• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Sanh té cù trên mặt đất, mà vẫn thừa hơi sức, ngẩng đầu cười thật tươi “Dịch Tiểu Liêu, em học nhu đạo từ khi nào?” Chắc là mấy năm nay không ai còn dám ăn hiếp nha đầu này nữa rồi.

Tiểu Liêu nhìn hắn nằm bò dưới đất, có 1 luồng tức giận nghẹn trong lòng ngực. Nó sửa sang lại áo quần “Chiêu này, chính là chờ hôm này, để đá anh.”

Bách Sanh đứng dậy, phủi phủi bụi cát trên người. Nếu như không phải hắn thả lòng phòng bị, thì Tiểu Liêu nó làm sao có thể đánh ngã hắn chứ. Nhìn thấy nó ở trước mặt, cô gái ngây ngô năm đó dường như đã thay đổi. Gương mặt trẻ con bây giờ đã hình thành những đường nét cân đối, cái cằm xinh xắn, đôi mắt đen láy của năm nào như truyền vào hắn 1 thứ cảm xúc đặc biệt thôi thúc bản thân muốn tới gần nó.

Thấy Bách Sanh yên lặng nhìn mình chăm chú như vậy, Tiểu Liêu có chút khẩn trương, nhanh chóng cầm lấy ba lô, vội xoay người đi.

Bách Sanh đuổi theo nó “…. 3 năm nay khỏe không?”

“Khỏe.”

“Đói bụng không, cùng đi ăn cơm.”

“Không đói.”

“Về nhà phải không? Anh đưa em về.”

Tiểu Liêu dừng bước, Bách Sanh đứng phía sau nó, khoảng cách rất gần, thậm chí có thể nhìn thấy cái đuôi ngựa buộc thấp của nó. Tiểu Liêu thấp giọng nói “Muốn thế nào, vẫn chơi chưa đủ?”

Bách Sanh nghe thấy tim bỗng căng thẳng. Đúng vậy, hắn đang làm cái gì vậy? 3 năm trước chẳng phải đã nói là buông tay sao? Hắn yên lặng vài giây, nhẹ nhàng mở miệng “Lâu quá không gặp, cùng nhau ăn 1 bữa cơm thì có gì đâu.”

Tiểu Liêu tự cười nhạo chính mình, đến giờ phút này còn mong 1 đáp án nơi hắn, cắn chặt răng cố gắng khống chế để thanh âm của mình không vướn chút xúc cảm nào “Không cần, đối với anh, không hứng thú.”

Đau đớn tự lòng hắn trong nháy mắt không biết từ đâu kéo về thật mãnh liệt, hắn nhìn nó đang nhanh chóng rời đi, vẫn cố đuổi theo, 1 tay nắm lấy cổ tay nó, thanh âm trầm thấp “Có thể đừng nói với mọi người rằng anh đã về rồi không?”

Tiểu Liêu cảm thấy lòng rất đắng. So với tách cà phê lúc nãy cùng uống cùng Vinh Hưởng còn đắng hơn. Dịch Bách Sanh thật sự không còn là Dịch Bách Sanh mà nó ảo tưởng nữa đâu. Hắn ngay cả 1 lời giải thích về 3 năm trước tại sao ra đi, đi đến đâu … cũng không thèm nói. Có phải hắn cảm thấy những thứ này thật thừa thải hay không? Nó gạt tay hắn ra “Biết rồi.”

Bách Sanh chăm chú nhìn theo bóng nó càng lúc càng xa, rất lâu tâm trí mới hoàn lại. Lâm Duệ và Phương Kiệt từ xa chạy lại, Bách Sanh thì xoay người hướng ra xe, nói vọng lại với người phía sau “Tra cho tôi quan hệ của cô ấy với Vinh Hưởng.”

“Cô ấy?” Lâm Duệ hồ nghi

Bách Sanh nhắm mắt lại, chỉ cần gặp được Tiểu Liêu thì hắn trở nên thật đần độn, ngay cả 1 chút sức lực suy xét và phán đoán cũng bay mất. Hắn bực bội vung tay kéo cái cà vạt ra “Dịch Tiểu Liêu!”

“Dạ.”

*

Về đến Dịch gia, Tiểu Liêu không nói rằng mình vừa gặp Bách Sanh.

Cả đêm nằm mơ, trong giấc mơ toàn bộ đều là Bách Sanh. Bách Sanh 10 tuổi, Bách Sanh 18 tuổi, Bách Sanh 19 tuổi … bỗng nhiên biến thành Bách Sanh 23 tuổi. Hắn vẫn vậy, vẫn gương mặt điềm đạm đó, cùng với nó từ dịu dàng quyến luyến bỗng cũng trở nên lạnh lẽo, xa xôi, dù là trong mộng giọng điệu hắn vẫn thản nhiên như vậy “Dịch Tiểu Liêu, em ngu ngốc đủ chưa, anh đã nói, anh đối với cái gì cũng hứng thú không lâu … em …. Cũng không ngoại lệ.”

Thời điểm nó mở mắt ra, trời đã tờ mờ sáng, nó xoay người nhìn ngoài xửa sổ, nhìn ra phía xa chân trời mênh mông trắng xám kia. Mặt gối bắt đầu thấm ướt, đưa tay sờ vào. Dịch Tiểu Liêu … Mày khóc cái gì … tại sao nước mắt lại nhiều như vậy, chảy 3 năm rồi cũng không hết sao?

*

Ngày mai là thứ 2 rồi, sau hoàng hôn thì Tiểu Liêu sẽ từ Dịch gia trở về trường học. Buổi tối, nó rửa mặt xong chuẩn bị lên giường đọc sách thì di động vang lên, cầm lấy nhìn thấy thì ra là Tiếu Nguyệt. Lúc này nó mới nghĩ, sắp10 giờ rồi Tiếu Nguyệt còn chưa về sao. Nói chuyện 1 lúc thì mới biết là Tiếu Nguyệt làm việc ở Thịnh Thế bị khách ép uống rượu, phục vụ gọi cho nó để kêu đến đón về. Tiểu Liêu liền thay quần áo, cầm lấy điện thoại, bóp tiền rồi đi ngay.

Lúc nó đi vào Thịnh Thế thì đã là 10 giờ, nó tiến tới quầy ba nói với người phục vụ là đến đón bạn. Người phục vụ đưa nó đến 1 cái ghế, chỉ còn mỗi mình Tiếu Nguyệt, cô ấy uống tuy hơi nhiều, nhưng xem ra vẫn còn tĩnh, lúc nhìn thấy Tiểu Liêu còn biết nhìn nó cười “Tiểu Liêu, cậu đến rồi.”

Tiểu Liêu tức giận nhìn Tiếu Nguyệt “Trong này mà cũng dám uống rượu.”

Tiếu Nguyệt vỗ vỗ ót “Mình cũng không muốn, nhưng tiền bo rất nhiều.”

Tiểu Liêu nhìn Tiếu Nguyệt múa may lung tung, đưa tay choàng qua cổ mình giúp cô ấy đứng dậy. Tiếu Nguyệt bước đi lảo đảo khiến cho Tiểu Liêu nghiêng qua trái rồi nghiêng qua phải. Tiểu Liêu để cô lại trên ghế, thật phí sức “Ngày mai mua kem mứt cho mình đó.”

Tiếu Nguyệt cười khanh khách, nói với Tiểu Liêu “Không thành vần đề, Tiểu Liêu muốn ăn cái gì, mình mua cái đó.”

Tiểu Liêu không còn sức mà lãi nhãi với cô ấy nữa, để sức nâng cô ấy ra ngoài. Trên đường họ đi lúc này cơ bản là không có người, trong các phòng truyền ra đủ thứ âm thanh. Đối diện 2 người có 1 đám người đang đi đến. Tiểu Liêu dìu Tiếu Nguyệt qua 1 bên để cho bọn họ qua trước. Hành lang thì rất hẹp nên đành chịu như thế.

Mấy người đó, đi qua người Tiểu Liêu lại không lập tức qua luôn, ngược lại còn hướng về phía họ dừng lại. Tiểu Liêu ngẩng đầu nhìn bọn họ, 1 đám con trai hơn 20 tuổi, cười hì hì “Em nữ sinh, vừa mới tới làm hả.”

Sắc mặt Tiểu Liêu trắng bệch theo bản năng dìu Tiếu Nguyệt ra ngoài. Một người đứng ra chặn nó lại “Gấp cái gì, không cùng với mấy anh nói vài câu mà đi như vậy là không lễ phép nha cưng.”

“Tiểu Liêu, bọn họ là ai?” Tiếu Nguyệt hỏi.

Trong đám có 1 tên đứng gần trạm gác lớn tiếng nói “Mèo say à, anh thích nhất.”

Tiểu Liêu chắn che cho Tiếu Nguyệt ở phía sau, Tiếu Nguyệt liền theo vách tường mà trượt xuống. Miệng còn lầm bầm “Chuyện không đâu, chuyện không đâu.” trong lòng Tiểu Liêu hoảng sợ không thôi “Các người … muốn … làm gì?”

Đám người đó bỗng cười ồ lên “Thì ra là bị cà lăm.”

Tiểu Liêu cắn chặt môi, mồ hôi trong lòng bàn tay bắt đầu chảy ra, tay phía sau nhẹ nhàng muốn tìm lấy di động, bấm gọi cho Thiên Bắc.

1 đứa con trai trong đó bỗng dưng nắm chặt tay nó “Sao nào, khẩn trương cái gì?”

Tiểu Liêu tức giận nhìn gã, vung tay gạt tay gã, ánh mắt chán ghét ngạo nghễ nhìn.

Tên con trai đó như bị kích thích, đưa tay kéo nó qua đặt áp sát vào vách tường, nắm lấy hàm của nó “Thấy cô em có chút nhan sắc mới nhìn tới em, đừng có không biết điều.”

Tiểu Liêu nhìn rõ mặt gã, thái dương có vài vết sẹo, gương mặt thì càng ngày càng dữ tợn, quanh người hắn nồng nặc mùi rượu, cứ như là đang ngửi phải không khí không bình thường, Tiểu Liêu né sang 1 bên, gã cười nham hiểm, từ từ dựa vào gần nó “Để anh dạy dỗ em biết cái gì gọi là nghe lời.”

Tiểu Liêu cảm nhận được hơi thở của hắn bắn vào 2 má của mình, tay chân vẫn vùng vẫy loạn xạ. Nhưng mà đối phương sức rất mạnh, nó làm sao cũng không thể thoát khỏi, Tiểu Liêu vô vọng cố trốn tranh hơi thở của gã, vô thức thốt ra “Bách Sanh, cứu em.”

Cảm giác được sức nặng trên người đã không còn, Tiểu Liêu mới hí mắt nhìn, thật sự Bách Sanh đã đứng trước mặt nó.

Trên hành lang tối mờ mịt, hắn ẩn trong 1 bóng đen. Không biết có phải hay không vì màu áo sơ mi đen nổi bật làm lộ sắc mặt hắn. Bách Sanh kéo nó vào trong ngực. Phương Kiệt túm lấy 2 tay tên vừa rồi bắt nạt Tiểu Liêu.

Tên đó nhìn Bách Sanh “Thì ra là Dịch tiên sinh, nói chuyện với Thịnh ca xong rồi sao?”

Bách Sanh biết người đang nói chuyện là trợ thủ đắc lực của Doãn Thịnh, gương mặt vẫn như trước trả lời gã “Đây là bạn tôi, tôi đưa đi.”

Nói xong liền ôm nó ra ngoài, Tiểu Liêu quay đầu lại nhìn Tiếu Nguyệt được 1 người con trai phía sau Bách Sanh nâng lên. Nó ngẩng đầu nhìn Bách Sanh, Bách Sanh buộc chặt hàm dưới, không nói lời nào, Tiểu Liêu cũng cúi mặt không lên tiếng.

Tới bên ngoài Thịnh Thế, Tiếu Nguyệt được Lâm Duệ dìu lên 1 chiếc xe. Tiểu Liêu thì bị Bách Sanh kéo hướng lên 1 chiếc xe khác. Cổ tay Tiểu Liêu bắt đầu đau, nó ra sức đánh đá Bách Sanh “Đau, buông tay.”

Bách Sanh để ngoài tai lời nó nói, kéo nó tới cửa xe, đứng ngay chỗ cửa xe. Thô bạo xiết lấy bả vai nó “Dịch Tiểu Liêu lá gan càng lúc càng lớn, hả? Dám đến mấy chỗ này, lúc nãy mà không gặp anh sẽ thế nào?” Giọng Bách Sanh càng về sau càng ngày càng dữ cứ như tiếng rống, hắn thật không dám tưởng tượng nếu lúc nãy không phải tình cờ đi qua, thì Tiểu Liêu sẽ bị đám người đó làm gì, nghĩ đến đó thôi đã khiến hắn khiếp sợ.

Tiểu Liêu nhíu mày, dùng sức đẩy hắn nhưng không có tác dụng, Tiểu Liêu hướng mặt sang 1 bên nói “Có thể làm gì, cùng lắm bị cưỡng hiếp.”

Bách Sanh không dám tin nhìn nó, gương mặt không chút biến đổi, tim không nhảy, vẻ mặt bình tĩnh nói với hắn những thứ như vậy, Bách Sanh giận dữ “Ba năm không gặp, quả nhiên có bản lĩnh, cái gì cũng biết.”

Tiểu Liêu càm thấy lòng chua chát, trấn tĩnh mà nói “Là anh dạy em, cái gì kêu là cưỡng hiếp.”

Đầu óc Bách Sanh như muốn nổ tung, tim như bị vô số lưỡi dao xuyên qua. Hắn nắm lấy cằm nó kéo về cho đối diện với mặt mình “Cưỡng hiếp, em định nghĩa quan hệ của chúng ta là như vậy?”

Tiểu Liêu cắn răng, cố đón nhận ánh mắt của hắn “Đúng vậy, làm sao có thể là tình yêu …”

Bách Sanh tức giận khôn cùng, thật muốn bóp chết tiểu nha đầu không lương tâm này. Hắn tức giận thở ra dữ dội, đại não như trống rỗng, liền cuối thấp người hôn nó.

Tiểu Liêu, trừng 2 mắt nhìn hắn, 2 người bốn mắt nhìn nhau, Bách Sanh cũng sửng sốt chính mình sao mà làm gì cái việc không nghĩ đến hậu quả thế này. Nhắm mắt lại, hắn hôn càng ngày càng mạnh, cứ thế mà tiến lên.

Tiểu Liêu trố mắt nhìn trong giây lát, suy nghĩ đầu tiên là Bách Sanh lại muốn trêu ghẹo nó. Không chút nghĩ ngợi liền lấy đầu gối hướng đến giữa 2 chân hắn mà tung chiêu. Bách Sanh phản ứng nhanh, mau chóng né được đòn hiểm, lửa trong mắt bắt đầu phát ra, tức giận mà rống “Dịch Tiểu Liêu, em muốn đá chỗ nào?”

“Thì đá chỗ đó, biến anh thành thái giám.”

“Em…” Bách Sanh cắn răng “Vừa rồi sao không thấy em mạnh mẽ như dậy, đối với anh thì ngược lại như vậy, lần trước còn đá ngã anh, tinh thần đó lúc nãy ở nơi nào rồi?”

Tiểu Liêu trợn mắt nhìn hắn “Đã nói vì muốn đá anh mới luyện, đối tượng luyện tập chính là Thiên Bắc, là diện mạo này, đánh đá không ngừng.”

Bách Sanh không nói gì, Tiểu Liêu hiện tại rốt cuộc là muốn đè bẹp hắn đến thế nào?

Tiểu Liêu nhìn thấy Bách Sanh không nói gì, giương mắt nhìn đánh giá hắn. Bách Sanh bỗng nhiên kéo nó nhét vào xe, nó đánh mấy cái vẫn mở không được cửa xe, hung hăng nhìn người bên cạnh. Bách Sanh không thèm để ý tới nó, liền cho xe nổ máy.

Tiêu Liêu quay lại nhìn Tiếu Nguyệt trong chiếc xe kia cũng đang khởi động chạy theo. Nó tức giận dựa vào lưng ghế, cũng không biết thứ tức giận gì đang tồn tại trong người nó. Đã cảm thấy được Bách Sanh thật sự rất xấu rồi, rõ ràng lúc trước chính hắn không nói không rằng bỏ đi biệt tích. Bây giờ trở về 1 câu giải thích cũng không có, vẫn là cái bộ dạng như trước kia, không hỏi qua ý kiến người khác, cứ bá đạo mà hoành hành.

Xe chạy thật lâu rồi mới dừng lại, Tiểu Liêu nhìn vào toà kiến trúc trước mắt “Bách Sanh, đến đây làm gì?”

Bách Sanh cười, bước xuống xe “Yên tâm, không phải cái việc em đang nghĩ đâu.” Vòng qua thân xe, mở cửa cho nó xuống, hướng nó đi vào khách sạn.

Nó cố giãy giụa tức giận nhìn hắn “Vô sỉ, phải về trường học.”

Bách Sanh đưa nó đến thẳng thang máy “Trường học, nhìn lại giờ đi, muốn trèo tường vào à, hay là định ngủ đêm ngoài cổng đợi đến mai.”

Tiểu Liêu không nói, trèo tường, làm sao nó trèo nổi, còn phải mang theo 1 con mèo say làm sao được. Mãi mê suy nghĩ cứ thế bị hắn đưa đến phòng, nó co quắp người đứng trước cửa, nhìn thấy Bách Sanh cởi áo khoác, bỏ cà vạt, quay đầu nhìn nó “Lo lắng cái gì.”

Tiểu Liêu không dám hé răng, Bách Sanh yên lặng vài giây rồi vỗ vào nệm “Vào đây.”

Tiểu Liêu vẫn đứng bất động, trong lòng khinh bỉ hắn, anh bảo tôi qua thì tôi phải qua sao, tôi không phải còn giống trước kia nữa đâu?

Bách Sanh nhìn nó đang tính toán, cởi bỏ 3 nút áo “Dịch Tiểu Liêu, không muốn bị đánh thì lập tức lại đây.”

Cân nhắc kỹ tình trạng địch và mình không cân sức, cho nên vẫn ngoan ngoãn tiến đến “Bạn học em đâu?”

Bách sanh kéo ghế dựa qua đối diện nó “Yên tâm có người chăm sóc mà.”

“Vừa rồi, người con trai đó.”

“…là con gái! Em bị viêm đường ruột, nếu như nhìn thấy cô ta nôn ọe, tối nay còn ngủ được sao?”

Tiểu Liêu cuối mặt, không dám hé răng

Bách Sanh ho khụ 1 tiếng nói “Bây giờ bắt đầu, anh hỏi em trả lời.”

“….” Tiểu Liêu cuối đầu nghĩ, Bách Sanh có phải là ở trường cảnh sát học tập đến trúng độc, nên đi đâu cũng thích thẩm vấn phạm nhân.

“Tại sao đi Thịnh Thế?”

Tiểu Liêu nhìn bộ mặt đáng sợ của hắn, lúng túng đáp “Bạn uống nhiều, đi đón về.”

“Vậy … ngày hôm qua, tại sao đến Cầm Tinh?”

“Giúp bạn, làm thêm.”

“Chính là cô gái lúc nãy?”

“Ờ.”

“Trước đây … có bị như vậy không?” Bách Sanh ánh mắt không tự nhiên nhìn nó.

Tiểu Liêu ngơ ngác nhìn hắn, rất lâu sau mới tiêu hóa được ý hắn, đỏ mặt lắc đầu.

Bách Sanh ho nhẹ 1 tiếng “Điện thoại?”

“Hả?” Tiểu Liêu sửng sốt, nhìn hắn đang trừng mắt nhìn mình, yên lặng nói “Thì … vẫn như cũ.”

Hai người đều im lặng, Bách Sanh đứng dậy không biết tiếp tục nên hỏi cái gì. Cứ như gặp nó thì đầu óc hắn lại trở nên ngớ ngẩn. Thậm chí lúc nãy, lái xe dọc đường, tim nhảy không ngừng. Cái cảm giác này thậm chí so với trước kia 2 người ở cùng càng mãnh liệt hơn.

Hắn đi đến mở cuốn sổ ghi chép của mình “Đi tắm đi, thời gian không còn sớm.”

“Ờ.”

Bách Sanh quay lại đặt tay lên bàn phím, nhưng tâm tư lại không biết đã bay đến nơi nào. Rõ ràng biết tình huống mình hiện tại không thể cho nó lời hứa hẹn gì … nhưng mà gặp lại nó cứ như không kìm chế được chính mình. Nhớ nhung tích lũy 3 năm nay như lại ào về. Dựa quay lưng vào ghế, hai mắt nhắm lại. Đối với nó thế này, có phải là … hắn thật sự rất ích kỷ không?

Sự cảnh giác được nuôi dưỡng mấy năm gần đây, cảm nhận được hơi thở nhàn nhạt phả trên má mình. Bách Sanh đột nhiên trợn mắt, mặt mũi của Tiểu Liêu, có thể thấy được rõ ràng vì mặt nó đang rất gần hắn. Ánh mắt nó khác hẳn, lông mi run rẩy, ngón tay khựng ở lưng chừng từ từ buông xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK