Đoan Mộc Vô Cầu không biết nhiều về lý thuyết, nhưng hắn lớn lên từ thực chiến nên tư duy chiến đấu của hắn rất nhạy bén, chỉ ra ngay lỗ hổng trong suy đoán của Lạc Nhàn Vân.
Lạc Nhàn Vân đã hiểu rõ trình độ lý luận của Đoan Mộc Vô Cầu, không lấy làm lạ mà rằng: "Có loại trận pháp gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu."
Đoan Mộc Vô Cầu: "Vậy Tống Quy cũng nên bị trọng thương, nhưng trong hình ảnh bản tôn thấy, Tống Quy lại bình an vô sự bước ra."
Lạc Nhàn Vân lại nói: "Còn có loại trận pháp truy sát theo mùi máu, sát khí càng nặng thì trận pháp càng mạnh."
Tống Quy sống ẩn dật trong Ma đạo, sát nghiệp rất nhẹ nên sát khí không nặng.
Đoan Mộc Vô Cầu trong Ma đạo thì không ngừng tàn sát, hơi tí là đòi diệt môn người ta. Lúc vừa mới lấy lại tự do, hắn cũng giết không ít thổ phỉ chốn nhân gian.
Dù việc hắn làm được tính là trừ gian diệt bạo, nhưng chuyện tu sĩ giết người phàm tục vẫn là sự thật, tất cả những mạng người này đều tính vào Đoan Mộc Vô Cầu.
Sát nghiệp của Đoan Mộc Vô Cầu rất nặng, sát khí đậm đặc đến mức thay đổi cả tướng mạo.
Chỉ cần hắn không có biểu cảm, người khác nhìn vào là thấy bản một mặt u ám.
Chỉ cần hắn khẽ cười, người khác nhìn vào là thấy một nụ cười khát máu.
Sát khí quấn thân, Đoan Mộc Vô Cầu chẳng cần làm gì, chỉ cần đứng đó cũng đủ khiến người ta run sợ.
Có khi Đoan Mộc Vô Cầu vô tình liếc nhìn một Ma tu nào đó, Ma tu ấy đã giơ pháp khí lên, quyết liệt mà nói: "Đoan Mộc Vô Cầu, thay vì bị ngươi giết thì chi bằng ta đây liều mạng một phen, đồng quy vu tận với ngươi!"
Gặp trường hợp như vậy Đoan Mộc Vô Cầu cũng thấy bất đắc dĩ.
Bản tôn có nói muốn giết ngươi đâu, chỉ vô tình nhìn ngươi một cái thôi mà.
Đoan Mộc Vô Cầu cũng biết mình sát khí nặng, nghe Lạc Nhàn Vân giải thích, nhìn lại Tống Quy mặt mũi khá tuấn tú nhưng không có chút sát khí, liền gật đầu tán thành.
"Nếu sức mạnh của trận pháp liên quan đến sát khí thì Tống Quy vô sự cũng bình thường." Đoan Mộc Vô Cầu nói.
Lạc Nhàn Vân thở phào nhẹ nhõm.
Y không nói dối, thực sự có hai loại trận pháp này, nhưng Tống Quy cũng không thể hoàn toàn không bị thương.
Khả năng lớn nhất là Tống Quy đã sử dụng pháp bảo của sư môn để tự vệ trong lúc cấp bách.
Tống Quy làm nội gián trong Ma đạo rất nguy hiểm, Bắc Thần phái sao mà không cho anh vài pháp bảo cứu mạng chứ.
Lạc Nhàn Vân biết Tống Quy có một chiếc áo tiên phẩm tên "Tàng Phong", vô hình vô ảnh, mặc vào cũng không thể nhìn thấy.
Theo Hệ thống Cứu thế, nếu không có Hệ thống Cứu thế và Lạc Nhàn Vân can thiệp, Đoan Mộc Vô Cầu sẽ giết Tống Quy.
Nếu Tống Quy còn "Tàng Phong", dù Đoan Mộc Vô Cầu có pháp lực cao đến đâu cũng khó giết được Tống Quy trong thời gian ngắn.
Tống Quy có thể dùng "Tàng Phong" trốn về Bắc Thần phái.
Dù cho không trốn về được thì có "Tàng Phong", chỉ cần chống đỡ được đợt tấn công ban đầu, Tống Quy có thể giải thích với Đoan Mộc Vô Cầu, nói ra sự thật, không đến mức bị giết mà không kịp phân trần.
"Tàng Phong" chắc đã bị hủy trong vụ cháy thung lũng nên Tống Quy mới mất khả năng tự vệ.
Sự trùng hợp này đã đẩy Bắc Thần phái và Đoan Mộc Vô Cầu vào xung đột.
Lạc Nhàn Vân không khỏi nghĩ, nếu sự việc thực sự xảy ra, y sẽ làm gì?
Sẽ bị Đoan Mộc Vô Cầu giết chết khi Bắc Thần phái bị diệt môn à?
Chắc là không.
Y bế quan trên Lăng Đô phong, không nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Nếu không ai lên Lăng Đô phong cầu cứu, dù Bắc Thần phái bị diệt y cũng chẳng hay biết.
Đoan Mộc Vô Cầu không có người dẫn dắt, không biết nhiều về giới tu chân.
Đoan Mộc Vô Cầu không biết trên Lăng Đô phong có một Lạc Nhàn Vân, hắn thậm chí còn không lên đấy.
Theo hiểu biết của Lạc Nhàn Vân về Bắc Thần phái và Đoan Mộc Vô Cầu, y biết Đoan Mộc Vô Cầu giết Tống Quy xong thì thôi, sẽ không đến Bắc Thần phái làm gì.
Bởi Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ Tống Quy là kẻ phản bội của Bắc Thần phái, giết anh là đang giúp Bắc Thần phái dọn dẹp. Trong lòng Đoan Mộc Vô Cầu, hắn và Bắc Thần phái không có thù oán.
Nhưng chưởng môn Bắc Thần phái không nghĩ vậy.
Nội gián Tống Quy bị giết, chưởng môn chắc chắn sẽ nghĩ rằng thân phận của Tống Quy đã lộ, bị Đoan Mộc Vô Cầu giết hại tàn nhẫn.
Đây là tiếng kèn lệnh cho trận chiến giữa Ma đạo và Chính đạo.
Chưởng môn chắc chắn sẽ tìm Đoan Mộc Vô Cầu tính sổ. Miệng Đoan Mộc Vô Cầu còn không bằng người câm, mỗi câu nói đều có thể khơi mào chiến tranh.
Đoan Mộc Vô Cầu và chưởng môn đại chiến, trận địa không ở Bắc Thần phái nên không có chuông Tỉnh Thế bảo vệ. Với sự thần thông của Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân tin rằng chưởng môn không phải đối thủ của hắn.
Mà chưởng môn Bắc Thần phái đến tính sổ, chắc chắn không đi một mình.
Tu sĩ Chính đạo thường thích bày trận pháp, đánh hội đồng.
Chắc là chưởng môn đã dẫn theo tất cả cao thủ trên Pháp Thân của môn phái, rồi bị Đoan Mộc Vô Cầu tiện tay giết luôn.
Đoan Mộc Vô Cầu giết nhiều cao thủ của Bắc Thần phái, tất nhiên cũng nghĩ mình đã gây thù với Bắc Thần phái, nên việc tìm tận nhà nhổ cỏ tận gốc cũng bình thường, đến cả mẩu vụn trên đĩa bánh hắn còn diệt sạch cơ mà.
Bắc Thần phái đã mất những cao thủ Pháp Thân có thể kích hoạt chuông Tỉnh Thế, bị Đoan Mộc Vô Cầu diệt môn cũng là điều dễ hiểu.
Đoan Mộc Vô Cầu giết hết đệ tử lao tới chống cự rồi rời khỏi Bắc Thần phái, không biết trên đỉnh Lăng Đô ấy còn có Lạc Nhàn Vân.
Lạc Nhàn Vân xuất quan, thấy tông môn bị diệt, bất kể là hiểu lầm gì cũng không quan trọng.
Dù vì lý do gì đi chăng nữa, sự thật vẫn là Đoan Mộc Vô Cầu đã diệt Bắc Thần phái.
Nếu sự việc phát triển theo hướng đó, thì Lạc Nhàn Vân còn chưa gặp Đoan Mộc Vô Cầu mà giữa hai người đã có mối thù máu.
"Nếu sự việc thực sự diễn ra như vậy, chắc chắn ta sẽ tìm cách giết Đoan Mộc Vô Cầu." Lạc Nhàn Vân nghĩ thầm trong lòng.
Có lẽ y cũng là một trong những nguyên nhân đẩy Đoan Mộc Vô Cầu vào con đường diệt thế.
Lạc Nhàn Vân bị thương, không phát huy được nhiều sức mạnh nhưng một Thiên linh căn được trời đất ưu ái, muốn phát huy sức mạnh trên Đại Thừa kỳ trong chốc lát cũng chẳng khó.
Chỉ cần quyết tâm dùng mạng đổi mạng, Lạc Nhàn Vân có nhiều cách để tổn thương Đoan Mộc Vô Cầu.
Nghĩ đến đây, Lạc Nhàn Vân thở dài.
Dù sự việc chưa xảy ra nhưng chỉ nghĩ thôi đã thấy đau lòng.
"Sao ngươi thở dài?" Đoan Mộc Vô Cầu quan sát cảm xúc của Lạc Nhàn Vân, "Có chuyện gì khó khăn à? Bản tôn có thể giúp ngươi giải quyết."
Điều khó khăn nhất là chính ngươi đấy, Lạc Nhàn Vân nói thầm.
Dù mới quen không lâu nhưng Lạc Nhàn Vân đã hiểu Đoan Mộc Vô Cầu hơn nhiều người khác.
Đoan Mộc Vô Cầu là kẻ hỗn loạn và ác độc, nhưng cũng đơn thuần, rất dễ bị ảnh hưởng bởi người khác.
Nếu hắn sinh ra ở Chính đạo, có người cẩn thận dẫn dắt, chắc sẽ trở thành một thế hệ tông sư lãnh đạo Chính đạo.
Nhưng hắn lại ở Ma đạo, chỉ tiếp xúc toàn ác ý.
Hắn không có chút cảm tình nào với tu sĩ, không quan tâm đến mạng sống của mình hay người khác, mọi hành động đều dựa trên thích hay ghét.
Hắn không có suy nghĩ phải làm điều tốt, không muốn diệt thế cũng không phải vì có tình cảm với thế giới này, mà là vì không muốn thêm mệt.
Nếu hắn ghét thế giới này, hắn sẽ diệt thế thật.
Đoan Mộc Vô Cầu là một đứa trẻ ác độc có sức mạnh khủng khiếp, cần có người dạy hắn biết thế nào là đúng sai.
May mắn thay, có Hệ thống Cứu thế đã đánh thức Lạc Nhàn Vân đang bế quan, khiến sự việc có chút chuyển biến.
Lạc Nhàn Vân là người lo cho thế gian, năm xưa có thể lấy mạng mình để vá trời thì bây giờ cũng sẵn sàng dẫn dắt Đoan Mộc Vô Cầu làm điều tốt.
"Ta đang nghĩ ngươi rời thung lũng đã một thời gian, liệu những kẻ ẩn náu có nhân cơ hội này bố trí trận pháp không?" Lạc Nhàn Vân nói.
"Bản tôn đã trở lại, sợ gì chúng?" Đoan Mộc Vô Cầu đầy tự tin.
Lạc Nhàn Vân nói: "Chính vì ngươi trở lại, nên có thể mọi việc sẽ phức tạp hơn. Mục tiêu của đối phương chắc chắn là ngươi, một khi trận pháp hoàn thành, ngươi vào thung lũng sẽ kích hoạt những cuộc tấn công còn khủng khiếp hơn trước."
"Ngươi có thể sống sót, nhưng thung lũng sẽ bị tàn phá dưới sức mạnh của đất trời trong tích tắc."
Đến lúc đó, không phải Tống Quy mà chính Đoan Mộc Vô Cầu mới là kẻ hủy diệt thung lũng của mình.
Hắn sẽ phải đối diện với sự thật rằng ngôi nhà nhỏ của hắn bị phá hủy bởi chính tay mình, điều này còn tồi tệ hơn việc bị Tống Quy phá hủy.
"Vậy bản tôn sẽ không trở về thung lũng, trước tiên tìm và giết bọn chúng!" Đoan Mộc Vô Cầu tức giận nói.
Không giải quyết được vấn đề thì giải quyết người tạo ra vấn đề, đó là cách nghĩ thẳng thắn của Ma Tôn.
Lạc Nhàn Vân lắc đầu: "Chưa nói đến việc giết chúng cũng chưa chắc có thể phá trận pháp, nếu chúng thấy không còn hy vọng sống, tự phá hủy thung lũng thì sao?"
Đoan Mộc Vô Cầu cũng nghĩ đến khả năng này.
Ma tu mà, làm những việc tốn công vô ích chỉ để chọc tức người khác là chuyện quá bình thường.
Vậy phải làm sao đây? Bản tôn đã sớm nhìn thấu âm mưu của chúng, đã trở về thung lũng mà vẫn không thể cứu được nó sao? Đoan Mộc Vô Cầu vô thức nắm chặt tay.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực.
Hắn đã trở nên mạnh như vậy, tại sao vẫn có những việc không thể làm được?
Quá khứ không cứu được cha mẹ anh em, giờ lại không cứu được một thung lũng nhỏ?
Trong đầu Đoan Mộc Vô Cầu hiện lên khuôn mặt của những kẻ trong Ma đạo, cảm thấy ai cũng đáng nghi.
Hắn nghiến răng: "Vậy bản tôn sẽ giết sạch bọn chúng, chôn cùng Vượng Tài và những sinh vật khác! Chỉ cần giết hết Ma đạo, bản tôn sẽ xây dựng một thung lũng khác, không ai có thể phá hoại!"
Lạc Nhàn Vân nhìn vẻ mặt khó xử của Đoan Mộc Vô Cầu, không khỏi cảm thấy thương xót.
Người này, chưa ai dạy hắn cách giải quyết vấn đề, hắn chỉ biết dùng bạo lực.
Đoan Mộc Vô Cầu dù mạnh mẽ, lúc này lại trông thật bất lực.
Không cần Hệ thống Cứu thế thúc ép, Lạc Nhàn Vân chủ động nắm lấy tay Đoan Mộc Vô Cầu, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của hắn ra, biến nắm đấm thành nắm tay.
Đoan Mộc Vô Cầu mơ màng nhìn Lạc Nhàn Vân.
Lạc Nhàn Vân nhẹ giọng nói: "Việc cấp bách không phải giết người, mà là tìm cách bảo vệ thung lũng. Nắm đấm chỉ làm tan vỡ những gì ngươi muốn bảo vệ, chỉ khi mở lòng bàn tay, ngươi mới có thể giữ lấy những gì quý giá."
Đoan Mộc Vô Cầu nhận ra, với những gì hắn đã học trước đây thì không thể cứu được thung lũng nhỏ.
Hắn phải cúi đầu nhờ người giúp đỡ.
Ma tu không được cúi đầu.
Cúi đầu không đổi lấy được sự giúp đỡ, mà chỉ khiến người ta giẫm lên đầu mình.
Khi còn yếu đuối Đoan Mộc Vô Cầu đã bị người ta giẫm đạp nhiều lần, nên hắn đã không cúi đầu nữa.
Nhưng người trước mặt này không phải Ma tu, y là Lạc Nhàn Vân.
Đoan Mộc Vô Cầu do dự không biết có nên nhờ Lạc Nhàn Vân giúp đỡ hay không.
Lạc Nhàn Vân không để Đoan Mộc Vô Cầu khó xử: "Còn một cách tốt hơn, để ta vào thung lũng trước, phá hủy trận pháp từ bên trong."
"Ngươi không làm trận pháp kích hoạt hả?" Đoan Mộc Vô Cầu hỏi.
Lạc Nhàn Vân cười: "Sao mà kích hoạt được? Thân ta bị thương, không có pháp lực, ta sẽ giải phóng hết chân khí trong cơ thể trước khi vào thung lũng. Thì lúc ấy ta cũng như một chú chim không có chân nguyên bay vào thung lũng thôi, sao kích hoạt trận pháp được chứ?"
Mắt Đoan Mộc Vô Cầu sáng hơn nhưng vẫn lo lắng: "Còn sát khí thì sao?"
Lạc Nhàn Vân nói: "Ta không có sát khí, chỉ có công đức."
Y hiếm khi sát sinh, từ khi tích cốc chưa từng ăn uống, hai trăm năm trước còn tích lũy vô số công đức khi vá trời.
Thật ra trận pháp dựa vào linh thạch, công pháp của tu sĩ và các quy tắc bí ẩn khác để dẫn động sức mạnh của trời đất. Sức mạnh trời đất càng mạnh thì trận pháp càng mạnh, sức mạnh trời đất mà yếu thì trận pháp cũng yếu.
Giờ đây trời đất này được linh căn của Lạc Nhàn Vân và sáu người khác chống đỡ.
Linh căn của Lạc Nhàn Vân đã hòa cùng trời đất, một nửa linh căn trong cơ của y thể có liên kết bí ẩn với trời đất này.
"Không cần biết là trận pháp gì, nếu ta không muốn nó kích hoạt, nó tuyệt đối không thể kích hoạt." Lạc Nhàn Vân đã liệu trước mọi việc.
(*) Thành ngữ 胸有成竹/hung hữu thành trúc. Thành ngữ này xuất phát từ thời Tống, có một họa sĩ rất nổi tiếng bởi những bức vẽ cây trúc của ông rất đẹp, sống động như thật. Tài vẽ trúc của ông độc đáo ở chỗ ông chưa vẽ đã hình dung xong bức tranh trúc đó sẽ như thế nào. Về sau câu thành ngữ này được sử dụng rộng rãi với nghĩa đã dự liệu trước, trong lòng đã có dự tính, đã tính trước mọi việc, v.v. Tham khảo từ baidu và tratucoviet.
Đoan Mộc Vô Cầu nhìn Lạc Nhàn Vân, mắt sáng như sao.
Giờ đây trong mắt hắn, Lạc Nhàn Vân như được phủ một lớp ánh sáng huyền bí, mộng ảo mà mạnh mẽ.
"Trận pháp do đối phương bố trí, ngươi biết cách bố trí của họ à? Ngươi có thể tắt trận pháp không?" Đoan Mộc Vô Cầu hỏi.
Lạc Nhàn Vân tự tin nói: "Trước đó ngươi muốn cướp một số bí kíp về trận pháp để dẫn nước vào ao phải không? Không cần phiền vậy đâu, trên đời này không ai am hiểu trận pháp hơn ta."
Bắc Thần phái có nhiều sách vở, Lạc Nhàn Vân thông minh lại siêng năng học hỏi, trong trăm năm đã đọc hết sách của Bắc Thần phái.
Y có thể lập Cổ Hoang Thần Trận để vá trời, là đã nắm vững tinh túy của trận pháp, trên đời không có trận pháp nào y không hiểu.
"Hãy tin ta." Lạc Nhàn Vân nói, "Ta cam kết nếu ta không cứu được thung lũng, ngươi cứ lấy mạng ta để làm lễ cho linh hồn chúng."
Đoan Mộc Vô Cầu lắc đầu: "Bản tôn không phải kẻ vô lý ngang ngược. Trận pháp đâu phải do ngươi bố trí, thung lũng cũng chẳng bị ngươi phá hủy, ngươi chỉ không thể cứu được chúng, sao ta lại trách ngươi được chứ."
"Đạo hữu quả là người thấu tỏ mọi việc, ân oán rõ ràng." Lạc Nhàn Vân tán thưởng.
Đoan Mộc Vô Cầu ưỡn thẳng lưng.
Từ nay về sau bản tôn tuyệt đối không trách nhầm người! Đoan Mộc Vô Cầu thầm quyết định.
Lúc này Tống Quy điều khiển thuyền bay hạ cánh, nói với hai người: "Tôn thượng, sư thúc, chúng ta đến nơi rồi."
Ba người xuống thuyền, Lạc Nhàn Vân định thu hồi thuyền nhưng lại thấy Đoan Mộc Vô Cầu nhìn thuyền với ánh mắt khát khao.
Y ân cần nói: "Đoan Mộc đạo hữu, ngươi có thể giúp ta thu thuyền không? Ta muốn tiết kiệm pháp lực."
"Phiền quá đấy, nhưng may mà bản tôn thích giúp đỡ người khác. " Đoan Mộc Vô Cầu vui vẻ thu thuyền.
Hắn còn cẩn thận sờ túi trữ vật, như một đứa trẻ vừa có được món đồ chơi yêu thích.
Lạc Nhàn Vân nhớ lại cảnh Đoan Mộc Vô Cầu đặt đống linh đan, linh dược trước mặt mình. Hắn không quan tâm đến những bảo vật thiên nhiên mà các tu sĩ khác thèm muốn, nhưng lại rất để ý đến chiếc thuyền bay bình thường này.
Đoan Mộc Vô Cầu chất phác trong sáng, không có tâm lý vụ lợi, có lẽ đây cũng là lý do hắn có thể tu luyện đến cảnh giới này.
Lạc Nhàn Vân đến cổng thung lũng, hấp thụ chút linh khí trong thung lũng, nhắm mắt cảm nhận sự biến động của linh khí.
"Linh mạch có dao động, nơi đây quả thật đã có người đến bố trí sát trận." Lạc Nhàn Vân nói.
Đoan Mộc Vô Cầu cũng học theo cảm nhận, nhưng không cảm nhận được gì.
Tống Quy ân cần giải thích: "Tôn thượng, chỉ có Thiên linh căn mới có thể cảm nhận sự thay đổi nhỏ của linh khí."
Lạc Nhàn Vân cười tự tin với Đoan Mộc Vô Cầu, nhẹ nhàng giải phóng chân khí rồi bước vào thung lũng.
Đoan Mộc Vô Cầu lo lắng nhíu mày.
Vừa lo cho thung lũng, vừa lo cho Lạc Nhàn Vân.
Hắn còn tức chính mình.
Chuyện quan trọng như vậy hắn lại không giúp được gì, quá là đáng giận.
Đoan Mộc Vô Cầu nhìn Tống Quy đầy lạnh lùng: "Sao Bắc Thần phái lại có kẻ phản bội như ngươi?"
Tống Quy: "Hả?"
Đoan Mộc Vô Cầu tiếp tục trút giận lên Tống Quy: "Bắc Thần phái đứng đắn, đệ tử phẩm hạnh đoan chính, tính cách lương thiện thích giúp đỡ người khác, môn phái tốt vậy mà ngươi không biết quý trọng, lại chạy vào cái đống bùn Ma đạo này, thật không ra gì!"
Tống Quy: "Tôn thượng, chúng ta là Ma tông đối đầu với Chính đạo mà?"
Đoan Mộc Vô Cầu hùng hồn nói: "Đã làm mà còn không cho nói hả? Ma tu đã làm việc gì tốt chưa?"
Tống Quy: "..."
Đoan Mộc Vô Cầu còn giống đệ tử Bắc Thần phái hơn cả anh.
Đoan Mộc Vô Cầu lại nói: "Sau khi xong việc, ngươi về Bắc Thần phái tự vẫn đi, đừng để bản tôn và Lạc Nhàn Vân phải ra tay. Lạc Nhàn Vân mệt nhọc lắm, giết ngươi lại làm y mệt thêm thì sao?"
Tống Quy: "..."
Bây giờ nếu lộ thân phận nội gián, có lẽ ta còn sống được.