Cửa khẩu Giang Bắc, trước sau như một lạnh lùng, mặt sông đóng băng một mảnh tuyết trắng, chỉ có một vài con thuyền đậu ở ven sông, bị tuyết trắng chặt chẽ khóa chặt ở tại chỗ.
Mộ Dung Yên kéo con ngựa, xoay người nhảy xuống ngựa, liền muốn vươn tay đỡ Trừng nhi xuống ngựa.
"Vút!"
Trừng nhi ôm lấy thân mình Mộ Dung Yên, từ trên lưng ngựa đột nhiên lăn xuống, lung lay tránh khỏi một mũi tên bắn lén này!
"Thanh Hà, cẩn thận." Trừng nhi run sợ nhìn thấy mười tên tử sĩ đuổi theo, gắng gượng chống người ngồi dậy, âm thầm cầm chuỷ thủ trong tay, một trận chiến này, chỉ có thể thành công nhờ hai chữ "Khinh địch"!
Hai tay Mộ Dung Yên ôm lấy thân mình Trừng nhi, dùng sức đỡ Trừng nhi đứng lên, nghiêm mặt phẫn nộ quát: "Hôm nay nếu như làm chúng ta bị thương, các ngươi cũng không sống được bao lâu!"
"Thanh Hà, đừng để ta ngã xuống." Trừng nhi thấp giọng dặn một câu, một gã tử sĩ bên trái đã vung đao chém về phía các nàng.
"Keng!"
Thân mình Trừng nhi khom xuống, trong nháy mắt né được lưỡi đao này, tay phải đâm ra chủy thủ, bất ngờ cắm vào ngay ngực tử sĩ.
"Muốn lấy mạng của ta, các ngươi còn chưa đủ tư cách!" Trừng nhi rút chủy thủ ra, tay trái ôm lấy vai của Mộ Dung Yên, đem trọng tâm tựa trên thân thể của nàng.
Mộ Dung Yên biết, một khắc này nếu như mình ngã xuống, các nàng chỉ còn một đường chết! Lúc này hai tay ôm chặt thân mình Trừng nhi, cười nói với nàng: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ làm hai chân của ngươi, Trừng nhi."
"Đứa ngốc." Cánh tay trái của Trừng nhi đột nhiên dùng sức, kéo thân mình Mộ Dung Yên tránh khỏi một lưỡi đao khác lướt qua bên sườn, chủy thủ trong tay phải chém văng mũi tên bắn lén phóng tới, nói vào bên tai Mộ Dung Yên, "Thanh Hà, ngươi lui về phía ven sông!"
"Ân!" Mộ Dung Yên dùng sức đỡ lấy thân mình Trừng nhi, muốn đi thật nhanh, lại bởi vì dây dưa cùng chín tên tử sĩ, cơ hồ nửa bước cũng khó dời đi được.
"Keng!"
Chủy thủ đánh vào lưỡi đao, Trừng nhi chỉ hận hai chân không thể lập tức khoẻ lại, vài lần có thể lấy mạng của tử sĩ, lại bởi vì hai chân không tiện di chuyển, khi thì quá chậm, hoặc là hụt một chút, chủy thủ không thể đâm vào yết hầu của tử sĩ!
"Vút!" Mũi tên bắn lén đột kích, chủy thủ trong tay Trừng nhi mới chắn lưỡi đao, còn muốn đánh văng mũi tên bắn lén, đã là không kịp.
"Thanh Hà, thực xin lỗi!" Tay trái Trừng nhi đột nhiên buông lỏng đầu vai Mộ Dung Yên ra, nâng chưởng đánh thân thể của nàng ra, mũi tên bắn lén lướt qua giữa hai người, đem hai người tách ra.
Trừng nhi ngã xuống đất, cánh tay trái chống thân mình, lưỡi đao đã hung hăng chém về phía nàng.
Trừng nhi lăn một vòng ở trên tuyết, tránh đi lưỡi đao, lại nhìn thấy lưỡi đao của một tử sĩ hung hăng chén về phía đầu vai Mộ Dung Yên.
"Thanh Hà!"
Trừng nhi phóng chủy thủ trong tay, cắm ngay giữa yết hầu tử sĩ, chỉ thấy thân mình hắn lắc lắc, ngã xuống bên cạnh Mộ Dung Yên.
"Cẩn thận!"
Mộ Dung Yên lấy lại tinh thần, lo lắng nhìn về phía Trừng nhi giờ khắc này tay không tấc sắt.
Khóe miệng Trừng nhi cong lên, ý bảo Mộ Dung Yên không cần lo lắng, nghiêng người tránh đi lưỡi đao bên trái, chung quy lại tránh không được lưỡi đao phía bên phải, cảm nhận lạnh như băng sâu sắc xuất hiện trên cánh tay bên phải, Trừng nhi không khỏi cắn chặt khớp hàm, dùng khuỷu tay hung hăng thúc một gã tử sĩ.
"Thanh Hà, đao!" Trừng nhi ngồi ở trên tuyết vội vàng nâng tay lên.
Mộ Dung Yên run rẩy cầm lấy đao nhỏ của tử sĩ bên cạnh, chạy về phía Trừng nhi --
Tử sĩ làm sao có thể để cho trong tay Trừng nhi lại có được binh khí? Vung trường đao đánh xuống, tử sĩ xoay người lạnh lùng quát lớn, "Nhanh chóng giết chết trở về phục mệnh chủ công!"
"Cộc cộc..."
Tiếng vó ngựa dồn dập đột nhiên vang lên, chợt nghe thấy trong gió vang lên tiếng dây cung, tám gã tử sĩ còn không kịp phản ứng, trên người liền bị bắn đầy tên, thẳng tắp ngã xuống.
"Trừng nhi!" Mộ Dung Yên cuống quít chạy tới bên người Trừng nhi, gắt gao ôm lấy vết thương trên cánh tay phải của Trừng nhi, kinh hồn chưa định mà quay đầu nhìn thấy nam tử ấm áp quen thuộc mang binh bảo hộ các nàng.
Hứa Thất Cố nhảy xuống ngựa, từ bên yên ngựa lấy ra một cái hòm thuốc nhỏ, vội vã đi tới trước mặt Trừng nhi, nói: "Để cho điện hạ kinh hãi, hạ quan liền trị thương cho điện hạ."
"Có trọng phụ ở đây, Trừng nhi không sợ gì nữa." Trừng nhi nhếch miệng cười, bắt đầu từ giờ khắc này, các nàng chung quy xem như an toàn thoát khỏi bất an.
Ngân châm đâm vào huyệt đạo trên cánh tay Trừng nhi, rốt cuộc cầm máu cho Trừng nhi, Hứa Thất Cố nghiêm mặt nói: "Nơi này không thể ở lâu, chúng ta nhanh chóng quay về Cừu Trì."
"Hảo."
Mộ Dung Yên đỡ Trừng nhi đứng lên, nhưng mà đi đến bên sườn ngựa liền khó khăn, nàng tuyệt đối không thể đẩy Trừng nhi lên lưng ngựa.
Hứa Thất Cố đeo hòm thuốc lên, lập tức đi tới, không đợi Trừng nhi nói gì, đã cuối người xuống đẩy Trừng nhi lên lưng ngựa, Trừng nhi cả kinh hít vào một hơi.
Chỉ thấy Hứa Thất Cố cười nói: "Xin thứ cho hạ quan vô lễ, có một số việc, chung quy nam tử liền thắng một bậc, điện hạ người không thể không thừa nhận."
Trừng nhi ho khan vài tiếng, chỉ có thể thản nhiên cười cười, "Trọng phụ nói rất có lý."
Hứa Thất Cố xoay người lên lưng ngựa, nhìn Mộ Dung Yên cũng leo lên lưng ngựa, cưỡi một con ngựa cùng Trừng nhi, lúc này phất tay nói: "Rút lui! Hội hợp cùng trưởng Công chúa điện hạ!"
"Thì ra trọng phụ đã sớm hội hợp cùng mẫu phi!"
"Ha ha, giá!" Hứa Thất Cố ôn nhu mỉm cười, lúc này đây, xem như chân chính một nhà đoàn tụ.
Một đường đi theo Hứa Thất Cố qua sông, đi tới bắc ngạn Trường Giang, gặp được một ngàn tướng sĩ Cừu Trì còn lại, nhưng duy độc không thấy Dương Lan Thanh.
Hứa Thất Cố nghi hoặc hỏi: "Trưởng Công chúa đâu?"
Phó tướng vội vàng ôm quyền nói: "Công chúa điện hạ muốn mưu sự ở Giang Nam, mang theo mười tướng sĩ đi cùng, còn lệnh mạt tướng nhắn lại một câu cho đại nhân và..." Phó tướng sửng sốt, ánh mắt dừng ở trên người Trừng nhi đang mặc áo lông, giờ khắc này búi tóc của nàng đã sớm loạn xả, nhìn giống Tề vương điện hạ lúc trước, lại rõ ràng chính là nữ tử, nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào, sửng sờ đứng tại chỗ.
Phó tướng vừa chần chờ, tướng sĩ Cừu Trì xung quanh cũng không khỏi bắt đầu nghi hoặc, nếu như nàng không phải là Tề vương điện hạ, nữ tử phía sau kia rõ ràng chính là thê tử của Tề vương Mộ Dung Yên, nhưng mà người trước mắt rõ ràng chính là nữ tử...
Hứa Thất Cố nhìn nhìn mọi người xung quanh, dựa theo lời nói trong phong thư của Dương Lan Thanh, lớn tiếng nói: "Tề vương điện hạ đã mất, hôm nay chạy ra khỏi thành Kiến Khang là muội muội của Tề vương điện hạ, Trừng Công chúa của Đại Tần lúc trước, Phù Trừng."
"Thân mình hoàng huynh suy nhược, sau khi lãnh hình phạt mười trượng, cuối cùng chết ở phía Tây. Trước khi chết, hắn lo sợ thê nhi muội muội bị ác nhân trong Tấn cung lại khi dễ, vì thế lệnh cho ta cải trang thành bộ dáng của hắn, một đường trốn về phía Bắc..." Trừng nhi nhướng mày thở dài, dường như trong lòng tràn đầy bi thống.
Đôi mắt Mộ Dung Yên đỏ lên, gật đầu nói với Hứa Thất Cố: "Nay ta đã không còn phu lang, chỉ mong Hứa đại nhân niệm tình huyết mạch của Tề vương ở trong bụng ta, chiếu cố nhiều hơn một chút."
Tướng sĩ Cừu Trì lại cẩn thận nhìn nhìn gương mặt Trừng nhi, bộ dạng của hai huynh muội này quả nhiên rất giống nhau, trách không được ở trận chiến ngoài thành Cừu Trì khi ấy, sẽ có hàng binh Tần quốc kinh hô Tề vương là Trừng Công chúa.
Chính là, vì sao Trừng Công chúa lấy thân tuẫn quốc lúc trước lại xuất hiện ở Tấn quốc?
Hứa Thất Cố nhìn thấy nghi hoặc trên mặt tướng sĩ Cừu Trì càng đậm thêm một phần, tiếp tục nói: "Trừng Công chúa nhảy xuống sông vào ngày đông, do giá rét mà tổn thương gân cốt, vẫn lưu lạc nơi dân gian, trưởng Công chúa vẫn luôn phái ta âm thầm tìm kiếm tung tích của Trừng Công chúa." Thoáng ngừng một chút, Hứa Thất Cố hít vào một hơi, "Lúc đó ta không nên phái người lặng lẽ đưa Trừng Công chúa vừa tìm được vào Kiến Khang, vốn nghĩ rằng rốt cuộc có thể để cho trưởng Công chúa một nhà đoàn viên, không ngờ Công chúa quay về, Tề vương điện hạ lại xảy ra chuyện, ai..." Nói xong, Hứa Thất Cố hổ thẹn cúi đầu nói với Trừng nhi, "Hạ quan thật sự là cô phụ phó thác của trưởng Công chúa, thỉnh Trừng Công chúa điện hạ giáng tội."
"Trọng phụ người đã gắng hết sức." Trừng nhi thở dài lắc đầu, thân mình run rẩy, cắn răng nói, "Người sai chính là sinh phụ của hoàng huynh, Hoàng đế Đại Tấn, thế nhưng đối với hoàng huynh ngoan tâm như vậy, hoàn toàn không niệm tình cốt nhục thân tình!"
Hoàng gia vốn là vô tình, nghe đến đó, nghi hoặc trong lòng tướng sĩ Cừu Trì đã tan đi không ít.
Rõ ràng Tấn Thái tử đã bị giết chết ở ngoài thành Cừu Trì vẫn có thể còn sống, huống chi là Trừng Công chúa nhảy sông tuẫn quốc lúc trước?
Hoàng gia trăm phương ngàn kế mà tranh đấu, từ trước đến nay không phải là chuyện thần tử bọn họ có thể thấu hiểu được.
Có lẽ đúng là bởi vì thất thế trong cuộc tranh đoạt ngôi vị Thái tử, Tề vương mới có kết cục bất đắc dĩ như vậy. Nay nếu như Tề vương đã mấy, Trừng Công chúa này chính là nữ nhi cuối cùng của trưởng Công chúa Dương Lan Thanh, chỉ cần hảo hảo đối đãi với nàng, hảo hảo đối đãi với thể tử của Tề vương Mộ Dung Yên, chờ trưởng Công chúa quay về, nhất định chính là công lớn!
Phó tướng nghĩ thấu điểm ấy, lúc này nói với Hứa Thất Cố cùng Trừng nhi, "Trưởng Công chúa dặn dò mạt tướng nói lại với đại nhân cùng Công chúa điện hạ là, 'mặc kệ chảy bao nhiêu máu, chỉ cần còn sống, đương quy luôn là phương thuốc để bồi bổ khí huyết.'"
"Đương quy?"
Trừng nhi cẩn thận cân nhắc những lời này một chút, nghĩ đến những lời nói kỳ kỳ quái quái của mẫu phi hôm nay, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
"Trừng nhi, sẽ có một ngày, con sẽ lại đứng lên, có phải hay không?"
Mẫu phi người ở lại Giang Nam, lúc người trù tính, nhất định là chờ ngày con chân chính lớn lên, có phải không?
Trong lòng Trừng nhi ấm áp, hít vào một hơi thật sâu, nói với Hứa Thất Cố: "Trọng phụ, chúng ta quay về Cừu Trì, ta sẽ để cho mẫu phi nhìn thấy ngày ta đứng lên một lần nữa."
Hứa Thất Cố có chút mất mát mà gật gật đầu, xem ra, không đợi đến ngày nàng mưu tính xong ván cờ này, nàng nhất định sẽ không trở về.
"Đúng rồi, tiểu cô cô đâu?" Trừng nhi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên phát hiện trong lời nói của phó tướng, cũng không có nhắc tới tiểu cô cô.
"Hôm nay lúc gặp trưởng Công chúa, cũng không có nhìn thấy nàng." Hứa Thất Cố bị Trừng nhi hỏi một câu, cũng phát hiện ra chuyện này.
Mộ Dung Yên nhớ lại cuộc trò chuyện của Tư Mã Yên và Dương Lan Thanh ngày hôm qua, đủ để thấy hai người bọn họ đã ước định xong chuyện gì đó rồi, trầm mặc một lát, rốt cuộc mở miệng nói: "Chỉ sợ là tiểu cô cô và mẫu phi đã cùng nhau ở lại Giang Nam trù tính chuyện gì rồi, hẳn là sẽ không sao."
"Hy vọng là như vậy..." Trong lòng Trừng nhi bỗng nhiên lạnh xuống, luôn cảm thấy có chút bất an.
Hứa Thất Cố quay đầu nhìn nam ngạn Trường Giang một cái thật sâu, xoay mặt qua, cung kính nói với Trừng nhi: "Điện hạ, chúng ta nên trở về Cừu Trì thôi."
"Ân." Trừng nhi gật đầu thật mạnh, trở lại Cừu Trì, nàng còn có rất nhiều chuyện phải làm, phong hỏa ở Giang Bắc này, nhất định không thể tránh khỏi bắt đầu bốc cháy.
"Thanh Hà, ta mệt mỏi quá, để cho ta ngủ một chút, được không?" Trừng nhi ôn nhu nói với Mộ Dung Yên ở phía sau, chợp mắt ngã vào cái ôm ấp mềm mại của Mộ Dung Yên.
Mộ Dung Yên ôm chặt lấy thân mình Trừng nhi, im lặng gật gật đầu, chỉ hy vọng vết thương trên người nàng có thể sớm ngày tốt lên.
Dương Lan Thanh lặng lẽ nép mình trong khu rừng tuyết ở nam ngạn Trường Giang nhìn theo bọn họ thúc ngựa biến mất khỏi tầm mắt, bắt đầu từ giờ khắc này, ván cờ của nàng cùng Yên nhi, cũng nên bắt đầu rồi.
Trữ phi Đại Tấn bị buộc nhảy sông mà chết, còn có gì an toàn hơn so với thân phận của một người đã chết?
"Tát Tát, bổn cung muốn nhìn thử xem, lúc này đây, ngươi rốt cuộc có chịu lộ đuôi cáo của ngươi ra hay không!"
Danh Sách Chương: