Trong lúc mê mang, hắn thấy mặt mình hơi ngứa, đưa tay lên gãi thì chạm vào một lọn tóc dài.
Trong mơ, Đoan Mộc Vô Cầu giận dữ: "Yêu quái nào dám dùng tóc tấn công bản tôn, đúng là múa rìu qua mắt thợ!"
Hắn nắm lấy lọn tóc, giật mạnh và kéo kẻ tấn công ra khỏi bóng tối.
Đoan Mộc Vô Cầu giơ tay lên, định hạ một chiêu tiêu diệt kẻ tấn công, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt người đó thì kịp thu tay lại.
Hắn thấy Lạc Nhàn Vân.
Ngay khi thấy Lạc Nhàn Vân, động tác nắm tóc của hắn cũng thay đổi, từ việc nắm chặt chuyển sang quấn lọn tóc đó quanh ngón tay, để lọn tóc quấn quanh từng ngón tay mình.
"Đánh thức đệ rồi." Lạc Nhàn Vân trong mơ mỉm cười dịu dàng.
Trong mơ, Lạc Nhàn Vân giơ tay định giành lại lọn tóc nhưng Đoan Mộc Vô Cầu không để y toại nguyện, trái lại còn nắm chặt tay Lạc Nhàn Vân, không chịu buông lọn tóc đó ra.
Lọn tóc quấn quanh ngón tay hai người, tạo nên một sự gần gũi lạ kỳ.
Lạc Nhàn Vân nói: "Nếu đệ thấy lọn tóc này phiền phức, ta sẽ cắt nó đi."
"Không được! Không cho cắt!" Đoan Mộc Vô Cầu lập tức phản đối.
Thực ra nếu Lạc Nhàn Vân cắt lọn tóc đó tặng hắn, Đoan Mộc Vô Cầu cũng rất vui vẻ nhận lấy. Nhưng lúc này trong lòng hắn dấy lên một sự cảnh giác lạ thường, cảm giác như Lạc Nhàn Vân không chỉ nói về tóc, mà còn về một thứ gì đó khác.
Hắn kiên quyết giữ chặt lọn tóc của Lạc Nhàn Vân, nắm chặt tay y, quyết không buông ra.
Lạc Nhàn Vân nhìn vẻ bướng bỉnh của hắn, khẽ thở dài: "Rồi cũng phải buông tay thôi."
"Không buông!" Đoan Mộc Vô Cầu càng nắm chặt hơn.
"Nếu ta chết thì sao?" Lạc Nhàn Vân hỏi.
"Bản tôn sẽ không để huynh chết." Đoan Mộc Vô Cầu kiên quyết nói, "Trừ khi bản tôn chết cùng huynh, bằng không không ai có thể cướp huynh khỏi tay ta, kể cả Thiên Đạo!"
Đoan Mộc Vô Cầu có một tư duy kỳ lạ. Hắn nhìn Lạc Nhàn Vân, nhớ lại nụ hôn nhẹ trước đó, nghĩ rằng chỉ cần Lạc Nhàn Vân nói điều gì khiến hắn bực mình, hắn có thể dùng nụ hôn để khiến y im lặng.
Giờ Lạc Nhàn Vân lại nói những lời không vừa ý hắn, Đoan Mộc Vô Cầu thấy mình lại có thể buông thả với sư huynh lần nữa.
Hắn tiến đến gần Lạc Nhàn Vân: "Nếu huynh còn nói những lời khiến bản tôn bực mình, bản tôn sẽ coi đó là huynh đang muốn hôn!"
Chẳng để y nói thêm gì, hắn đã áp sát, nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới hơi lạnh của Lạc Nhàn Vân.
Chưa kịp tiến sâu hơn, Đoan Mộc Vô Cầu đã tỉnh giấc.
Mở mắt ra, hắn thấy mình đang gối đầu lên đùi của Lạc Nhàn Vân, mặt úp vào chân y.
Đoan Mộc Vô Cầu rơi vào trạng thái rối rắm.
Hắn vừa muốn tiếp tục ngủ để quay lại giấc mơ vừa rồi, vừa muốn thức để nằm lì trên đùi Lạc Nhàn Vân, cọ mặt lên đó mà không dậy.
Hắn muốn cả hai.
"Đệ tỉnh rồi à?" Một bàn tay đặt lên tóc của Đoan Mộc Vô Cầu, nhẹ nhàng vuốt thẳng những sợi tóc rối bời của hắn.
Đoan Mộc Vô Cầu ngay lập tức cảm thấy hai lựa chọn trước đều không cần nữa, chỉ cần hiện tại, được Lạc Nhàn Vân chải tóc cho mình là đủ!
Lạc Nhàn Vân nhanh chóng dùng ngón tay chải thẳng những lọn tóc bướng bỉnh của Đoan Mộc Vô Cầu, chỉnh lại tóc búi cho hắn.
Đoan Mộc Vô Cầu hỏi: "Ta đã ngủ bao lâu rồi?"
Lạc Nhàn Vân đáp: "Mười lăm canh giờ, giờ đã là buổi sáng ngày thứ ba rồi."
Đoan Mộc Vô Cầu vui vẻ nói: "Bản tôn chỉ mới có hai lần ngủ ngon trong đời, một lần là trên thuyền bay của sư huynh, và lần này nữa. Quả nhiên có sư huynh bảo vệ bên cạnh, bản tôn mới ngủ yên được."
Lạc Nhàn Vân mỉm cười, vừa định tiếp lời thì một người đột nhiên ngã mạnh xuống cạnh hai người, va vào tường tạo ra một lỗ lớn.
Đoạn Thừa Ảnh với bộ dạng lấm lem từ trong lỗ bay ra, cầm kiếm Thừa Ảnh tiếp tục lao lên không trung đấu với Hạ Diên Niên.
Lạc Nhàn Vân nói: "Lần này đệ ngủ ngon là nhờ công lao của Đoạn chưởng môn, người đã kéo dài chút thời gian cho chúng ta nghỉ ngơi."
"Mười lăm canh giờ mà gọi là chút thời gian á hả?" Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Đoan Mộc Vô Cầu nhìn lại, quả nhiên thấy Tống Quy đứng cạnh Lạc Nhàn Vân.
Tống Quy vẫn giữ khuôn mặt đẹp trai nhưng không nổi bật đó, nói với giọng như đã chấp nhận số phận nhưng lại có chút châm biếm.
Đoan Mộc Vô Cầu lập tức ngồi dậy, không muốn ai thấy mình cọ mặt trên đùi sư huynh, nghiêm nghị hỏi: "Ngươi tỉnh từ khi nào?"
Tống Quy cũng ở núi Thiên Thọ, khi Đoan Mộc Vô Cầu triệu hồi quan tài chôn trời, anh cũng bị rơi vào trạng thái ngủ yên vì quy tắc "tĩnh lặng".
Tống Quy đáp: "Bẩm tôn thượng, đã tỉnh dậy từ mười canh giờ trước."
Thấy Đoan Mộc Vô Cầu như còn muốn hỏi thêm, Tống Quy lập tức báo cáo: "Tôn thượng, trên núi Thiên Thọ ngoài ba người các ngài, đệ tử là người có cảnh giới cao nhất, là người đầu tiên tỉnh lại, những người khác đã lần lượt tỉnh dậy sau đệ tử bốn canh giờ."
"Trước khi mọi người rơi vào giấc ngủ, tất cả đều bị cuốn vào trận pháp Thực Nguyệt Thôn Thiên, cảm nhận được sinh mạng bị trận pháp hút đi, biết được sinh mạng của bản thân đã bị kết nối với Hạ chưởng môn."
"Sau khi người của Thiên Thọ phái tỉnh lại, họ đều biết Hạ chưởng môn là người đã lập trận pháp Thực Nguyệt Thôn Thiên. Thế là họ đi về phía sau núi mời hai vị trưởng lão đang bế quan rời núi để thanh trừng môn phái. Nhưng đến sau núi, họ mới phát hiện hai vị trưởng lão đã bị Hạ chưởng môn ám sát từ trước."
"Hạ chưởng môn dùng cả ngọn núi để lập trận, không thể che giấu hai vị trưởng lão, nên trước khi hành động ông ta đã nhân lúc họ sơ hở mà giết chết họ, tạo ra cảnh giả bế quan tu luyện. Giờ không ai trong Thiên Thọ phái đủ sức chiến thắng Hạ chưởng môn, chỉ có thể dựa vào Đoạn chưởng môn."
Tống Quy thật sự rất chu đáo, chưa đợi Đoan Mộc Vô Cầu hỏi thêm đã kể hết mọi chuyện xảy ra trong mười lăm canh giờ qua.
Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu vẫn thắc mắc: "Đoạn Thừa Ảnh đánh nhau suốt mười lăm canh giờ mà vẫn chưa xong à?"
Đoan Mộc Vô Cầu chưa từng đánh trận nào lâu đến thế trong đời, hắn rất ngạc nhiên.
Tống Quy thấy Đoan Mộc Vô Cầu đang chê Đoạn chưởng môn vô dụng, nhưng là hậu bối, anh không thể chê Đoạn chưởng môn nên đành im lặng.
Lạc Nhàn Vân biết Đoan Mộc Vô Cầu ít hiểu biết, nên chủ động giải thích: "Ngoài đệ ra, tu sĩ đấu nhau thường kéo dài ít nhất ba ngày, nhiều khi hai cao thủ đấu nhau trên đỉnh núi, đánh ba ngày ba đêm không phân thắng bại. Nếu là môn phái đấu pháp, dùng trận pháp giam cầm đối phương, thì có khi đánh ba tháng chưa xong. Đoạn chưởng môn là kiếm tu, đánh như vậy đã là rất nhanh rồi."
"Bản tôn diệt môn mà còn không chậm như thế." Đoan Mộc Vô Cầu khó chịu nói.
"Dĩ nhiên đệ khác người thường, nếu đổi lại là người bình thường, dù có phá trận cũng chỉ có thể cầm cự đến bình minh, đợi mặt trăng lặn, sức mạnh của ánh trăng biến mất, trận pháp tự động kết thúc rồi cũng đèn cạn dầu mà chết. Chỉ có đệ, chưa đầy một khắc đã phá trận rồi." Lạc Nhàn Vân khen ngợi.
Đoan Mộc Vô Cầu rất hài lòng, gật đầu: "Bản tôn phải khác với phàm phu tục tử chứ, Đoạn Thừa Ảnh chậm quá, bản tôn phải tự ra tay thôi."
Lạc Nhàn Vân ngăn lại: "Trước đó đệ đã hao tổn hết chân nguyên, dù sao cũng cần nghỉ thêm một hai tháng, giờ đã ra tay được chưa?"
Đoan Mộc Vô Cầu ngạc nhiên hơn: "Người thường còn phải nghỉ ngơi một hai tháng à?! Bản tôn đã hồi phục gần hết rồi, chắc chắn có thể đánh cho Hạ Diên Niên không biết đường nào mà lần."
Nói xong hắn bay lên, lao vào vòng chiến giữa Đoạn Thừa Ảnh và Hạ Diên Niên. Một chưởng đánh về phía Hạ Diên Niên, một cước đá về phía Đoạn Thừa Ảnh.
Lẽ ra hắn nên cùng Đoạn Thừa Ảnh hợp sức tấn công Hạ Diên Niên, nhưng Đoan Mộc Vô Cầu không phân biệt địch ta, nhất định phải đánh cả hai người.
Tống Quy theo sau Lạc Nhàn Vân, kinh ngạc nói: "Sư thúc, tôn thượng thực sự chỉ ngủ một giấc mà hồi phục được tám phần công lực, thậm chí còn không cần nghỉ ngơi thêm hay dùng đan dược bổ sung chân nguyên, rốt cuộc đây là loại quái vật gì?"
Lạc Nhàn Vân nhìn lên trời, chậm rãi lắc đầu: "Ta cũng không rõ."
Tống Quy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sư thúc, thế gian này cứ trăm năm lại xuất hiện một Thiên linh căn, ba trăm năm trước là người, hai trăm năm trước là Hạ Kinh Luân, phải chăng Đoan Mộc Vô Cầu chính là Thiên linh căn của trăm năm này?"
Chỉ có vậy mới giải thích được cơ thể khác thường và tốc độ tu luyện phi thường của Đoan Mộc Vô Cầu.
Nhưng Lạc Nhàn Vân lắc đầu: "Thế gian này không thể sinh ra Thiên linh căn nữa."
Tống Quy nhìn Lạc Nhàn Vân.
Lạc Nhàn Vân giải thích: "Thiên linh căn là kết quả của quá trình thế giới ngưng tụ linh khí trong hàng trăm năm, sinh ra một người có thể hấp thụ linh khí tự nhiên một cách dễ dàng. Thời thượng cổ, linh khí dồi dào gấp ngàn lần so với hiện tại, vì thế số lượng người có Thiên linh căn rất nhiều, không hiếm hoi như bây giờ. Chính những người này, qua các thế hệ đã để lại những phương pháp tu luyện mà tu sĩ chúng ta đang sử dụng."
"Bây giờ mọi người thấy Thiên linh căn quý hiếm, nhưng vào thời đó, trong số những người có Thiên linh căn còn phân ra kẻ mạnh người yếu."
Tống Quy hỏi: "Ý của sư thúc là hiện nay linh khí thế gian đã suy kiệt, Thiên kiếp cũng biến mất nên không thể xuất hiện người có Thiên linh căn nữa. Vậy tôn thượng thuộc loại linh căn nào?"
Lạc Nhàn Vân đáp: "Ta đã nhiều lần bắt mạch và kiểm tra tình trạng sức khỏe của đệ ấy, từ lâu đã nắm rõ thể chất của Đoan Mộc Vô Cầu. Đệ ấy là người có ngũ hành tạp linh căn."
Ngày đó Đoan Mộc Vô Cầu từng khoe khoang với Lạc Nhàn Vân rằng mình có ngũ hành linh căn đủ đầy, thực ra không phải là nói quá. Mỗi khi tu luyện, hắn có thể cảm nhận được năm loại chân khí màu sắc khác nhau trong cơ thể, chúng luôn đánh nhau lộn xộn, khiến cơ thể hắn rất khó chịu.
Tuy nhiên công pháp mà Đoan Mộc Vô Cầu tu luyện cũng rất hỗn loạn, chân nguyên của năm loại linh căn hòa vào nhau trong đan điền, tạo nên một hỗn hợp không rõ ràng, khiến không biết công pháp làm hại cơ thể hay việc tu luyện năm loại linh căn gây hại hơn.
Tống Quy ngỡ ngàng: "Tạp linh căn? Tạp linh căn mà có thể tu đạo đã là kỳ tích rồi, cực hạn chỉ là Kim Đan kỳ, hoàn toàn không thể tiến tới Nguyên Anh kỳ. Sao tôn thượng có thể tu luyện đến cảnh giới hiện tại?"
Lạc Nhàn Vân lắc đầu: "Ta không rõ. Theo lý thuyết, để đạt tới Kim Đan kỳ phải là người tu luyện trong môn phái lớn, có công pháp phù hợp nhất với mình, được cung cấp đan dược liên tục mới có thể nhờ sức mạnh của đan Phá Chướng vượt qua ngưỡng cửa Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ."
"Thông thường chỉ có những tu sĩ mạnh mới có thể sinh ra con cái có tạp linh căn, và họ phải tìm mọi cách để giúp con cái kéo dài tuổi thọ, giúp chúng vượt qua Kim Đan kỳ. Tán tu không có khả năng tiến tới Kim Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ đã là cực hạn của họ."
Điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của Tống Quy, anh không thể nào lý giải được Đoan Mộc Vô Cầu rốt cuộc là quái vật gì, đành ngước nhìn cuộc chiến giữa Đoan Mộc Vô Cầu và Hạ Diên Niên.
Về phần Đoạn Thừa Ảnh, vốn ông muốn cùng Đoan Mộc Vô Cầu chiến đấu, nhưng sau khi bị Đoan Mộc Vô Cầu đánh cho vài cái, ông trở nên biết điều, chỉ đứng một bên cầm kiếm, chờ lúc cần thiết mới ra tay, tránh bị đánh chết oan.
Đoan Mộc Vô Cầu ra tay rất mạnh, mỗi chiêu đều có sức mạnh hủy diệt.
Nhưng Hạ Diên Niên xét cho cùng vẫn là người của Thiên Thọ phái, đây là địa bàn của ông ta, ông ta dễ dàng điều khiển linh khí thiên địa để chống lại đối thủ, rất khó nhằn. Ông ta chưa hẳn là mạnh, nhưng quá giỏi kéo dài thời gian, làm tiêu hao sức mạnh của đối phương.
Đoan Mộc Vô Cầu đánh vài chiêu đã thấy chán nản, vung tay áo lên, một thân ảnh cao gần ngàn mét từ trong cơ thể hắn xuất hiện.
Pháp Thiên Tượng Địa!
Tu sĩ khi đạt tới cảnh giới Pháp Thân, Nguyên Anh có thể luyện thành pháp tướng, triệu hồi Pháp Thiên Tượng Địa để chiến đấu bên ngoài cơ thể.
Bằng không, thân thể tu sĩ chỉ cao tối đa hai mét, chẳng nói đến những thần thú thượng cổ bay cao vạn dặm, mà ngay cả chân thân của yêu tộc cũng đã khổng lồ, tu sĩ nhân loại sao đối đầu với những kẻ không phải người này được?
Một anh khỏe chấp mười anh khôn cũng khá phổ biến trong giới tu chân.
Dù tu sĩ có thể điều khiển linh khí thiên địa, liên tục xuất chân nguyên, nhưng vẫn bị hạn chế bởi kích thước cơ thể.
Đoạn Thừa Ảnh kiếm thuật tinh diệu, nhưng nếu đối diện với một con mãng xà dài năm trăm mét, dày hàng chục mét, dù có múa kiếm điêu luyện cũng khó mà chém trúng bảy tấc của nó, chỉ riêng việc chặt thịt rắn đã mất cả năm trời, thế thì đánh đấm kiểu gì?
Nhưng chỉ cần sử dụng Pháp Thiên Tượng Địa, triệu hồi pháp tướng cao cả trăm mét, kích thước của mãng xà sẽ không còn là vấn đề.
Một tu sĩ Đại Thừa kỳ mà có Pháp Thiên Tượng Địa cao cả trăm mét đã là rất đáng nể.
Thế mà pháp tướng của Đoan Mộc Vô Cầu triệu hồi ra lại cao hơn ngàn mét, đến mức núi Thiên Thọ dưới chân pháp tướng của hắn trông như một ngọn đồi nhỏ.
Hạ Diên Niên đánh với Đoạn Thừa Ảnh suốt thời gian dài đã kiệt sức, hoàn toàn không thể chống đỡ nổi một chiêu toàn lực của Đoan Mộc Vô Cầu.
Một người vô diện khổng lồ mặc giáp vàng, khoác áo choàng đen cao ngàn mét đứng sừng sững giữa núi non, thân thể của Đoan Mộc Vô Cầu hòa vào người khổng lồ giáp vàng, điều khiển Pháp Thiên Tượng Địa.
Hắn giơ hai tay lên, người khổng lồ giáp vàng liền vươn tay khổng lồ ra, nắm chặt lấy Hạ Diên Niên.
Đoan Mộc Vô Cầu dùng sức mạnh tuyệt đối ép hai bàn tay lại, sức mạnh như núi đè biển động từ hai phía ép tới, Hạ Diên Niên mất hết khả năng trốn thoát, như một con muỗi bị người khổng lồ giáp vàng đập bẹp.
Toàn bộ người trên núi Thiên Thọ nhìn thấy người khổng lồ giáp vàng này như thần ma giáng thế, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi như ngày tận thế.
Những người không biết gì cứ nghĩ rằng tận thế đã đến, quỳ rạp xuống đất cầu nguyện trời cao tha mạng cho họ.
Pháp tướng của Đoan Mộc Vô Cầu đứng cao nhìn xa, thấy những người ở chân núi đang quỳ lạy, trông như đàn kiến run rẩy cầu nguyện.
Trong lòng hắn bỗng nhiên nảy sinh chút thương hại. Hắn cũng từng là một trong số những người này, nhỏ bé như kiến, bị người ta nhấn một cái là tan xương nát thịt.
Hắn giơ tay về phía thị trấn dưới núi, một tia linh quang nhập vào cánh đồng gần đó, đó là chân nguyên mà hắn vừa rút từ Hạ Diên Niên.
Với tia linh quang này, mảnh đất đó có thể duy trì màu mỡ trong năm năm.
Xem như là bù đắp cho những người mà Hạ Diên Niên đã làm tổn thương.
Người khổng lồ giáp vàng giũ tay, Hạ Diên Niên rơi xuống.
Ông ta vẫn còn sống, nhưng chân nguyên đã bị rút cạn.
Đoan Mộc Vô Cầu không để ý đến người đã định sẵn sẽ chết, thu lại pháp tướng, bay tới trước mặt Lạc Nhàn Vân, tựa đầu vào vai y nói:
"Sư huynh, ta vừa mới dùng quan tài chôn trời rồi lại triệu hồi pháp tướng, giờ chân nguyên cạn kiệt, mệt quá à, muốn ngủ."
Lạc Nhàn Vân: "..."
Tống Quy: "..."
Sao Đoan Mộc Vô Cầu có thể chạy đến đây giả vờ yếu đuối sau khi đập chết một tu sĩ Đại Thừa kỳ trong một chưởng vậy? Hắn đúng là không biết xấu hổ!