Tiểu Liêu nheo mắt cười “Bách Sanh, không có áo ngủ.”
Bách Sanh thu hồi suy nghĩ, di chuyển tầm mắt “Ừ, biết rồi.”
Tiểu Liêu đứng 1 bên kiên nhẫn chờ, Bách Sanh mang áo tắm đưa cho nó “Mặc cái này trước.”
Tiểu Liêu ôm áo tắm đi hướng về phòng tắm, mới vài bước bỗng dừng lại “Bách Sanh … muốn ngủ chung không?”
Bách Sanh nhìn nó, cảm thấy dục vọng ở nơi nào đó bắt đầu rục rịt, hắn lạnh mặt “Sao mà bản tính lưu manh của em mãi không đổi hả?”
Tiểu Liêu hừ 1 tiếng, mặt mày liền hớn hở “Anh cứ cho rằng, em mới không vui, muốn ngủ chung với anh.”
Buồn phiền lấp đầy ngực hắn, không cách nào trút ra. Còn Tiểu Liêu bên kia vẫn thừ ra bộ mặt vờ vịt như không biết gì, tâm tình cực tốt đi vào phòng tắm. Bách Sanh nắm chặt lấy tay cầm cửa. Cảm tình con người chính là ngọn lửa cháy trong lòng, căn bản không cần biết hắn sống chết thế nào mà. Hắn thầm than, Dịch Tiểu Liêu, em được lắm.
Tiểu Liêu tắm xong bước ra thì đã thấy Bách Sanh ngồi ở ghế sofa xem TV. Thấy nó đi ra sắc mặt càng khó coi, Tiểu Liêu lấy khăn lau khô tóc, trong lòng thầm nghĩ, 23 tuổi rồi lúc nào cũng vậy, tâm tình bất định, không đáng yêu chút nào.
Bách Sanh hướng mắt sang nhìn nó, lập tức sởn tóc gáy “Tiểu Liêu, không phải đưa cho áo tắm rồi sao, sao còn mặt cái này.”
Tiểu Liêu cuối nhìn cái áo sơ mi trắng trên người chính mình, lấy cái áo tắm ném trên giường, trợn mắt nhìn hắn “Đồ keo kiệt, áo tắm bự quá, cái này mới vừa vặn.”
Vừa vặn cái con khỉ, lửa trong người Bách Sanh càng lúc càng muốn bùng nổ, để lộ cả cặp đùi, vừa vặn cái chỗ nào? Hắn mất tự nhiên, hướng mắt đi chỗ khác không dám nhìn nó nữa “Mau lên giường đắp chăn đi”
Tiểu Liêu đang lau tóc bỗng dừng lại, nhìn hắn vẫn xem TV không thèm nhìn mình. Tiến đến bên người hắn, dựa sát 1 tí “Bách Sanh, lau tóc.”
Cảm nhận được mùi sữa tắm phát ra, Bách Sanh nhìn vòm cổ trắng của nó, trái khế không ngừng chuyển động, hạ mình nhích qua bên cạnh, nó cũng nhích theo hắn. Bách Sanh đứng dậy hướng đến phòng tắm nói “Tự lau đi, anh đi tắm.” Đi đến cửa phòng tắm còn không quên cảnh cáo nó “Dịch Tiểu Liêu, mau lên giường ngủ cho anh.”
Tiểu Liêu nhìn thấy cặp mắt đen xì của ai kia, che miệng cười, cảm giác phấn khích với trò đùa dai đang tràn khắp não nó. Nó cười hướng lên giường ngã xấp xuống nằm hình chữ đại, kéo chăn lên, thân hình hướng lên cái gối khách sạn tựa đầu vào, rõ ràng là gối khách sạn nhưng sao nó lại cảm thấy nơi đó có mùi vị của Bách Sanh.
“Khụ!” Bách Sanh đứng ở phía sau nó, Tiểu Liêu xấu hổ ngồi bật dậy, thuận tay xoa tóc loạn xạ. Bách Sanh đi qua lấy áo tắm nằm trên giường, liếc nhìn nó 1 cái xoay người nhanh đi “Tiểu Liêu, kéo áo lại.”
Tiểu Liêu cúi đầu, nhìn áo mình, vì nó lăn qua lăn lại nên áo sơ mi vén lên tận eo, chú mèo Đing Đang trên chiếc quần lót của nó đang toét miệng cười vui vẻ với nó. Tiểu Liêu vội vàng xốc chăn từ phía cuối giường chui vào, trốn trong chăn than thở.
Bách Sanh vừa tắm vừa hối hận, tại sao lại hành động như vậy, lẽ ra nên để nó ở phòng đơn mới đúng chẳng biết vì sao lại đưa nó vào cùng phòng với mình. Hắn bực tức đánh mạnh vào tường, Dịch Tiểu Liêu, tiểu nha đầu chết tiệt.
Khi hắn tắm xong ra thì đã thấy nó ngoan ngoãn nằm trong chăn, dựa đầu vào đầu giường nhìn hắn. Hắn tiện tay tắt đèn, chỉ để lại cây đèn nhỏ ở đầu giường. Đi đến sofa kéo cái chăn mỏng lên ngã lưng nói “Ngủ đi, mai anh đưa em đến trường.”
Tiểu Liêu chăm chú nhìn hắn, không chớp mắt, giống như muốn bỏ qua tất cả những chuyện của 3 năm nay mà quay lại như trước kia “Bách Sanh, mấy năm nay đi đâu?”
Bách Sanh gối đầu lên cánh tay mình, bởi vì hắn đưa lưng về phía nó cho nên nó không nhìn thấy sắc mặt của hắn. Chỉ nghe được giọng thâm trầm của hắn len theo hướng ánh sáng le lói của ngọn đèn nhỏ “Kiếm tiền.”
Nó vừa nghe là biết hắn chỉ trả lời qua loa với mình “Anh rất thiếu tiền?”
“Ừa.”
“Gạt quỹ hả.”
“Ừa.” nó chính là con quỹ ngây thơ, Bách Sanh trong lòng thầm ai oán.
“……”
Tiểu Liêu bĩu môi “Dì Mạch, rất nhớ anh.”
Bách Sanh rất lâu mới cuối đầu nói “Ừa.” 1 tiếng. Tiểu Liêu nhăn mặt, hắn bây giờ ngoại trừ “ừa” thì không còn từ gì để nói với nó sao.
“Bách Sanh, bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi.”
“……”
“Chứ sao, chỉ biết mỗi “ừa””
Bách Sanh từ từ nhắm 2 mắt, không nói nữa, Tiểu Liêu vẫn muốn nói tiếp thì di động Bách Sanh vang lên, Bách Sanh bắt máy, chỉ là đơn giản trả lời vài câu “Ừa … tất cả cứ làm theo kế hoạch … không có việc nữa, tôi đi ngủ … mai gửi mail cho, cúp máy.”
Tiểu Liêu híp mắt, trong lòng suy nghĩ, cú điện thoại này có bao nhiêu % là con gái gọi.
“Dịch Tiểu Liêu, nằm xuống ngay, đừng nhìn lén anh.”
“Không nhìn lén, đường đường chính chính nhìn.”
Bách Sanh vươn khóe miệng “Ừa, ngủ ngon.”
Tiểu Liêu nằm xuống kéo chăn qua, hơn 5 phút, ngồi dậy tiến đến chỗ hắn “Bách Sanh, đưa điện thoại cho em.”
“Làm gì?”
“Xem ghi chép cuộc gọi.”
“…….”
“Ngủ không được, cho em xem.”
Bách Sanh không thèm để ý đến nó, Tiểu Liêu này là đại ghen tuông, nó từ từ đi đến trước mặt hắn, Bách Sanh giơ tay lên, Tiểu Liêu thì ra sức cướp “Bách Sanh, đưa em.”
“Dịch Tiểu Liêu, em xâm phạm riêng tư.”
“Thì xâm phạm.”
Bách Sanh đưa tay lôi kéo với nó, Tiểu Liêu ngã xuống nằm xấp trong lòng ngực hắn. Bách Sanh nhìn thấy mặt nó đỏ bừng, trong nháy mắt hắn cảm thấy bản thân rất giống loại chó Samoyed “Im lặng rồi?”
Khóe mắt Tiểu Liêu đỏ lên, nó há mồm hướng tới ngực hắn cắn 1 cái, Bách Sanh nhíu mày nhưng không ngăn nó. Tiểu Liêu cắn 1 cái lại không đành, ngoan ngoãn ghé nằm vào lòng ngực hắn.
“Bách Sanh, tại sao phải đi?” Tiểu Liêu nằm trong lòng hắn, thấp giọng hỏi, tay thì siết chặt lấy thắt lưng hắn.
Bách Sanh không lập tức trả lời nó, chỉ nhẹ nhàng thở, 2 tay đặt sau đầu. Tiểu Liêu nghe thấy nhịp tim hắn, tâm trí hỗn loạn liền nhắm mắt lại. Nghe được hơi thở ổn định bên dưới áo tắm, Bách Sanh nâng tay nhẹ vuốt mặt nó “Anh rất quan tâm em, không muốn em bị vướn vào cái vòng vay này. Nếu có thể … chờ anh được không?”
Tiểu Liêu thật sự ngủ say, 3 năm nay lần đầu nó được ngủ say như thế. Bách Sanh bế nó đem đặt lại trên giường. Hắn vừa mới nằm xuống, Tiểu Liêu đã nhích sát lên, giống hệt trước đây. Bách Sanh lại tham lam độ ấm hơi thở của nó, vẫn mở to mắt nhìn nó. Mãi đến gần sáng hắn mới tiến đến sofa nằm. Hắn không thể để cho nó chút hy vọng gì, ít nhất là bây giờ hắn không thể. Hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, hắn hiện tại, tương lai sẽ như thế nào hắn đều không thể nói. Hơn nữa, nó rất đơn thuần, nếu bị cuốn vào những chuyện dơ bẩn phức tạp thế này rất nguy hiểm. Hắn không thể trơ mắt nhìn nó gặp nguy hiểm, 1 chút cũng không.
Buổi sáng, Tiểu Liêu bước xuống giường, nhìn thấy hắn vẫn còn ngủ, lặng lẽ tiến đến phòng tắm. Lúc đánh răng, thấy Bách Sanh đi vào, nó hoảng hốt, ngay thời điểm hắn đứng bên cạnh nó, Tiểu Liêu tinh thần vẫn chưa trở về. Tình cảnh ngày hôm đó như hiện về rõ ràng. Bách Sanh cười hỏi nó “Cả đời như thế này có được không?” Lời nói đó vẫn như còn vang bên tai. Còn bây giờ, đứng gần như thế nhưng sao lại cảm giác như cách trở ngàn dặm.
Bách Sanh bỗng nhiên biến mất, rồi đột ngột xuất hiện, từ nay về sau sẽ thế nào? Họ còn có thể cùng lúc xuất hiện không? Nó cuối đầu, tiếp tục đánh răng. Bách Sanh nhìn thấy ánh mắt ảm đạm mâu thuẫn của nó, nỗi khó chịu trong lòng lại tràn về, nhưng vẫn tỏ ra như trước, cái gì cũng không nói.
Bách Sanh lái xe đưa nó đến trường. Tiểu Liêu cùng Tiếu Nguyệt ngồi sau xe. Tiếu Nguyệt vừa lên xe liền lập tức nhoài lên ghế người lái, mặt mày hớn hở gọi Bách Sanh “Binh ca ca.” Tiểu Liêu vội vàng nắm lấy Tiếu Nguyệt, nhỏ giọng nói thầm “Anh ấy là anh của Thiên Bắc.”
Tiếu Nguyệt nhìn lên và chỉ vào người đang ngồi lái xe, bĩu môi, kéo Tiểu Liêu qua nói “Vẫn là Binh ca ca tốt, anh này … rất dữ.”
Tiểu Liêu trộm nhìn theo cạnh mặt hắn, gương mặt với đường cong cương nghị lạnh lùng, quả thật là không hề có cảm giác thân thiện. Có lẽ là mặt luôn không biểu hiện gì khiến cho người ta cảm thấy rất xa cách. Tiểu Liêu nhép miệng nói “Giống như optimus prime.” Tiểu Liêu từ nhỏ đã cảm thấy optimus prime là lạnh lùng nhất. Tuy nhìn gốc nghiêng nhưng cảm giác vẫn rất tuấn tú. Cho nên nó cảm giác Bách Sanh chính là dạng, bề ngoài băng giá không biểu cảm nhiều, trong lạnh lùng lại có chút kiêu ngạo, hơn nữa lại khiến nó cảm thấy có cảm giác an toàn khi ở bên.
“…..” Tiếu Nguyệt và Bách Sanh đều nhìn theo hướng nó, Tiểu Liêu đảo mắt nhìn ra cửa sổ.
Mà Bách Sanh đâu phải ngu ngốc, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ, chẳng lẽ mình lại như vậy sao, sao lại đem so sánh hắn với 1 con người máy, 1 khối sắt.
Tới trường, Tiếu Nguyệt biết điều xuống xe trước, Tiểu Liêu ngồi ở trong xe, nhìn Bách Sanh không nói gì, chần chừ vài giây “Em đi, bái bai.”
“Dịch Tiểu Liêu.” Bách Sanh gọi nó, nhìn nó nãy giờ không nói gì.
Tiểu Liêu hồi hộp vặn ngón tay, ánh mắt chờ mong khi nhìn thấy Bách Sanh ấm ức khó nói, hắn kiềm nén nửa ngày, cuối cùng nói một tràng dài “Dịch Tiểu Liêu sau này phải thành thật ngoan ngoãn ở ký túc mà học bài, đọc sách dùm anh. Mẹ anh đã tạo điều kiện cho em học hành dễ dàng rồi, nên phải cố gắng …. không được phép đến cái nơi như Thịnh Thế, cũng không được phép đến Cầm Tinh, bạn học kia của em mà đến kiếm em nhờ giúp làm thêm thì nhất định phải từ chối nghe chưa?”
Tiểu Liêu trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, nhếch môi, đây là hậu quả của việc nhịn nói. Hoặc là không nói, đến lúc nói liền là 1 lèo, đến tạm dừng chấm câu cũng không thấy.