Nhưng vẫn có những người sẵn sàng hy sinh toàn bộ công lực của mình để đổi lấy bình yên hàng triệu năm cho thế giới.
Ví dụ như Đoạn Thừa Ảnh, Dung Lạc Sương, Tống Quy... Sau khi hết kinh ngạc, họ đều ngồi xếp bằng vận chuyển chân nguyên, phối hợp với trận pháp của Lạc Nhàn Vân.
Có sự giúp đỡ của những người này, dù Tiêu Tuân và những người khác có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi trận pháp.
Tiêu Tuân chỉ còn biết tuyệt vọng hét lên: "Lạc Nhàn Vân, ngươi gom hết đám tu sĩ Chính đạo đến đây, còn Ma đạo thì sao? Tu sĩ Ma đạo đang ở đâu? Sau khi cứu thế này, tu sĩ Chính đạo mất hết công lực, còn Ma tu thì không tổn hại gì. Không có Chính đạo kiềm chế, ngươi nghĩ thế gian này có thể thái bình được chắc?"
Tiêu Tuân muốn dùng cách này để làm rối loạn ý chí của những người trong trận, mong mọi người hợp lực phản kháng Lạc Nhàn Vân.
Ngay khi lời vừa dứt, một giọng nói uy nghi vang lên bên tai mọi người: "Ai bảo Ma đạo không ở đây?"
Một hòn đảo nổi từ dưới biển dâng lên, trên đó có rất nhiều Ma tu bị trói chặt, họ không muốn trở thành "thức ăn" cho trận pháp, ra sức giãy giụa.
Người đàn ông cao lớn đứng sau lưng Lạc Nhàn Vân nhảy xuống hòn đảo nổi của Ma tu, hừ lạnh một tiếng: "Hoặc là giao chân nguyên ra đây, trở thành anh hùng cứu thế, hoặc là chết ngay bây giờ!"
Đám Ma tu trên đảo không dám phản kháng gì nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống phối hợp với trận pháp mà giải phóng chân nguyên.
Những kẻ không biết điều đã sớm bị Đoan Mộc Vô Cầu chặt đầu rồi, những kẻ còn lại chỉ là những tên đã bị hắn đánh cho cụp đuôi, nghe đến việc có thể sống tiếp thì chẳng ai dám phản kháng.
Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Tiêu Tuân, bản tọa vì muốn giúp Chính đạo các ngươi cứu thế mà đã mang toàn bộ Ma tu của Đào Nguyên Tông – Đào là đào hoa, Nguyên là nguồn gốc – tới đây. Chính đạo các ngươi tự xưng chính nghĩa, chẳng lẽ còn thua Ma đạo bọn ta à?"
Mọi người: "..."
Lời thì hay đấy, nhưng nhấn mạnh mấy chữ "Đào Nguyên Tông" cụ thể thế làm gì vậy? Hơn nữa sao Ma đạo mà lại đặt tên môn phái kiểu thanh tịnh như "Đào Nguyên", có đúng không đấy?
Phối hợp với lời của Đoan Mộc Vô Cầu, nước biển Vô Tận bay lên đảo, ngưng tụ thành ba chữ "Đào Nguyên Tông" to đùng.
Đoan Mộc Vô Cầu không biết mấy trò vặt này, hắn nhìn về phía Lạc Nhàn Vân ở trung tâm trận pháp. Chỉ thấy Lạc Nhàn Vân đang thi triển linh quyết, chính y là người điều khiển nước biển tạo thành mấy chữ ấy.
Lạc Nhàn Vân từng nói sẽ làm rõ cái tên Đào Nguyên Tông. Lần này trước toàn thể giới tu chân, trên đảo nổi thuộc về Đào Nguyên Tông, y dùng nước biển để tạo ra tên của Đào Nguyên Tông để mọi người đều biết, có Đoan Mộc Vô Cầu ở đây, Ma đạo là Đào Nguyên.
Đoan Mộc Vô Cầu cười khẽ.
Dung Lạc Sương thấy vậy cũng không chịu thua kém, giơ tay lên, trên đảo bay liền xuất hiện ba chữ to "Sương Hoa Cung" bằng băng tuyết.
Đoạn Thừa Ảnh hừ lạnh: "Màu mà màu mè. Tất cả đệ tử nghe lệnh, bày kiếm trận!"
Đệ tử Kiếm Phái Kình Thiên điều khiển kiếm bản mệnh bay lên trời, vô số phi kiếm hợp thành bốn chữ "Kiếm Phái Kình Thiên", kiếm khí tỏa ra khắp nơi, khí thế ngút trời.
Các tu sĩ thấy vậy cũng thi nhau dùng tuyệt kỹ môn phái của mình, dùng thuật pháp viết tên môn phái lên trên đảo của mỗi phái.
Một số tán tu dù không có môn phái, cũng dùng thuật pháp viết tên mình lên không trung.
Tống Quy đã trở về Bắc Thần Phái, thấy vậy liền nói với chưởng môn: "Sư phụ, người cứ thuận theo Lạc sư thúc đi."
Chưởng môn Bắc Thần Phái thở dài: "Nhưng... truyền thừa của Bắc Thần Phái đã truyền mấy vạn năm..."
Tống Quy nói: "Còn lâu hơn cả tuổi thọ của thế giới này. Không có thế giới, thì lấy đâu ra Bắc Thần Phái."
"Con còn hiểu rõ hơn ta." Chưởng môn Bắc Thần Phái nhìn Tống Quy.
Tống Quy đáp: "Vì con không gánh vác Bắc Thần Phái, không giống sư phụ, người còn phải nghĩ đến nhiều thứ. Nếu con ở vị trí của người, có lẽ sẽ chọn khác đi."
"Đồ nhi à, con nghĩ kỹ rồi chứ? Sau chuyện này sẽ chẳng còn Bắc Thần Phái nữa, con cũng không phải là chưởng môn." Chưởng môn Bắc Thần Phái nói.
Tống Quy cười: "Không phải thì không phải thôi ạ. Ngay từ đầu con đâu có mơ làm chưởng môn. Con nằm vùng Ma đạo không phải để tích công trạng làm chưởng môn, mà là thật lòng mong thế gian được thái bình."
"Sư phụ, từ nhỏ người luôn lấy Lạc sư thúc làm gương mà dạy dỗ chúng con, phải coi việc nâng đỡ Chính đạo là sứ mệnh. Tu sĩ nhận được ân huệ của trời, cũng nên trả mạng cho trời."
"Con đã nghe vào, người thì sao?"
Các đệ tử Bắc Thần Phái nghe lời Tống Quy, không ít người bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhớ lại lại khát vọng ban đầu, ai nấy đều nhìn Lạc Nhàn Vân với ánh mắt đầy tôn kính.
Luôn có người sùng bái anh hùng, muốn trở thành anh hùng.
Luôn có người ham sống sợ chết, nhưng sẽ vì niềm tin mà hi sinh thân mình vào phút chót.
Con người đôi lúc thật đê tiện, nhưng cũng rực rỡ chói lòa.
Chưởng môn Bắc Thần Phái nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói: "Thế giới này thuộc về người trẻ tuổi, Tống Quy, con làm đi."
Tống Quy ra lệnh, các đệ tử Bắc Thần Phái mở tay, trong lòng bàn tay họ xuất hiện một ngôi sao nhỏ lấp lánh, hàng nghìn tia sáng tụ lại trên đảo nổi tạo thành hai chữ "Bắc Thần", lấp lánh như ánh sao trời.
Bấy giờ chỉ còn đảo bay của Tứ Tượng Sơn Trang là chưa hiện tên.
Tiêu Tuân vẫn giãy giụa: "Lạc Nhàn Vân, sau khi mọi người mất hết công lực, ngươi cũng sẽ trở thành người thường, đến lúc đó không sợ bị người ta đánh chết à?"
Lạc Nhàn Vân cười đáp: "Ban đầu ta cũng sợ, nhưng giờ thì không sợ nữa."
Có quá nhiều người đã cho y thấy vẻ đẹp của con người. Lạc Nhàn Vân nghĩ, thế giới này cũng không tồi tệ như Tiêu Tuân nói, y sẽ không bị mọi người phỉ nhổ đâu.
Đoan Mộc Vô Cầu nghiêm giọng: "Kẻ nào dám động vào Lạc Nhàn Vân, trước hết phải bước qua bản tôn!"
Ánh sáng vàng từ thân thể bất khả xâm phạm trên người hắn khiến người ta kinh hãi.
Bất Diệt Kim Thân, dù không có công lực vẫn là thể chất mạnh mẽ nhất thiên hạ, người thường đấm một cú là gãy xương, còn Đoan Mộc Vô Cầu chẳng sứt mẻ gì.
Đám Ma tu vốn định sau khi xong chuyện sẽ hợp sức đánh chết Đoan Mộc Vô Cầu lập tức xị mặt, có lẽ đến chết họ cũng không thoát nổi Đoan Mộc Vô Cầu.
Tiêu Tuân cũng tuyệt vọng, đã mất sạch ưu thế, ông ta không còn cách nào nữa.
Lúc này một vị nữ trưởng lão trong môn phái lên tiếng: "Hai trăm năm trước, phụ thân từng hứa gả ta cho Lạc trưởng lão. Lúc đó ta mới mười lăm tuổi, không muốn bị ràng buộc cả đời, nhưng không đủ sức phản kháng quyết định của phụ thân."
"Chính Lạc trưởng lão đã từ chối hôn sự này. Ngài ấy còn tìm gặp riêng ta, nói nếu ta không thích những hủ tục của Tứ Tượng Sơn Trang, không muốn trở thành một phần của mớ lộn xộn này, ta hoàn toàn có thể đến Bắc Thần Phái tìm ngài ấy, ngài ấy sẽ giúp ta rời khỏi Tứ Tượng Sơn Trang."
"Ta đã không tìm đến ngài ấy, nhưng những lời của Lạc trưởng lão đã cho ta một lối sống mới, để ta có thể sống yên ổn trong Tứ Tượng Sơn Trang mà không bị đồng hóa."
"Khi đó ta đã nghĩ, có ngày ta sẽ tìm cách trả ơn Lạc trưởng lão đã khai sáng cho ta, và giờ chính là thời điểm ấy."
"Tiêu Tuân, đại nạn cận kề, cha vẫn chưa tỉnh ngộ sao? Nếu cha không chịu, thì Tứ Tượng Sơn Trang đổi trang chủ cũng không phải không thể!"
Nàng vừa ra lệnh, các nữ đệ tử của Tứ Tượng Sơn Trang lập tức đứng dậy, dùng vô số tảng đá lớn tạo thành bốn chữ "Tứ Tượng Sơn Trang" để bày tỏ lập trường của mình.
Tiêu Tuân chưa bao giờ nghĩ rằng ngay dưới mũi mình, bên trong Tứ Tượng Sơn Trang lại tồn tại một lực lượng phản kháng như vậy.
Sự tan rã từ nội bộ đã làm tiêu tan hoàn toàn sự kháng cự của ông ta, Tiêu Tuân cúi đầu chấp nhận số phận một cách thảm bại.
Khoảnh khắc đó, tất cả tu sĩ hợp lực, đoàn kết chống lại đại nạn diệt thế!
Hình Thái Cực điên cuồng hút lấy công lực của mọi người và vận khí của toàn bộ giới tu chân, nó ngày càng lớn, rồi kéo cả bầu trời lên cao hơn nhờ sự hỗ trợ từ mọi người.
Trên trời, mây đen cuồn cuộn, những tia sét từ thượng giới không ngừng dội xuống, nhắm thẳng vào Lạc Nhàn Vân, người đang điều khiển trận pháp. Đây là đòn phản công cuối cùng của tiên giới.
Tiên giới đã nhận ra điều Lạc Nhàn Vân muốn làm, nhưng bị mắc kẹt trong Thiên Đạo, họ không thể xuống dưới để giết người, chỉ có thể phóng ra năng lượng hòng tiêu diệt Lạc Nhàn Vân.
Thế giới này đã kết hợp với Lạc Nhàn Vân để phong ấn tiên giới. Nếu tiên nhân dám bước ra khỏi màn chắn, ý thức của thế giới sẽ hút lấy linh khí tiên giới, khiến tiên giới suy kiệt.
Do đó tiên giới không dám phái người xuống, chỉ có thể lợi dụng khe hở giữa hai giới để đánh vào Lạc Nhàn Vân trước khi trận pháp hoàn tất.
Lạc Nhàn Vân dồn toàn bộ sức lực vào duy trì trận pháp, không còn đủ khả năng tự bảo vệ, chỉ có thể để mặc cho thiên lôi đánh xuống người mình.
Đúng lúc này, một bóng người từ đảo nổi của Đào Nguyên Tông bay tới, ôm chặt Lạc Nhàn Vân vào lòng.
Thân thể ấy đón lấy một tia thiên lôi nhưng không hề hấn gì.
Đoan Mộc Vô Cầu đã dày công rèn luyện thân thể, giờ cuối cùng đã đến lúc nó phát huy tác dụng.
Đồng thời, trên người Đoan Mộc Vô Cầu xuất hiện một ánh hào quang Phật, đó chính là sức mạnh của Phật châu Luân Hồi mà hắn đã hấp thụ.
Ý thức của cao tăng trong Phật châu hóa thành vô số vòng tròn ảo, bảo vệ quanh Lạc Nhàn Vân, chắn đỡ thiên lôi.
Những ánh sáng Phật này tụ lại trên bầu trời tạo thành ba chữ "Chân Ngôn Tự", bóng dáng của vô số hòa thượng lấp ló giữa ánh sáng Phật. Trong đó có một hòa thượng có hình xăm Tu La, trông không giống hòa thượng mà như thổ phỉ.
Chân Ngôn Tự đã bị Bất Luân hòa thượng tiêu diệt bằng Phật châu Luân Hồi, nên linh hồn của họ bị giữ lại trong Phật Châu và được giải phóng vào thời khắc quyết định.
Chân Ngôn Tự cũng không bỏ lỡ trận chiến long trời lở đất này.
Ánh sáng Phật từ Chân Ngôn Tự chắn lại khe hở giữa hai giới, bầu trời tiếp tục được nâng lên, dần khôi phục độ cao ban đầu.
Đến lúc này, trận pháp gần như đã hoàn thành.
Tuy nhiên nếu không có ai duy trì trận pháp dài lâu, luôn canh chừng thượng giới thì có ngày tiên giới sẽ phản công trở lại.
Lúc này hai luồng ý thức từ cơ thể Lạc Nhàn Vân được giải phóng, bay lên không trung. Một luồng thì có linh hồn không đầy đủ, một luồng thì hỗn độn.
Thanh khí và trọc khí bị hai luồng ý thức này hấp dẫn, thanh khí dung nhập vào linh hồn không đầy đủ, còn trọc khí thì hòa vào linh hồn hỗn độn.
Hệ thống diệt thế và hệ thống cứu thế dung hòa thanh khí và trọc khí, chiếm lĩnh bầu trời, sẽ mãi canh giữ nơi thượng giới.
Hệ thống diệt thế muốn hủy diệt giới tu chân, đổi lấy hàng triệu năm yên bình. Còn hệ thống cứu thế thì muốn cứu rỗi toàn bộ thế gian.
Cả hai hệ thống đều đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Thanh khí cẩn thận tuần tra trên bầu trời, kiểm tra xem có lỗ hổng nào trong trận pháp không và liên tục hoàn thiện nó.
Trọc khí đi theo sau, thỉnh thoảng lại sán vào thanh khí.
Ban đầu thanh khí còn đẩy ra vài cái, sau này cũng thôi, cứ để mặc cho trọc khí quấn lấy, từ nay về sau không bao giờ tách rời nữa.
Lạc Nhàn Vân thấy có người giúp mình hoàn thành việc còn lại, liền dồn hết sức lực cuối cùng, đưa tất cả đảo nổi xuống mặt đất gần nhất.
Xong xuôi, y kiệt sức ngã ngửa ra sau.
Một thân hình cao lớn đón lấy y vào lòng.
"Thành công rồi chứ?"
"Thành công rồi."
"Vậy sau này, có phải huynh sẽ nhàn rỗi, chẳng còn việc gì để làm nữa đúng không?"
"Đúng thế."
"Có muốn theo bản tôn về Tiêu Dao Cốc, cùng nghỉ ngơi với bản tôn không?"
"Cầu còn không được."
Đoan Mộc Vô Cầu cũng chẳng bận tâm đến đám tu sĩ mất công lực sẽ ra sao, hắn nhét ngay Vượng Tài – con vật luôn theo chân Lạc Nhàn Vân – vào lòng y rồi hai tay ôm lấy Lạc Nhàn Vân, dùng chút chân nguyên cuối cùng còn sót lại, bay vù về Tiêu Dao Cốc.
Bay được nửa đường, Đoan Mộc Vô Cầu hết sức, ôm Lạc Nhàn Vân rơi xuống.
Hắn nghĩ mình có mình đồng da sắt, hắn rơi trước thì cũng chẳng sao, không vỡ nổi đâu.
Lúc này thanh khí và trọc khí đang quấn lấy nhau trên trời chú ý đến tình huống của Đoan Mộc Vô Cầu, liền nhẹ nhàng gọi một luồng gió nhẹ, thổi hai người về Tiêu Dao Cốc.
Dù hai người đã mất hết công lực, nhưng chỉ cần họ còn sống, hệ thống diệt thế và hệ thống cứu thế thỉnh thoảng sẽ để mắt đến họ, khi họ gặp nguy hiểm sẽ ra tay giúp đỡ đôi chút.
Xem ra đây là Thiên Đạo giúp đỡ rồi.
Đoan Mộc Vô Cầu và Lạc Nhàn Vân nhờ luồng gió nhẹ ấy mà bước vào Tiêu Dao Cốc đầy âm khí.
Hai người mệt lả trở về cốc, tìm một bụi cỏ mềm mại, ôm nhau ngủ ngon lành.
Vượng Tài nằm phục dưới chân hai người, hạnh phúc theo chân chủ ngủ say.
Ngay cả trong mơ, nó cũng luôn theo sát hai vị chủ nhân.