• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Sanh thừ ra bộ mặt âm trì nhìn Tiểu Liêu thay quần áo, nha đầu này ngay cả thay đồ mà cũng cằm chặt điện thoại trong tay. Đúng là đang sợ hắn cưỡng đoạt mà. Hắn đưa tay day day huyệt thái dương, cảm giác sau khi say rượu thật khó chịu. Hắn nhìn phía trước rồi đi qua ngã nhào xuống giường, chợt thấy cái gì đó giựt mình bật dậy “Dịch Tiểu Liêu, tối qua ….”

Tiểu Liêu đang mặc dở quần áo quay đầu nhìn hắn, mà đợi mãi cũng không thấy hắn lên tiếng. Bách Sanh nói không nên lời, hắn làm sao mở miệng hỏi nó rằng hôm qua 2 người có dùng biện pháp an toàn không? Hắn say đến loạn cả lên, còn cái đầu của Tiểu Liêu thì làm sao mà rãnh để ý đến mấy chuyện như thế này. Bây giờ ngồi đây nhớ lại, hình như là thật sự không có ….

Bách Sanh lấy cái áo khoác treo trên giá “Em ở nhà đợi, anh quay lại ngay.”

“……” Tiểu Liêu thấy Bách Sanh vội vội vàng vàng, nó đi vào phòng vệ sinh gãi gãi đầu mờ mịt không hiểu là đang xảy ra chuyện gì.

Khi Bách Sanh trở về đưa cho nó 1 hộp thuốc X màu trắng, nghiên cứu một hồi nó mới biết đây là cái gì. Nó bực bội ném trả lại cho Bách Sanh “Tại sao phải uống?”

Bách Sanh nhẹ thở dài, ôm vai nó từ từ giải thích “Không uống sẽ có baby, lần này là anh không tốt, lần sau anh sẽ cẩn thận.” hắn biết loại thuốc này uống vào không tốt cho sức khỏe, nhưng tình hình hiện này không thích hợp để có em bé. Việc lớn chưa thành, thân phận hắn không biết khi nào mới được khôi phục. Bây giờ, Tiểu Liêu đi theo hắn rất nguy hiểm, nếu chẳng may có em bé càng khó khăn hơn. Chu kì của Tiểu Liêu hắn rõ hơn ai hết, tối qua đúng vào giai đoạn nguy hiểm hắn không muốn cá cược như vậy.

Tiểu Liêu nhíu mày “Bách Sanh không thích có baby.”

“Đương nhiên không phải.” Bách Sanh cười khổ, hắn sao lại không thích … hắn luôn muốn mang lại cho nó 1 mái nhà chân chính, có hắn, có nó, có con của bọn họ. Nhưng mà …. Bách Sanh kiên nhẫn dụ ngọt nó “Em còn nhỏ như vậy, vẫn chưa tốt nghiệp đại học. Nếu có baby thì phải làm thế nào đây. Chờ em lớn 1 chút rồi sinh, được không?”

Tiểu Liêu bĩu môi, ngẩng người nhìn hộp thuốc trong tay “Em xin tạm nghĩ học, cùng nhau nuôi con.”

“Như vậy làm sao được.” Bách Sanh quát lớn, thấy biểu hiện run rẫy vì bị dọa của nó vội vàng hạ ngữ khí, kiềm chế không để bản thân mình nóng nảy “Tiểu Liêu nè, bản thân em còn chưa trưởng thành cứ như 1 đứa trẻ, chờ em thành thục 1 chút … chúng ta mới bàn vấn đề này, nha.”

Bách Sanh còn muốn nói gì đó nhưng di động trên bàn chợt rung lên. Vừa lấy tay nhặt điện thoại lên ấn nghe, vừa đưa tay khác vân vê mặt cô ngốc bên cạnh. Tiểu Liêu không ngẩng mặt nhìn hắn mà vẫn ngẩng người nhìn hộp thuốc trên tay.

*

Bách Sanh lái xe đi đến công trường khu tây, đội trưởng Mạc đã sớm chờ hắn ở nơi đó. Bách Sanh vẫn giữ liên lạc với y, có khi sợ người khác phát hiện sẽ liên lạc trực tiếp với Cốc Lam. Trừ hai người họ, thì chẳng còn ai biết thân phận thật của Bách Sanh và Lâm Duệ.

Lúc đầu, khi Mạc Anh Minh đến trường tuyển người, Bách Sanh đã tự mình nộp đơn ứng cử, lúc ấy hắn đã do dự rất lâu. Trở ngại lớn nhất chính là thân phận hắn, vẫn chưa biết làm sao giải quyết. Thân phận này có phần lợi cũng có cái hại, dễ dàng bị đối phương hoài nghi cũng dễ dàng được người khác tin tưởng, thôi thì cứ tuy cơ ứng biến.

Cũng may, 3 năm nay Bách Sanh thật thông minh, ở lại bên cạnh Đường Hữu Thiên làm việc rất khá. Mấy ngày nữa, tất cả ân oán ba năm trước …. có thể 1 lưới tóm hết bọn người Doãn Thịnh. Khi này, Mạc Anh Minh nhẹ phun ra 1 ngụm khói trắng, nhìn theo người thanh niên đang bước xuống xe, trong lòng nhất thời có chút cảm xúc. Ngày hắn nằm vùng, y rõ hơn ai hết, biết rõ tình huống nào cũng có thể gặp, cho dù gặp phải vợ con vẫn phải trơ mắt nhìn họ đi lướt qua cũng không thể lên tiếng gọi.

Bách Sanh đi đến trước mặt Mạc Anh Minh, chỉ thấy thần sắc khác thường của y đang quan sát mình. Hắn đưa tay chộp lấy điếu thuốc vẫn đang cháy trong tay y “Có chuyện gì cứ nói, ra vẻ thâm trầm không giống phong cách của anh.”

Mạc Anh Minh nhẹ cười nhìn về phía xa xăm thật sự y không biết phải bắt đầu từ đâu, mím chặt môi 1 lúc mới nói “Vụ án hiện tại đã mở rộng ra thêm nhiều đối tượng, rất khó giải quyết.”

“Sau đó … có phải thấy khó liền lặp tức buông tay?”

Bách Sanh biết Chu Tư Thành là cục trưởng cục công an, thân phận đặc biệt này khiến mọi người có thêm bao nhiêu áp lực. Chí ít là muốn an bài người điều tra cũng không tiện. Nói ra thật sự là mỉa mai, lúc trước không biết người chống lưng phía sau Doãn Thịnh là ai. Hiện giờ biết rồi, càng không thể lỗ mãng, bị buộc lâm vào thế bị động.

Mạc Anh Minh trừng hắn “Tiểu tử thối, muốn khích anh mày” y chậm rãi hút thuốc 1 hồi lâu mới lên tiếng “Cậu cũng biết, vụ án này anh sẽ không buông tay, anh chỉ muốn nói với cậu …..” Y ném mẫu thuốc trong tay, rồi dùng chân dập lửa “Vụ án này càng này càng phức tạp, có lẽ sẽ liên quan đến nhiều nhân vật ẩn mặt có tiếng trong xã hội. Với thân phận của cậu …”

Bách Sanh đã sớm biết mục đích y hẹn gặp hắn. Chuyện này, từ lần trước gặp Chu Cảnh Lan hắn đã nghĩ đến. Nếu nói 3 năm trước nói là tuổi trẻ bồng bột, thì 3 năm sau khi gặp lại Tiểu Liêu, sự việc đã không còn đơn giản nữa. Nhưng mà hiện tại, hắn không biết bản thân có nên tiếp tục ích kỷ mà giữ nó khư khư ở bên cạnh hắn không? Ở cùng với nó, ngay cả 1 câu “Thiên Trường Địa Cửu” hắn cũng không dám hứa hẹn với nó.

Mạc Anh Minh cảm thông vỗ vai hắn “Anh biết việc này làm khó cậu, để về sẽ bàn bạc lại.”

“Không cần, nếu từ đầu là tự em lựa chọn, thì lý gì đến giờ lại buông tay.” Bách Sanh nói 1 tràn, sau đó nhẹ nhàng thở phào. Hắn thật sự xem thường bản thân mình, cứ thế hết lần này đến lần khác hắn vì chính nghĩa mà bỏ rơi Tiểu Liêu.

Trên đường trở về, hắn tự an ủi chắc rằng sự việc sẽ không đến nỗi nào. Tiểu Liêu còn 2 năm nữa sẽ tốt nghiệp, hắn sẽ dùng thời gian đó để giải quyết việc này. Chỉ cần Tiểu Liêu còn yêu hắn, chỉ cần nó còn bên cạnh hắn, mọi thứ sẽ không thay đổi, cũng không có gì là muộn màng. Như vậy, có phải sẽ không bị coi là phụ tình?

*

Bách Sanh vừa về nhà nhìn thấy Tiểu Liêu đang đổi giày chuẩn bị ra ngoài “Em đi ra ngoài?”

Tiểu Liêu nhìn hắn 1 cái, rồi lại cuối xuống tiếp tục chọn giày “Ờ, anh ăn cơm trước đi.”

Bách Sanh nhìn cũng biết là đi với ai, lại nhìn quần áo nó … có cần ăn mặc long trọng vậy không? Mặt hắn không thay đổi, buông lỏng ca vạt đi đến sa lông “Không được đi.”

Tiểu Liêu ngẩng ra, lườm theo bóng lưng hắn “Tại sao?”

Bách Sanh đi đến ngồi lên sô pha, vẻ hơi uể oải mà trong lòng lại càng thêm phiền. Người cha đã lo chưa xong, bây giờ còn đến đứa con. Cha con nhà này thật rỗi tìm việc cho hắn mà. Nhìn vẻ mặt oan ức của nó, Bách Sanh vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh “Lại đây.”

Tiểu Liêu đến ngồi bên cạnh hắn, bắt đầu oán giận “Tại sao không được đi, em chỉ muốn giúp cậu ấy thõa mãn nguyện vọng thôi mà.”

Bách Sanh nghe vậy, hơi bực, hắn nhíu mày “Thỏa mãn nguyện vọng của cậu ta, là nguyện vọng gì?”

Tiểu Liêu vừa nghe Bách Sanh nói đến đây liền hưng phấn, lập tức nói. Chuyện này nó đã nghẹn không biết bao lâu gòi, khiến nó buồn bực không thôi “Anh không biết đâu, chỗ này của Chu Cảnh Lan có vấn đề.” nó chỉ chỉ ngón tay vào đầu.

Nếu như người ngoài mà nghe thấy vậy chắc sẽ nổi lên chút lòng hiếu kỳ, nhưng Bách Sanh đã quá hiểu nàng ngốc này, cho nên vẫn tỉnh bơ, còn nghiêm mặt hỏi “Sao, cậu ta mắc bệnh gì sao?”

“Cố chấp á, cậu ấy mắc bệnh cố chấp, mỗi lần gặp em đều muốn mời em ăn cơm. Gặp là hỏi, lần nào cũng dậy.” Tiểu Liêu thở dài “Thiệt tội, bộ dạng cũng được, vậy mà mắc chứng bệnh này, đáng tiếc đáng tiếc.”

“…..” Bách Sanh bỗng cảm thấy Chu Cảnh Lan mới thật đáng thương. “Khụ” hắn ho 1 tiếng, nén nhịn cảm giác phấn khích khi nhìn người gặp nạn “Ừa, vậy em cảm thấy cậu ta tại sao lại cố chấp như vậy?”

Tiểu Liêu ngó trời, đột nhiên tỉnh ngộ, vỗ đùi 1 cái “A, biết rồi, chắc cậu ấy nhìn em, nhớ đến thức ăn.”

Bách Sanh cảm thấy nguy cơ đã được giải trừ, đầu óc của Tiểu Liêu, ai muốn tiến tới chính là tự đâm đầu vào tường, hắn cũng bớt lo. Chỉ cần Chu Cảnh Lan không nói rõ, thì đầu gỗ của Tiểu Liêu 10 năm nữa cũng chưa chắc được khai thông. Nghĩ đến đây tâm tình hắn khá hẳn lên đưa tay ôm nó vào lòng, hôn vào đầu nó 1 cái “Tiểu Liêu, muốn ăn cái gì, anh dẫn đi ăn.”

“…..” Bách Sanh tại sao tính xấu không bỏ được.

“Anh không chấp chuyện cậu ta cố chấp, giờ anh dẫn em đi ăn. Được rồi, dẫn em đi công viên Hải Dương, lần trước em nói muốn đi đó?” Bụng dạ xấu nhưng Bách Sanh lại bày ra vẻ mặt ngây thơ dụ dỗ Tiểu Liêu mắc mưu, vừa tưởng ra cái cảnh tình địch ngồi đợi ở quán đến tức giận mà hứng chí.

Tiểu Liêu trừng mắt nhìn hắn “Bách Sanh, đi xem Cá mặt hề?”

“……” Tiểu Liêu nhà hắn chính là không có tiền đồ như vậy đó, Bách Sanh đành gật đầu “Ừa, ngoài đi coi cá mặt hề …. em muốn đi đâu, anh cũng dẫn em đi.”

Tiểu Liêu cười híp mắt, ôm lấy cổ hắn cọ cọ làm nước bọt dính cả vào mặt hắn “Ờ, ờ … xem Rùa biển nữa.”

Bách Sanh thừa lúc nó không nhìn thấy lấy khăn ra chùi vết nước bọt, vỗ vỗ vai nó “Ngoan, đi thay đồ, mặc cái này làm sao đi chơi, làm gì cũng không tiện.” Tên Chu Cảnh Lan này không biết muốn dẫn Tiểu Liêu đi đâu ăn cơm, khẳng định là chẳng phải nơi tốt. Nói thế nào mà Tiểu Liêu lại mặc cái váy hở ngực, hở cả nửa cái lưng thế này, càng nghĩ hắn càng bực bội, tưởng tượng đến việc cho tên tiểu tử đó leo cây mới thoải mái hơn chút.

Nhưng đáng tiếc, Bách Sanh đã tính sai. Cư nhiên ngay thời điểm hắn đang dùng cơm cùng Tiểu Liêu thì tên Chu Cảnh Lan như âm hồn bất tán kia đột nhiên xuất hiện, Bách Sanh thầm khó chịu. Khó lòng mà ngồi chung với tên này.

Chu Cảnh Lan như thân thuộc lắm, đi thẳng đến ngồi bên cạnh Tiểu Liêu, dùng nụ cười dịu dàng sáng chói nhất chào nó. Bách Sanh dùng hết sức cắt miếng bít tết. Cảnh Lan liếc qua nhìn hắn, cười thâm ý “Dịch đại ca, không nên coi em như miếng thịt bò nha.”

Bách Sanh cười cười “Nào có chuyện như vậy, nếu cậu là miếng thịt bò này thì tôi đâu còn muốn ăn.”

Tiểu Liêu đang cắt thịt trong đĩa, nhìn qua Bách Sanh lại nhìn qua Cảnh Lan.

Cảnh Lan cũng không để ý lắm, đưa tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ lui xuống.

“Cậu làm sao biết mà đến đây?” Bách Sanh nhìn cậu ta, không tin lại có chuyện trùng hợp như vậy. Chẳng lẽ cậu ta dám theo dõi Tiểu Liêu. Nếu thế, về sau càng phải cẩn thận người này.

Cảnh Lan vẫn nhàn nhã uống nước “Chuyện này … không phải là em hẹn Tiểu Liêu ăn cơm sao, Tiêu Liêu gọi báo lại là không đi được. Em gặng hỏi là có chuyện gì, mới biết là cô ấy đi ăn ở công viên Hải Dương này. Còn rất là nhiệt tình hỏi em có muốn đi cùng không?” Lúc nói những lời này, cậu ta còn bắn về phía Bách Sanh 1 nụ cười khiêm tốn, rồi lại nhìn về phía Tiểu Liêu hỏi “Có phải không Tiểu Liêu?”

Tiểu Liêu miệng đang ngớm nghém đầy thịt bò, bị ánh nhìn giết người của Bách Sanh bắn qua sợ đến mức nuốt không kịp, nói năng quanh co “À … ờ … phải …..”

Bách Sanh nhìn nó cười dịu dàng, cực kì thâm tình.

Tiểu Liêu thoáng cái rùng mình, tại sao nó lại như nghe thấy Bách Sanh đang nói “Tiểu Liêu, được lắm. Coi về nhà anh làm sao trừng trị em.” Chẳng lẽ là mơ, nó đưa tay lên gãi gãi lỗ tai.

Cảnh Lan thấy hành động của nó kỳ quặc mới hỏi “Sao vậy, lỗ tai bị gì hả?”

“Không có, hình như nghe thấy …. tiếng gì kỳ kỳ.” Tiểu Liêu buồn bực cuối đầu tiếp tục ăn, chẳng dám ngẩng đầu nhìn Bách Sanh nữa.

Bách Sanh nhìn thấy hết, đây rõ ràng là biểu hiện chột dạ của người nào đó. Hắn buông dao nĩa trong tay “Tôi thấy, cậu đi chung với chúng tôi không hợp lắm.”

“Tại sao?” Cảnh Lan bày ra vẻ mặt vô tội hỏi “Không phải đông người sẽ càng vui sao?”

Cậu tưởng đi chợ sao, Bách Sanh vẫn mĩm cười như trước “Tôi thật không ngờ Chu công tử lại thích làm bóng đèn.”

Cảnh Lan buông nĩa, bộ dạng hơi khó xử “Biết làm sao, Tiểu Liêu mời em, thịnh tình này, em làm sao từ chối.”

Cảnh Lan và Bách Sanh đồng thời nhìn về phía Tiểu Liêu, nó há hốc mồm nhìn bọn họ, nuốt nước bọt “Sao không nói tiếp, còn hay hơn cả kịch Tướng Thanh á.”

“……” Cảnh Lan và Bách Sanh đồng thời nhìn nhau, nó cho là họ đang diễn kịch ư.

Bách Sanh nghiến răng, cao giọng uy hiếp “Tiểu Liêu còn muốn coi Cá mặt hề không?”

Cảnh Lan cười dịu dàng “Tiểu Liêu, cậu thích Cá mặt hề sao, mình mua cho cậu nuôi, mua thêm cái hang lớn nữa, nuôi tại nhà luôn, không cần chạy đến công viên Hải Dương làm chi.”

“…..” Tiểu Liêu yên lặng nuốt nước bọt, tại sao bây giờ lại đổi đối tượng nói chuyện rồi, vừa nãy không phải bọn họ đang nói cười vui vẻ sao? Bây giờ … lại nói với nó, không lẽ nãy giờ nó ăn vụng bọn họ đã biết sao?

Tiểu Liêu chà chà khóe môi, thấp giọng nói “Nếu không …. đi coi phim đi, rạp chiếu phim rất yên tĩnh, lại tối nữa.”

“…….” Hai thùng dấm chua cùng nhìn nhau.

Tiểu Liêu lại cực kỳ bình tĩnh nói tiếp “Nơi đó, cần yên lặng, 2 người sẽ không được nói chuyện với em nữa… thêm nữa rất tối, Cảnh Lan làm bóng đèn thật tiện.”

“……” Bách Sanh và Cảnh Lan nãy giờ đang trong tình trạng khói súng ngập trời, giờ “phốc”cái bị dập dễ dàng. Tiểu Liêu là ai chứ, Tiểu Liêu chính là người có bản lĩnh châm mồi lửa, cũng chính là người có khả năng dập lửa mà không phí chút sức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK