Tê Hoàng cung, ánh trăng lạnh mơ hồ.
Mộ Dung Yên cho lui cung nữ nội thị, cùng Mộ Dung Xung ngồi ở bên cạnh bàn, mỉm cười rót đầy một ly rượu ấm cho đệ đệ, "Hai năm không gặp, Phượng Hoàng, ngươi cuối cùng đã trở thành nam tử hán."
Mộ Dung Xung nâng chén lên, kính tỷ tỷ, "Thanh Hà tỷ tỷ, hai năm trước Phượng Hoàng không biết đúng mực, làm tỷ tỷ thương tâm, thỉnh tỷ tỷ thứ lỗi, nay liền lấy ly rượu này, hướng tỷ tỷ nhận lỗi."
Mộ Dung Yên nâng chén mỉm cười, chưa từng cười đến thoải mái giống như hôm nay, "Hảo."
Mộ Dung Xung ngửa đầu uống cạn chén rượu, nâng bình rót đầy chén rượu cho tỷ tỷ và bản thân, nghiêm mặt nói: "Thanh Hà tỷ tỷ, trước đây Phượng Hoàng lỗ mãng, thật sự đã làm rất nhiều chuyện không nên làm."
Mộ Dung Yên vội vàng lắc đầu nói: "Phụ hoàng mẫu hậu ở dưới cửu tuyền biết được hôm nay ngươi đã thật sự trưởng thành, nhất định cũng sẽ rất vui mừng, cho nên chuyện trong quá khứ, chúng ta đều quên đi."
Mộ Dung Xung gật gật đầu, nói: "Ông trời coi như đối với tỷ đệ chúng ta cũng không tệ, để cho Trừng Công chúa xuất hiện trong cuộc đời của chúng ta..." Đang nói liền ngừng một chút, rõ ràng nhìn thấy dáng tươi cười của Mộ Dung Yên có chút biến hóa, trong lòng không khỏi đau xót, "Nàng bảo hộ ngươi có được tháng ngày trong sạch, lại bảo hộ ta bình yên, coi như là đại ân nhân của chúng ta, có phải hay không?"
Mộ Dung Yên lặng im gật đầu, lại im lặng nâng chén nhấp một ngụm rượu.
Thanh âm của Mộ Dung Xung đột nhiên biến đổi, "Nhưng mà, nàng chung quy vẫn là nữ nhi của cừu nhân của chúng ta, Phù Kiên nợ Đại Yên chúng ta, cho dù nàng dùng mạng đền lại, cũng trả không hết."
Mộ Dung Yên gấp giọng nói: "Hài tử vô tội, Trừng...Trừng Công chúa một lòng vì tỷ đệ chúng ta, chúng ta không thể lấy oán trả ơn."
"Thanh Hà tỷ tỷ, ngươi hiểu lầm ý của đệ đệ." Khóe miệng Mộ Dung Xung mang theo một chút ý cười phức tạp, "Nàng đã là thê tử của ta, hai năm này sớm chiều ở chung, ta làm sao đành lòng làm thương tổn nàng một phần?"
Cố ý nhấn mạnh hai chữ "Thê tử", khiến cho trái tim Mộ Dung Yên "Lộp bộp" một tiếng, chấn động sinh đau.
Hai năm sớm chiều ở chung, nàng cùng đệ đệ, chung quy là...Chung quy là trở thành vợ chồng sao?
Mộ Dung Xung lại ngửa đầu uống cạn một chén rượu, nói: "Nếu như...Nếu như Trừng Công chúa khai chi tán diệp cho Đại Yên ta, trợ giúp ta báo thù thành công, dùng thâm tình nhất thế đưa cho ta, ta nhất định cũng sẽ dụng tâm đau thương nàng, sẽ không lại nghĩ nàng là nữ nhi của cừu nhân." Nói tới đây, Mộ Dung Xung cố ý lên tiếng cười, "Thanh Hà tỷ tỷ, ngươi nói, như vậy có được không?"
Chén rượu trong tay Mộ Dung Yên trượt xuống, vỡ tan, bắn tung vô số những tia nước, thấm lên góc váy của Mộ Dung Yên.
Mộ Dung Yên vội vàng xoay người phất phất góc váy, cười đến có vài phần miễn cưỡng, "Phượng Hoàng, dù sao cũng là gia sự của ngươi, có thể không cần...Hỏi ta..."
Mộ Dung Xung lắc đầu nói: "Là gia sự của ta, cũng là gia sự của Thanh Hà tỷ tỷ. Nay phụ hoàng mẫu hậu đã không còn, trên thế gian này người có thể lắng nghe tiếng lòng của ta, chỉ có một mình tỷ tỷ." Câu nói vừa dứt, đột nhiên có chút lạnh lẽo, "Chẳng lẽ tỷ tỷ nhìn thấy Phượng Hoàng vui vẻ, trong lòng tỷ tỷ không hoan hỉ sao?"
Mộ Dung Yên bị câu hỏi của Mộ Dung Xung đánh động, nhất thời không biết nên trả lời Mộ Dung Xung thế nào.
Vốn là nên vui mừng, nàng vốn là nên vui mừng...
Nhưng mà, vì sao trong lòng lại chua xót đến lợi hại như vậy, trong chớp mắt, kinh hoảng cảm nhận được đôi mắt đã ngập nước.
"Thanh Hà tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?" Mộ Dung Xung muốn đi đến đỡ lấy tỷ tỷ vẫn đang cúi người lau góc váy, vô luận như thế nào, tối nay nhất định phải làm cho tỷ tỷ chặt đứt niệm tưởng hoang đường kia.
Mộ Dung Yên cuống quít xoa xoa khóe mắt, không đợi Mộ Dung Xung đỡ lấy chính mình, liền đứng thẳng lên, rưng rưng nhìn Mộ Dung Xung, nói: "Ta không sao, yên tâm."
"Nhưng mà vì sao tỷ tỷ lại khóc?" Mộ Dung Xung nhíu chặt mi tâm, "Hay là tỷ tỷ cho rằng ta sẽ ủy khuất Trừng Công chúa?"
Mộ Dung Yên muốn nói lại thôi, trái tim nén nghẹn đến phá lệ khó chịu, chua xót nói: "Phượng Hoàng, hôm nay thân mình ta có chút không khoẻ..."
"Ta đi truyền Thái y cho tỷ tỷ." Mộ Dung Xung đứng lên, "Thân mình tỷ tỷ không khoẻ, nhất định phải chữa trị!"
"Phượng Hoàng!" Mộ Dung Yên vội vàng nắm lấy cánh tay của hắn, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh lại, "Chính là không khoẻ mà thôi, cũng không phải là sinh bệnh, không cần quấy nhiễu người khác."
Mộ Dung Xung lạnh lùng tránh bàn tay của Mộ Dung Yên ra, "Bệnh ở trong lòng, liền càng phải chữa trị, nếu không tương lai có xảy ra chuyện gì, người thương tâm cũng không phải chỉ có một mình tỷ tỷ."
Mộ Dung Yên nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn, ngấn lệ nhìn qua, "Phượng Hoàng, tối nay rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Mộ Dung Xung nghiêm túc nói: "Người làm việc nghịch luân, chung quy sẽ gặp báo ứng. Ham mê vui sướng nhất thời, ngày sau chung quy sẽ gặp quả báo. Phù Kiên như vậy, Phù Trừng cũng là như vậy." Hơi ngừng một chút, Mộ Dung Xung lắc đầu nắm lấy hai vai Mộ Dung Yên, "Trừng Công chúa là thê tử của ta, ngươi là tỷ tỷ của ta, cả đời này của ta, đã mang tiếng xấu, ta không muốn các ngươi cũng giống như ta, lại bị thế nhân lên án."
"Làm sao lên án?" Đột nhiên nghe thấy thanh âm của Phù Trừng từ ngoài điện vang lên, thân mình Mộ Dung Xung và Mộ Dung Yên cùng cứng đờ, xoay đầu qua, nhìn Công chúa mặc huyết y giờ khắc này đang đứng ngoài điện.
Nàng nhất định là vừa xử lý chính sự xong, liền vội vội vàng vàng tới đây, ngay cả xiêm y cũng chưa kịp đổi.
Chính là, nàng chung quy cũng không phải vì Mộ Dung Xung hắn, mà là --
Ánh mắt Mộ Dung Xung mang theo đau đớn lạnh lùng nhìn về phía Mộ Dung Yên giờ khắc này đang cúi đầu rưng rưng, vì sao lại là tỷ tỷ ngươi?
"Thân là Công chúa, giam quốc thống lĩnh chúng thần, đã là chuyện vớ vẩn, không phải sao?" Phù Trừng lạnh lùng liếc mắt quét nhìn Mộ Dung Xung một cái, "Giữa bổn cung và Hiền phi nương nương, thanh thanh bạch bạch, cùng Phò mã, cũng là thanh thanh bạch bạch."
Cố ý nhấn mạnh bốn chữ "thanh thanh bạch bạch ", Phù Trừng xoay người đi, khóe miệng mang theo một chút ý cười thê lương, "Bổn cung làm việc ngay thẳng, trong lòng, sẽ không quên, cũng sẽ không buông lỏng một phần, thế nhân thích lên án, vậy để mặc thế nhân lên án đi." Thoáng ngừng một chút, thanh âm lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi, "Thanh danh của bổn cung từ lúc gả cho Phò mã đã là tệ đến không chịu nổi, bổn cung cũng không quan tâm đến việc phải nhận thêm một phần tiếng xấu đến không chịu nổi nữa."
Nói xong, Phù Trừng lạnh lùng hừ một tiếng, bước nhanh rời khỏi nơi này.
Thanh Hà, lúc này, ngươi nhất định là không muốn nhìn thấy ta, so với việc lưu lại chọc giận ngươi đau lòng, chẳng thà sớm rời đi thì tốt hơn...Chính là, ngươi có biết, mấy ngày nay, ta có bao nhiêu nhớ ngươi?
Trái tim Phù Trừng tràn đầy thê lương, không muốn đi, nhưng bước chân không thể không nhanh hơn, sợ chậm thêm một chút, nước mắt trong hốc mắt sẽ trượt xuống trước mặt hai người tỷ đệ bọn họ.
"Phù Trừng!" Mộ Dung Xung tức giận đuổi theo, hôm nay vô luận như thế nào, cũng phải có được một kết quả.
Mộ Dung Yên nhìn bóng dáng kiên quyết rời đi của Phù Trừng, trong lòng chua xót càng thêm kịch liệt, "Nha đầu ngốc..." Nhịn không được siết chặt xiêm y trước ngực, suy sụp ngã ngồi xuống ghế.
Thứ Phượng Hoàng muốn, ta phải làm sao để hoàn thành? Nợ tình của ngươi, ta phải làm sao để đáp lại?
Không được không về...Không được không về...
Mộ Dung Yên nhịn không được nâng một bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của mình, hình ảnh lúc trước hiện lên trong lòng, từng giọt từng giọt ấm áp đâm vào lòng nàng đau đớn...
Bỗng nhiên, Mộ Dung Yên quay đầu nhìn cây đàn tỳ bà tựa trên giường nhỏ, mang theo nước mắt mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Trừng Công chúa, việc duy nhất Thanh Hà có thể làm vì ngươi, chỉ có một chuyện này..."
Phù Trừng một đường đi nhanh, Mộ Dung Xung bước nhanh đuổi theo, hung hăng kéo lấy cánh tay của nàng, "Ngươi...Ngươi có biết nếu ngươi tiếp tục chấp mê bất ngộ, sẽ làm hủy hoại tỷ tỷ hay không?"
Hai mắt Phù Trừng đỏ bừng, cau mày nói: "Chẳng lẽ Phò mã không hiểu lời nói của bổn cung? Bổn cung và Hiền phi nương nương, từ trước đến nay là trong sạch, xin hỏi, bổn cung làm sao hủy hoại nàng?"
Mộ Dung Xung khó thở, thốt ra: "Mặc dù thân là trong sạch, nhưng tâm đã sinh nghiệt, nếu không sớm quay đầu, hai người các ngươi đều sẽ là vạn kiếp bất phục!"
"Nghiệt?" Phù Trừng phất mạnh cánh tay của hắn ra, hỏi ngược lại, "Làm sao là vạn kiếp bất phục?"
"Bị thế nhân phỉ nhổ! Chẳng lẽ này còn không tính là nghiêm trọng?" Trong lòng Mộ Dung Xung nhói đau đến khó chịu, "Chẳng lẽ ta đối xử tốt với ngươi, ngươi hoàn toàn không nhìn thấy?"
Khóe miệng Phù Trừng cong lên, cười đến khiến cho người ta khó có thể nắm bắt được, "Ai đối tốt với bổn cung, bổn cung tất nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng. Ai làm cho bổn cung vướng bận, bổn cung cũng là nhất thanh nhị sở." Nói xong, Phù Trừng liếc nhìn sắc trời một cái, nói, "Từ xưa thâm cung không thể lưu nam tử, cửa cung sắp đóng, Phò mã vẫn là sớm hồi phủ Công chúa nghỉ ngơi đi."
"Ta không đi!" Mộ Dung Xung cường ngạnh, từng bước chuyển thân đến gần Phù Trừng, đem Phù Trừng đẩy lên cung tường, "Cho dù phải về phủ Công chúa, cũng phải đưa ngươi theo cùng!"
Phù Trừng cau mày nhìn Mộ Dung Xung, lạnh lùng cười nói: "Xin hỏi Phò mã, có phải tối nay đi ngủ, cũng muốn bổn cung thị tẩm hay không?"
"Ngươi là thê tử của ta, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa!" Mộ Dung Xung nắm lấy cằm Phù Trừng, bức nàng nhìn thẳng vào đáy lòng đau đớn của hắn, "Ta không cần biết ngươi rốt cuộc là nữ nhi của ai, ta chỉ để ý, trong lòng ngươi...Từng có ta sao?"
"Tạch!"
Một lưỡi chủy thủ lạnh băng đặt ngay yết hầu Mộ Dung Xung, giống như đêm tân hôn của năm đó.
Điều duy nhất không giống, chính là trái tim, năm đó khẩn cấp muốn đoạt lấy thân thể của nàng, giờ khắc này lại là khẩn cấp muốn có được tấm lòng của nàng.
"Làm tổn thương ngươi, giết ngươi, đều khiến Thanh Hà thương tâm..." Phù Trừng bình tĩnh nhìn hắn, "Mộ Dung Xung, lúc nào ngươi mới có thể chân chính trưởng thành, trở thành hùng ưng của Đại Yên?"
Không đợi Mộ Dung Xung trả lời, Phù Trừng đã mang theo một chút cười nhạo nói: "Nam tử các ngươi vĩnh viễn đều muốn chinh phạt, mặc kệ là thân thể của nữ tử, hay là tâm ý của nữ tử..."
Mộ Dung Xung mang theo nước mắt, chung quy là buông lỏng cằm của Phù Trừng ra, lui về phía sau một bước, "Ta không phải người như vậy..."
Phù Trừng thu hồi chủy thủ, ngón tay chỉ về phía cửa cung, "Vậy hồi phủ Công chúa, hảo hảo nghỉ ngơi."
"Không..."
"Ngươi cho là, tối nay Thanh Hà tỷ tỷ của ngươi còn muốn gặp bổn cung?"
Phù Trừng biết trong lòng hắn lo sợ điều gì, ảm đạm lắc đầu, lúc này Mộ Dung Xung mới ý thức được, tối nay náo loạn như vậy, làm sao chỉ có tỷ đệ bọn họ tổn thương, người tổn thương còn có Trừng Công chúa trước mặt này.
Không biết tại sao, Mộ Dung Xung đau lòng rất nhiều, giờ khắc này thế nhưng cảm thấy có chút vui sướng, chung quy, Thanh Hà tỷ tỷ sẽ bởi vì những lời nói của ngày hôm nay, ở trong cung chắc chắn sẽ tránh né nàng ít nhiều.
"Nghị Chính điện còn có rất nhiều quân vụ phải xử lý, bổn cung đi đến chỗ của mẫu phi tắm rửa, suốt đếm xử lý quân vụ." Nói xong, Phù Trừng nghiêm túc nhìn Mộ Dung Xung, "Nay xung quanh khởi binh phản loạn, nếu không sớm trấn áp xuống, chỉ sợ ai cũng không thể ngủ an giấc! Nếu như ngươi là hùng ưng của Đại Yên, lúc này trong lòng rốt cuộc nên nghĩ chuyện gì, phải làm chuyện gì đều đã biết đi, đừng lại dây dưa vào những chuyện ngươi không nên quản, cũng quản không được."
Nói xong, Phù Trừng thu hồi chủy thủ vào trong tay áo, một đường đi về phía Lan Thanh các.
Qua tối nay, Thanh Hà, vực thẳm giữa chúng ta, lại làm sao vượt qua đây?
Không được không về...
Vì sao khi thật vất vả để quay trở về, thế nhưng chuyện xấu lại lan tràn, xuất hiện kết quả như vậy?
Phù Trừng nén lệ nơi hốc mắt, nhìn con đường mơ hồ phía trước – từ xa xa ánh đuốc sáng trưng, nhìn như phồn hoa, giờ khắc này lại không thể hòa tan băng hàn trong lòng nàng.
Mộ Dung Xung bất lực hét lớn một tiếng, hung hăng đánh một quyền lên cung tường, máu tươi từ ngón tay chảy xuống, cũng không đau bằng đáy lòng của hắn trong giờ khắc này.
"Sẽ có một ngày, ta khiến cho ngươi mang theo vài phần kính trọng với Mộ Dung Xung ta!"
Tức giậnxoay người, Mộ Dung Xung bước nhanh về phía cửa cung -- hắn không chỉ muốn làm hùngưng của Đại Yên, mà còn muốn làm chân mệnh thiên tử trong lòng Phù Trừng!
Danh Sách Chương: