• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Nhàn Vân chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra cách đây hai trăm năm.

Kế hoạch vá trời của y đã thất bại.

Khí hỗn độn được chia thành thanh khí và trọc khí. Năm đó, bảy ngôi sao cứu thế chỉ phong ấn được thanh khí, còn trọc khí trốn thoát, khiến trụ trời không được khôi phục hoàn toàn.

Trong lúc bày trận, Hạ Kinh Luân đã bị ý nghĩ sợ chết chi phối, còn Lạc Nhàn Vân lại sinh lòng thương cảm đúng thời khắc quan trọng, tất cả đều do trọc khí gây ra.

Hôm đó Lạc Nhàn Vân đã gồng mình phong ấn thanh khí, cố gắng nén một hơi cuối cùng để dẫn trọc khí vào Lạc Tiêu Cốc, mong rằng có thể dùng cơn gió cương từ chín tầng trời khi trời sụp để phong ấn nó.

Chỉ tiếc rằng lúc đó Lạc Nhàn Vân đã mất một nửa linh căn, cơ thể không còn đủ sức tụ chân nguyên, lại bị trọc khí ảnh hưởng, sinh ra nỗi sợ chết.

Chỉ trong một khoảnh khắc lơ đãng, trọc khí đã trốn thoát.

Lạc Nhàn Vân kiệt sức ngất xỉu bên Lạc Tiêu Cốc, sau khi tỉnh dậy thì đã quên mất đoạn ký ức đó.

Chính y đã tự phong ấn ký ức này.

Lạc Nhàn Vân không thể tha thứ cho sự yếu đuối của bản thân. Y không thể chấp nhận việc bảy ngôi sao cứu thế và cả giới tu chân đã hy sinh nhiều như vậy, thế mà vẫn không thể vá được trụ trời. Y gom hết mọi tội lỗi lên chính mình.

Cảm giác tự trách này khiến y sinh ra tâm ma. Khi đang trọng thương, Lạc Nhàn Vân đã cố gắng chống lại tâm ma, vô thức phong ấn ký ức.

Tất cả những điều này đều do bản năng sinh tồn thúc đẩy, nhưng Lạc Nhàn Vân không thể tha thứ cho bản thân vì đã hành động như một kẻ tham sống sợ chết.

Tâm ma khiến y nảy ra ý định lấy cái chết để chuộc tội.

Nhưng đồng thời, tâm ma từ Hạ Kinh Luân truyền lại cho y một suy nghĩ khác.

"Ta đã cứu cả thế giới này, ta là người vĩ đại nhất trong lịch sử giới tu chân, tại sao ta phải lấy cái chết để chuộc tội?"

"Chỉ là còn thiếu một mảnh chưa vá, vá nốt là xong thôi mà."

"Chẳng lẽ lại dùng mạng của ta để lấp vào cái chỗ trống đó? Kế của Tiêu Tuân hay đấy chứ, Đoan Mộc Vô Cầu tội lỗi chồng chất, để hắn đi lấp trụ trời là đúng."

"Nếu mạng của Đoan Mộc Vô Cầu chưa đủ, thì dùng thêm mấy tên tu sĩ này mà lấp. Bọn chúng chỉ biết chạy đến tìm ta giải quyết vấn đề, hễ có chuyện là đẩy hết trách nhiệm lên đầu ta, chi bằng cho chúng chết hết đi."

"Tốt nhất là nhân cơ hội này, tống hết mấy kẻ từng phản đối ta đi vá trời luôn."

Trong đầu Lạc Nhàn Vân như xuất hiện một con người khác, không ngừng xúi giục y làm điều ác.

May thay tâm ma của y bắt nguồn từ sự tự trách, và sự tự trách này đã chống lại cái tâm ma kiểu "cả thiên hạ nợ ta", tạo ra thế cân bằng, giúp Lạc Nhàn Vân tạm thời khống chế được tâm ma.

Lúc này nếu sự tự trách biến thành trách móc người khác, Lạc Nhàn Vân sẽ hoàn toàn mất kiểm soát và trở thành con rối của tâm ma, đưa toàn bộ giới tu chân vào chỗ chết.

May mà y vẫn có thể kiềm chế được, lý trí vẫn chiếm ưu thế. Lạc Nhàn Vân tỉnh táo hỏi: "Tiêu trang chủ, chuyện về trọc khí chỉ mình ta biết, sao ngươi biết được?"

Tiêu Tuân đáp: "Là Trưởng lão Mục Thiên Lý nói cho ta biết. Lạc Trưởng lão chắc không biết, năm đó Mục Trưởng lão không hoàn toàn hôn mê, vẫn còn chút ý thức nên đã nhận ra sự tồn tại của trọc khí."

"Ông ấy biết ngươi đã cố hết sức phong ấn trọc khí, thất bại không phải lỗi của ngươi nên ông ấy đã không công khai chuyện này, mà chỉ nói với ta."

Chuyện Mục Thiên Lý báo cho Tứ Tượng Sơn Trang là hợp lý.

Tứ Tượng Sơn Trang lấy tên từ "Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái". Tứ Tượng tượng trưng cho Thái Dương, Thái Âm, Thiếu Dương và Thiếu Âm, cũng đại diện cho xuân, hạ, thu, đông, mang ý nghĩa không ngừng sinh sôi.

Tứ Tượng Sơn Trang giỏi nhất là đổi vận, có thể khiến vận số của một người từ hưng thịnh chuyển thành suy tàn, và ngược lại.

Trọc khí trốn thoát, nếu thế gian này còn một môn phái có thể tìm ra trọc khí, thì chắc chắn đó là Tứ Tượng Sơn Trang.

Di Vận Kính cũng giống như Chuông Tỉnh Thế, là bảo vật truyền lại từ thời thượng cổ, nghe nói có vô số tác dụng kỳ diệu, nhưng ngay cả Tứ Tượng Sơn Trang cũng chưa hoàn toàn làm chủ được.

Dù có tiêu hao toàn bộ sức lực của một tu sĩ Đại Thừa Kỳ, thì cũng chỉ có thể sử dụng Di Vận Kính một lần, điều kiện sử dụng còn khắc nghiệt hơn cả Chuông Tỉnh Thế.

Tiêu Tuân nói: "Hai trăm năm trước, bản tọa đã muốn lập đàn làm phép, sử dụng Di Vận Kính để tìm ra tung tích của trọc khí, không thể để sự hy sinh của bảy người các ngươi uổng phí. Chỉ tiếc rằng khi đó thời cơ chưa chín muồi, dù có kích hoạt Di Vận Kính cũng không thể dẫn dụ được trọc khí. Nay Đoan Mộc Vô Cầu hiện thế, hắn là đối tượng thích hợp nhất để hấp dẫn trọc khí."

"Nếu kế này thành công, không chỉ diệt trừ được ngôi sao ma hủy diệt thế giới, mà còn có thể hoàn thành chuyện chưa dứt hai trăm năm trước, vá trụ trời, hóa giải tai họa."

"Lạc Trưởng lão, ngươi là người mạnh nhất trong giới tu chân hiện nay, là người duy nhất có thể kiềm chế Đoan Mộc Vô Cầu. Bản tọa tạm thời giao Di Vận Kính cho ngươi, để ngươi hoàn thành kế hoạch này."

Mọi người liên tục tán dương lòng cao cả của Tiêu Tuân, có thể cho mượn bảo vật như vậy quả là hiếm có. Đây giống như việc Bắc Thần phái cho mượn Chuông Tỉnh Thế hay Kiếm phái Kình Thiên cho mượn kiếm Xích Huyết, đúng là hành động hào phóng.

Tiêu Tuân còn tiếc nuối nói: "Nếu không phải công lực của ta không bằng Lạc Trưởng lão, ta cũng chẳng nỡ tạm giao bảo vật của phái ta cho ngươi. Lẽ ra ta phải là người hy sinh mới đúng."

Mọi người tiếp tục tôn vinh Tứ Tượng Sơn Trang.

Chỉ có Dung Lạc Sương vì Tiêu Tuân không chịu xử lý hai đệ tử kia mà có lời phàn nàn về Tứ Tượng Sơn Trang, nàng âm thầm truyền âm cho Lạc Nhàn Vân: "Chỉ giỏi làm người tốt, danh tiếng thì lão hưởng, còn ngươi thì phải đi chết. Đúng là Tứ Tượng Sơn Trang, đổi vận giỏi thật, lão khéo léo đổi luôn cái danh cứu thế về cho mình rồi!"

"Nói cứ như lão hy sinh ghê gớm lắm, nhưng nếu không phải Đoan Mộc Vô Cầu giết con trai lão, đời nào lão chịu đưa Di Vận Kính ra!"

Chuyện này Dung Lạc Sương nhìn ra được, đương nhiên Lạc Nhàn Vân cũng không khó nhận thấy.

Y không đồng tình với ý kiến của Tiêu Tuân.

Lạc Nhàn Vân nói: "Ta sẽ mượn kiếm Xích Huyết để chém chết Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng không phải vì thiên hạ, mà vì những đệ tử vô tội của Bắc Thần phái. Ta sẽ không sử dụng Di Vận Kính để đối phó Đoan Mộc Vô Cầu. Hắn đáng chết ngàn lần, nhưng nếu hắn không tự nguyện, thì không nên dùng thần hồn của hắn để cứu thế."

Với Lạc Nhàn Vân, đây là hai chuyện khác nhau.

Nếu Đoan Mộc Vô Cầu đến trước mặt y nói "Ta sẵn lòng hy sinh để cứu thế, lấy công chuộc tội", thì Lạc Nhàn Vân sẽ thành toàn cho hắn.

Nhưng nếu Đoan Mộc Vô Cầu không muốn, Lạc Nhàn Vân sẽ không thay người khác quyết định số phận của hắn.

Đây là nguyên tắc của y.

"Bảo thủ!" Tiêu Tuân tức giận quát.

Và một đám tu sĩ ngu ngốc cũng hùa theo Tiêu Tuân mà chỉ trích Lạc Nhàn Vân.

Dung Lạc Sương có ý giúp đỡ, nhưng trước áp lực của mọi người, nàng không dám nói ra, chỉ có thể truyền âm an ủi Lạc Nhàn Vân.

"Ta nhát gan quá, không dám đắc tội cả giới tu chân, xin lỗi." Dung Lạc Sương truyền âm.

Lạc Nhàn Vân cũng truyền âm an ủi: "Có thể giữ vững lý trí trong lúc này, có chính kiến riêng, không hùa theo kẻ khác đã là không dễ rồi, Dung Cung Chủ đừng tự trách mình."

Lạc Nhàn Vân thấu hiểu mọi người, chấp nhận khuyết điểm của họ, nhưng lại không thể tha thứ cho sự yếu đuối của chính mình.

Trước sức ép của đám đông, Lạc Nhàn Vân nói: "Cho ta thời gian về suy nghĩ thêm."

Tiêu Tuân nói: "Lạc Trưởng lão mau chóng quyết định đi, ma đầu đó không biết sẽ lại gây ra chuyện ác gì tiếp theo."

Trong lời nói đầy ý thúc giục.

Lạc Nhàn Vân bỗng dâng lên một cảm giác mệt mỏi từ tận đáy lòng, mà y cũng không biết mệt mỏi từ đâu đến, chỉ nghĩ rằng có lẽ do tâm ma của cả hai người đang ảnh hưởng đến lý trí của mình.

Trước khi rời đi, Lạc Nhàn Vân đột ngột quay đầu hỏi: "Tiêu trang chủ và Mục Trưởng lão quan hệ tốt như vậy, khi Kiếm phái Kình Thiên bị diệt, Mục Trưởng lão không truyền tin cầu cứu à?"

Tiêu Tuân thoáng ngạc nhiên, sau đó liền thể hiện vẻ đau buồn đúng mực: "Lạc Trưởng lão chắc biết, Đoan Mộc Vô Cầu có một tà binh có thể phong tỏa không gian. Một khi không gian bị phong tỏa, tin tức không thể truyền ra ngoài. Người đầu tiên biết Kiếm phái Kình Thiên bị diệt môn chính là ngươi và Dung Cung Chủ, ta cũng biết chuyện này từ hai người."

"Bản tọa mà nhận được cầu cứu, nhất định sẽ liều mạng đến ứng cứu, chỉ tiếc rằng mọi chuyện đã quá muộn."

Lão lắc đầu, quay người về phía Kiếm phái Kình Thiên như đang thương tiếc cho các đệ tử nơi đó.

Lạc Nhàn Vân không nói gì, lập tức bay trở về Linh Đô Phong.

Những lời Tiêu Tuân nói đều hợp lý, nhưng lại có điểm không đúng.

Lạc Nhàn Vân cho rằng Đoan Mộc Vô Cầu không hề sử dụng Quan Tài Chôn Trời khi tấn công Kiếm phái Kình Thiên. Nếu Đoan Mộc Vô Cầu dùng nó, thì tất cả mọi người đã chết hết, không đời nào còn để sót lại Mục Qua.

Nếu Đoan Mộc Vô Cầu không phong tỏa không gian, Kiếm phái Kình Thiên chắc chắn đã cầu cứu khắp nơi, và nếu Bắc Thần phái đã bị diệt, người đầu tiên họ cầu cứu chắc chắn là Tứ Tượng Sơn Trang!

Lạc Nhàn Vân vốn không nghĩ tới điều này, nhưng chính những lời của Tiêu Tuân đã nhắc nhở y.

Tiêu Tuân tự nhận Mục Thiên Lý có quan hệ tốt với lão, vậy sao trong tình huống diệt môn nguy cấp, Kiếm phái Kình Thiên lại không cầu cứu?

Chẳng lẽ Kiếm phái Kình Thiên thực sự đã cầu cứu, nhưng Tứ Tượng Sơn Trang không những không giúp đỡ mà còn đâm sau lưng?

Đoan Mộc Vô Cầu từng nói hắn không nhớ rõ mình có giết sạch toàn bộ Kiếm phái Kình Thiên hay không, điều này cho thấy hắn đã không lục tung từng ngọn núi để tìm kiếm người sống sót. Hắn chỉ đại náo một hồi, giết hết những kẻ cản đường rồi bỏ đi.

Lạc Nhàn Vân nghĩ có lẽ vẫn còn nhiều người của Kiếm phái Kình Thiên may mắn sống sót.

Y biết mình không nên nghi ngờ đồng đạo, nhưng Tứ Tượng Sơn Trang thực sự đáng nghi.

Từ lâu họ đã buông lỏng quản lý, để đệ tử gây hại cho đồng môn không phải lần đầu. Tiêu Tuân thậm chí còn muốn bao che cho hai tên chủ mưu trong vụ án của Sương Hoa Cung.

Một Tứ Tượng Sơn Trang như vậy, rất có thể đã vì lợi ích mà ra tay với Kiếm phái Kình Thiên.

Kiếm phái Kình Thiên có bảo vật đáng giá nhất là kiếm Xích Huyết, nhưng nó vẫn còn, và những thứ khác không đủ để Tứ Tượng Sơn Trang làm chuyện động trời như vậy.

Bề ngoài, Tứ Tượng Sơn Trang có vẻ không có động cơ.

Nhưng liên kết với việc Bắc Thần phái có đồng minh thân thiết trong Kiếm phái Kình Thiên, khi Bắc Thần phái bị Đoan Mộc Vô Cầu diệt, Kiếm phái Kình Thiên không hề ra tay trợ giúp, và chuông Tỉnh Thế của Bắc Thần phái đã bị ai đó lén tráo đổi!

Khi xâu chuỗi tất cả các manh mối lại với nhau, Lạc Nhàn Vân bàng hoàng nhận ra một giả thuyết kinh hoàng: "Kiếm phái Kình Thiên mượn dao giết người, đánh cắp chuông Tỉnh Thế của Bắc Thần phái. Tứ Tượng Sơn Trang vì tham lam mà lợi dụng cơ hội, mặc kệ Kiếm phái Kình Thiên bị diệt để chiếm lấy chuông Tỉnh Thế."

Càng nghĩ càng thấy có lý.

Khi Lạc Nhàn Vân đang suy nghĩ, cửa sổ phòng y lại bị gõ.

Y mở cửa, không ngạc nhiên khi thấy Đoan Mộc Vô Cầu ngồi tựa lưng vào khung cửa sổ, tay cầm một hộp gỗ được buộc nơ hình con bướm.

"Lại đầu của ai nữa đây?" Lạc Nhàn Vân đã quá quen với chuyện này.

Đoan Mộc Vô Cầu đáp: "Mở ra sẽ biết."

Lạc Nhàn Vân mở hộp, bên trong không có đầu người mà chỉ có một chiếc túi càn khôn.

Y lật lật chiếc túi, thấy bên trong toàn linh đan diệu dược, thiên tài địa bảo, từ pháp bảo của người mới nhập môn cho đến Pháp Thân, đủ để trang bị cho cả Bắc Thần phái.

"Ngươi cho ta mấy thứ này để làm gì?" Lạc Nhàn Vân hỏi với vẻ đầy khó hiểu.

Đoan Mộc Vô Cầu nhún vai: "Đây là đồ bản tôn cướp được từ mấy môn phái ma tu, cũng có một ít do đệ tử Đào Nguyên Tông mang đến nịnh nọt. Pháp lực của bản tôn cao thâm, chẳng cần đến mấy thứ rác rưởi này. Ngươi thì hay đi ra mặt vì mấy kẻ vứt đi đó, chắc cũng cần dùng đến chúng."

Vẫn là cái kiểu nói chuyện mở miệng ra là muốn kết thù oán ngay.

May mà Lạc Nhàn Vân đã phần nào hiểu được Đoan Mộc Vô Cầu, y chỉ hỏi: "Ngươi giết sạch Bắc Thần phái nên áy náy, giờ muốn bù đắp đúng không?"

"Bản tôn giết người chưa bao giờ hối hận!" Giọng Đoan Mộc Vô Cầu to hơn bình thường.

"Biết hối hận là tốt." Lạc Nhàn Vân nói, "Nhưng tội lỗi đã phạm rồi, chỉ hối hận hay xin lỗi là vô ích, ngươi phải trả giá."

Đoan Mộc Vô Cầu không thấy Lạc Nhàn Vân cười, hắn hạ giọng xuống: "Nói chuyện với ngươi thật là nhạt nhẽo."

"Ta mà chưa ra tay với ngươi đó đã là nhẫn nhịn lắm rồi." Lạc Nhàn Vân đáp.

Đoan Mộc Vô Cầu không nói gì, nhưng cũng không muốn đi. Hắn ngồi yên trên khung cửa sổ, lặng lẽ nhìn trời.

Lạc Nhàn Vân nhớ lại giả thuyết lúc nãy, hỏi: "Ngươi có dùng Quan Tài Chôn Trời ở Kiếm phái Kình Thiên không?"

"Không." Đoan Mộc Vô Cầu đáp, "Quan Tài Chôn Trời lười lắm, ba tháng trước ta đã dùng nó hai lần liên tiếp, đến Kiếm phái Kình Thiên nó nhất quyết không chịu ra nữa."

Hai lần đó chính là vì Bắc Thần phái và Lạc Nhàn Vân.

Lạc Nhàn Vân tạm thời dằn cơn thù hận xuống, tiếp tục dùng lý trí hỏi: "Khi ngươi ở Bắc Thần phái, có ai đó từng cố gắng kích hoạt một cái chuông cổ để đối phó với ngươi không?"

"Bản tôn đâu nhớ nổi nhiều chuyện thế..." Đoan Mộc Vô Cầu thấy Lạc Nhàn Vân nghiêm túc, bèn cố gắng nhớ lại.

Một lát sau, hắn nói: "Có một lão già mặc áo bào, để râu dê dài đứng trước cái chuông, khóc sướt mướt, lải nhải mấy câu "hợp mưu với hổ, chuốc họa vào thân" gì đó, nói toàn câu bốn chữ, bản tôn không nhớ được mấy."

"Đó là Tam Tài Đạo trưởng, trưởng lão của Bắc Thần phái." Lạc Nhàn Vân nói, "Lão có nói là mưu với ai không?"

Đoan Mộc Vô Cầu đột nhiên quay lưng, định rời đi.

Lạc Nhàn Vân liền chộp lấy hắn.

Nếu Đoan Mộc Vô Cầu muốn đi, hắn dễ dàng hất Lạc Nhàn Vân ra, nhưng hắn không làm vậy, chỉ để yên cho Lạc Nhàn Vân kéo lại.

"Ngươi có chuyện giấu ta." Lạc Nhàn Vân nói.

"Bản tôn là ma tu, ngươi với bản tôn là thù diệt môn, lẽ nào bản tôn còn phải nói hết yếu điểm của mình cho ngươi? Giấu ngươi bao nhiêu chuyện đấy thì sao!" Đoan Mộc Vô Cầu mạnh miệng.

Lạc Nhàn Vân thở dài: "Chuyện ngươi giấu ta chính là chuyện ngươi muốn nói với ta nhất, nhưng vì vài lý do khó chịu trong lòng mà ngươi không chịu thổ lộ."

"Ta đoán, chuyện này liên quan đến việc ngươi diệt Kiếm phái Kình Thiên."

Đoan Mộc Vô Cầu bị nói trúng tim đen, lẩm bẩm: "Ngươi có học được Thiên Tâm Thông không thế? Sao ngươi biết hết bản tôn nghĩ gì."

"Ta có học, nhưng rất ít dùng. Mỗi lần sử dụng phải hy sinh một hồn phách, mà người chỉ có ba hồn bảy phách, dùng càng nhiều, càng gần cái chết." Lạc Nhàn Vân đáp, "Ta rất quý mạng, luyện xong rồi mà còn chưa dùng lần nào."

Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Thôi, bản tôn nói cho ngươi biết, khỏi để ngươi phải tự sát để biết sự thật."

"Lão đạo sĩ râu dê trước khi chết có hét lên "Mục Thiên Lý hại Bắc Thần phái". Lúc đó bản tôn chẳng để tâm, sau khi ngươi và em gái ngươi đến chất vấn bản ta, ta mới suy nghĩ kỹ lại. Thực ra Tống Quy đốt Tiêu Dao Cốc thì đáng chết; chưởng môn Bắc Thần phái kéo người vây đánh bản tôn, cũng đáng chết; nhưng ta diệt cả Bắc Thần phái, có lẽ là quá tay thật."

"Nhưng người chết thì không thể sống lại, bản tôn chỉ có thể giúp Bắc Thần phái hoàn thành tâm nguyện."

"Nếu lão đạo sĩ căm ghét Mục Thiên Lý, thì bản tôn giết lão ta thay Bắc Thần phái, coi như bù đắp."

"Ai ngờ đến Kiếm phái Kình Thiên thì một đám người cản đường bản tôn, không cho giết Mục Thiên Lý nên bản tôn giết hết những kẻ cản đường."

Lạc Nhàn Vân không biết phải nói gì.

Đoan Mộc Vô Cầu hối hận vì giết người vô tội ở Bắc Thần phái, nhưng để bù đắp lỗi lầm đó, hắn lại đi giết thêm nhiều người khác.

"Không ai dạy ngươi phân biệt phải trái, cũng chẳng ai chỉ cho ngươi cách đối mặt với lỗi lầm của mình." Lạc Nhàn Vân nói.

Đoan Mộc Vô Cầu hiếm khi cúi đầu kiêu hãnh của mình xuống, không nói một lời.

Lạc Nhàn Vân chưa bao giờ gặp chú chó nhỏ tên là Vượng Tài, nhưng lúc này, y thấy Đoan Mộc Vô Cầu giống hệt một chú chó hoang không ai dạy dỗ.

Hắn có sự ngây thơ nguyên thủy nhất, nhưng lại không có khả năng cảm nhận. Hắn coi tất cả những người khác ngoài bản thân là kẻ xấu, dùng bộ răng sắc nhọn của mình cắn chết tất cả những kẻ thù giả định, đẩy xa những người thực sự có thiện ý với hắn.

Câu trả lời của Đoan Mộc Vô Cầu đã khẳng định suy đoán của Lạc Nhàn Vân.

Chính Mục Thiên Lý đã lợi dụng Đoan Mộc Vô Cầu để hại Bắc Thần phái, trộm chuông Tỉnh Thế và Tiêu Tuân lại lợi dụng Đoan Mộc Vô Cầu để diệt Kiếm phái Kình Thiên, chiếm lấy chuông Tỉnh Thế.

Chuông Tỉnh Thế đã nằm trong tay Tiêu Tuân, đúng lúc đó Đoan Mộc Vô Cầu lại xông vào Tứ Tượng Sơn Trang giết chết hai đệ tử. Tiêu Tuân nhớ lại thảm kịch của Kiếm phái Kình Thiên, vừa thấy áy náy vừa lo sợ, nên mới chịu lấy Di Vận Kính để diệt ma.

Trong câu chuyện này, Đoan Mộc Vô Cầu chỉ là một con dao bị người khác lợi dụng.

Nhưng kẻ giết người vẫn là hắn, chẳng ai ép buộc hắn cả.

Tội nghiệt vẫn cứ đổ lên đầu hắn.

Đây là một tình thế không lối thoát, một tình thế mà Lạc Nhàn Vân sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho Đoan Mộc Vô Cầu.

Dù Lạc Nhàn Vân cảm nhận được tình cảm không rõ của Đoan Mộc Vô Cầu dành cho mình, dù y biết rằng nếu có thể dạy dỗ Đoan Mộc Vô Cầu tử tế, hắn sẽ trở thành một người tốt.

Nhưng nếu lấy ân báo oán, thì lấy gì báo ân?

Lạc Nhàn Vân không thể buông bỏ hận thù.

Y nói với Đoan Mộc Vô Cầu: "Ta cảm nhận được sự hối lỗi của ngươi, nhưng ta không thể tha thứ cho ngươi. Suy cho cùng, ta vẫn sẽ giết ngươi."

"Bản tôn biết, bản tôn đợi ngươi." Đoan Mộc Vô Cầu đáp.

Lạc Nhàn Vân nói tiếp: "Có thể ta sẽ lợi dụng sinh mạng của ngươi để vá trời, phong ấn hồn phách của ngươi mãi mãi trên trụ trời, dùng cái chết của ngươi để đổi lấy Thiên kiếp, cứu lấy ngàn vạn sinh mạng trên thế gian này."

Đoan Mộc Vô Cầu sững sờ một chút rồi cười: "Hóa ra bản tôn lại lợi hại như vậy, có thể quyết định sự an nguy của cả thế giới. Vậy thì thử đi, nếu ngươi có đủ sức, bản tôn bị dán vào trụ trời cũng không nhăn mày lấy một cái."

Từ đó, ý nghĩ "Mạng sống của Đoan Mộc Vô Cầu có thể cứu rỗi thế giới" đã khắc sâu vào tâm trí hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK