạ Tửu Tửu cười nhẹ, "Vậy vì sao thúc thúc không đuổi Tửu Tửu đi chứ?"
Tạ An lắc đầu khẽ cười nói: "Những năm gần đây, ngươi dụng tâm giúp đỡ hắn, mưu tính sinh lộ thứ hai cho Tạ gia ta, lão phu làm sao có thể đứng giữa phá hỏng chuyện của các ngươi? Huống hồ, hai năm trước, ngươi vốn đã có cơ hội rời khỏi Tạ gia, lại vẫn là trở về vì Uyên nhi, hơn nữa còn sinh con cho Uyên nhi, đủ để thấy ngươi đối với Uyên nhi đã là tình thâm nghĩa trọng. Nay, cốt nhục của ngươi trong lòng ngươi, trong phủ còn có phu quân, nếu như bọn họ cùng gặp nạn, ngươi nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn, cho nên, hôm nay lão phu cả gan, hướng Công chúa muốn xin một phần ân điển."
Tạ Tửu Tửu không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh, ôm chặt Khánh nhi trong lòng, nếu không có đứa con này, chỉ sợ hôm nay bản thân mình không phải là người đánh cờ, mà trở thành một quân cờ bỏ của Tạ gia.
May mà, Tạ An còn chưa biết đến một sự tồn tại khác, xem ra, tam công tử vì bảo hộ nữ tử kia, thật sự là hao tổn rất nhiều tâm lực.
"Thúc thúc đã giải thích rõ ràng, xin cứ nói, Tửu Tửu nhất định sẽ vâng theo."
Tạ An vừa lòng cười, nói: "Nếu như có một ngày Công chúa điện hạ có thể về triều, xin niệm tình Khánh nhi trong lòng, khoan hồng cho con cháu Tạ gia ta."
Tạ Tửu Tửu gật đầu nói: "Hảo."
Tạ An rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Như vậy, lão phu liền thật sự an tâm đánh một trận chiến này."
"Cửu tử nhất sinh, kết quả nhất định phải thua, thúc thúc, người sợ không?" Tạ Tửu Tửu nhịn không được hỏi.
Tạ An lắc lắc đầu, nói: "Điện hạ cũng là người đánh cờ, chẳng lẽ người cũng tin Tấn quốc ta sẽ thua?"
Tạ Tửu Tửu lắc đầu nói: "Tửu Tửu cũng không phải là có ý đó."
"Thắng cũng là thua, mà thua cũng là thua, một khi đã như vậy, sao không giành thắng lợi một lần?" Tạ An cười đến tiêu sái, nói rất lạnh nhạt, "Sử sách lưu danh, ít nhất lão phu cũng không uổng một cuộc đời này." Nói xong, Tạ An nghiêm túc nhìn Tạ Tửu Tửu, "Điện hạ, đại Hoàng tử lúc đó chẳng phải là người có tính tình như vậy sao?"
"Ca ca..." Trong lòng Tạ Tửu Tửu đau xót, lại nghĩ tới thân nhân làm cho lòng nàng chua xót nhiều năm.
Quả thật, ca ca vì đại kế, có thể đi đến Mạc Bắc xa xôi, bái phỏng danh sĩ, chiêu một tâm phúc, vừa đi chính là mười ba năm. Hiếm khi có thể trở về, biết rõ chưa chuẩn bị tốt vạn toàn, lại vẫn toàn lực chiến đấu, rơi vào kết cục mưu phản bị xử trảm.
Vốn, nàng thân là Công chúa Khánh Vân có thể không cần bị vấn tội, nhưng mà bọn họ là huynh muội cùng mẫu, thuở nhỏ thân mật. Năm đó Hoàng đế Tư Mã Diệu mới kế vị không lâu vì muốn trảm thảo trừ căn*, hạ lệnh đầu độc Công chúa Khánh Vân lúc ấy đang cầu phúc trong chùa, lúc này mới có việc Tạ Uyên cứu giúp.
(*Diệt cỏ tận gốc)
Cho đến ngày nay, có lẽ khi đương kim thiên tử Tư Mã Diệu hồi tưởng lại, vào năm đó trong đêm đó, vẫn sẽ kinh tâm động phách.
Đại Hoàng tử Tư Mã Diệp, là huynh trưởng của đương kim thiên tử Tư Mã Diệu, bởi vì là trưởng tử của thê thiếp, cho nên không thể kế tục ngôi vị Hoàng đế, vì vậy âm thầm làm không ít hành động, suýt nữa đoạt được ngôi vị Hoàng đế của đệ đệ Tư Mã Diệu.
Một đoạn chuyện cũ này, đã thành chuyện xưa không thể đề cập đến ở Tấn quốc, Tư Mã Diệp, Tư Mã Yên*, hai vị Hoàng tử và Công chúa đã chết trong cuộc chiến tranh giành quyền lực kia, sớm đã trở thành một hồi chuyện xưa của Tấn quốc.
(*Đây chính là Yên nhi của Trương Linh Tố nè)
Thiên hạ này, ngoại trừ Tạ Uyên, Tạ An, chỉ sợ không còn có ai biết được, Tư Mã Yên, cũng chính là Tạ Tửu Tửu còn sống của hôm nay.
Đại kế huynh trưởng không thể hoàn thành, đang được muội muội đến hoàn thành.
Tạ An luôn nghĩ rằng, Tạ Uyên là muốn chứng minh chỉ có quyền lực vĩnh viễn mới có thể giữ được gia thế hiển hách, nghĩ rằng Tư Mã Yên tương trợ như thế, là vì muốn báo đáp ân tình, hắn vĩnh viễn không biết được, chuyện Tư Mã Yên muốn làm, chính là đẩy Tạ Uyên ngồi lên long ỷ.
Giữa trời đất, chỉ có thiên tử, mới có thể vĩnh giữ được hiển hách.
"Nếu như đại Hoàng tử còn sống, lần lãnh binh xuất chiến hôm nay, làm sao lại là con cháu Tạ gia ta chứ?" Tạ An hít vào một hơi, có chút tiếc hận.
Đương kim thiên tử Tư Mã Diệu so sánh với Tư Mã Diệp đã qua đời, Tư Mã Diệp càng giống như vị vua của một nước, ít nhất lúc trước Tư Mã Diệp là một hảo Hoàng tử chiêu hiền đãi sĩ, ít nhất hắn không giống với đương kim thiên tử hôm nay, ham mê nữ sắc, thân thiết rượu thịt.
Tấn quốc lung lay, các đại tộc môn phiệt rục rịch, Tạ An hắn đem Tạ thị đưa lên nơi đầu sống ngọn gió, thắng thua cuối cùng nhưng chỉ còn lưu lại bốn chữ "Sử sách lưu danh".
Nghĩ đến đây, Tạ An yêu thương mà nhìn tiểu công tử trong lòng Tạ Tửu Tửu, nhéo nhéo khuôn mặt non mềm của hắn, cười nói: "Không cầu phú quý, chỉ cầu trường sinh, đứa nhỏ này, sau này trăm ngàn lần đừng để hắn bước chân vào quan trường."
Tạ Tửu Tửu hơi hơi sửng sốt, gật đầu nói: "Ký tình sơn thủy*, là để sống một cuộc đời tiêu dao, không bằng để cho cô cô của Khánh nhi làm sư phụ của hắn?"
(*Gởi gắm tình cảm vào sông núi, sống tự tại)
"Đứa nhỏ Đường Uẩn kia, thật ra có chút thích hợp làm sư phụ của Khánh nhi." Tạ An cười cười, gật đầu nói, "Hảo, quyết định như vậy đi. Hai nhà Vương Tạ nay đã là quan hệ thông gia, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, để Khánh nhi cùng Đường Uẩn tiếp xúc nhiều một chút, sớm chút hiểu ký tình được sơn thủy, luôn so với ngồi yên mà làm quan tốt hơn rất nhiều."
"Ha ha." Tạ Tửu Tửu thở phào nhẹ nhõm, mi tâm nhíu lại.
Ca ca, nếu như ngươi còn sống, Tấn quốc hôm nay, sẽ có bộ dáng như thế nào?
"Muội muội, sau này ca ca nhất định sẽ thu phục non sông Giang Bắc, đến lúc đó để cho muội muội và ca ca cùng nhau đứng trên tường thành, chỉ điểm giang sơn, ngươi nói, được không?"
Vẫn nhớ rõ những lời ca ca đã nói với nàng rời khỏi Kiến Khang, vẫn nhớ rõ dáng tươi cười vô tư trên mặt ca ca khi đó, thậm chí, vẫn nhớ rõ lọn tóc mai bạc trắng của ca ca ở tuổi thiếu niên.
Một năm kia, nàng gần bảy tuổi, chẳng biết ca ca vừa đi chính là mười ba năm, nàng Bắc thượng tìm ca ca không được, đang lúc tuyệt vọng, lại nhận được thư ca ca dùng bồ câu đưa đến, nói đã hồi Kiến Khang, phát sinh đại sự.
Khi nàng kích động từ phương Bắc trở về, còn chưa kịp bước vào Hoàng cung, liền bị Tạ Uyên đón vào trong chùa, nói an tâm chờ đợi ca ca tới đón, trong chùa thì an toàn hơn rất nhiều.
Không nghĩ tới, nàng không đợi được ca ca, lại đợi tới một Hoàng đế ca ca khác ban cho rượu độc, thậm chí đợi tới tin tức huynh trưởng mưu phản bị giết chết.
Tạ Uyên che mặt mang theo hắc y nhân liều chết vào chùa mang nàng trốn thoát, thiết kế cho Công chúa rơi xuống vực sâu giả chết, từ đó về sau, Tư Mã Yên liền biến mất, thế gian này liền có thêm một Tạ Tửu Tửu.
Sau đó, nàng từ trong miệng của Tạ Uyên đã biết được không ít chuyện của ca ca, thì ra, một bước mưu phản kia là không thể không đi, bởi vì đao của Tư Mã Diệu đã muốn đặt lên yết hầu, không thể không phản kháng một trận.
Vì thế, nàng quyết tâm sống sót, mặc kệ là báo ân, hay là báo thù, hoặc cũng là vì gặp lại người trong lòng nàng, nàng đều phải hảo hảo còn sống...
"Thừa tướng đại nhân, tam công tử ở bên ngoài chờ đã lâu, nói là nhớ Khánh nhi, muốn đón mẫu tử phu nhân trở về." Từ xa xa Tạ Trữ đứng ở cửa viện, cao giọng nói vào bên trong.
Tạ An tràn đầy thâm ý mỉm cười, chỉ chỉ Tạ Trữ, nói: "Uyên nhi quả nhiên là một đứa nhỏ tâm tư nhẵn nhụi, sau này Tạ gia ta có lẽ phải nhờ cậy vào hắn." Nói xong, Tạ An quay đầu nhìn Tạ Tửu Tửu, "Tửu Tửu, nay trong lòng ngươi có hài tử, bên ngoài có phu quân, vô luận như thế nào, cũng phải bảo hộ gia đình của mình."
"Ân nghĩa khó trả, Tửu Tửu hiểu được." Tạ Tửu Tửu gật đầu thật mạnh, khom người nói với Tạ An, "Thúc thúc, chiến cuộc ác liệt, nhiều chú ý thân mình."
"Lão phu biết, về nhà đi thôi." Tạ An cố ý nhấn mạnh một chữ nhà, Tạ Tửu Tửu nghe thấy liền hiểu được, hiểu ý mỉm cười với Tạ An, liền ôm Khánh nhi rời khỏi tiểu viện.
Tạ An phấtphất quạt lông ngỗng trong tay, thở dài, nói: "Từ xưa mất nước, đều là hoạ từtrong nhà, gia đình không yên, quốc gia có thể nào an ổn được?"
Danh Sách Chương: