Khi đã kiểm chứng được suy đoán này, Lạc Nhàn Vân hầu như đã đoán ra toàn bộ sự thật đằng sau mọi chuyện.
Về mặt lý thuyết, những gì Tiêu Tuân đã làm không đáng phải chịu án tử hình.
Vụ việc của Bắc Thần Phái và Thiên Thọ Phái không liên quan đến ông ta, còn về vụ diệt môn của Kiếm Phái Kình Thiên, cùng lắm ông ta chỉ bị xem là bàng quang đứng nhìn mà không giúp đỡ, điều này đáng bị khiển trách nhưng không đủ để kết tội.
Việc ông ta bao che cho đệ tử của mình là lỗi quản lý, nhưng tội thực sự không phải do ông ta gây ra. Vậy nên hình phạt nặng nhất cũng chỉ là cách chức trang chủ và tìm một người công bằng hơn để thay thế.
Việc che giấu Mục Thiên Lý, giấu diếm sự thật, có thể bị xem là bao che tội phạm thì có thể bị phạt cấm túc hoặc chịu hình phạt đánh roi.
Những tội này đều không thể xử tử Tiêu Tuân.
Ít nhất, theo quan niệm của Lạc Nhàn Vân, không thể giết người chỉ vì những lý do đó.
Còn kế hoạch tiêu diệt Đoan Mộc Vô Cầu lại là dẫn dắt các tu sĩ Chính đạo tiêu diệt Ma đạo, không những không phải tội, mà còn là một chiến công.
Nhưng Tiêu Tuân là một mối đe dọa tiềm ẩn.
Ông ta có dã tâm lớn, mưu mô xảo quyệt. Giờ không có Thiên kiếp, Bắc Thần Phái, Thiên Thọ Phái và Kiếm Phái Kình Thiên đã lần lượt bị diệt, nếu việc vá trời thành công và Lạc Nhàn Vân quyết định chết cùng Đoan Mộc Vô Cầu, thì có lẽ không ai có thể kiềm chế dã tâm của Tiêu Tuân nữa. Đến lúc đó, rất có khả năng sẽ ông ta chiếm lấy Kiếm Xích Huyết và Chuông tỉnh thế để thống trị giới tu chân.
Với hiện trạng của Tứ Tượng Sơn Trang, nếu Tiêu Tuân thành công, toàn bộ giới tu chân sẽ không bao giờ yên ổn.
Nghĩ đến những gì đệ tử của Tứ Tượng Sơn Trang đã làm với đệ tử Sương Hoa Cung, Lạc Nhàn Vân không dám tưởng tượng tương lai sẽ tồi tệ đến mức nào.
Lạc Nhàn Vân nghĩ, trước khi chết, y nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của Tiêu Tuân trước giới tu chân và tự tay giết ông ta, khiến Tứ Tượng Sơn Trang mất hết danh tiếng, duy trì sự ổn định cho giới tu chân.
Trước khi nhờ Đoan Mộc Vô Cầu và Dung Lạc Sương giúp đỡ, Lạc Nhàn Vân đã dặn dò nếu người tráo Chuông tỉnh thế là Mục Thiên Lý, thì hãy phế bỏ công lực của lão nhưng đừng để lão chết. Y muốn giữ Mục Thiên Lý để làm chứng cứ chống lại Tiêu Tuân.
Lạc Nhàn Vân cũng dự định khiến Tiêu Tuân ra tay ám sát mình trước mặt các tu sĩ, để y có thể phản đòn và giết ông ta một cách danh chính ngôn thuận, tiêu diệt mối nguy hại.
Ngoài ra, y còn có ý định minh oan cho Đoan Mộc Vô Cầu. Sau khi việc vá trời hoàn thành, y sẽ nói cho mọi người biết Đoan Mộc Vô Cầu đã hối cải, sẵn sàng hy sinh mạng sống để vá trời. Mặc dù hắn đã giết nhiều người, nhưng hắn cũng đã lấy cái chết để chuộc lỗi và cứu hàng tỷ sinh linh trên thế gian, đáng được lưu danh muôn đời.
Đoan Mộc Vô Cầu không quan tâm đến danh tiếng, nhưng Lạc Nhàn Vân rất quan tâm. Y muốn để lại cho thế gian một bản ghi chép trung thực về công và tội của Đoan Mộc Vô Cầu, không thêm cũng không bớt, để lịch sử đánh giá hắn.
Lạc Nhàn Vân đã lên kế hoạch tỉ mỉ, nhiều lần mô phỏng trong đầu, nhưng y vẫn cảm thấy bất an.
Y luôn cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó.
Vẫn còn một vài bí ẩn chưa được giải đáp.
Chẳng hạn như Tiêu Dao Cốc chỉ là một nơi nghỉ ngơi mà Đoan Mộc Vô Cầu tìm cho mình, tại sao Tống Quy lại phải phá hủy nó? Có mục đích gì đằng sau chuyện đó?
Hay tại sao chưởng môn Bắc Thần Phái lại giao toàn bộ phương pháp sử dụng Chuông tỉnh thế cho Mục Thiên Lý? Mục Thiên Lý và Bắc Thần Phái đã có thỏa thuận gì?
Với hiểu biết của Lạc Nhàn Vân về Mục Thiên Lý, y hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao lão ta lại làm những việc tàn nhẫn như vậy, càng không hiểu tại sao lão ta lại âm mưu chiếm Chuông tỉnh thế.
Nếu Mục Thiên Lý giống Tiêu Tuân, có dã tâm thống trị giới tu chân thì có thể hiểu được hành vi của lão.
Nhưng xem ra Mục Thiên Lý không có tham vọng đó, thậm chí còn không thèm lấy kiếm Xích Huyết, lão chỉ muốn Chuông tỉnh thế.
Lạc Nhàn Vân thấy mình vẫn chưa thông suốt điều gì đó.
Tiếc rằng thời gian không còn nhiều. Ngày hôm đó khi họ chia tay, các tu sĩ khác đã đến gần cột trụ trời để bố trí đại trận Chu Thiên Tinh Thần. Chỉ trong vòng ba ngày, trận pháp đã sẵn sàng.
Trong khoảng thời gian này Mục Thiên Lý không trở lại, còn Lạc Nhàn Vân thì luôn theo sát Tiêu Tuân, thấy ông ta có vẻ bồn chồn, lo lắng.
Khi trụ trì của Chân Ngôn Tự đến thông báo mọi thứ đã chuẩn bị xong, Tiêu Tuân còn hoảng hốt hơn cả Lạc Nhàn Vân. Ông ta chưa nhận được tin tức gì từ Mục Thiên Lý, lo rằng Mục Thiên Lý đã trốn đi cùng Chuông tỉnh thế, và sợ rằng Lạc Nhàn Vân sẽ phát hiện ra tất cả.
Tiêu Tuân định tìm cớ để kéo dài thời gian, nhưng Lạc Nhàn Vân nói: "Đại trận Chu Thiên Tinh Thần cần kết hợp với thiên thời, nếu bỏ lỡ ngày hôm nay, chúng ta sẽ phải chờ đến tháng sau. Người đông miệng lắm, kéo dài thêm sẽ khiến thông tin bị lộ, làm Đoan Mộc Vô Cầu cảnh giác. Chúng ta không thể trì hoãn nữa, hãy hành động ngay thôi."
Có trụ trì của Chân Ngôn Tự ở đó, Tiêu Tuân không thể từ chối, đành phải cắn răng đi cùng Lạc Nhàn Vân.
Khi đến Bắc Thần Phái, Lạc Nhàn Vân lấy Chuông tỉnh thế thật ra, Tiêu Tuân thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Nhàn Vân và Tiêu Tuân trao đổi Chuông tỉnh thế với Di Vận Kính, nhưng trong ánh mắt của Tiêu Tuân vẫn thoáng hiện lên sự nghi ngờ.
Rõ ràng Mục Thiên Lý đã trả lại Chuông tỉnh thế, sao lão ta vẫn chưa quay về báo cáo? Liệu có phải lão đã gặp phải điều gì bất trắc?
Trong mắt Tiêu Tuân, Lạc Nhàn Vân chẳng có tí sức chiến đấu nào. Dù sao Mục Thiên Lý cũng là một tu sĩ Đại Thừa kỳ, nên nếu chỉ có mình Dung Lạc Sương thì không thể nào đấu lại Mục Thiên Lý. Dù có sự cố gì xảy ra giữa chừng, thì cũng chẳng thể liên quan đến Lạc Nhàn Vân.
Tiêu Tuân hoàn toàn không ngờ Lạc Nhàn Vân lại có thể hợp tác với kẻ thù không đội trời chung là Đoan Mộc Vô Cầu, cũng không nghĩ đến khả năng Lạc Nhàn Vân đã can thiệp vào chuyện này.
Sau khi lấy được Chuông tỉnh thế, Lạc Nhàn Vân tiếp tục đến Kiếm Phái Kình Thiên để lấy Kiếm Xích Huyết. Khi Kiếm Xích Huyết đã vào tay, rõ ràng y nghe thấy một tiếng kêu bi thương.
Đó là tiếng kêu than của Kiếm Xích Huyết.
Lạc Nhàn Vân không hiểu tại sao Kiếm Xích Huyết lại kêu gào như vậy, vì y không phải là đệ tử của Kiếm Phái Kình Thiên nên không thể giao tiếp với thanh kiếm. Y không hiểu được ý nghĩa của nó.
Có lẽ Mục Thiên Lý biết rõ hơn về Kiếm Xích Huyết, khi có cơ hội, y sẽ hỏi lão ta.
Khi đến gần cột trụ trời, mọi chuyện xảy ra hai trăm năm trước dường như hiện ra mồn một trong đầu Lạc Nhàn Vân. Y có cảm giác như mình nghe được những tiếng gọi vang vọng. Là một nửa linh căn của y đang gọi y.
Lạc Nhàn Vân nghĩ thầm: Lần này, y nhất định sẽ kết thúc mọi chuyện.
Đúng lúc đó, một vị hòa thượng cao to, mặt mày hung dữ, một cánh tay trần lộ ra hình xăm Tu La, tay cầm chuỗi Phật châu tiến đến bên Lạc Nhàn Vân.
Lạc Nhàn Vân nhận ra vị hòa thượng này. Đây là người duy nhất trước đó đã ủng hộ y, mong muốn Tứ Tượng Sơn Trang trừng phạt nghiêm khắc hai tên đệ tử phạm lỗi.
Hòa thượng chắp tay niệm một tiếng "A di đà Phật" rồi nói với Lạc Nhàn Vân: "Lạc thí chủ, ngươi là người không nhiễm bụi trần. Bần tăng đã đi khắp thế gian nhiều năm, luôn muốn tìm một người trong sạch, nhưng tiếc thay thế gian toàn người ngu muội, bần tăng mãi không tìm được. Ngày hôm đó gặp thí chủ, bần tăng mới nhận ra trên đời vẫn còn người chính trực, thuần khiết như ngươi, bần tăng rất ngưỡng mộ."
Lạc Nhàn Vân khách khí đáp: "Đại sư quá khen rồi."
Y cảm thấy vị hòa thượng này có gì đó kỳ lạ, không biết ông ta định làm gì.
Hòa thượng tiếp tục: "Lạc thí chủ, bần tăng có một điều không rõ, thí chủ có thể giải đáp cho bần tăng được không?"
Lạc Nhàn Vân đáp: "Đại sư cứ nói."
Hòa thượng hỏi: "Nếu một môn phái... hoặc một người, đã làm nhiều việc sai trái, theo lẽ thường thì đáng tội chết. Nhưng người này lại có ân với thí chủ, thậm chí còn có ân với cả thế giới. Trong tình huống như vậy, nên giết hay không giết?"
Lạc Nhàn Vân có linh cảm hòa thượng đã biết chuyện giữa y và Đoan Mộc Vô Cầu.
Những gì vị hòa thượng mô tả rất giống với mối quan hệ phức tạp giữa y và Đoan Mộc Vô Cầu.
Nếu là vài ngày trước, Lạc Nhàn Vân đã không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, vì chính y cũng đang rơi vào vòng xoáy của sự mâu thuẫn.
Nhưng giờ đây, Lạc Nhàn Vân đã đưa ra quyết định.
Y nghi vị hòa thượng đã biết về chuyện của y và Đoan Mộc Vô Cầu, lo rằng y sẽ mềm lòng vào thời điểm quyết định, nên cố tình đưa ra gợi ý này để ám chỉ.
Lạc Nhàn Vân đáp: "Hắn đã phạm sai lầm thì phải trả giá, nên giết. Hắn có ân với ta, ta giết ân nhân của mình, thì cũng là tội lỗi nặng nề. Vì thế ta sẽ ra đi cùng hắn. Đại sư không cần lo lắng, Lạc Nhàn Vân tuyệt đối sẽ không tư lợi."
Hòa thượng suy nghĩ một lúc, rồi mắt như bừng sáng, nở nụ cười nhẹ nhõm: "Lạc thí chủ quả thật là bậc chính nghĩa đứng đầu trong bảy ngôi sao cứu thế, là người chính trực nhất trong thiên hạ. Cảm ơn thí chủ đã giải đáp, bần tăng sẽ báo đáp thí chủ ân tình này sau."
Lạc Nhàn Vân: "?"
Phản ứng của vị hòa thượng này sao lại khác với những gì y dự liệu vậy?
Lạc Nhàn Vân còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã cảm nhận được có một người với tốc độ cực nhanh xông vào trận pháp.
Mọi người đều biết đó chính là Đoan Mộc Vô Cầu.
Tất cả lập tức trở về vị trí của mình, chuẩn bị khởi động trận pháp để hỗ trợ Lạc Nhàn Vân.
Một cái bao bị ném vào trong trận pháp. Chiếc bao bật mở, vài đầu người lăn ra ngoài, là đầu của lão tổ Huyễn Sinh và một số ma tu khác.
Tiêu Tuân thấy đầu của Lão tổ Huyễn Sinh, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Ông ta hợp tác với Lão tổ Huyễn Sinh chẳng khác gì đùa với hổ, đám ma tu này tâm địa độc ác, nếu việc thành công chắc chắn sẽ trở thành mối họa lớn. Giờ Lão tổ Huyễn Sinh đã bị Đoan Mộc Vô Cầu giết, ông ta đỡ phải tự ra tay.
Về việc Đoan Mộc Vô Cầu có nghe được điều gì từ Lão tổ Huyễn Sinh về ông ta hay không, Tiêu Tuân không lo lắng. Dù cho Đoan Mộc Vô Cầu có biết chuyện gì thì có nói ra cũng chẳng ai tin.
Hơn nữa Đoan Mộc Vô Cầu cũng chẳng có cơ hội để nói.
"Bày trận!" Tiêu Tuân ra lệnh, các tu sĩ lập tức thi triển thuật pháp, khởi động Đại Trận Chu Thiên Tinh Thần.
Những vì sao trên trời giáng xuống, vây chặt Đoan Mộc Vô Cầu trong trận pháp.
Lạc Nhàn Vân cũng rút Kiếm Xích Huyết ra, nhớ lại những gì y vừa nói với hòa thượng, ánh mắt trở nên kiên quyết hơn.
"Người đó đang trong tay em gái ngươi." Đoan Mộc Vô Cầu nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
Lạc Nhàn Vân hiểu Mục Thiên Lý đang bị Dung Lạc Sương giấu, chỉ chờ thời điểm để lật tẩy Tiêu Tuân.
Lạc Nhàn Vân bình tĩnh nói: "Ta sẽ giữ lời hứa."
Đoan Mộc Vô Cầu nở nụ cười rạng rỡ như một đứa trẻ vừa nhận được kẹo.
Lạc Nhàn Vân không nỡ nhìn Đoan Mộc Vô Cầu như vậy, y nhắm mắt lại, dùng thần thức dẫn dắt rồi vung kiếm chém về phía Đoan Mộc Vô Cầu.
Trận Chu Thiên Tinh Thần khiến Đoan Mộc Vô Cầu không thể di chuyển, hắn bèn triệu hồi Quan tài chôn trời, cố ngăn cách trận và tìm cách phá trận bằng sức mạnh.
Ngay khi Quan tài chôn trời xuất hiện, Lạc Nhàn Vân đã dùng toàn lực kích hoạt Kiếm Xích Huyết. Tia sáng đỏ rực chém rách không gian, phá toang Quan tài chôn trời từ bên trong.
Quan tài chôn trời lười biếng và sợ đau, vừa bị thương đã rụt vào, không chịu ra tay nữa. Dù sao thì nó cũng chỉ là một vũ khí, dù Đoan Mộc Vô Cầu có chết, nó cũng không biến mất, chỉ là đổi chủ mà thôi.
Thông thường khi pháp khí đã nhận chủ thì sẽ tự nổ tung để bảo vệ chủ nhân, nhưng Quan tài chôn trời là một vũ khí tà ác, cũng là một pháp khí có cá tính, nó chẳng quan tâm đến sống chết của chủ nhân.
Quan tài chôn trời biến mất, Chu Thiên Tinh Thần cố định Đoan Mộc Vô Cầu, khiến hắn không thể triệu hồi pháp tưởng của mình.
Dù vậy Đoan Mộc Vô Cầu vẫn giữ bình tĩnh, hắn không sợ chết, vì đây là kết cục mà hắn đã biết trước.
Lạc Nhàn Vân lộ vẻ đau khổ, y buộc mình phải nhớ lại cảnh tượng thảm sát ở Bắc Thần Phái, ép bản thân khơi dậy lòng thù hận.
Y cố gắng nhớ lại cảnh Đoan Mộc Vô Cầu chấp nhận hy sinh để vá trời, không ngừng tự nhủ rằng đây là việc cần làm, hơn nữa Đoan Mộc Vô Cầu đã đồng ý cứu thế.
Tất cả đều vì thế gian này.
Trong cơn dằn vặt, Lạc Nhàn Vân kích hoạt Di Vận Kính. Một tấm gương khổng lồ cao hơn mười mét hiện ra, ngăn cách giữa Lạc Nhàn Vân và Đoan Mộc Vô Cầu, phản chiếu hình ảnh của hắn.
Vận rủi trong cơ thể Đoan Mộc Vô Cầu hiện ra rõ ràng. Qua Di Vận Kính, Lạc Nhàn Vân nhìn thấy quá khứ của hắn, những gì hắn đã trải qua trong Ma Đạo, nỗi đau khổ của hắn, sự lười biếng của hắn, và cả những ước mơ của hắn.
Trước đây Lạc Nhàn Vân biết rất ít về Đoan Mộc Vô Cầu, tất cả những gì y biết đều là qua lời nói ít ỏi của hắn mà suy đoán. Chỉ đến lúc này, y mới thực sự thấy rõ thế gian này vốn chưa từng dành cho Đoan Mộc Vô Cầu sự yêu thương nào.
Không đáng để hy sinh hắn.
Nhưng chính một kẻ đã phải gánh chịu tất cả sự tàn ác của thế gian lại là người dễ dàng kết nối với vận rủi, triệu hồi trọc khí.
Di Vận Kính đã bắt đầu xoay, một luồng tà niệm khổng lồ bị Đoan Mộc Vô Cầu thu hút, tập trung quanh cột trụ trời.
Trọc khí đã được dẫn dụ!
Hai trăm năm trước, sau khi trọc khí tản ra, nó đã ẩn mình trong lòng người, không để lại dấu vết. Chỉ khi vận rủi của thế gian được tập trung vào một người làm trung gian, trọc khí mới tụ lại.
Trọc khí ngày càng dày đặc, quấn chặt lấy Đoan Mộc Vô Cầu, khiến lòng hắn dấy lên ác ý.
Qua Di Vận Kính, Lạc Nhàn Vân thấy tà niệm của Đoan Mộc Vô Cầu.
Trong ảo cảnh của tà niệm, Đoan Mộc Vô Cầu đang đè y xuống, ép y phải hôn hắn, tay hắn còn không chịu yên phận, muốn làm những điều xằng bậy.
Lạc Nhàn Vân không hề tức giận, ngược lại còn cười khổ.
Đây nào có được xem tà niệm, bởi y đâu có phản đối.
Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu lại coi đó là điều "xấu xa" nhất.
Vì trong lòng Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân là người đẹp đẽ nhất trên thế gian, làm điều gì khiến Lạc Nhàn Vân không vui chính là "ác".
Trọc khí đã tụ lại một chỗ, Lạc Nhàn Vân nên phong ấn Đoan Mộc Vô Cầu.
Nhưng y vẫn chần chừ không muốn ra tay.
Chuyện này... không nên như vậy.
Tiêu Tuân thấy Lạc Nhàn Vân và Đoan Mộc Vô Cầu cứ giằng co, liền hét lên: "Lạc Nhàn Vân, mọi người đã cạn kiệt công lực, không thể duy trì trận pháp lâu hơn nữa! Nếu chần chừ Đoan Mộc Vô Cầu sẽ thoát ra mất! Ngươi còn chờ gì nữa?"
Thần thức của Lạc Nhàn Vân quét qua những người đang giữ trận pháp, ai cũng mệt mỏi rã rời, rõ ràng đã đến giới hạn.
Họ đã vất vả suốt bao lâu, liều mạng bày trận cũng vì thế gian này.
Một khi trận pháp rút sạch sức lực của họ, họ cũng sẽ kiệt quệ mà chết do phản phệ của trận pháp.
Lạc Nhàn Vân đã đến bước đường cùng, không còn lựa chọn nào khác.
Y không còn đường để hối hận, cũng chẳng có cơ hội để quay đầu.
Lạc Nhàn Vân điều khiển Di Vận Kính, trói chặt linh hồn của Đoan Mộc Vô Cầu với trọc khí và nói với hắn: "Chút nữa ta sẽ đến bầu bạn với ngươi."
Đoan Mộc Vô Cầu cười vui vẻ với Lạc Nhàn Vân.
Lạc Nhàn Vân bấm linh quyết, dồn toàn lực kích hoạt Di Vận Kính, đẩy linh hồn của Đoan Mộc Vô Cầu vào vết nứt trên cột trụ.
"Phong!" Lạc Nhàn Vân phun ra một ngụm máu đầu tim, dùng nó để vẽ phù chú trên cột trụ, hoàn toàn phong ấn linh hồn của Đoan Mộc Vô Cầu vào vết nứt.
Cột trụ trời dần hoàn chỉnh, cơ thể của Đoan Mộc Vô Cầu từ từ gục xuống.
Lạc Nhàn Vân lập tức bay tới, đón lấy thân thể của Đoan Mộc Vô Cầu vào vòng tay.
Nhìn Đoan Mộc Vô Cầu, y không khỏi hoang mang, không biết mình làm đúng hay sai.
Ngay lúc đó, mùi tanh của máu nồng nặc truyền đến.
Lạc Nhàn Vân quay về phía mùi máu, ngạc nhiên nhận ra mùi đó không đến từ phía Tiêu Tuân.
Thậm chí cả Tiêu Tuân – người ban đầu có ý định chờ cơ hội lợi dụng lúc Lạc Nhàn Vân suy yếu để giết y – cũng ngạc nhiên nhìn về hướng tỏa ra mùi máu.
Chỉ thấy một hòa thượng đầu trọc, đang không chút thương xót mà ra tay tàn sát các tu sĩ của Chân Ngôn Tự.
Những tu sĩ này vì đã dốc hết chân nguyên để bày trận nên không thể cản nổi hòa thượng kia, đành chịu chết dưới tay ông ta.
Chỉ có Tiêu Tuân, người đứng phía sau trận chưa dùng lực, nên vẫn còn tỉnh táo.
Dưới ánh mắt của bao người, Tiêu Tuân buộc phải tiến lên đối mặt với hòa thượng, lớn tiếng quát: "Dừng tay! Ngươi đang làm gì vậy?"