Bách Sanh nhấc túi hành lý đặt ở sofa “Ừa, tôi đưa Cốc Lam trở về.”
Cốc Lam thấy Thiên Bắc nhìn mình vẻ đăm chiêu, vội giải thích “Chúng tôi cùng nhau trở về.” Sau đó 2 má hơi ửng hồng “Do là trên đường uống nhiều nước, cho nên mượn toilet dùng.”
Tưởng Mạch đối với Cốc Lam cũng không xa lạ. Cốc Lam được nhà họ Cốc nhận nuôi, trước đó thì ở cùng cô nhi viện với Bách Sanh. Cho nên là 1 trong số bạn bè ít ỏi của Bách Sanh “Cũng trễ thế này rồi, chi bằng ở lại dùng cơm tối. Rồi sau Bách Sanh mới đưa con về.”
Cốc Lam xua xua tay “Dạ, không cần đâu, cha mẹ ở nhà chắc đã lo lắng lắm rồi, cảm ơn dì, con phải về.”
Bách Sanh đi đến cửa, theo thói qua sờ vào đầu Tiểu Liêu “Tiểu Liêu, em cao lên.”
Tiểu Liêu cũng không biết mình mắc chứng động kinh gì, tự nhiên nghiêng người xuống, khiến tay Bách Sanh hụt trên không, động tác như bị chết đuối gượng gạo.
Tiểu Liêu sờ sờ cái mũi, có chút mất tự nhiên xoay đầu nhìn Cốc Lam nói “Chị Cốc Lam, tạm biệt!”
Cốc Lam nhìn thấy Bách Sanh ngẩn người nhìn Tiểu Liêu, cô cũng vẫy tay nói “Tạm biệt.”
Ở trường cảnh sát thì đã thi bằng lái rồi. Cho nên Bách Sanh tự lái xe đưa cô về nhà. Cầm hành lý cất vào sau xe, cái cửa xe vô tội, tự dưng bị đóng sầm 1 cái. Còn hắn thì suốt dọc đường vẫn bình tĩnh, không nói gì.
Cốc Lam nói chuyện muốn phá vỡ sự yên tĩnh “Có phải Tiểu Liêu hiểu lầm gì không?”
Một lát sau Bách Sanh mới trả lời “Không sao đâu, cô ấy không có quan trọng việc vậy đâu.”
Liếc mắt nhìn Bách Sanh 1 cái khẽ thỡ dài “Cậu đúng là không hiểu con gái.”
“Hả?”
“Không có gì.” Cốc Lam nhìn về phía cửa sổ “Có phải cũng không nói với Tiểu Liêu, mình với cậu học cùng trường không?”
Bách Sanh quay đầu nhìn cô, ngạc nhiên “Tại sao phải cố ý giải thích.”
Cốc Lam biễu môi, lộ ra 1 biểu tình giống như là “Quả nhiên”. Sau đó lại là 1 biểu hiện hả hê “Dịch Bách Sanh, không ngờ cũng có việc có thể làm khó cậu. Chí ít là khi gặp người nào đó lại trở nên ngốc nghếch.”
“Nè, CỐC, LAM cậu muốn chết phải không?” Bách Sanh liếc mắt nhìn cô nhưng trong lòng lại lặng lẽ suy nghĩ, chẳng lẽ là Tiểu Liêu đang “ghen”.
Cốc Lam ho nhẹ 1 tiếng “Khụ, việc đó chờ chở mình về rồi cậu mới bắt đầu suy đoán tâm tư con gái có được không?” Vốn hắn đang lái xe mà tâm tư để nơi nào thì thật nguy hiểm.
“Yên tâm đi, mình có muốn chết cũng không tìm cậu, nam không ra nam nữ không ra nữ.”
“Cậu!” Cốc Lam trừng mắt nhìn hắn, tuy là tính cách cô có phần giống con trai nhưng vẫn ghét nhất là người khác kêu mình là bất nam bất nữ “Ừa … quên nói với câu rằng, lúc trước khi học cấp 3. Mọi người vẫn hay nói tụi mình là 1 đôi đó. Xem ra lần này có người nào đó sẽ bị đau lòng, tim con gái như thủy tinh mỏng. Rầm 1 cái là sẽ vỡ ra ngay.”
“Mình làm gì không biết tin đồn này.” Bách Sanh buồn bực, tốt xấu gì ở trường hắn cũng luôn bo bo giữ lấy mình. Bên cạnh ngay cả bóng dáng nửa cô gái cũng không dính tới, nhận không biết bao nhiêu ánh mắt chán ghét của các cô gái “Những người đó mắt mù hết mới nhận thấy mình coi trọng cậu.”
Cốc Lam cắn răng “Căn bản là có lòng tốt muốn ra chiêu giúp câu, mà giờ xem ra hình như Bách Sanh thiếu gia không cần.”
Bách Sanh lãnh mặt, rất lâu sau mới nhìn cô “Chiêu gì?”
Cốc Lam nhìn hắn 1 cái, thấp giọng nói vài câu, nhìn thấy Bách Sanh trên mặt nở ra nụ cười quen thuộc, cô khẽ thở dài. Chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt cô đơn.
*
Mọi người đợi Bách Sanh về mới bắt đầu ăn cơm. Trên bàn ăn Tưởng Mạch và Thiên Bắc cố gắng tạo không khí, cùng với Bách Sanh nói chuyện vui vẻ. Lúc nãy thì Tiểu Liêu mới biết được là Cốc Lam và Bách Sanh học cùng trường. Cốc lam nhìn xinh xắn như vậy, lại nhỏ bé và yếu đuối, cũng muốn làm nữ cảnh sát sao? Tiểu Liêu xới xới bát cơm trắng của mình, bỗng nhiên cảm thấy sao cơm nhiều thế này, làm sao mà nó ăn hết đây.
Bách Sanh nhìn ra là cả buổi tối Tiểu Liêu hình như đều mất tập trung, thậm chí rất ít nhìn hắn, trong lòng thầm xác định là nó chắc chắn đang ghen tỵ. Khẽ vui mừng, phải làm sao cho nó thể hiện trước hắn mới được.
Ăn cơm xong, Tiểu Liêu trở về phòng. Bách Sanh thì bị Dịch Phong gọi vào phòng, lúc quay về thì đã rất tối rồi. Đèn phòng Tiểu Liêu cũng đã tắt rồi.
Ngày hôm sau, Bách Sanh dậy rất sớm, xuống lầu nhìn thấy Tiểu Liêu và Tưởng Mạch đang thay giày, như là sắp ra ngoài.
“Mẹ, hai người đi đâu?”
Tưởng Mạch cầm cái túi nói “Ngày mai giao thừa rồi, đi mua đồ tết.”
Mỗi năm đến dịp lễ tết Tưởng Mạch đều đích thân đi mua đồ. Bà và Dịch Phong tuy công việc rất bề bộn nhưng vẫn luôn đặt gia đình lên đầu. Đặc biệt ngày lễ tết càng xem trọng hơn.
Bách Sanh khẽ liếc mắt nhìn Tiểu Liêu đang mang giày, cái miệng nhỏ nhỏ của nó hếch cao. Hắn liền nắm lấy cơ hội này “Con đi với 2 người.”
Tưởng Mạch trợn trắng mắt ngạc nhiên “Con đi theo làm gì, đi chưa được mấy bước lại than thở, cứ để mẹ và Tiểu Liêu đi, con ở nhà chơi game đi.”
Bách Sanh nhìn thấy Tiểu Liêu mang giày đi ra cửa trừng ánh mắt bực mình nhìn hắn. Hắn phát hiện là mình bị ruồng bỏ. Ngoại trừ cái thùng dấm lớn ghen tuông Tiểu Liêu thì ánh mắt của mẹ hắn dường như cũng muốn hắn đừng đi.
Quan hệ của hai người dường như lại trở về giống như trước khi Bách Sanh đi học, vài lần sau đó, Bách Sanh cũng phát bực, cảm thấy Tiểu Liêu thật khó hầu hạ. Lần nào kiếm cơ hội nói chuyện với nó, nó đều có thể khiến hắn bực bội quay về. Thời điểm lúc giao thừa, cả nhà ăn xong cơm tất niên thì canh xem chương trình đón xuân, Dịch Phong vì phải tham dự tiệc đón năm mới do thành phố tổ chức nên không ở nhà, một mình Tưởng Mạch dẫn theo 3 đứa trẻ đón giao thừa.
Bà buồn bực cầm hộp hột dưa, ánh mắt u sầu nhìn 3 đứa nhỏ dạo qua 1 vòng trở về. Nhớ đến năm trước đi chung nói nói cười cười rất vui vẻ. Còn bây giờ là tình huốn gì đây? Bách Sanh cùng với Tiểu Liêu thì bà đã biết tại sao, còn Thiên Bắc … là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lại giống như truyền thuyết, đây là 1 tam giác tình yêu sao?
“Tiểu Liêu con coi Lâm Tư Tư này, người xinh đẹp lại hát hay, khó trách lại nổi tiếng như vậy?” Tưởng Mạch cố tìm cái gì đó để nói.
Tiểu Liêu ngồi vào ghế sofa, tay nắm lấy thành vịnh, gối đầu lên đó “Cái mũi độn.”
“…..” Tưởng Mạch yên lặng cuối đầu cắn hạt dưa.
Bách Sanh cũng nhàn nhạt mở miệng “Độn thì cũng phải có gốc, chứ không đưa đến Hàn Quốc cũng vô dụng.”
Thiên Bắc yên lặng bưng chén nước trước mặt mình, mùi thuốc súng càng ngày càng nặng. Tình cảm 2 người này thật ngốc nghếch, trong lòng khẽ than.
Tiểu Liêu bỗng đứng dậy, tức giận nhìn Bách Sanh. Hắn quăng qua cho nó 1 cái nhìn khiêu khích, không tin rằng nó có thể chịu đựng không nói chuyện với hắn mãi. Nó lại liếc hắn 1 cái, quay đầu không thèm để ý hắn nữa.
Bách Sanh hơi bất ngờ, không gặp lâu như vậy, Tiểu Liêu không ngờ đã trở thành Ninja, khích đến như vậy mà cũng không có tác dụng.
Không khí lại trầm xuống, nơi này nhìn thật mắc cười, chỉ có mình Tưởng Mạch là ngồi đó cười nói ha ha. Sau khi cười xong nhìn thấy 3 đừa trẻ vẫn như thế. Bà cũng biết được là không có thú vị. Đến 12 giờ, pháo bông bắn lên, Tiểu Liêu ngáp ngắn “Dì Mạch, con buồn ngủ rồi.”
Tưởng Mạch hở môi nhìn nửa bên mặt đứa nhóc này “Không chơi pháo hoa sao, hôm qua dì mua rất nhiều, chơi xong rồi ngủ.”
“Không được, buồn ngủ quá.” Tiểu Liêu nói xong, hướng nhìn Thiên Bắc nói “Thiên Bắc, ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.” Thiên Bắc nhìn thấy bộ mặt bị xem thường của người đối diện, lại than thầm. Bách Sanh thật là EQ quá thấp, đến việc nhỏ thế này cũng không biết cách giải quyết.
*
Tiểu Liêu đứng ở ban công nhìn ra phía bầu trời xa với những bông pháo hoa đang nở rộ, từng đóa từng đóa. Rõ ràng đây chính là vì biểu thị niềm vui mà bắn ra. Nhưng sao nó lại cảm thấy cảm giác cô đơn. Ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm. Bản thân rốt cuộc bị làm sao. Tại sao lại giận Bách Sanh, rõ ràng hắn đâu có làm sai đều gì. Giống như từ lúc nhìn thấy Cốc Lam nó đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Tại sao? Tiểu Liêu nghĩ không biết não mình đã bị gì?
Ánh sáng phản chiếu lên 1 bóng dáng ở ban công. Nó khẩn trương rất nhanh núp vào sau chậu hoa, không biết có nên nói chuyện với hắn không? Bây giờ nghĩ lại giống như nó đang cố tình gây sự.
Bách Sanh yên lặng 1 hồi, chủ động mở miệng “Sao em không đi thả pháo hoa, năm ngoái không phải nói thích nhất là điều này sao?”
Tiểu Liêu rầu rĩ quay lại nói “Lớn rồi, không hứng thú nữa.”
Bách Sanh nhìn gương mặt nó ẩn hiện trong bóng tối, trên gương mặt trắng nõn, ngủ quan được sắp thật khéo léo, hắn bỗng cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng, khẽ mĩm cười “Tiểu Liêu, chúng ta đi ra ngoài.”
“Đi đâu?”
Bách Sanh nhìn nó cười 1 cách kỳ lạ “Cùng anh đi là được rồi.”
Hai người nhè nhẹ đi xuống lầu, Bách Sanh dẫn nó đến 1 nơi cách trường không xa. Tiểu Liêu lạnh đến vùi tay mình vào trong cổ áo “Bách Sanh tại sao lại đến đây?” Mắt hạ xuống nhìn 1 khoảng hồ yên tĩnh. Tiểu Liêu khẽ rùng mình 1 cái “Sẽ có Sở Nhân Mỹ hát.”
Đã chuẩn bị xong mọi thứ, tay hắn nắm lấy cái bật lửa, khẽ rung rẫy. Dịch Tiểu Liêu không có phận sự cũng đừng phá hư cái không khí thế này, hắn đưa mắt nhìn nó “Im lặng, ngoan ngoãn đứng ở đó, Sở Nhân Mỹ mà đến còn có anh mà.”
Tiểu Liêu lộ ra ánh mắt như lưỡi trăng “Sở Nhân Mỹ đến dẫn anh đi, em còn cảm ơn cô ta, cô ta là người tốt, à không, ma tốt.”
Bách Sanh không thèm để ý đến nó nữa phía sau tự mình làm, nhưng cái pháo bông mà Tưởng Mạch mua hắn phải tự mình tạo hình dạng, tia lửa phát như thứ ánh sáng hoa ngọc. 1 mảnh sáng nho nhỏ lấp lánh, khiến người ta cảm thấy đêm đông lạnh lẽo, ấm lên rất nhiều.
Nhìn thấy những ánh lửa hình trái tim phát sáng, Tiểu Liêu tuy bày ra vẻ mặt không thích nhưng thật lòng rất vui vẻ “Bách Sanh, lỗi thời.”
Bách Sanh nhìn nó trong ánh lửa, khuôn mặt càng phát sáng rực rỡ. Đôi con ngươi đen láy như phát quang tỏa sáng, hắn cười rất vui vẻ “Lỗi thời thì sao, em thích là được rồi.” Nhưng nói xong lại có chút chột dạ cuối nhìn bóng hình dưới đất. Đích thật đây là 1 chiêu lỗi thời. Bách Sanh trong lòng thầm mắn Cốc Lam, cô nàng con trai này quả thật không thể tin.
Tiểu Liêu môi không hé lời nào, cảm thấy những buồn bực mấy hôm trước như đã tan biến nơi nào rồi. Bách Sanh đứng trước mặt kéo tay nó. Thanh âm cúi đầu có chút khàn khàn “Tiểu Liêu, thích không?”
Tim nó nhảy loạn nhịp. Cảm tưởng như giây típ theo thôi nó sẽ nhảy ra khỏi lòng ngực mình, nó nhỏ giọng thì thầm “Thích cái gì?”
“Anh, thích … anh không?”
Sau 1 lúc Tiểu Liêu mới nhẹ giọng nói “Bách Sanh, thật sự lỗi thời, này y như tình tiết trên tivi, không mới mẻ, không thích.”
Khóe mắt Bách Sanh nheo lại, tiếp tục nói “Là không thích cách này, thì lần sau anh tìm cách khác. Nhưng trước hết trả lời câu hỏi đi … anh … em có thích không?”
Tiểu Liêu cuối đầu càng thấp, nhẹ nhàng “Có.” 1 tiếng. Bách Sanh cười nhẹ, kéo nó đến gần hắn thêm 1 chút. Ngón tay di chuyển theo gương mặt dần đến khóe môi của nó. Dừng lại, cuối người đặt môi mình lên đó.
Tiểu Liêu thật sự kinh ngạc, không biết làm thế nào. Ánh mắt Bách Sanh … Gần thế này … rất … đẹp. Nó ngơ ngác đơ người tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào. Mãi cho đến khi lưỡi hắn tiến vào đến răng nó. Nó càng mở mắt lớn hơn nữa nhìn hắn, đẩy hắn ra “Bách Sanh, tại sao duỗi đầu lưỡi?”
Bách Sanh sầu não, đem nó kéo lại, thấp giọng mắng “Ngậm miệng.”
Tiểu Liêu ngặm chặt miệng lại không dám hé răng, hai má đỏ bừng. Bách Sanh thấy nó như vậy khẽ giật mình. Kéo nó lại, muốn tiếp tục nụ hôn chưa hoàn thành đó. Nhưng mà, hắn đã quên đây là nụ hôn đầu tiên của hắn, đối tượng chính là Dịch Tiểu Liêu.
“Dịch Tiểu Liêu, em ngậm miệng nhanh như vậy để làm gì?”
“Anh bảo em, ngậm miệng …” Dịch Tiểu Liêu nói 1 cách oan ức.
Được rồi, là hắn sai … “… Ngoan … mở miệng.”
Thế là, mãi đến khi Bách Sanh cảm thấy người trong lồng ngực như muốn thở không được hắn mới buông nó ra. Vấn đề nó muốn hỏi đã lâu lập tức được phát ra “Bách Sanh!”
“Sao?”
“Tại sao, rốt cuộc tại sao, phải duỗi đầu lưỡi ra?”
“….” Hôn lưỡi, 2 từ này hắn thật không tài nào nói ra.
“Bách Sanh?”
“Bởi vì …. Giúp đỡ nhau trong hoạn nạn, anh muốn cùng với Tiểu Liêu giúp đỡ nhau, bên nhau cho đến suốt đời.” Bách Sanh ôm chặt lấy nó. Cuối đầu nhìn đôi mắt đen của nó. Nói như vậy có đúng không, đủ rõ ràng, đủ lãng mạn chưa? Con gái có phải đều thích như vậy.
“Bách Sanh, anh biến thái, anh muốn em uống nước bọt của anh, còn muốn uống cả đời. Tiểu Liêu vẻ mặt hờn trách cọ cọ ở trong ngực hắn.
Thế là nụ hôn đầu tiên của Bách Sanh thiếu gia chính là bi ai như vậy đó. Yên lặng nhìn trời, Dịch Tiểu Liêu …. Em thật sự rất biết chọc giận người khác.