Mục lục
Phất Huyền Thập Tam Khúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Gia*!" Tạ Tửu Tửu đỡ bụng, đẩy vài tên tướng sĩ ra, bước nhanh đi vào trong phòng, vỗ vỗ Mộ Dung Yên, cố ý dùng thân mình chặn ngang khuôn mặt của nàng, "Bây giờ quân gia muốn kiểm tra khâm phạm, người vẫn là đợi lát nữa lại thân thiết với muội muội đi."
(*Một cách xưng hô, tương tự như lão gia)
"Ân? Kiểm tra nhanh chút, gia chính là đang cao hứng!" Mộ Dung Yên cố ý dùng giọng mũi dày đặc bắt chước giọng nam tử, buông lỏng Phù Trừng ra, đứng dậy ôm Phù Trừng trong ngực, hơi hơi cúi đầu, tựa hồ là đang đùa giỡn tiểu mỹ nhân trong lòng, vừa vặn che đi diện mạo của Phù Trừng, không để ánh mắt của tưỡng sĩ bên ngoià lọt vào chút nào.
"Gia, xin yên tâm." Tạ Tửu Tửu mỉm cười, từ trong lòng lấy ra mấy hạt kim châu, đếm đếm ở trong lòng bàn tay, nhất nhất đặt vào trong lòng bàn tay của tướng sĩ, cười xòa nói: "Các vị quân gia, chúng ta đều là thương nhân thành thật hành thương Bắc thượng, đã tối khuya quân gia còn phải bôn ba khắp nơi, thật sự là vất vả, đây là chút lòng thành của gia chúng ta gởi đến càc vị, xin vui lòng nhận cho."
Tướng sĩ vừa lòng cười cười, tướng sĩ dẫn đầu tùy ý nhìn thoáng qua trên giường, phất tay nói: "Đi! Kiểm tra chỗ tiếp theo!"
"Cung tiễn quân gia." Tạ Tửu Tửu hơi hơi khom người với tướng sĩ, nhìn theo bọn họ vội vã đi xa, lúc này mới nói với Tạ Trữ đứng ở bên ngoài, "Được rồi, không có việc gì, chúng ta cũng trở về đi."
"Dạ, Phu nhân." Tạ Trữ thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi chỉ sợ Tạ Tửu Tửu vì giải vây, làm động thai.
"Phu nhân..." Mộ Dung Yên vội vàng gọi Tạ Tửu Tửu một tiếng, "Cám ơn."
Tạ Tửu Tửu phất tay áo nói: "Lần này ta mới xem như là thật sự cứu được các ngươi đến nơi đến chốn, sáng mai rời đi, cũng sẽ yên tâm." Nói xong, Tạ Tửu Tửu liếc mắt nhìn Phù Trừng đang mang vẻ mặt đỏ bừng một cái, như có chút đăm chiêu cười cười, lầy những hạt kim châu còn lại trong lòng ra, đặt ở trên bàn.
"Phu nhân thứ này chúng ta không thể..." Mộ Dung Yên đứng dậy đuổi theo một bước, Tạ Tửu Tửu chính là quay đầu cười, vẫn là dịu dàng như lúc mới gặp.
Nàng làm một động tác "Suỵt", lắc lắc đầu, ánh mắt đảo quanh, ý bảo dưới lầu tướng sĩ còn chưa đi xa không được nhiều lời, liền mỉm cười đóng cửa lại, ngăn cách tầm mắt của Mộ Dung Yên.
Mộ Dung Yên đi đến trước cửa, cài then cửa cẩn thận, thở phào nhẹ nhõm.
"Thì ra Trường Lạc công điện hạ ở đây, Hoàng thượng có lệnh, triệu điện hạ nhanh chóng hồi doanh!"
Trong đại đường vang lên thanh âm rõ ràng, Mộ Dung Yên áp tai vào phía sau cửa, nghe thấy rõ ràng, giờ khắc này triệu Phù Phi trở về, tất nhiên là xảy ra đại sự gì rồi!
Âm thanh vũ khí dần dần đi xa, nhà trọ kinh loạn rốt cuộc cũng bình yên lại, Mộ Dung Yên nhíu mày quay mặt qua, mới phát hiện Phù Trừng cúi đầu ngồi ở trên giường, không nói một lời.
Mộ Dung Yên chỉ cảm thấy hai gò má lại bát đầt nóng rang, ấp úng nói: "Vừa rồi...Vừa rồi bất quá là..."
Phù Trừng nghiêm túc nhìn thẳng vào Mộ Dung Yên, "Ta thật sự là đã hôn ngươi."
Mộ Dung Yên lạnh lùng cười, nói: "Nữ tử cùng nữ tử, hôn một cái, cũng không tính là già, cho nên, ta nên quên đi, ngươi cũng nên quên đi..."
"Ta hôn ngươi, có thể quên sao?" Phù Trừng cảm thấy tâm lạnh thấu, không thể tin được mà nhìn Mộ Dung Yên, vì sao nàng đột nhiên lại lạnh lùng như vậy? Hôn, cũng có thể quên sao? Vậy rốt cuộc cái gì mới có thể làm cho nàng không quên đi?
Mộ Dung Yên hơi hơi ngẩng đầu, chỉ chỉ đôi môi của mình, "Ngươi sai lầm rồi, là ta hôn ngươi, không phải ngươi hôn ta. Nếu ta có thể quên, tất nhiên ngươi cũng có thể quên."
" Ngươi!" Phù Trừng hung hăng cau mày, trong nháy mắt từ trên giường đứng lên, làm đau vết thương trên người.
"Nữ tử cùng nữ tử, hôn thì có thể thế nào chứ?" Mộ Dung Yên cười nhẹ, có vẻ mang theo vài phần cứng ngắc, cố ý đề cao thanh âm, lại ngập ngừng không dám cất bước đến gần Phù Trừng, "Sao lại phải tự tìm phiền não?"
"Ta không phải ngươi, ngươi quên được, ta lại vĩnh viễn cũng quên không được. Mộ Dung Yên, sẽ có một ngày, ta làm cho ngươi cũng quên không được!" Đôi mắt sáng quắc kiên định của Phù Trừng nhìn nàng, từng bước đi đến phía trước, khi Mộ Dung Yên đang nghĩ Phù Trửng sẽ mạnh mẽ tiến đến làm chuyện gì đó, Phù Trừng đi lướt qua bên người nàng, đi tới bên cạnh giường nhỏ.
Mộ Dung Yên hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, muốn chuyển đề tài, "Muộn rồi, trên người ngươi còn có vết thương, ngươi vẫn là nghỉ ngơi ở trên giường đi."
"Nương nương ngọc thể tôn quý, tất nhiên là ngủ trên giường, còn một người không quan trọng gì như ta, bây giờ tùy tiện nằm nghiêng một đêm là được rồi, không làm phiền nương nương lo lắng!" Phù Trừng nói xong, cắn răng hít vào một hơi, nén đau nằm nghiêng trên giường nhỏ, xoay người đi, không thèm nhìn Mộ Dung Yên.
Mộ Dung Yên chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực rất là khó chịu, rốt cuộc khó chịu cái gì, nàng lại sợ phải tiếp tực nghĩ nhiều, lại nghĩ đến đáp án nàng không thể tin được, cho rằng nếu như Trừng nhi chủ động chấm dứt đề tài này, cũng là một chuyện tốt, không bằng thuận theo để cho chuyện này phai nhạt đi.
Mộ Dung Yên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, xoay người sang chỗ khác, đem cái chăn bằng gấm ôm lấy, ôn nhu đắp lên người Phù Trừng, cẩn thận kéo kéo góc chăn, sợ hơi dùng sức nhiều hơn một phần, sẽ phải nhận lấy lời nói lạnh lùng của nàng.
Phù Trừng nhắm chặt hai mắt, để tùy ý Mộ Dung Yên đắp chăn gấm cho mình, cũng không làm loạn không ồn ào, âm thầm, một giọt nước mắt nóng hồi từ khóe mắt trượt xuống, làm hơi hơi thấm ướt những sợi tóc mai.
Thân mình Mộ Dung Yên run lên, chỉ cảm thấy trong lòng một trận đau đớn, âm thầm nói: "Nha đầu ngốc, ngươi là một cô nương sạch sẽ, tội gì phải chấp nhất tàn hoa bại liễu như ta?"
"Mộ Dung Yên, sẽ có một ngày, ta làm cho ngươi cũng quên không được!"
Những lời này vang vọng ở bên tai, Mộ Dung Yên cúi đầu nhìn hai má của nàng, lại một giọt nước mắt nữa trượt khỏi khóe mắt Phù Trừng, hốc mắt Mộ Dung Yên cũng bắt đầu trở nên ướt át.
Trên thế gian này có nữ tử nào có thể làm chủ được vận mệnh của mình? Nàng thân là sủng phi, nhưng thật ra chính là tù binh, chịu khuất nhục mà sống, miễn cưỡng cười vui, chính là vì đệ đệ cả đời được bình an.
Nay, nàng mệt mỏi đến không thể chịu nổi, hai vai sớm đã gánh không nổi nhiều trọng trách như vậy, tâm cũng không mưu tính được nhiều "tương lai bình yên" như vậy.
Mộ Dung Yên lắc lắc đầu, trong lòng mâu thuẫn đau đớn, đi về phía bên giường.
Quên đi, là vì sợ hãi.
Sợ hãi loại tình cảm như vậy sẽ đẩy nàng vào một hoàn cảnh càng thêm mờ mịt -- yêu thích một nữ nhi, quá mức hoang đường!
Nhưng mà...Mộ Dung Yên dừng chân quay đầu lại, nhìn bóng dáng vẫn không nhúc nhích kia -- tuy rằng người kia không phải là nam nhi vĩ ngạn anh tuấn, lại đủ để làm cho nàng có thể an tâm mà dựa vào, thậm chí cảm giác được ấm áp vui sướng.
Mộ Dung Yên âm thầm nâng tay, xoa lên đôi môi của mình, trong nháy mắt ý loạn tình mê, mãnh liệt tràn ngập đầu óc, không có đôi môi nóng rát của Phù Kiên dã man đòi hỏi, chỉ có sự dịu dàng yêu thương vuốt ve của nàng, trong nháy mắt khi đôi môi kia chạm vào, liền khiến cho nàng cảm thấy sự say lòng trước nay chưa từng có.
Làm sao có thể quên được? Lại làm sao đành lòng quên đi?
Một đêm này, là một đêm ấm áp nhất trong mười năm tối tăm khổ sở đã qua của nàng, muốn người kia quên đi, là lo sợ người kia sẽ chấp nhất mà tiếp tục dây dưa, lại làm tổn thương thân mình -- nếu đã không nắm được vận mệnh của mình, thì không cần làm liên lụy đến nha đầu ngốc đã liều mạng cứu mình vài lần kia.
Mộ Dung Yên cũng nằm nghiêng trên giường, mở to đôi mắt lặng im nhìn bóng dáng của Phù Trừng, có thể cứ như vậy nhìn người kia một đêm là tốt rồi, nhớ rõ có một nha đầu ngốc như vậy, từng thật tình yêu thương nàng, như vậy là tốt rồi.
Phù Trừng đột nhiên chuyển mình, xoay qua, Mộ Dung Yên kinh nhiên nhắm mắt, giả vờ như đã ngủ say.
"Nếu muốn ta quên, vì sao còn phải đối với ta tốt như vậy? Rốt cuộc như thế nào mới thật sự là ngưoi?" Phù Trừng đoán không ra tâm tư của nàng, cuộn tròn thân thể, trái tim, vừa ấm áp, vừa đau đớn, mở to mắt nhìn nàng cũng nằm nghiêng trên giường, ngay cả rèm cũng không có buông xuống, không khỏi hít vào một hơi, nén đau ngồi dậy.
"Gặp gỡ ngươi, ta liền không còn là ta nữa."
Không biết đây là phúc, hay là họa? Phù Trừng ôm lấy chăn gấm, đi tới bên giường, nhẹ tay nhẹ chân đắp lên, sợ đánh thức nàng, lại tìm lấy không vui.
"Tranh!"
Một tiếng phất đàn vang lên, Phù Trừng cuống quít quay về giường nhỏ, trong nháy mắt ngã xuống giả vờ ngủ, đụng đến vết thương đau nhức vô cùng, liên tiếp hít vào mấy hơi, che miệng cố nén đau đớn, chờ đến khi đau đớn giảm đi một chút, bất giác đã ra đầy mồ hôi lạnh.
"Nha đầu ngốc." Mộ Dung Yên nhìn thấy đau lòng, trong nháy mắt khi Phù Trừng ngã xuống, thân thể của nàng liền lạnh run lên, không cần phải nói, nhất định là đụng vào vết thương. Muốn đứng dậy nhìn nàng, Mộ Dung Yên lại sợ bị nàng nhìn thấu là chính mình giả vờ ngủ, chỉ có thể cố nén ý nghĩ này trong đầu, liền xoay người đi, phân thần lắng nghe tiếng tỳ bà từ cách vách truyền đến.
Vẫn là thủ khíc 'Tịch dương tiêu cổ' kia, vẫn là làn điệu vui tươi như vậy, người tấu đàn, tất nhiên cũng vẫn là Tạ Tữu Tữu.
Thuở nhỏ Mộ Dung Yên liền yêu thích tỳ bà, thủ pháp của Tạ Tửu Tửu, hoàn toàn không thua kém nàng, hiếm khi nghe được một khúc âm tốt như vậy, Mộ Dung Yên không khỏi có vài phần say mê, cho dù trong lòng còn nhớ đến vết thương của Phù Trừng, cũng ép buộc chính mình thưởng thức khúc tỳ bà này của Tạ Tửu Tửu.
Tiếng đàn tích tích, giống như âm thanh ngọc châu rơi xuống, gia điệu cực kỳ vui tươi, cũng khiến cho đáy lòng người nghe tràn đầy thư sướng, làm cho khóe miệng Mộ Dung Yên không khỏi cong lên, nhớ đến những ngày tháng vô ưu vô lo trong Hoàng cung Yến quốc lúc trước.
'Tịch dương tiêu cổ' không biết ngừng lại khi nào, Mộ Dung Yên cũng không biết khi nào đã bước vào giấc mộng.
Trong lúc mơ màng, Mộ Dung Yên tựa hồ lại trở về những năm tháng trong Hoàng cung Đại Yên, trong giấc mộng cuaê nàng, bước chân bất giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, một đường đi thẳng đến đại điện Hoàng cung, chờ mong đi đến nơi đó, tìm được thân nhân của mình.
"Phụ hoàng -- mẫu hậu -- hoàng đệ --"
Mộ Dung Yên từng bước đi vào đại điện, ngồi trên long ỷ, không phải là thân nhân mà nàng tâm tâm niệm niệm.
Là hắn! Phù Kiên! Ác mộng của cả đời nàng! Sự vũ nhục cả đời nàng cũng không quên được!
Mộ Dung Yên vội vàng lui về phía sau, Phù Kiên cười tà từ trên long ỷ đứng lên, cất cao giọng nói: "Ái phi muốn đi đâu?"
Mộ Dung Yên chỉ có thể gượng cười lắc đầu, quỳ xuống đất nói: "Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng."
Phù Kiên từng bước một đến gần Mộ Dung Yên, khí phách trước sau như một, vươn tay nắm lấy cằm của nàng, cười đến tràn ngập dục vọng, "Ái phi, đã lâu rồi trẫm không yêu thương ngươi, ngươi có nhớ trẫm không?"
Mộ Dung Yên dấu đi sự chán ghét nơi đáy mắt, mỉm cười nói: "Thần thiếp là nữ nhân của Hoàng thượng, sao dám không nhớ đến Hoàng thượng?"
"Vậy sao?" Dáng tươi cười trên mặt Phù Kiên trôi đi, hung hăng đẩy nàng đến trước long trụ trong đại điện, bức nàng nhìn thẳng vào đôi mắt nóng như lửa của hắn, "Trẫm muốn ngươi nhớ rõ! Ngươi vĩnh viễn cũng là nữ nhân của trẫm! Mộ Dung Yên ngươi, vĩnh viễn cũng là nữ nhân của trẫm!"
Trong nháy mắt quần áo bị xé rách, Mộ Dung Yên rốt cuộc nhịn không được kêu thảm một tiếng, "Không cần!"
Ác mộng tan đi, Mộ Dung Yên bừng tỉnh lại, cả người đầy mồ hôi lạnh mà ngồi dậy, thở hổn hển, thân mình nhịn không được rét lạnh run rẩy, khó có thể dừng lại.
"Nương nương?" Thanh âm quen thuộc vang lên, Phù Trừng đau đớn đến sắc mặt trắng bệch đã đi đến bên cạnh, ngữ thanh vẫn là ôn nhu như vậy, khiến cho Mộ Dung Yên khó có thể kháng cự.
"Ngươi ở đây là tốt rồi...Là tốt rồi..." Mộ Dung Yên nắm chặt bàn tay Phù Trừng, làm cho lòng bàn tay ấm áp của Phù Trừng truyền vào lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng, Mộ Dung Yên ôm lấy thắt lưng Phù Trừng, gương mặt áp sát vào bụng người kia, muốn cảm nhận càng nhiều sự ấm áp chân thật này.
Phù Trừng nhìn thấy trong lòng chua xót, không biết là cơn ác mộng thế nào lại làm cho nàng kinh hoàng như vậy?
"Ta sẽ ở đây..." Phù Trừng nhẹ giọng nói xong, nắm lấy đầu vai của nàng, dường như sợ rằng nàng không có nghe thấy, dùng ngữ khí kiên định, nói lại một lần nữa, "Ta sẽ ở đây."
Lệ nóng của Mộ Dung Yên dâng lên trong hốc mắt, khó có thể kiềm chế được, nức nở, mười năm qua, lần đầu tiên không cầnkiêng kỵ mà uỷ khuất rơi lệ như vậy, lần đầu tiên thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác như vậy, đơngiản là, có người kia bên cạnh, nha đầu ngốc độtnhiên xâm nhập vào nhân sinh ảm đạm của nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK