Tiểu Liêu cầm cái gối ôm ngồi trên sofa ra sức đập tới đập lui bên hông hắn, gần 20 phút trôi qua, cũng không biết mệt. Bất đắc dĩ Bách Sanh bỏ sách xuống, nhìn người bên cạnh vẫn đang đập tới đập lui “Này, trước đây sao anh không phát hiện em mắc chứng hiếu động vậy.”
Tiểu Liêu rốt cuộc đã thành công khiến Bách Sanh rời mắt khỏi cuốn sách và nhìn nó. Vội quăng cái gối trong ngực mình ra xa. Kéo tay áo hắn “Bách Sanh, giúp em.”
Bách Sanh nhịn không được cười “Tiểu Liêu, em mấy tuổi rồi?” kéo nó lại gần hắn thêm chút, nhìn nó cười trong sáng, không lo lắng “Em nói van anh đi, anh sẽ suy nghĩ.”
Tiểu Liêu cắn răng nhìn hắn, tên này thật sự đáng ghét. Từ cái lần đó không hiểu vì sao bị hắn hôn, sau đó còn phải uống nước bọt của hắn. Hắn luôn bày ra cái bộ dạng mập mờ đáng ghét. Làm hại nó đêm đó trở về còn cố ý tra xét trên mạng xem “Giúp nhau trong hoạn nạn” là cái ý gì. Lại nhìn thấy mấy cái thứ kiến thức sinh lý giữa nam nữ khi tiếp xúc thân mật???? Làm nó đỏ mặt tía tai, ngượng chết đi được.
Nhưng hình như đứa con trai nào cùng với con gái làm chuyện đó đều nói thế. Mặc khác ngay cả 1 chữ “Thích” hắn cũng chưa nói qua. Tiểu Liêu cảm thấy chính mình đã nằm trong âm mưu của hắn. Từ đầu tới cuối, rõ ràng hắn không nói thích nó. Nó lại bị bức đến phải nói thích hắn. Nó cảm thấy thật sự không công bằng.
“Bách Sanh, chúng ta … bây giờ … là quan hệ gì?” Tiểu Liêu nắm chặt áo hắn, trong lòng đã hạ quyết tâm, phải buộc hắn nói ra.
Bách Sanh nhíu mày “Quan hệ gì ta?”
Tiểu Liêu tỏ ý không vui, nhìn hắn “Hỏi anh nha.”
“Sao … cái này à …” Bách Sanh cố ý nói chậm, chậm thiệt chậm “Để anh nghĩ thử…”
Tiểu Liêu liếc xéo, lại còn nghĩ thử. Thứ này có gì phải nghĩ. Nó bực mình tiến đến sofa, hung hăng tranh cãi với hắn. Bách Sanh không phải muốn trêu ghẹo nó chứ, từ nhỏ đến lớn hắn chẳng phải cứ thích lấy nó làm trò đùa sao.
Bách Sanh mỉm cười, cầm sách tiếp tục đọc. Tiểu Liêu nhìn bộ dạng không thèm để ý của hắn. Tức giận tự đâu ùa về đi đến giựt sách hắn ném qua 1 bên, tóm lấy áo hắn “Anh, là đang đùa giỡn với em.”
“Dịch Tiểu Liêu, em làm gì mà cứ như nữ tội phạm.” Bách Sanh nhìn thấy nó nhảy lên, vội vàng để 2 tay phía sau giữ nó, chỉ lo cho nó không cẩn thận sẽ ngã xuống.
Tiểu Liêu vẫn giận dữ nắm lấy áo hắn. Khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng lên. Bách Sanh nhìn khuôn mặt thật sự giận dữ của nó. Cúi đầu hướng cái miệng nhỏ của nó, cắn 1 cái “Ngốc quá, anh là nghiêm túc … nhưng em còn quá nhỏ …” Hắn vươn tay ôm nó, nhìn vào đôi mắt đen láy của nó “Vốn muốn đợi em lớn thêm 1 chút … nhưng bây giờ anh hình như đã chờ không nỗi rồi…”
Tiểu Liêu nắm lấy vạt áo hắn, ánh mắt thiếu tự nhiên dao động “Vậy … có thích không?”
“Có.” Bách Sanh cười, nghĩ thầm tiểu nha đầu ngốc này có bao nhiêu ngốc đâu phải hắn không biết, không nói rõ không được. Không nên để bản thân mình trở thành mặt người dạ thú.
Tiểu Liêu cười đến miệng như sắp lệch ra, nhìn Bách Sanh gần như vậy, kìm lòng không được đưa tay vuốt nhẹ mi mắt hắn. Bách Sanh cảm nhận được ngón tay mềm mại của nó lướt qua, chăm chú nhìn nó. Tiểu Liêu bỗng nhiên nheo mắt lại cười gian như tiểu hồ ly “Bách Sanh, muốn hôn anh.”
Bách Sanh ngây người 1 lúc, sau đó ánh mắt ngập tràn ý cười “Tiểu Liêu, em là con gái đó, sao lại có thể chủ động đòi hôn người ta. Hơn nữa, anh cũng không có tùy tiện hôn người khác đâu nha.”
Tiểu Liêu quàng tay qua cổ hắn, cọ xát nũng nịu “Không tùy tiện hôn, dùng trái tim hôn, rất là dụng tâm.”
Bách Sanh nhìn nó ở trên thân thể hắn không ngừng châm mồi lửa, ánh mắt rủ rượi, đưa tay ôm lấy gáy nó hôn lên. Tiểu Liêu bị hắn siết chặt hôn điên loạn. Bách Sanh tiến sâu lưỡi vào bên trong khiến lưỡi nó rung lên. Toàn thân như mềm nhũng trong vòng tay hắn. Khó khăn lắm hắn mới buông lỏng được chính mình. Tiểu Liêu tức giận đấm vào ngực hắn “Là em hôn anh, không phải anh hôn em, nghe thế nào vậy.”
Ngực Bách Sanh phập phồng, giọng nói cũng mang theo sự kiềm chế khàn khàn “Ok, lần sau đổi lại là em hôn anh.”
Tiểu Liêu tuy là không vui những vẫn ngoan ngoãn yên lặng. Mà hình như có cái gì cứ cọ vào người nó. Cảm thấy không thoải mái nó dịch cái mông” Bách Sanh, ở đây có…” lời còn chưa nói xong, móng tay nó hướng phần cộm cộm cứng cứng phía dưới.
Bách Sanh tóm lấy tay nó, “Yên nào” nắm lấy cái tay không yên phận của nó ấn vào lòng, Bách Sanh khẽ thở phào nhẹ nhõm, “Yên nào, một hồi… sẽ ổn.” Bách Sanh cảm thấy mình như đang tự ngược đãi bản thân, kiểu này thật là tự đày đọa mà. Hơn nữa hắn cũng cảm thấy bản thân mình thật cầm thú? Đối với 1 đứa con gái 16 tuổi mà cũng có ham muốn.
Tiểu Liêu ngửi được mùi chanh quen thuộc trên người hắn, cười dụi vào hõm cổ hắn “Trên người Bách Sanh, mùi thơm thật dễ chịu.” hơi thở nong nóng trong lời nói của nó phả vào hõm cổ hắn, cảm xúc mềm mại dán vào áo len dệt kim trước ngực hắn…..Bách Sanh buồn rầu tựa trên vai nó, nhắm mắt không nói gì, Dịch Tiểu Liêu, em muốn hành hạ anh đến chết có phải không?
*
Thời gian nghĩ đông không lâu, 2 người cứ thế mà dính lấy nhau trong 1 tháng. Lúc Bách Sanh nhập học lại. Tưởng Mạch và Tiểu Liêu cũng đến tiễn hắn, Dịch Phong thì chưa đến. Ở trước mặt người lớn, Bách Sanh và Tiểu Liêu vẫn giả bộ tỏ ra bình thương chỉ là ít tranh cãi hơn. Cho nên khi loa phát thanh báo để mọi người vào đăng ký, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hốc mắt Tiểu Liêu đang đỏ dần lên. Không còn cách nào hắn đến ôm nó vào lòng.
*
Sau khi Bách Sanh đi, Tiểu Liêu cảm thấy bên cạnh mình trống trãi cô đơn hơn bao giờ hết. Cảm giác này so với lúc Bách Sanh mới đi thành phố B càng mãnh liệt hơn. Nó mỗi ngày đều đứng ở ban công nhìn về khoảng không đối diện đến ngớ người.
Bách Sanh đi cũng đã 2 tháng rồi. Cũng đã đến quốc tế lao động. Hắn không như trước hứa hẹn trở về gặp nó. Mà lại bỗng nhiên mất hết tin tức như là bốc hơi vậy. Đã 1 tuần trôi qua, 1 cú điện thoại cũng không gọi đến. Tiểu Liêu gọi đến ký túc xá hắn, ở đó cũng không có ai bắt máy. Trong lòng Tiểu Liêu hoảng sợ không thôi, nó chưa bao giờ lo lắng đến vậy.
Nó tùy tiện lấy mấy bộ quần áo bỏ vào vali, tìm Giản Tiếu giúp nó nói dối Tưởng Mạch là đi du lịch đến trấn kế bên. Một mình bay đến thành phố B. Đây là lần đầu tiên nó xa nhà. Trước đây … nó thậm chí không biết cái trường cảnh sát nổi tiếng toàn quốc của Bách Sanh rốt cuộc nằm ở chỗ nào.
Tới được thành phố B rồi. Nhưng điện thoại Bách Sanh vẫn như trước không liên lạc được. Nó đón xe taxi rồi nói với tài xế tên trường. Nhìn mọi thứ ngoài cửa sổ xe đều xa lạ. Trong lòng nó cũng không cảm thấy bất an, chỉ thấy tim nhảy rất nhanh, không lâu nửa nó có thể nhìn thấy Bách Sanh.
Tới của trường học, nó bị bác bảo vệ chặn lại, bảo báo cáo tên lớp. Bác bảo vệ giúp nó gọi điện đến phòng liên hệ của ký túc xá. Cuối cùng ông thấy nó như vậy cũng có chút đồng tình nói “Bọn họ lần này tổ chức dã ngoại huấn luyện cấm trại đến núi Vọng Nhạc, bảo là đi hơn nửa tháng.”
Tiểu Liêu đứng ngơ ngác nhìn theo bóng dáng bác bảo vệ đang dần xa. Thì ra là đi vùng núi, thảo nào điện thoại Bách Sanh không liên lạc được. Ít nhất biết hắn không sao, cũng yên tâm. Phải quay trở về sao? Tiểu Liêu đứng trước cửa trường học, nhìn ánh sáng chiều tà mờ ảo phía cuối chân trời. Quay đầu lại nhìn vườn trường, nó cắn răng, nghĩ đến gần trường tìm 1 khách sạn ở đỡ. Số tiền có trong tay có thể cầm cự vài ngày, biết đâu là có thể gặp hắn trước khi trở về.
Tiểu Liêu mỗi ngày đều ngơ ngẩn đứng ở ban công khách sạn không dám ra ngoài. Hễ rãnh thì lập tức gọi điện cho Bách Sanh, nhắn đi rất nhiều tin nhắn. Tiền trên người cũng không còn nhiều, trừ vé máy bay, và tiền khách sạn thì chỉ còn lại không đến 100 tệ.
Bách Sanh vừa trở lại liền lấy di động đi sạc pin. Lệnh tập huấn đến quá nhanh hắn chưa kịp nhắn tin cho Tiểu Liêu 1 tiếng. Không biết nó có nổi giận hay không? Vừa mới khởi động thì tiếng chuông liên tục vang lên, ước chừng đâu gần 5 phút mới ngừng lại. Tất cả đều là tin nhắn của Tiểu Liêu. Bách Sanh chỉ nhìn 1 cái lập tức xông ra, cả cảnh phục trên người cũng không kịp thay.
Bạn cùng phòng của hắn vừa về nhìn thấy hắn chạy gấp rút ra cửa như là trốn nợ, đứng phía sau hô lớn “Này, mau khóa cửa lại, cậu đi đâu đó?”
Bách Sanh chỉ đối lưng với hắn vẫy tay, ngay cả 1 câu cũng không nói.
Đứng ở trước cửa phòng khách sạn thở hổn hểnh, hắn đặt 1 tay lên tường thở phì phò. Khách sạn này cách trường học không xa. Hắn dường như là không dừng 1 giây nào mà chạy thẳng tới. Tay đặt ở chuông cửa chưa kịp ấn thì cửa đã mở ra. Đã nhìn thấy Dịch Tiểu Liêu đứng khóc trước mặt hắn. Không đợi đến câu thứ 2 lập tức quát “Dịch Tiểu Liêu, có phải em điên rồi không, ai cho phép tự chủ trương làm thế này?”
Nước mắt của Tiểu Liêu cố nhịn mấy ngày qua, vừa nhìn thấy hắn tất cả cứ như tuôn trào hết ra. Nó thút thít cái mũi, ôm lấy cổ Bách Sanh, nhảy lên người hắn, như 1 cái đuôi dính trên người 1 con gấu, đôi chân gao gắt đặt bên hông hắn “… Tưởng là anh … không cần em nữa!”
Bách Sanh cảm thấy tất cả những lửa nóng, lo lắng sốt ruột nãy giờ như tan biến chỉ sau 1 câu nói của nó, lấy chân nó đặt lại đàng quàng, ôm vào phòng.
Bách Sanh vỗ nhè nhẹ lên vai cái người đang còn nghẹn ngào khóc “Tiểu Liêu em bắt anh quải em đến khi nào?”
Hắn đi tập huấn hơn 10 này, về đến phòng chưa được 1 phút, đã phóng vèo đến nơi này, thở cũng không kịp mà giờ còn phải quải cái người sống này nữa.
Tiểu Liêu càng siết chặt vòng cổ hắn, không hề có ý muốn buông ra. Khóc đến nước mắt nước mũi dính vào áo hắn. Bách Sanh ngồi xuống giường cam chịu để tùy ý nó bám chặt trên người mình.
Khóc đủ rồi, Tiểu Liêu mới nhìn hắn nói “Bách Sanh, đói rồi.”
Bách Sanh thở dài không nói gì, đứng dậy nắm lấy tay nó “Đi thôi, anh dẫn em đi ăn cơm.” Mới vừa đi được 2 bước, Bách Sanh bỗng dừng lại, nhìn nó như có gì muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Tiểu Liêu mơ hồ hỏi hắn “Sao vậy?”
Sắc mặt Bách Sanh xem ra không tốt lắm, rất lâu mới nói “Quên mang bóp tiền.” Lúc nãy ngoài việc chạy đi tìm nó thì không còn nhớ được việc gì cả, kể cả mang bóp tiền.
Tiểu Liêu nghe thấy lời hắn, nhất thời mặt như đưa đám, đưa tay nhéo hắn 1 cái “Bách Sanh, là quỹ đáng ghét.” không nhìn thấy hắn không ăn ngon, đến lúc nhìn thấy hắn cũng ăn không ngon, thiên lý ở chỗ nào chứ.