"Hứa đại nhân vẫn luôn là thần tử tâm phúc của Thanh phi nương nương, có chút việc nhỏ, tất nhiên có thể làm chủ thay Thanh phi nương nương." Mộ Dung Yên bình tĩnh mở miệng, "Tin rằng Hứa đại nhân cũng nhìn thấy Trừng Công chúa nay đã là lạc đường khó quay lại, nếu như bổn cung có biện pháp để cho nàng không còn trầm mê vì bổn cung, không biết ngày sau Hứa đại nhân có thể hướng Thanh phi nương nương xin một nhân tình hay không?"
Hứa Thất Cố kinh hãi ôm quyền, "Nương nương nói quá lời, có một số việc, hạ quan vẫn là không thể làm chủ."
Mộ Dung Yên hơi hơi cau mày, thản nhiên nói: "Thanh phi nương nương muốn thắng bàn cờ này, bổn cung tiễn nàng một bước, nàng nhất định sẽ nhận lấy."
Hứa Thất Cố ngẩn ra, muốn chuyển đề tài, "Tối nay sắc trời quá muộn, hạ quan vẫn là sớm bắt mạch cho nương nương, nếu không chỉ sợ đến sáng sớm ngày mai, nương nương chưa uống thuốc được, làm bệnh tình chuyển xấu."
"Nếu như bổn cung chết đi, sau này Trừng Công chúa liền sẽ không trở thành nữ tử bị thế nhân lên án, Thanh phi nương nương cũng có thể vô ưu mà phụ trợ Trừng Công chúa hoàn thành đại nghiệp." Mộ Dung Yên đi thẳng vào vấn đề, Hứa Thất Cố đã khiếp sợ ngây người, "Bổn cung muốn Trừng Công chúa một đời không cần lo lắng, không muốn bởi vì bổn cung mà làm liên lụy nàng phải chịu đựng dày vò cả đời."
Hứa Thất Cố trầm mặc thật lâu, chuyện mà Thanh phi nương nương từng lo lắng, cũng là chuyện mà hắn từng lo lắng, quả nhiên vẫn là xảy ra.
Chỉ là bọn hắn đoán được bắt đầu, lại không đoán được việc này thế nhưng là do Mộ Dung Yên đứng ra chấm dứt.
"Xin một nhân tình gì?" Hứa Thất Cố biết, phần lễ vật này Thanh phi nhất định sẽ yêu thích, nếu như Mộ Dung Yên đã thẳng thắn như vậy, cũng không ngại trực tiếp hỏi lại.
Mộ Dung Yên kiên định nhìn Hứa Thất Cố, "Ngày Thanh phi nương nương hoàn thành đại nghiệp, chính là ngày bổn cung dùng một mạng đổi lấy một mạng của Phượng Hoàng."
"Nếu ngươi tự sát, điện hạ nhất định sẽ..."
"Thanh Hà bạc mệnh, đoản mệnh là chuyện theo lẽ thường. Phóng nhãn nhìn trong cung, chỉ có Hứa đại nhân mới có thể giúp bổn cung làm đến thiên y vô phùng*." Mộ Dung Yên thê lương cười cười, "Cũng chỉ có Hứa đại nhân ngươi mới có thể thành toàn giúp bổn cung một lần vẹn toàn cả đôi bên."
(*Đại khái là không để lại dấu vết gì)
"Nương nương vì Mộ Dung đại nhân hy sinh quá nhiều, nay ngay cả tính mạng cũng không cần, đáng giá sao?" Hứa Thất Cố nghe được trong lòng nghẹn thắt, nhịn không được hỏi, "Điện hạ một lòng vướng bận vì nương nương, nếu như nương nương bỏ lại nàng, hạ quan không dám tưởng tượng, điện hạ sẽ đau đớn như thế nào?"
Mộ Dung Yên rưng rưng nhợt nhạt mỉm cười, "Nay bổn cung rơi vào thế lưỡng nan, chỉ có cái chết, mới có thể cởi bỏ bế tắc này. Một người chết, đổi lấy hai người sống, tính toán ra, vẫn là bổn cung có lời." Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười ấm áp của Phù Trừng tối nay, thanh âm của Mộ Dung Yên có chút run run, "Về phần Trừng Công chúa điện hạ, cho nàng chút thời gian, chung quy rồi sẽ quên đi một người không trong sạch như bổn cung."
"Đau trong lòng, làm sao có thể dễ dàng quên như vậy?" Hứa Thất Cố lắc lắc đầu.
Sắc mặt Mộ Dung Yên trầm xuống, nói: "Ý của Hứa đại nhân là, không đồng ý giúp bổn cung chuyện này?"
Hứa Thất Cố lắc đầu nói: "Nương nương chung quy là chủ tử, chủ tử có lệnh, thần tử làm sao có thể cãi lời?"
Mộ Dung Yên rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, "Cám ơn ngươi."
Hứa Thất Cố thê lương lắc đầu, "Thân tình khó đoạn, thâm tình khó trả, chỉ có thể kết thúc mọi chuyện, hạ quan hiểu được. Sau này hạ quan sẽ cho thêm chút bột phấn từ rết độc nghiền ra vào chén thuốc của nương nương, ngày thường nhìn trong cặn chén thuốc thì không thể nhìn ra đươc, chỉ cần dùng trong một thời gian nhất định, sẽ tích độc mà mất mạng."
"Vậy đó cũng là ngày mà bổn cung được giải thoát." Mộ Dung Yên nói xong, trong lòng đau xót, nghĩ đến Phù Trừng có thể sẽ mang theo bộ dáng bi thương, không khỏi nắm chặt lấy ngực áo, hít vào một hơi thật sâu.
Thực xin lỗi, Trừng nhi...Địa ngục này, chỉ cần một mình ta là đủ rồi...
Hứa Thất Cố cung kính ôm quyền cúi đầu trước Mộ Dung Yên, nói: "Như vậy, hạ quan liền lui xuống kê đơn sắc thuốc cho nương nương."
"Đi đi." Mộ Dung Yên phất phất tay áo, nhìn theo Hứa Thất Cố rời khỏi Tê Hoàng cung.
Gió lạnh lùa vào, thổi đến làm thân mình Mộ Dung Yên run lên, khép đôi mắt lại, dòng nước mắt thanh lãnh chảy xuống hai má, rơi xuống bên chân, cuối cùng thấm nhiễm bụi đất...
Cùng lúc đó, sau khi xoa thuốc, uống thuốc Phù Kiên ngủ một giấc thật sâu, rốt cuộc tỉnh lại.
Tiểu nội thị bên cạnh vội vàng bưng nước ấm đến bên long sàn, cung kính nói: "Thỉnh Hoàng thượng uống nước."
Phù Kiên nheo mắt nhìn quét qua tùy thị trong tẩm cung một cái, không thấy thân ảnh của Hứa Thất Cố, nắm lấy vạt áo của tiểu nội thị, kéo hắn tới gần mình, thấp giọng nói: "Trẫm muốn ngươi đi làm một chuyện..."
Tiểu nội thị vội vàng gật đầu, chờ đến khi Phù Kiên phân phó xong, liền đặt nước ấm lên chiếc bàn bên cạnh giường, vội vã rời khỏi tẩm cung.
Phù Kiên nâng tay gỡ trâm rồng bằng bắc trên búi tóc xuống, khuấy khuấy trong nước ấm, thấy trâm rồng không thay đổi màu sắc, lúc này mới an tâm cầm chén nước ấm lên, một ngụm uống cạn, đặt cái chén xuống, dựa vào long tháp động đến vết thương bị đau hít vào một hơi.
Một trận đánh, hắn thật sự là thấy bại rất thảm thiết, cả đời này chỉ sợ là sẽ khó có thể Đông Sơn tái khởi.
Phù Kiên suy sụp xoa lên ngực, đã thua qua nhiều thứ, không thể ngay cả long ỷ cũng thua mất.
Đợi một khắc sau, chỉ thấy tiểu nội thị dẫn theo một gã tiểu nội thị khác cúi đầu bước nhanh đi vào tẩm cung.
Phù Kiên mệt mỏi phất tay, ý bảo những người khác lui ra.
Tiểu nội thị đang cúi đầu chờ những người khác đều lui ra xa, lúc này mới hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, mang theo tiếng khóc nức nở hoảng loạn nói: "Hoàng thượng, thần thiếp và Hoành nhi thật sự không có ý định mưu nghịch! Xin Hoàng thượng minh giám!"
"Ngẩng mặt lên, nhìn trẫm nói lại lần nữa xem."
Tiểu nội thị ngẩng mặt lên, rõ ràng chính là Cẩu Hoàng hậu, chỉ thấy đôi mắt nàng sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc một hồi lâu, "Hoàng thượng, thần thiếp cùng người là phu thê hơn mười năm, thần thiếp là người như thế nào, chẳng lẽ trong lòng Hoàng thượng không biết sao?"
Phù Kiên hít vào một hơi, "Lòng người khó đoán, nay trẫm binh bại như núi, có một số việc không thể không đề phòng." Thoáng ngừng một chút, Phù Kiên ý bảo nàng đứng lên mà nói, "Nếu như không phải niệm tình ngươi và trẫm làm phu thê nhiều năm, chỉ sợ trẫm đã sớm phế ngươi và Hoành nhi, lập tức tử hình."
Cẩu Hoàng hậu nghe ra được một chút cơ hội xoay chuyển, nào dám đứng lên, ngược lại là quỳ ngối nhích vài bước về phía Phù Kiên, nắm lấy góc áo Phù Kiên, bi thương nói: "Hoàng thượng không thể trúng kế của kẻ gian, thật sự đem mẫu tử thần thiếp đuổi tận giết tuyệt..."
"Không phát binh cứu trẫm, cũng là sự thật, trẫm cũng không có nói oan cho mẫu tử các ngươi." Phù Kiên lạnh lùng nói xong, lắc đầu nhìn Cẩu Hoàng hậu, "Các ngươi quả thật là khiến cho trẫm thất vọng rồi..."
"Nếu như có thể, Hoàng thượng có đồng ý cho thần thiếp và Hoành nhi một cơ hội để đền bù không?" Cẩu Hoàng hậu gấp giọng nói xong, cầm thật chặt bàn tay Phù Kiên, "Thiên hạ này chung quy là nam nhi làm chủ, cho dù Trừng Công chúa có tốt đến thế nào đi nữa, cũng không đảm đương nổi chuyện đứng đầu thiên hạ, huống hồ..." Thanh âm của Cẩu Hoàng hậu cố ý dừng lại, gợi lên sự chú ý của Phù Kiên.
"Huống hồ cái gì?"
"Dương Lan Thanh không phải là một nữ tử đơn giản, trong lòng Hoàng thượng nhất định phải biết rõ hơn thần thiếp mới đúng." Lời nói của Cẩu Hoàng hậu chạm đến đáy lòng Phù Kiên, "Hoàng thượng có thể phế đi ngôi Thái tử của Hoành nhi, có thể lập một vị Hoàng tử khác, nhưng vạn vạn không thể để cho toàn bộ đại quyền quân quốc rơi vào tay Công chúa, hơn nữa nàng còn là nữ nhi duy nhất của Dương Lan Thanh..."
"Nói tiếp đi..." Phù Kiên nửa khép đôi mắt lại, làm như đang dưỡng thần, tâm tình lại bắt đầu trở nên bất an.
Thủ đoạn cùng tâm trí của Dương Lan Thanh, hai mươi năm qua, hắn nhất thanh nhị sở, cho nên mới một mặt dùng nàng, một mặt lại cho người theo dõi nhất cử nhất động của nàng.
Nhớ lại một khắc trên đại điện lúc kia, quả thật là chính mình nhất thời xúc động, thế nhưng lại đem đại sự quân binh giao cho Trừng nhi!
Nay mẹ con các nàng một người có quyền, một người có trí, nếu như mật thám Hứa Thất Cố cũng bị các nàng thu mua, chỉ sợ bản thân mình sẽ không thể khá hơn được.
Phù Kiên càng nghĩ tâm lại càng lạnh, dần dần liền cảm thấy sợ hãi.
"Nếu như Hoàng thượng muốn được vô ưu, có thể dựa theo kế của thần thiếp không?" Cẩu Hoàng hậu đem mu bàn tay của Phù Kiên áp lên gò má của mình, nhẹ nhàng vuốt ve, "Giao binh quyền cho Trừng Công chúa, để nàng mang binh đi bình loạn, lại xuống một đạo mật chỉ, mật lệnh âm thầm nhân lúc hỗn loạn lấy đi tính mạng của nàng. Chỉ cần Trừng Công chúa đã chết, Dương Lan Thanh đã không còn cái để mong chờ, ngày sau, chỉ có thể dựa vào một mình Hoàng thượng, chắc chắn sẽ thật sự tận trung vì Hoàng thượng."
"Ngươi muốn trẫm giết nữ nhi thân sinh?" Phù Kiên nghe được tâm liền động, những cũng không dám dễ dàng hạ lệnh, "Anh danh một đời của trẫm chắc chắn sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!"
Lúc này Cẩu Hoàng hậu dập đầu thật mạnh trước Phù Kiên, nói: "Nếu như mọi chuyện hoàn thành, thần thiếp nguyện đứng ra gánh lấy trách nhiệm này thay Hoàng thượng, liền nói đạo mật chỉ kia, là do thần thiếp giả mạo chỉ dụ của vua, lúc đó người có thể lập tức lấy đầu của thần thiếp. Thần thiếp nguyện lấy một mạng, đổi lấy sự vô ưu của Hoàng thượng, cũng đổi lấy Hoành nhi một đời bình an."
Phù Kiên do dự nói: "Nhưng mà...Nàng chung quy vẫn là nữ nhi của trẫm, lần này nếu như không phải có nàng, chỉ sợ trẫm đã không thể trở về..."
"Hoàng thượng, nếu như người không giết nàng, chỉ sợ chờ đến ngày đôi cánh của nàng cứng cáp, đó chính là lúc Hoàng thượng gặp nguy hiểm."
"Này...Này..."
"Hoàng thượng, lúc này non sông rung chuyển, nếu không dùng kế sách rút củi dưới đáy nồi này, chỉ sợ sẽ khó có thể xoay chuyển tình thế."
"Ai...Ai có thể tiếp nhận đạo mật chỉ này?"
Cẩu Hoàng hậu nghĩ nghĩ, nghiêm mặt nói: "Trường Lạc công, Phù Phi."
"Hắn?" Phù Kiên vừa nghĩ đến trưởng tử này, trong lòng liền cảm thấy phẫn uất, "Tâm thuật bất chính, lúc trẫm gặp nguy cấp, thế nhưng lại mang binh vây công Hoàng thành, trẫm sớm muộn gì cũng sẽ không tha cho hắn!"
"Chính là vì như vậy, để hắn động thủ, chẳng phải là một hòn đá ném chết hai con chim sao?"
"Hắn...Chỉ sợ sẽ không động thủ..."
"Lấy ngôi vị Thái tử dụ hoặc hắn, hắn nhất định sẽ xuống tay." Cẩu Hoàng hậu nói xong, e sợ Phù Kiên lại do dự, "Hoàng thượng vĩnh viễn là nhân quân từ phụ, đến lúc đó đem tất cả tội danh đều đổ lên người thần thiếp là được, tội giả mạo chỉ dụ của Hoàng đế, thần thiếp nguyện ý lãnh nhận."
"Hoàng hậu ngươi..." Phù Kiên chần chờ nhìn vào gương mặt Cẩu Hoàng hậu, muốn nhìn ra lời nói của nàng là thật hay giả.
Cẩu Hoàng hậu không lo sợ mà cười cười, nói: "Vì phu tử, vì tử vong, cuộc sống của một nữ nhân như vậy liền coi như không uổng phí."
"Vậy việc này...Trẫm tin ngươi." Phù Kiên gật đầu đồng ý, "Sau khi mọi chuyện hoàn thành, trẫm cam đoan, Hoành nhi vẫn là Thái tử."
"Thần thiếp tạ chủ long ân." Cẩu Hoàng hậu lại dập đầu thật mạnh, cái trán hung hăng đánh xuống nền đất.
Phù Kiên không có nhìn thấy, giờ khắc này trên gương mặt Cẩu Hoàng hậu xuất hiện một nụ cười âm hiểm.
Nếu Phù Trừng đã chết, cho dù Dương Lan Thanh có tâm kế thật sâu, chung quy cũng đã không còn chỗ để dựa vào, lúc đó lục cung này chân chính là do một mình Hoàng hậu nàng làm chủ thao túng!
Phù Kiên nhìn xuống Cẩu Hoàng hậu đang dập đầu, cũng đồng dạng nở một nụ cười âm lãnh.
Dương Lan Thanh mất đi ái nữ, chắc chắn sẽ một lòng mưu tính vì hắn, Thái tử Phù Hoành mất đi mẫu hậu, sau này cũng không cần phải lo lắng mẫu tử bọn họ liên thủ đối phó với mình.
Người chiến thắng thật sự, chung quy sẽ chính là người đứng đầu Đại Tần, Phù Kiên hắn!
Danh Sách Chương: