Bông tuyết tuôn rơi, tựa như lông ngỗng đầy trời.
Một chiếc áo khoác trắng đứng lặng trên đầu tường, mỉm cười nhìn phương xa, trước sau như một ấm áp gần gũi.
"Trừng nhi!"
Mộ Dung Yên nhấc góc váy, bước nhanh chạy về phía đầu tường, lúc này đây, không cần chia cách với nàng nữa, không cần!
Trong khoảnh khắc Mộ Dung Yên buông góc váy xuống, hé mở hai tay, từ phía sau ôm lấy Phù Trừng, gắt gao dựa vào đầu vai Phù Trừng, nhẹ nhàng vuốt ve xiêm y của Phù Trừng, hít vào thật sâu khí tức của nàng.
"Thanh Hà." Phù Trừng mỉm cười xoay người qua, ôn nhu đỡ lấy hai vai của nàng, "Đừng khóc, được không?"
"Không được..." Mộ Dung Yên nhào vào trong lòng của nàng, ngón tay nắm chặt lấy vạt áo của nàng, sợ hãi lại phải chia cách một lần nữa, "Không cần để lại ta một mình trên đời..."
"Ta làm sao đành lòng chứ?" Phù Trừng yêu thương khẽ vuốt lọn tóc mai của nàng, cúi đầu hôn lên trán của nàng một cái.
"Trở về được không?" Mộ Dung Yên yếu ớt hỏi lại, trả lời cho nàng chính là sự trầm mặc.
Mộ Dung Yên hơi hơi ngẩng đầu lên, muốn từ trong đôi mắt của Phù Trừng tìm được đáp án, không ngờ mọi thứ trước mặt nàng dần dần trở nên mờ ảo.
"Không cần!" Mộ Dung Yên thất thanh hô lớn, sợ hãi vây quanh lấy nàng.
Tuyết trắng từ trong lòng bay xuống, trước mắt đã không còn thấy bóng dáng của Trừng nhi, giữa trời đất mênh mông, thật sự chỉ còn có một mình Mộ Dung Yên nàng...
Thống khổ, khó chịu nổi, đau đớn, khó chịu nổi, lãnh lẽo, càng khó chịu nổi.
"Trừng nhi..." Mộ Dung Yên suy sụp ngã xuống đất, khi đại tuyết trong mộng dần dần biến mất, bóng đen còn lại làm cho nàng càng thêm sợ hãi mà ôm chặt hai tay, vùi đầu khóc nức nở...
Ngọn đèn mờ nhạt, yếu ớt lay động.
"Trừng nhi..." Tiếng thì thào suy yếu đứt quãng thoát ra khỏi miệng của Mộ Dung Yên, toàn thân nóng hổi, thần chí không rõ, muốn tỉnh lại, nhưng vẫn không mở mắt ra được.
"Ai..." Lão bà bà mặc xiêm y lam lũ vắt chiếc khăn ấm, đặt lên trên trán Mộ Dung Yên, yêu thương xoa xoa nơi thái dương của Mộ Dung Yên.
"Vị tỷ tỷ này nhất định là cửa nát nhà tan, mới nghĩ không thông mà nhảy xuống sông." Tiểu cô nương ở bên cạnh lão bà bà nói một câu, nhìn nhìn bạch y ướt sũng đã được thay ra của Mộ Dung Yên, "Cho dù là cẩm y hoa phục, cũng là không thể trốn khỏi loạn thế này, ai."
"Được rồi, mau quay lại nhìn xem canh rau dại đã nấu xong chưa? Nếu cô nương này không ăn chút gì đó, chỉ sợ thân mình đơn bạc này sẽ chống đỡ không nổi." Lão bà bà cắt ngang lời nói của tiểu cô nương, phân phó tiểu cô nương nhanh chóng đi xem nồi canh rau dại ở ngoài phòng đã nấu được chưa.
"Hảo, bà nội, con đi ngay bây giờ." Tiểu cô nương vội vàng gật đầu, khập khiễng đi ra khỏi căn phòng cỏ tranh.
"Khụ khụ!" Mộ Dung Yên ho khan một trận, hoảng hốt mở to mắt liếc nhìn lão bà bà một cái, lại hỗn loạn mà khép đôi mắt lại, không khỏi rụt lui thân mình về phía sau.
"Hài tử đáng thương..." Lão bà bà thở dài một tiếng, trong đôi mắt già nua mang theo tràn đầy nét bi thương.
Quân vương hiếu chiến, cuối cùng gây ra cảnh quốc loạn, huynh đệ tướng tàn, thân nhân tướng tàn.
Đại Tần mất nước gần ngay trước mắt...
Hôm nay đi ra ngoài hái cỏ dại, nơi nước cạn ở ngoại ô thành Trường An nhìn thấy Mộ Dung Yên đang hấp hối, coi như ông trời có đức hiếu sinh, lão bà bà gọi tôn nữ cùng nhau đưa Mộ Dung Yên lên bờ, mang về nhà.
"Hi luật luật--!"
Đột nhiên nghe thấy ngựa hí một tiếng, tiểu cô nương đang ở ngoài nấu canh sợ hãi nhảy vào trong phòng cỏ tranh, vẻ mặt kinh sắc.
"Bà nội, quan binh, lại...Lại tới nữa!"
"Nghiệp chướng a, nhà của chúng ta có thứ gì bọn họ có thể lấy đi được chứ?" Lão bà bà tuyệt vọng thở dài một tiếng, vẫy vẫy tay với tiểu cô nương.
Tiểu cô nương đi qua chui vào trong lòng lão bà bà, sợ hãi tựa đầu vùi vào hai cánh tay của lão bà bà.
Lão bà bà lo lắng nhìn thoáng qua Mộ Dung Yên ở bên cạnh còn chưa tỉnh lại, trấn an tôn nữ đang sợ hãi một chút, "An nhi, đừng sợ, chúng ta lấy chút cỏ khô phủ lên người vị cô nương này trước đi, bọn quan binh nhìn thấy một nhà chúng ta đều là phụ nhân hài tử, chắc sẽ không làm khó dễ chúng ta."
"Hảo." An nhi gật gật đầu, cùng lão bà bà ôm lấy cỏ tranh ở góc tường, cẩn thận phủ lên người Mộ Dung Yên, trở thành ấm bị, hy vọng nàng có thể sống sót qua trận bệnh nặng này.
"Quân lương không đủ, các ngươi đi lục soát, đem những thứ có thể ăn được trong thôn này lấy ra đây. Chờ đến khi nắm được Trường An, liền lấy lại một chút từ trong kho lúa của Đại Tần, trả lại cho đám dân chúng này."
Bên ngoài phòng cỏ tranh, một thanh âm hung tợn vang lên, chỉ huy mang đến hơn trăm kỵ binh xuống ngựa tiến vào trong thôn lục soát thu lương thảo.
Lão bà bà ôm lấy An nhi đang trốn trong lòng mình, để phản quân xâm nhập vào trong phòng, làm càn lục soát thu lương thảo ở xung quanh.
"Đừng sợ, đừng sợ..."
Đám cỏ khô đắp trên người Mộ Dung Yên bị vô lễ xốc lên, tiểu binh ngơ ngác nhìn thoáng qua, xấu xa cười hề hề nói: "Lão thái bà, tức phụ này của nhà ngươi bộ dáng cũng thật xinh đẹp, chỉ tiếc, chính là chỉ còn lại nửa cái mạng." Nói xong, tiểu binh tiếc rẻ lắc lắc đầu, vài tên tiểu binh đi cùng hắn lục soát khiến cho căn nhà cỏ tranh trở nên hỗn độn, không tìm được thứ gì thứ tốt, tức giận đi ra khỏi căn nhà cỏ tranh.
Lão bà bà thoáng thở phào nhẹ nhõm, vươn một bàn tay ra, đem đám cỏ khô đắp lên người Mộ Dung Yên, nhìn thấy đôi mắt nàng khẽ mở, dường như đang muốn tỉnh lại, vội vàng nói: "Trước an tâm ngủ một chút đi, sẽ không có việc gì..."
"Khụ khụ..." Mộ Dung Yên yếu ớt khụ khụ, rốt cuộc thanh tỉnh mà mở mắt ra, muốn động thân mình ngồi dậy.
"Cô nương..." Lão bà bà vội vàng đỡ lấy thân thể của nàng, ấn nàng về chỗ cũ, "Đừng động, hảo hảo nghỉ ngơi."
"Ở đâu có mỹ nhân?" Một thanh âm nóng nảy từ bên ngoài căn nhà cỏ tranh vang lên, chỉ thấy một gã hắc anh đại tướng quân mặc áo giáp có họa tiết kỳ lân bước vào, nheo mắt liếc nhìn ba người trong căn nhà cỏ tranh một cái, đem ánh mắt dừng lại trên gương mặt trắng bệch suy yếu của Mộ Dung Yên.
"Quả nhiên là mỹ nhân." Hắc anh đại tướng quân lạnh lùng cười cười, đến gần vài bước, ánh mắt đột nhiên có một chút tà niệm, lúc này phân phó nói, "Người tới! Đem mỹ nhân này đưa đến đại trướng của bổn tướng!"
"Nhưng mà..." Tiểu binh chần chờ nhìn nhìn vào Mộ Dung Yên, "Chỉ sợ nữ nhân này đưa đến đại trướng liền không được."
"Thì sao?" Hắc anh đại tướng quân mang vẻ mặt tà ác, "Người chết cũng có hữu dụng của người chết!"
"Dạ! Cao Tướng quân!" Vài tên tiểu binh nghe lệnh vây quanh lấy, lão bà bà cực kỳ sợ hãi ôm chặt lấy Mộ Dung Yên cùng An nhi.
"Các ngươi muốn làm cái gì? Đây là nghiệp chướng a!"
"Xin hỏi...Tướng quân...Là dưới trướng của ai?" Thanh âm suy yếu của Mộ Dung Yên đột nhiên vang lên.
Hắc anh đại tướng đắc ý ấn kiếm nói: "Bổn tướng quân là thủ hạ của đệ nhất mãnh tướng Tây Yên vương Mộ Dung Hoằng, Cao Cái." Nói xong, liếm liếm môi, "Mỹ nhân, theo bổn tướng, cho dù thành quỷ cũng không thiệt."
"Làm...Càn!" Mộ Dung Yên vô lực đẩy lão bà bà ra, cố gắng làm cho bản thân đứng thẳng dậy, tuy rằng tiêm gầy yếu, nhưng mà ánh mắt như đao, làm cho Cao Cái cảm thấy có một chút cảm giác lạnh run.
"Khẩu khí thật lớn, dám cả gan vô lễ với bổn tướng quân!" Cao Cái nổi giận gầm lên một tiếng, rút trường kiếm trên lưng ra, chỉ hướng về phía Mộ Dung Yên.
"Bổn cung là Đại Yên...Khụ khụ...Thanh Hà Công chúa...Mộ Dung Yên...Ngươi là thủ hạ của Mộ Dung Hoằng, cũng chính là thủ hạ...Của bổn cung, ngươi dám cả gan dĩ hạ phạm thượng...Khi nhục bổn cung!" Mộ Dung Yên nói xong, chật vật xuống khỏi giường, run run đứng ở trước mắt Cao Cái, khí thế không giảm đi một chút nào.
Lão bà bà cùng An nhi đều sợ đến ngây người, vạn vạn không nghĩ tới nữ tử cứu được có xuất thân như vậy!
"Thanh Hà Công chúa?" Cao Cái sửng sốt một chút, lại liếc mắt đánh giá Mộ Dung Yên một cái, không khỏi cất tiếng cười to nói, "Ngươi là Thanh Hà Công chúa lại thế nào? Giờ này khắc này, chủ tử của ta là Mộ Dung Hoằng, cũng không phải là phụ hoàng đã qua đời của ngươi. Huống hồ..." Cao Cái càng thêm cười đến tà mị, "Ngươi bất quá là thân tàn hoa bại liễu, nếu đã hầu hạ lão nhân Phù Kiên kia, cũng không ngại hầu hạ bổn tướng quân một lần đi!" Thoáng ngừng một chút, Cao Cái đi đến phía trước một bước, "Lệnh đệ Mộ Dung Xung và bổn tướng cùng là thần tử của Tây Yến, tính ra, hắn cũng phải kính ta một tiếng Cao Tướng quân!"
"Làm càn!" Mộ Dung Yên hung hăng mắng một câu, sắc mặt bởi vì tức giận mà có vẻ càng thêm trắng bệch.
"Bổn tướng quân muốn ngươi, tất nhiên sẽ chiêu cáo thiên hạ, Thanh Hà Công chúa của Tiền Yến vì khao thưởng ba quân tướng sĩ, không tiếc lấy thân an ủi quân sĩ, đây chính là đại nghĩa!" Cao Cái tà mị cười to một tiếng, lưỡi kiếm đặt trên cằm Mộ Dung Yên, làm như khiêu khích, "Nếu như ngươi ngoan ngoãn hầu hạ bổn tướng quân, bổn tướng quân còn có thể lưu lại chút mặt mũi cho Mộ Dung Xung, nếu không, hôm nay cho dù ngươi có trở thành một khối thi thể, cũng sẽ là vật dưới thân bổn tướng quân!"
"Súc sinh!" Mộ Dung Yên hung hăng mắng một câu, bỗng nhiên điên cuồng mà bật cười, "Các ngươi...Khụ khụ...Nam nhân nghĩ rằng chiếm được thân thể của nữ nhân, liền...Thắng sao? Ha ha a, buồn cười..."
"Ngươi cười cái gì?" Cao Cái bỗng nhiên cảm thấy có vài phần hàn ý khó hiểu, thân mình thoáng run lên.
"Thật đáng buồn cho nam nhân...Chỉ biết dựa vào thân thể của nữ nhân...Khoe khoang sự cường đại của mình..." Mộ Dung Yên chợt siết chặt lưỡi kiếm, đặt mạnh lên cần cổ của mình, vài giọt máu đỏ tươi trượt xuống cần cổ nhợt nhạt, màu đỏ tươi đến loá cả mắt, "Người sau khi chết đi...Là xong hết mọi chuyện...Một khối túi da tùy ngươi khi dễ...Tướng quân cũng chỉ là súc vật khi dễ túi da..."
"Ngươi..." Sắc mặt Cao Cái xanh mét một mảnh, thu kiếm hung hăng nắm chặt lấy cằm của Mộ Dung Yên, ép hỏi, "Ngươi có tin không, ta lập tức mang ngươi đến trước mặt ba quân tướng sĩ mà muốn ngươi! Cho ngươi mất hết thể diện ở trước mặt con dân cố quốc, để cho Mộ Dung Xung cả đời cũng không ngẩng đầu lên được!"
"Tự đào hố chôn mình..." Mộ Dung Yên khinh thường đem ánh mắt chuyển sang nơi khác, "Ngươi cho là... con dân Đại Yên...Sẽ không cùng nhau công kích ngươi sao?"
"Ngươi..."
"Buông nàng ra!" Thanh âm lạnh lẽo lại quen thuộc từ cửa căn nhà cỏ tranh chợt vang lên, Mộ Dung Xung mang vẻ mặt lạnh lùng từng bước bước vào nhà tranh, hàn quang lạnh lẽo của lưỡi kiếm trong tay chiếu lên gương mặt hắn, lạnh đến khiến cho trái tim người ta đập dồn dập.
"Ngươi quả thực là âm hồn không tiêu tan! Liên tục cản trở bổn tướng truy thu lương thảo, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?" Cao Cái theo bản năng buông lỏng Mộ Dung Yên ra, quay đầu cười đến cực kỳ mất tự nhiên, "Hôm nay Hoàng thượng phân phó ngươi mang binh chặn đánh quân Tần, ngươi không sợ sẽ làm chậm trễ chiến cơ, Hoàng thượng trách tội ngươi sao?"
Mộ Dung Xung không có bao nhiêu để ý đến Cao Cái, chính là đi về phía Mộ Dung Yên, thu hồi trường kiếm trong tay, cực kỳ ôn nhu mà ôm lấy nàng, ôn nhu nói: "Thanh Hà tỷ tỷ, chúng ta về nhà."
Mộ Dung Yên vô lực tựa vào trong lòng Mộ Dung Xung, nước mắt rốt cuộc rơi xuống, trên thế gian này, chỉ còn lại có một người thân này.
"Người tới!" Mộ Dung Xung đột nhiên hô to một tiếng, "Đem vị lão bà bà cùng tiểu tôn nữ này đều mang về đại trướng của bổn tướng quân!" Nói xong, nghiêng mặt liếc nhìn Cao Cái một cái, "Không có mệnh lệnh của bổn tướng quân, nếu ai dám tới gần đại trướng, loạn tên bắn chết!"
"Dạ!"
Khóe miệng Cao Cái hơi hơi run rẩy vài cái, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Xung đưa Mộ Dung Yên ra khỏi nhà tranh.
"Thanh Hà tỷ tỷ, nếu đổi lại là Trừng Công chúa ở đây, nàng cũng sẽ làm như vậy, có phải hay không?" Đưa Mộ Dung Yên lên lưng ngựa, Mộ Dung Xung đột nhiên mở miệng nhẹ nhàng hỏi một chút.
Thân mình Mộ Dung Yên run lên, kinh nhiên nhìn Mộ Dung Xung, nước mắt tuôn rơi lả chả.
"Thanh Hà tỷ tỷ, ngươi còn sống, tốt hơn tất cả mọi thứ trên đời." Mộ Dung Xung xoay người lên ngựa, ôm chặt lấy Mộ Dung Yên, "Nay ngươi bình an rời khỏi Trường An, ta không còn bận tâm gì nữa, ngày huy binh máu rửa Trường An, gần ngay trước mắt."
Danh Sách Chương: