• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi hoàn toàn tiêu hóa ký ức về tiền kiếp từ Hệ Thống Cứu Thế và Hệ Thống Diệt Thế, Lạc Nhàn Vân từ từ mở mắt. Nhìn lại thế giới trước mắt, mọi thứ dường như đã là chuyện của mấy kiếp trước. Y tiếp nhận quá nhiều ký ức cùng một lúc, chúng khiến y có đôi phần bàng hoàng.

May thay Đoan Mộc Vô Cầu vẫn ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn chằm chằm vào y. Vừa mở mắt đã thấy Đoan Mộc Vô Cầu sống sờ sờ trước mặt, cảm xúc gần như tan vỡ của Lạc Nhàn Vân cũng dịu xuống. Y từ từ thoát ra khỏi ký ức của vòng luân hồi trước, những khoảnh khắc của vòng luân hồi này ùa về, giúp y ổn định lại tâm trạng.

Lạc Nhàn Vân điều chỉnh cảm xúc một hồi lâu, nhưng Đoan Mộc Vô Cầu vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn y, không đòi hôn, cũng không đòi ôm hay nắm tay, im lặng một cách hiếm thấy. Điều này làm Lạc Nhàn Vân có chút bất ngờ.

Y đưa tay ra về phía Đoan Mộc Vô Cầu.

Đoan Mộc Vô Cầu lập tức nắm lấy tay Lạc Nhàn Vân, giữ chặt trong lòng bàn tay rồi còn nhấc lên hôn một cái, khiến Lạc Nhàn Vân cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Đây vẫn là Đoan Mộc Vô Cầu của y.

Bỗng Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Lạc Nhàn Vân, hay là chúng ta đừng cứu thế giới nữa."

"Đệ cũng đâu có định cứu thế giới, sao lại nói là "chúng ta" được?" Lạc Nhàn Vân nhắc nhở.

Xưa nay người lo lắng về việc cứu thế chỉ có Lạc Nhàn Vân, còn Đoan Mộc Vô Cầu chỉ muốn sống những ngày bình yên, không bị ai quấy rầy. Việc diệt thế hay cứu thế đối với hắn đều không quan trọng.

Đoan Mộc Vô Cầu ho khan một tiếng rồi sửa lời: "Huynh cũng đừng cứu thế nữa. Chúng ta về lại Tiêu Dao cốc, mặc kệ ngoài kia nước lũ dâng tận trời hay tận thế, chỉ cần cả nhà chúng ta an lành trải qua phần đời còn lại thôi, huynh thấy sao?"

"Dù chúng ta không có tuổi thọ dài, dù chỉ sống thêm vài chục năm, đệ cũng không muốn cứu thế à?" Lạc Nhàn Vân hỏi.

Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Vượng Tài không tu luyện, nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm hơn hai mươi năm nữa. Còn Hạ Kinh Luân cũng sống thêm được sáu bảy chục năm. Chúng ta đưa tiễn hai đứa nhỏ đi rồi, không còn gì phải vướng bận nữa, cũng chẳng có gì đáng lo."

"Còn về việc sống mấy chục năm hay mấy trăm năm, ta nghĩ nếu phải sống vất vả như trước đây, sống thêm mấy trăm năm cũng chẳng ý nghĩa gì. Nhưng nếu sống như những ngày gần đây với huynh, vài chục năm là đủ rồi."

Nói đến "những ngày gần đây", mặt Đoan Mộc Vô Cầu bỗng ửng đỏ. Rõ ràng Đoan Mộc Vô Cầu mới là người từng trải, đã chứng kiến không ít cảnh "đao thật kiếm thật" trong Ma Đạo. Còn Lạc Nhàn Vân mới là người chỉ có kiến thức từ sách vở, chưa từng thấy thực tế.

Thế nhưng trong chuyện này Lạc Nhàn Vân lại vô cùng thẳng thắn, còn Đoan Mộc Vô Cầu thì đỏ mặt, xấu hổ, thường phải nhờ Lạc Nhàn Vân dẫn dắt.

Chẳng giống với những gì Đoan Mộc Vô Cầu tưởng tượng gì cả!

Lạc Nhàn Vân không hề biết Đoan Mộc Vô Cầu đang nghĩ về những "chuyện quan trọng" như thế, y vẫn đang nghiêm túc cân nhắc đề nghị của hắn.

Bỏ qua tất cả, không lo lắng gì nữa, chỉ cùng Đoan Mộc Vô Cầu sống an nhiên trong Tiêu Dao cốc, thỉnh thoảng đùa giỡn với Vượng Tài, trêu chọc Đoan Mộc Vô Cầu với lớp da mặt mỏng manh mà lúc nào cũng cố tỏ ra mạnh mẽ. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy hân hoan trong lòng.

Cuộc sống như vậy cũng không tệ.

Nhưng...

"Không được." Lạc Nhàn Vân kiên quyết lắc đầu.

Đoan Mộc Vô Cầu cũng không thất vọng, chỉ gật đầu nói: "Bản tôn biết huynh sẽ không đồng ý, bản tôn chỉ đưa ra một khả năng khác thôi. Huynh không đồng ý thì bản tôn cũng đành theo huynh."

Hắn ra vẻ như đang nói: "Ai bảo bản tôn chiều huynh quá làm chi."

Lạc Nhàn Vân không kìm được bật cười.

Dù ở kiếp nào, Đoan Mộc Vô Cầu cũng không thay đổi.

Dù biết về những gì đã xảy ra ở vòng luân hồi trước, hắn vẫn không hề lay chuyển.

Đúng vậy, Lạc Nhàn Vân nghĩ Đoan Mộc Vô Cầu bỗng đưa ra đề nghị này chắc chắn là vì hắn đã nhìn thấy ký ức của vòng luân hồi trước trong đáy Lạc Tiêu cốc.

Khi Đoan Mộc Vô Cầu bước vào Lạc Tiêu Cốc, Lạc Nhàn Vân chỉ nghĩ hắn muốn rèn luyện thân thể bất khả xâm phạm, tránh việc bị yếu đi trong quá trình "hút chân nguyên". Nhưng khi ký ức của vòng luân hồi trước được mở ra, Lạc Nhàn Vân cũng nhớ ra Di Vận Kính trong vòng luân hồi trước đã bị y ném vào đáy Lạc Tiêu cốc.

Lạc Nhàn Vân hiểu sức mạnh của Phật châu Luân Hồi, nó là một vòng tròn xoắn ốc chứ không phải vòng tròn hoàn chỉnh, điều đó có nghĩa là sau khi khởi động lại thế giới, một số thứ không bị ảnh hưởng bởi việc khởi động lại.

Hệ Thống Diệt Thế và Hệ Thống Cứu Thế không bị khởi động lại, chúng mang theo ký ức của thế giới trước và ảnh hưởng đến sự phát triển của vòng luân hồi tiếp theo.

Tiên giới cũng không bị khởi động lại, nó nằm ngoài giới tu chân, nên không bị ảnh hưởng.

Còn có một nơi khác tương tự với Tiên giới, là Lạc Tiêu cốc, nơi tràn đầy gió cương khắc nghiệt.

Nó từng nằm trên cột trụ trời, là một trong những ranh giới giữa Tiên giới và giới tu chân, ngăn không cho linh khí từ Tiên giới tràn ra ngoài, đảm bảo chân nguyên của các tu sĩ Tiên giới đã tử trận không trở lại giới tu chân.

Vì vậy Lạc Tiêu cốc cũng không bị ảnh hưởng bởi việc khởi động lại.

Trong vòng luân hồi trước, Lạc Nhàn Vân không muốn Tứ Tượng Sơn Trang lấy lại Di Vận Kính, không muốn Tiêu tuân tiếp tục dùng thần khí để làm điều ác. Vì thế trước khi khởi động lại thế giới, y đã ném Di Vận Kính vào đáy Lạc Tiêu Cốc, để nó mãi mãi bị phong ấn bởi gió cương nơi đây.

Các thần khí như chuông tỉnh thế, kiếm Xích Huyết và Di Vận Kính, hoặc là phải có tâm pháp đặc biệt mới có thể sử dụng, hoặc được bảo vệ chặt chẽ bởi các môn phái.

Chuông tỉnh thế và Kiếm Xích Huyết thuộc loại đầu tiên, nếu không có tâm pháp đặc biệt, người bình thường chạm vào Chuông tỉnh thế sẽ kích hoạt tiếng chuông vang vọng khắp Bắc Thần Phái, không thể nào trộm được. Còn Kiếm Xích Huyết lại càng khó lấy trộm hơn, vì nó là một ngọn núi, trên đó là cả Kiếm Phái Kình Thiên. Ai có thể lấy trộm cả một ngọn núi mà không bị phát hiện chứ?

Di Vận Kính thì được Tứ Tượng Sơn Trang cất giữ sâu trong môn phái, bên ngoài có hàng chục lớp cấm chế bảo vệ, không thể nào không làm kinh động đến cấm chế mà lấy đi Di Vận Kính.

Nhưng Lạc Nhàn Vân đã vượt qua thời gian và không gian để lấy đi Di Vận Kính, đến giờ có lẽ Tứ Tượng Sơn Trang vẫn chưa phát hiện ra Di Vận Kính đã biến mất.

Di Vận Kính hiện đang nằm dưới đáy Lạc Tiêu Cốc, và khi Đoan Mộc Vô Cầu rèn luyện thân thể chắc chắn đã đi ngược gió cương vào đáy cốc, có thể hắn đã lấy được Di Vận Kính.

Di Vận Kính chứa ký ức về vòng luân hồi trước, có lẽ Đoan Mộc Vô Cầu đã thấy những gì đã xảy ra, nên mới hiếm khi có vẻ mặt nghiêm túc như vậy và đưa ra đề nghị bỏ qua việc cứu thế.

Dù Đoan Mộc Vô Cầu biết những gì đã xảy ra trong vòng luân hồi trước, nhưng khi Lạc Nhàn Vân kiên quyết muốn cứu thế mà hắn vẫn đồng ý.

Lạc Nhàn Vân tiến lại gần Đoan Mộc Vô Cầu, khẽ hỏi: "Đệ đã luyện xong thân thể bất khả xâm phạm chưa?"

Đoan Mộc Vô Cầu tự hào đáp: "Bản tôn chỉ mất mười lăm ngày để luyện thành. Kể từ nay dù chân nguyên trong cơ thể có cạn kiệt thì thân thể ta cũng như mình đồng da sắt, chỉ bằng sức mạnh cơ thể cũng có thể chịu được ba đợt thiên lôi!"

"Giỏi quá." Lạc Nhàn Vân khen ngợi.

Đoan Mộc Vô Cầu sờ sờ đan điền, nói với Lạc Nhàn Vân: "Hình như trong cơ thể ta vẫn còn một tia tâm ma."

Đây là ám chỉ Lạc Nhàn Vân nên "hút" tâm ma ra cho hắn.

Lạc Nhàn Vân đáp: "Ta cũng chỉ còn một bước nữa là đạt tới Đại Thừa kỳ, nếu hấp thu nốt tia sức mạnh cuối cùng của Hệ Thống Diệt Thế, có lẽ ta sẽ khôi phục toàn bộ sức mạnh."

Y đưa tay đặt lên cổ áo của Đoan Mộc Vô Cầu, ngón tay khẽ đẩy áo ra, bàn tay lướt vào ngực.

Tai Đoan Mộc Vô Cầu đỏ bừng, nắm lấy tay Lạc Nhàn Vân, vừa mong đợi lại vừa ngại ngùng và lưỡng lự.

"Sao vậy?" Lạc Nhàn Vân hỏi.

Đoan Mộc Vô Cầu do dự một lát, rồi thành thật nói: "Tâm ma... Hệ Thống Diệt Thế ấy, huynh có thể đối xử với nó tốt một chút không?"

Lạc Nhàn Vân không rõ Đoan Mộc Vô Cầu đã biết bao nhiêu về vòng luân hồi trước qua Di Vận Kính, nên thử hỏi: "Tại sao? Không phải đệ luôn ghét nó và muốn tiêu diệt nó à?"

Đoan Mộc Vô Cầu vội giải thích: "Bản tôn đã hiểu lầm nó. Nó luôn muốn bảo vệ bản tôn, nhưng bản tôn không biết điều đó, còn giận nó suốt. Bản tôn... hình như lúc nào cũng chọc nó giận."

Trong vòng luân hồi trước, Đoan Mộc Vô Cầu chưa bao giờ được chiêm ngưỡng nụ cười của Lạc Nhàn Vân.

Trong vòng luân hồi này, Đoan Mộc Vô Cầu khiến Hệ Thống Diệt Thế tức đến mức không nói được lời nào, thậm chí còn ép nó phải sử dụng "Thiên Tâm Thông" hai lần.

Hệ Thống Diệt Thế vốn dĩ đã không hoàn chỉnh, qua hai lần "Thiên Tâm Thông" đã khiến hồn phách của Hệ Thống Diệt Thế bị phân tán thêm, giờ càng không biết còn lại bao nhiêu phần hồn.

Thậm chí Đoan Mộc Vô Cầu còn không muốn Lạc Nhàn Vân hấp thụ Hệ Thống Diệt Thế nữa. Hắn muốn để Hệ Thống Diệt Thế mãi ẩn nấp trong cơ thể mình, dùng thân thể bất diệt để bảo vệ hồn phách tàn tạ của nó, không để nó chịu thêm bất kỳ tổn thương nào.

Nhưng Hệ Thống Diệt Thế vốn là một phần linh hồn của Lạc Nhàn Vân, nên việc y thu hồi lại linh hồn của mình là điều hiển nhiên.

Dù tính toán kiểu gì, Đoan Mộc Vô Cầu vẫn không thể thỏa mãn. Hắn không thể từ chối việc Lạc Nhàn Vân thu hồi Hệ Thống Diệt Thế, cũng không thể ngăn việc y lấy lại phần linh hồn đó, nhưng vẫn muốn đối xử tốt hơn với nó, tốt thêm chút nữa.

"Nó chưa bao giờ giận đệ cả." Lạc Nhàn Vân thay Hệ Thống Diệt Thế lên tiếng.

Đoan Mộc Vô Cầu nhìn Lạc Nhàn Vân với ánh mắt đầy hy vọng.

"Nó giận chính mình vì đã không phát hiện ra âm mưu, không ngăn chặn được việc bị lợi dụng." Lạc Nhàn Vân thở dài.

Hệ Thống Cứu Thế xin lỗi y, Lạc Nhàn Vân lại thay Hệ Thống Diệt Thế đáp lại Đoan Mộc Vô Cầu.

Mọi thứ sai lệch.

Thật ra từ đầu đến cuối, giữa y và Đoan Mộc Vô Cầu chưa từng có bất kỳ hiểu lầm nào. Người thật sự cần giải quyết mọi hiểu lầm là Hệ Thống Diệt Thế và Hệ Thống Cứu Thế.

Lạc Nhàn Vân quyết định để hai hệ thống đó tự xin lỗi nhau, còn y và Đoan Mộc Vô Cầu sẽ không can thiệp vào chuyện này nữa.

Lạc Nhàn Vân nói với Đoan Mộc Vô Cầu: "Thế ta không "hút" đệ nữa đâu."

Đoan Mộc Vô Cầu rõ ràng có chút thất vọng, tưởng là sự do dự của mình đã khiến Lạc Nhàn Vân không vui, nên vội vàng giải thích: "Không phải ta..."

"Ta biết đệ định nói gì, không cần giải thích. Cứ xưng "bản tôn" đi, không cần đổi đâu." Lạc Nhàn Vân đáp.

Y không muốn nghe Đoan Mộc Vô Cầu xin lỗi nữa, cũng không muốn thấy biểu cảm hối lỗi hay đau buồn của hắn. Đoan Mộc Vô Cầu nên luôn mạnh mẽ, kiêu hãnh.

Lạc Nhàn Vân nói: "Ta không định hút chân nguyên của đệ nữa, mà muốn song tu với đệ. Kết hợp sức mạnh của chúng ta, tách Hệ Thống Diệt Thế và Hệ Thống Cứu Thế ra, để chúng tự xin lỗi nhau."

Đoan Mộc Vô Cầu đã biết thân phận của Hệ Thống Diệt Thế và Hệ Thống Cứu Thế qua Di Vận Kính, nghe tin hai hệ thống có thể gặp lại nhau khiến hắn vui mừng. Nhưng hắn vẫn lo lắng cho sức khỏe của Lạc Nhàn Vân.

"Công lực của huynh đã được khôi phục nhờ Hệ Thống Diệt Thế. Nếu mất đi sức mạnh của nó, huynh sẽ mất đi một nửa linh căn, thương tích sẽ tái phát." Đoan Mộc Vô Cầu lo lắng nói.

"Không sao đâu." Lạc Nhàn Vân khẳng định, "Ngay từ đầu ta không nên dùng Hệ Thống Diệt Thế để hồi phục. Nếu muốn khỏi hẳn thì có cách đơn giản hơn, "thuốc" luôn ở đó, ta chỉ cần giơ tay ra là lấy được."

Tầm mắt của Lạc Nhàn Vân hướng về phía cột trụ trời sừng sững không xa, nơi có một vết rách giống vết kiếm khắc trên bề mặt.

Đoan Mộc Vô Cầu nhớ lại lời Hệ Thống Diệt Thế từng nói: chỉ cần giải phong ấn mà Lạc Nhàn Vân đã để lại trên cột trụ trời suốt hai trăm năm qua, linh căn của tất cả các thành viên của bảy ngôi sao cứu thế sẽ trở về cơ thể của họ.

Nhưng làm như vậy sẽ khiến bầu trời sụp đổ.

Tiên giới sẽ va chạm với giới tu chân vốn chỉ còn sót lại chút sức mạnh, hai giới sẽ bị phá hủy bởi sức mạnh khổng lồ. Nhưng linh khí sẽ được bảo tồn.

Thời gian sẽ trôi qua, hàng triệu năm sau thế giới sẽ được tái sinh.

Đề nghị của Lạc Nhàn Vân hoàn toàn khớp với mục đích của Hệ Thống Diệt Thế.

Trong đầu Đoan Mộc Vô Cầu chợt hiện lên hình ảnh của Vượng Tài, Tiêu Dao cốc, Hạ Kinh Luân, đứa em gái mà hắn nhận qua Di Vận Kính và miễn cưỡng thêm một nửa Tống Quy vào. Trong phút chốc, hắn không thể gật đầu ngay được.

Kể từ khi gặp và gắn bó với Lạc Nhàn Vân, Đoan Mộc Vô Cầu không còn là một Ma Tôn cô độc và tàn nhẫn như trước.

Hắn đã tự nhận về nhiều người thân, hắn không muốn mất đi họ một lần nữa.

Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu tin tưởng Lạc Nhàn Vân.

Hắn biết Lạc Nhàn Vân là người thiện lương nhất trên thế gian, người không bao giờ làm hại kẻ vô tội. Nếu Lạc Nhàn Vân đã quyết định làm vậy, nhất định y đã có cách để bảo toàn sinh mệnh của mọi sinh linh vô tội trên thế gian.

Đoan Mộc Vô Cầu gật đầu, ngạo nghễ nói: "Có thể song tu ngay trên cột trụ, chắc chắn bản tôn là người đầu tiên trong lịch sử!"

Lạc Nhàn Vân bật cười, đưa tay ra nói: "Đừng giấu nữa, giao Di Vận Kính cho ta đi."

Mặt Đoan Mộc Vô Cầu cứng đờ. Hắn vốn định chờ lúc Lạc Nhàn Vân chuẩn bị hy sinh để dùng Di Vận Kính đổi lấy số mệnh của hai người, không ngờ Lạc Nhàn Vân đã biết rõ tung tích của nó.

Hắn chợt nhận ra rằng Di Vận Kính là do Hệ Thống Diệt Thế nói cho mình biết. Bây giờ Lạc Nhàn Vân đã hấp thụ Hệ Thống Diệt Thế, đương nhiên y sẽ biết về sự tồn tại của Di Vận Kính.

Đoan Mộc Vô Cầu lấy Di Vận Kính ra: "Huynh phải hứa với bản tôn là không được dễ dàng đi tìm cái chết, bản tôn mới đưa cho huynh."

Lạc Nhàn Vân nghiêm túc nói: "Ta không thể hứa điều đó. Theo kế hoạch của ta, chúng ta đều có nguy cơ chết, nhưng cũng có hy vọng sống. Dù là sống hay chết, ta sẽ không để đệ lại một mình."

Nghe vậy Đoan Mộc Vô Cầu mới yên tâm giao Di Vận Kính cho Lạc Nhàn Vân.

Trong vòng luân hồi trước, Lạc Nhàn Vân đã dùng chiếc gương này để kết nối vận khí của Đoan Mộc Vô Cầu với vận khí xấu của thế giới. Trong vòng luân hồi này, Hệ Thống Diệt Thế hy vọng Đoan Mộc Vô Cầu có thể chuyển số mệnh tử vong của mình sang cho người khác khi nguy cấp, và người đó chính là Lạc Nhàn Vân.

Nhưng khi Đoan Mộc Vô Cầu cầm Di Vận Kính trong tay, thứ mà hắn nghĩ đến là nếu Lạc Nhàn Vân định hy sinh để cứu thế giới, hắn sẽ dùng Di Vận Kính để chuyển số mệnh tử vong của Lạc Nhàn Vân sang cho mình, dùng mạng mình để bảo vệ y.

Riêng Lạc Nhàn Vân, người nắm rõ sự thật của cả hai vòng luân hồi, không muốn hy sinh chính mình, cũng không muốn hy sinh Đoan Mộc Vô Cầu.

Thế giới này không phải của chỉ một hai người, không nên hy sinh một hai người để cứu cả thế giới, và càng không nên từ bỏ cả thế giới chỉ để thực hiện tham vọng của một kẻ nào đó.

Người cần đứng ra để chống đỡ bầu trời này là toàn bộ tu sĩ, cũng như các thần tiên ở Tiên giới – những kẻ đã không ngừng hút cạn linh khí của thế gian.

"Ta có một kế hoạch táo bạo. Nếu thành công, chúng ta sẽ trở thành những người bình thường, có vài chục năm tuổi thọ, rồi dần già yếu và qua đời. Nếu thất bại, tất cả mọi người sẽ chết, nhưng thiên địa sẽ được tái sinh. Đệ có nguyện ý cùng ta phản bội cả giới tu chân không?" Lạc Nhàn Vân hỏi.

"Bản tôn nguyện ý." Đoan Mộc Vô Cầu đáp chắc nịch.

- -------------

có sốp nào thấy kiếp trước tình tiết ngon zl khum =))))) kiểu tương ái tương sát á cũm kích thích đồ đó 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK