• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với tốc độ bay của Đoan Mộc Vô Cầu, từ Đoạn Long Uyên đến Chân Ngôn Tự, nếu dùng Độn Quang thì chỉ mất mười lăm phút, còn nếu dùng Đằng Vân thì mất một canh giờ.

Đoan Mộc Vô Cầu thấy thời gian quá ngắn, thế là bắt đầu nhớ nhung con thuyền bay do Tống Quy điều khiển, vì chặng đường này thuyền bay cần đến một ngày mới đi hết.

Để kéo dài thời gian hiếm hoi này, Đoan Mộc Vô Cầu làm cho mây bay càng lúc càng chậm, càng lúc càng thấp. Hắn liên tục hôn Lạc Nhàn Vân, toàn bộ tâm trí đều đặt vào nụ hôn này. Đây là lần đầu tiên Đoan Mộc Vô Cầu có trải nghiệm như vậy.

Trước đây, hai lần hôn với Lạc Nhàn Vân đều chớp nhoáng, chỉ có cảm giác mềm mại thoáng qua và nhịp tim đập loạn xạ. Lần này, hắn có đủ thời gian để cảm nhận sự ấm áp khi tiếp xúc gần gũi với người khác.

Khi tâm hồn trống rỗng của hắn được lấp đầy bởi cảm giác hạnh phúc, thì lại sinh ra sự tham lam và nỗi trống trải lớn hơn, khiến hắn muốn Lạc Nhàn Vân cho mình nhiều tình cảm hơn nữa. Tay hắn đặt lên thắt lưng của Lạc Nhàn Vân, tự khám phá cách "giao tiếp".

Nhưng Lạc Nhàn Vân nhẹ nhàng đẩy hắn ra, thở hổn hển: "Sư đệ, đừng..."

"Đừng đẩy ta ra." Đoan Mộc Vô Cầu lại tiến lên chặn miệng Lạc Nhàn Vân.

Lạc Nhàn Vân đành phải truyền âm: "Nhìn đường kìa."

Hệ thống Diệt thế cũng đồng thời nói: [Sắp đụng núi rồi kìa, với công lực của chủ nhân thì không sao đâu, nhưng Lạc Nhàn Vân thì không chắc. Đây là cách mà chủ nhân mới nghĩ ra để ám sát Lạc Nhàn Vân hả?]

Hệ thống Diệt thế nhắc nhở Đoan Mộc Vô Cầu ngay trước khi đụng núi, nhưng lúc hắn nghe thấy thì đã không kịp dừng lại. Dù tốc độ của mây không nhanh, nhưng một canh giờ cũng có thể bay được cả nghìn dặm, lực va chạm với núi không nhỏ.

Đoan Mộc Vô Cầu chỉ kịp bảo vệ Lạc Nhàn Vân, còn mình thì va mạnh vào núi, trong đầu vẫn vang vọng những lời lẽ lạnh lùng của Hệ thống Diệt thế.

Lạc Nhàn Vân cười rồi gọi ra một đám mây lớn hơn, đỡ lấy hai người rơi xuống. Mặc dù chân nguyên của y không đủ, nhưng vẫn không đến nỗi không thể sử dụng Đằng Vân Quyết, chỉ là thể bay lâu được thôi.

Đoan Mộc Vô Cầu không bị thương, chỉ là khi đụng núi thì bị va vào mũi, đầu mũi hơi đỏ. Có lẽ cả đời hắn chưa từng phạm phải lỗi như vậy nên giờ ngồi xụ mặt trên mây, không biết đang giận dỗi ai.

Lạc Nhàn Vân sợ tổn thương lòng tự trọng của hắn, không nói gì, chỉ yên lặng ngồi cạnh Đoan Mộc Vô Cầu.

Hệ thống Cứu thế thì hoàn toàn không khách khí, liên tục chế giễu Đoan Mộc Vô Cầu trong thần thức của Lạc Nhàn Vân: [Đoan Mộc Vô Cầu vô dụng ghê, vốn sắp có thể lật ngược cục diện mà lại xảy ra chuyện thế này, chỉ một cái hôn mà đã rối ren thế, nếu thực sự cùng chủ nhân ân ái, hắn còn rối cỡ nào nữa?]

Lạc Nhàn Vân nghĩ trong lòng: "Một đám mây nhỏ vậy sao có thể lật ngược tình thế, mà ta chỉ theo lời ngươi hôn hắn một cái chứ có định song tu với hắn đâu."

Hệ thống Cứu thế nói: [Vậy đám mây to hơn có được không?]

Khả năng nắm bắt trọng điểm của Hệ thống Cứu thế và Đoan Mộc Vô Cầu đều như nhau.

Lạc Nhàn Vân thở dài: "Dù mây lớn bằng Tiêu Dao Cốc, ta cũng sẽ không ân ái với hắn lúc này."

Hệ thống Cứu thế hỏi: [Tại sao? Hôn cũng hôn rồi mà?]

Lạc Nhàn Vân nhíu mi: "Đó là hai chuyện khác nhau."

Hệ thống Cứu thế nói: [Cùng một chuyện mà!]

Lạc Nhàn Vân xoa trán, quyết định không quan tâm đến Hệ thống Cứu thế nữa mà nên an ủi Đoan Mộc Vô Cầu. Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu quay lưng về phía y, gọi hai lần mà không quay lại, rõ ràng vẫn đang hờn dỗi.

Lạc Nhàn Vân chỉ đành an ủi: "Dù là ai thì khi đi đường mà phân tâm cũng mắc lỗi, lần sau đừng phân tâm nữa là được, đệ đừng buồn bã làm gì."

Đoan Mộc Vô Cầu lập tức quay qua: "Lần sau là khi nào?"

Lạc Nhàn Vân: "..."

Trọng điểm của Đoan Mộc Vô Cầu và y hoàn toàn khác nhau.

Lạc Nhàn Vân nói: "Đợi xử lý Lão tổ Huyễn Sinh xong rồi tính."

Đoan Mộc Vô Cầu tiếp nhận quyền điều khiển mây, tăng tốc "vèo vèo vèo" bay về phía Chân Ngôn Tự.

Lạc Nhàn Vân hơi thở phào nhẹ nhõm. Y không phải là không muốn gần gũi với Đoan Mộc Vô Cầu hơn, chỉ là đang lo nếu sau khi song tu, Đoan Mộc Vô Cầu sẽ như Hệ thống Cứu thế nói, hy sinh bản thân để cứu thế.

Y cũng không rõ thân phận thực sự của Hệ thống Diệt thế. Hệ thống Cứu thế là chấp niệm từ "kiếp trước" của Đoan Mộc Vô Cầu, điều này đã không còn nghi ngờ gì.

Còn Hệ thống Diệt thế thì sao?

Lạc Nhàn Vân nghĩ, Hệ thống Cứu thế và Hệ thống Diệt thế có chung nguồn gốc, đều là sản phẩm của "kiếp trước". Chỉ có điều Hệ thống Diệt thế mạnh hơn nhiều so với Hệ thống Cứu thế, nó có thể thực hiện một số kỹ năng thần thông và ảnh hưởng đến tinh thần của Đoan Mộc Vô Cầu.

Hơn nữa Hệ thống Diệt thế có trước Hệ thống Cứu thế. Hệ thống Diệt thế liên kết với Đoan Mộc Vô Cầu trước khi Đoan Mộc Vô Cầu đến Bắc Thần Phái, sau đó Hệ thống Cứu thế mới liên kết với Lạc Nhàn Vân.

Điều này giống việc Hệ thống Diệt thế mở ra con đường đến "kiếp sau", Hệ thống Cứu thế chỉ đang đi theo con đường mà Hệ thống Diệt thế đã mở, cùng đến "kiếp này".

Lạc Nhàn Vân suy đoán, Hệ thống Diệt thế cũng là ý thức của Đoan Mộc Vô Cầu. Dựa trên những mảnh ký ức mà y đã nhớ lại và những lời nói của Hệ thống Cứu thế, Lạc Nhàn Vân suy luận trong "kiếp trước", y liên thủ với tu sĩ Chính đạo, phong ấn Đoan Mộc Vô Cầu trong cột trụ trời, cố gắng cứu thế.

Căm hận của Đoan Mộc Vô Cầu trước khi chết đã tạo ra "kiếp sau", sinh ra Hệ thống Diệt thế. Hệ thống Diệt thế không muốn Đoan Mộc Vô Cầu bị Chính đạo bao vây, cũng không muốn hắn chết trong tai ương diệt thế, vì vậy đã giao cho Đoan Mộc Vô Cầu một số nhiệm vụ để bảo vệ mạng sống.

Trong đó đương nhiên bao gồm việc giết Lạc Nhàn Vân, kẻ gây ra tai họa.

Nhưng Lạc Nhàn Vân biết, trên thế giới này không có cảm xúc tuyệt đối, có hận thì cũng có yêu. Có Hệ thống Diệt thế muốn phá hủy mọi thứ, thì cũng có Hệ thống Cứu thế muốn cứu vớt mọi thứ.

Sự thật có thể là vậy.

Lạc Nhàn Vân hỏi Hệ thống Cứu thế: [Có phải vậy không?]

Hệ thống Cứu Thế đáp: [Hiện tại Hệ thống Cứu thế không có quyền mở khóa ký ức của "kiếp trước", nhưng chủ nhân đừng đoán mò, đợi đến khi hai người ân ái rồi ký ức sẽ tự mở khóa.]

Mặc dù Hệ thống Cứu thế không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.

Tuy nhiên Lạc Nhàn Vân từ góc độ lý trí mà suy đoán, sự việc có thể đúng như vậy. Nghĩ đến việc trong "kiếp trước" y đã làm hại Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân cảm thấy đau khổ mà nhắm mắt lại.

Lạc Nhàn Vân hiểu sự căm hận của Đoan Mộc Vô Cầu, hiểu sự tồn tại của Hệ thống Diệt thế, việc Đoan Mộc Vô Cầu muốn diệt thế là hợp lý.

Y chỉ không ngờ rằng, ngay cả khi bị cả thế giới ruồng bỏ, Đoan Mộc Vô Cầu vẫn có thể sinh ra một ý thức cứu thế tràn đầy tình yêu như vậy, còn sẵn sàng hy sinh bản thân vì cứu thế.

"Đệ nào phải Ma Tôn, đệ là thần thành mà trời xanh phái đến để cứu thế mới đúng." Lạc Nhàn Vân thầm nghĩ.

Chỉ có điều Đoan Mộc Vô Cầu sinh nhầm nơi, trời cao đã đưa một người đơn thuần đến vậy vào ma đạo, buộc hắn phải gánh chịu ác ý của thế giới.

Lòng Lạc Nhàn Vân thấy thương xót.

Hệ thống Cứu thế khuyên: [Chủ nhân, đừng nghĩ về Đoan Mộc Vô Cầu quá tốt. Người khen hắn đến mức hệ thống cũng không lọt nữa rồi đấy. Đoan Mộc Vô Cầu không muốn hy sinh vì thế giới đâu, hắn cũng chẳng cao thượng như ngươi nghĩ đâu.]

Đánh giá của Hệ thống Cứu thế, Lạc Nhàn Vân không tin. Y chỉ tin vào những gì mình thấy, nghe và suy đoán. Trong mắt y, Đoan Mộc Vô Cầu là người như thế.

Khi Lạc Nhàn Vân đau lòng vì Đoan Mộc Vô Cầu, Đoan Mộc Vô Cầu cũng hiếm khi động não.

Đoan Mộc Vô Cầu thật sự rất ngượng, chỉ cần hắn tập trung là trong đầu không tự chủ lại hiện lên cảnh va chạm với núi vừa rồi, buộc hắn phải phân tâm nghĩ đến chuyện khác để xóa bỏ hình ảnh đó khỏi đầu óc.

Vốn Đoan Mộc Vô Cầu rất lười nghĩ những việc rắc rối, hắn chỉ muốn nghĩ về Lạc Nhàn Vân, thế nên tự dưng hắn lại nhớ tới chuyện "thế giới chỉ còn vài chục năm nữa" mà Hệ thống Diệt thế đã nhắc đến.

Hắn nghĩ hay là nên kể cho Lạc Nhàn Vân nghe, để Lạc Nhàn Vân phân tích xem có phải thật không. Nếu không thì hắn không cần phải lo lắng. Còn nếu đúng thì có thể làm như lúc phá cái trận "Thực Nguyệt Thôn Thiên", nhờ sư huynh giúp nghĩ cách kéo dài thời gian cho thế giới; nếu Lạc Nhàn Vân cũng không biết làm sao thì thôi, đành phải ép Lạc Nhàn Vân sống ẩn dật cùng hắn, tận hưởng những năm tháng còn lại.

Bây giờ chỉ có hai người bọn họ, nói chuyện này là thích hợp nhất.

Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu bỗng dưng dùng não, hắn nhớ ra chuyện Hệ thống Diệt thế đã đề cập đến thanh – trọc khí, và Lạc Nhàn Vân từng thả trọc khí ra nhưng đã lãng quên đi đoạn ký ức đó.

Đoan Mộc Vô Cầu hiếm khi nghĩ đến điều này: Nếu Lạc Nhàn Vân từng đóng băng ký ức để cứu thế, thì nếu y biết thế giới sắp diệt vong, liệu Lạc Nhàn Vân có phục hồi lại ký ức đau thương mà y không muốn nhớ tới không?

Đoan Mộc Vô Cầu không quan tâm ký ức đó có liên quan đến việc cứu thế hay không, cũng không để ý nó quan trọng ra sao. Hắn chỉ biết ký ức đó sẽ khiến Lạc Nhàn Vân đau khổ, là ký ức mà Lạc Nhàn Vân không muốn nhớ lại.

Vì Lạc Nhàn Vân không muốn, nên hắn cũng không muốn để Lạc Nhàn Vân nhớ lại.

Tuổi thọ của thế giới so với nỗi đau của Lạc Nhàn Vân, thì đương nhiên là Lạc Nhàn Vân quan trọng hơn rồi.

Sau khi "suy nghĩ kỹ lưỡng", Đoan Mộc Vô Cầu quyết định giấu kín chuyện này.

Hắn lại nhớ ra việc vừa nãy sư huynh chủ động yêu cầu hắn nhắm mắt, Đoan Mộc Vô Cầu đỏ mặt, nói với Hệ thống Diệt thế: "Tâm Ma, vừa rồi sư huynh chủ động mút môi ta."

Lời nói đầy vẻ khoe khoang.

Hệ thống Diệt thế đáp: [Đó là hôn môi, chủ nhân dùng từ thô tục, nên đọc nhiều sách vào. Lạc Nhàn Vân vì để làm ngươi vui, không ngần ngại sử dụng cả cơ thể của mình.]

Đoan Mộc Vô Cầu không để ý đến sự khiêu khích của Hệ thống Diệt thế, tự nói: "Tâm Ma, ta thấy sư huynh có thể sẽ muốn hút tinh lực của ta sớm thôi, nhưng thân thể ta vẫn chưa luyện thành, ngươi không có phương pháp cấp tốc nào thật à?"

Đoan Mộc Vô Cầu chỉ muốn làm phiền Tâm Ma để giảm bớt sự xấu hổ của mình, không mong đợi Hệ thống Diệt thế sẽ trả lời.

Nhưng lần này Hệ thống Diệt thế lại đáp: [Có.]

"Ngươi chịu nói cho ta thật? Cách gì thế?" Đoan Mộc Vô Cầu hỏi.

Hệ thống Diệt thế đáp: [Chân Ngôn Tự có mười tám viên xá lợi của các cao tăng đắc đạo, chỉ cần luyện hóa những xá lợi này thì sẽ khiến thân thể trở nên bất diệt một phần. Sau đó chỉ cần tu luyện thêm ở Lạc Tiêu Cốc chín ngày là hoàn thành.]

"Phương pháp này cũng không khó, sao trước đây ngươi không nói?" Đoan Mộc Vô Cầu hỏi.

Hệ thống Diệt thế đáp: [Không, phương pháp này rất khó, Chân Ngôn Tự là môn phái mạnh nhất hiện nay, bảo vật Tháp Phật của họ có thể kiềm chế Quan Tài của ngươi, ngươi không thể vượt qua sự bảo vệ của Tháp Phật để lấy mười tám viên xá lợi được đâu.]

"Vậy tại sao giờ có thể?" Đoan Mộc Vô Cầu thắc mắc.

Hệ thống Diệt thế đáp: [Khi ngươi đến Chân Ngôn Tự thì sẽ biết.]

Đoan Mộc Vô Cầu định hướng hướng đi của mình hơi lệch so với Chân Ngôn Tự, cách nhau vài chục dặm. Hiện tại hắn đã đến gần nơi của Lão tổ Huyễn Sinh, nhưng vẫn còn một đoạn đường nữa mới đến Chân Ngôn Tự, bởi vốn dĩ hắn không có ý định đi đến đó.

Những lời của Hệ thống Diệt thế như đang ám chỉ có chuyện gì đó đã xảy ra ở Chân Ngôn Tự.

Đoan Mộc Vô Cầu nhanh chóng thông báo cho Lạc Nhàn Vân và hỏi: "Chúng ta có nên đến Chân Ngôn Tự không?"

Lạc Nhàn Vân suy nghĩ rồi nói: "Bắt Lão tổ Huyễn Sinh đã rồi hãy đến Chân Ngôn Tự."

Lạc Nhàn Vân cũng rất quan tâm đến Chân Ngôn Tự, nhưng y làm việc có mục tiêu rõ ràng, dù có xảy ra chuyện gì cũng không thay đổi mục tiêu ban đầu. Nếu ban đầu họ phải giết Lão tổ Huyễn Sinh để tra hỏi nơi của Mục Thiên Lý, thì dù Chân Ngôn Tự có bị diệt môn cũng không thay đổi kế hoạch của Lạc Nhàn Vân.

Lão tổ Huyễn Sinh căm ghét Đoan Mộc Vô Cầu, âm thầm lên kế hoạch nhiều chuyện, liên quan đến Mục Thiên Lý, Đào Nguyên Tông, Tứ Tượng Sơn Trang, Chân Ngôn Tự và cả Sương Hoa Cung, không thể để lão tồn tại trên đời nữa.

Nghĩ đến đây, khí chất của Lạc Nhàn Vân thay đổi, từ một người có vẻ ngoài nổi bật trở thành một người rất mờ nhạt, như làn gió nhẹ, khó mà chú ý đến.

Y nắm tay Đoan Mộc Vô Cầu, ngay cả người luôn mang khí chất mạnh mẽ như Đoan Mộc Vô Cầu cũng như biến thành một viên đá vô danh bên đường.

Đây là một thuật pháp độc quyền của Lạc Nhàn Vân, hòa mình vào thiên địa.

Với Thiên linh căn, y được trời yêu thương, cũng có thể hòa quyện với thiên địa, hòa vào giữa đất trời.

Chỉ cần Lạc Nhàn Vân thi triển chiêu này trước khi tấn công, không ai có thể phát hiện ra dấu vết của y.

Lạc Nhàn Vân biết Đoan Mộc Vô Cầu rất mạnh, hoàn toàn có thể đánh bại Lão tổ Huyễn Sinh chỉ với một chiêu.

Nhưng đối với Lạc Nhàn Vân, Lão tổ Huyễn Sinh nhất định phải chết, không thể để lão có bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát.

Lão tổ Huyễn Sinh đã biết sự tồn tại của Sơn Hà Lục, nhưng vẫn chọn phản bội Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân nghi ngờ lão có phương pháp bảo mạng.

Thuật pháp Ma đạo rất quái dị và phức tạp, nhiều thuật pháp ngay cả Lạc Nhàn Vân cũng không biết.

Nếu Đoan Mộc Vô Cầu xuất hiện một cách chính diện trước Lão tổ Huyễn Sinh, cho Lão tổ Huyễn Sinh có chuẩn bị, có thể hắn sẽ để lại cơ hội cho tên này trốn thoát.

Lạc Nhàn Vân cần sự đảm bảo chắc chắn.

Vì vậy y sử dụng thuật hòa mình vào thiên địa, đảm bảo Đoan Mộc Vô Cầu một chiêu là thành công, không để lại hậu quả.

Hai người theo chỉ dẫn của Sơn Hà Lục, tìm thấy một người trẻ tuổi với khuôn mặt trắng, râu lún phún, vẻ ngoài đẹp trai nhưng đầy tà khí, ăn mặc như một thư sinh trong bộ đồ xanh.

Người này cầm một chiếc quạt lông, nhẹ nhàng phe phẩy hai cái rồi bấm tay tính toán: "Chân Ngôn Tự đã xảy ra chuyện, đây là lúc ta hành động rồi."

Lão đi nhanh như gió, tiến về phía Chân Ngôn Tự.

Đoan Mộc Vô Cầu và Lạc Nhàn Vân nhìn nhau một cái, Lạc Nhàn Vân quyết định hoãn hành động, hai người lặng lẽ theo sau Lão tổ Huyễn Sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK