Trên đường đi Lâm Duệ bảo vệ nó, cẩn thận hầu hạ bà lớn này. Lo sợ nó lại như con thiêu thân hết lao vào cái này rồi lao vào cái kia, lại sợ nó bị lạc. Lòng thấp thỏm lo lắng đợi nó mua đồ xong, tống ngay lên xe chạy thẳng về nhà giao người.
Tiểu Liêu cắn cắn ống hút của ly trà sữa. Oán niệm nhìn ra bên ngoài bầu trời đang nắng gắt. Không hề báo trước, xe “huých” 1 cái nó cả người ngã nhào về ghế phía trước, xoa xoa đầu, nhìn lên vừa lúc va phải ánh mắt lo lắng của Lâm Duệ.
Lâm Duệ nhìn tình hình thoáng qua trước xe, quay đầu dặn dò Tiểu Liêu “Bất kể là xảy ra chuyện gì cũng không được bước xuống xe, biết chưa?”
Tiểu Liêu nhìn thấy đột nhiên có người chặn đầu xe của họ, từ trong xe nó ngước nhìn ra ngoài … đám người này làm thế nào nó cũng không quên, chỉ gặp 2 lần nhưng lần nào cũng để lại cho nó những ký ức khủng khiếp.
Đao Ba Trạch cười nịnh nọt đi đến trước chiếc Audi của Lâm Duệ, dựa vào phía trước xe, ánh mắt như có như không lướt qua Tiểu Liêu “Xem nào, đây không phải là tiểu muội muội của Dịch tiên sinh sao?” Gã cố ý kéo âm cuối thật dài, rồi nhìn về phía Lâm Duệ tươi cười “Em gái, thấy mấy anh sao không chào 1 tiếng, dù sao chúng ta cũng là chỗ thân quen mà.”
Lâm Duệ đứng chắn trước mặt gã, cười nói “Quen biết thế nào thì cũng phiền tránh sang 1 bên, chúng tôi có việc đi gấp.”
Đao Ba Trạch hút 1 hơi thuốc rồi từ từ nhổ ra 1 vòng khói lớn, vẫn lì mặt đứng đó không hề có ý định tránh đi “Gấp thế à, đi đâu vậy?”
Mặt Lâm Duệ bắt đầu chuyển lạnh “Tao đi đâu cũng cần phải báo cáo với mày hả?” Nếu không phải so thấy lực lượng bên mình với địch ít hơn quá nhiều, hắn cũng chẳng thèm nể mặt cái tên lùn hơn mình cả cái đầu này.
“Làm gì mà lớn tiếng dữ vậy, tôi quan tâm cậu thôi mà.” Đao Ba Trạch xả 1 phát đạn vào tấm kính ngay khủy tay Lâm Duệ “Thịnh ca của chúng tôi nói là trị an ở thành phố N này thật sự loạn, cậu phải bảo vệ tốt em gái nhà cậu, đừng để kẻ xấu thừa cơ bắt cóc đi đó.”
Lâm Duệ cười lạnh “Phiền Thịnh ca của các người lo lắng rồi, chúng tôi tự biết cẩn thận, sẽ không để cho đám người có lòng dạ bất chính được toại nguyện đâu.”
Đao Ba Trạch bĩu môi “Cẩn thận? Giống như cậu bây giờ, đi 1 mình, nguy hiểm lắm … chi bằng ….” Khi nói câu này gã thật nhanh vọt ra phía sau đặt tay lên cửa xe “Để tôi giúp cậu chăm sóc cô ấy.”
Lâm Duệ cảm thấy không ổn, định vượt lên ngăn cản thì bị mấy tên thủ hạ của gã ở phía sau tiến lên chặn lại, Tiểu Liêu biết khôn, ngồi trong xe mau chóng khóa trái của lại.
Lâm Duệ nhìn 1 đám 4 người trước mặt, cười nhạo “Đây là có ý gì, ỷ đông?”
Đao Ba Trạch cũng không cố mở cửa xe nữa, đi đến trước mặt Lâm Duệ “Không ngờ là con ngốc trong kia cũng thông minh đó chứ.” lại sờ sờ cằm “Cậu nói thử xem, tôi có cách nào khiến cô ấy bước ra không?”
Lâm Duệ nhìn hắn phòng bị “Nên nhớ, nếu cô ấy có chuyện gì, Sanh ca sẽ không để các ngươi yên.”
“Xem kìa, cậu nghĩ chúng tôi muốn cái gì, chúng tôi nói sao thì làm vậy. Chỉ muốn chăm sóc Dịch tiểu thư giúp các người thôi, mời cô ấy ăn ngon, tiếp đãi chu đáo.”
Nói thật dễ nghe, Lâm Duệ tặng gã 1 ánh mắt khinh bỉ. Đao Ba Trạch hơi mất kiên nhẫn, đánh mắt ý bảo những tên thủ hạ của gã động thủ. Lâm Duệ mặc dù được huấn luyện làm cảnh sát, nhưng đối phương đến bốn, đánh được mấy hiệp vẫn không chiếm được thế thượng phong.
Tiểu Liêu ở trong xe không biết làm thế nào, nhìn tình hình Lâm Duệ vật lộn với bọn chúng đang dần dần yếu thế, nó cảm thấy luống cuống, không biết làm thế nào, nghĩ cái liền lấy di động gọi cho Bách Sanh nhưng gọi sao cũng không thông. Trong lúc đó lại nghe được 1 tiếng phanh xe chói tai, nó nhìn theo hướng phát ra âm thanh, người trong xe bước ra khiến nó chỉ biết trợn tròn mắt.
Tiểu Liêu lấy lại tinh thần vội vàng xuống xe “Chu Cảnh Lan.”
Chu Cảnh Lan thay đổi rất nhiều, gương mặt chàng trai 21 tuổi đã phai nhạt bớt vẻ non nớt ngày nào, ánh mắt mang theo chút khí khái nam nhân. Âu phục cắt may vừa vặn khiến cậu gia tăng thêm phần nào thành thục. Nghe thấy có người gọi mình, nhìn theo hướng Tiểu Liêu từ trong xe đi ra, lập tức nở nụ cười sáng lạng nhất “Dịch Tiểu Liêu.”
Tiểu Liêu bước đi đến bên cạnh cậu ta, liếc mắt đánh giá từ trên xuống “Cậu đi đi, ở đây không có việc gì đâu?”
Cảnh Lan hơi sửng 1 chút, sau đó thì mỉm cười, thấp giọng nói với nó “Yên tâm, ở đây giao cho mình.”
Mấy người đang đánh nhau cũng bị cắt ngang, Đao Ba Trạch nhìn thấy Cảnh Lan thì sắc mặt thay đổi “Con mẹ nó chứ, ít xen vào chuyện người khác chút đi, thứ tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh mà bày đặt đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân hả.”
Lâm Duệ nhìn tâm mũi mình, rồi cậu thanh niên này… hơi quen quen … nhưng nhớ mãi không ra là đã gặp ở đâu.
Cảnh Lan bước thông thả đến trước mặt gã, nhàn nhã đánh giá những tên ở đó, ngắm nghía thưởng thức điện thoại trong tay mình “Các ngươi có 5 phút để cút khỏi nơi này, nếu không có hối cũng không kịp.”
Đạo Ba Trạch nhổ ra 1 bãi nước bọt, đánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Cảnh Lan “Làm bộ cũng ra dáng nhỉ.”
Cảnh Lan nâng tay che khuất tằm mắt “Còn 4 phút nữa, xe cảnh sát sẽ đến đây.” nói xong nhìn về phía đối phương không hề sợ hãi, còn mang theo ý cười sâu sắc “Ngô Cẩm Trạch phải không? Năm 97 vì tội cố ý giết người, bị phán tù chung thân. Sau vì mắc chứng xơ gan được tạm tha. Không biết là ai đã giúp ngươi nhỉ? Mà nếu như cảnh sát biết bị xơ gan mà còn có thể đấm đánh mạnh như vậy thì sao ta …”
Đao Ba Trạch méo mỏ “Mày … về sau cẩn thận đó.”
Lâm Duệ ngóng theo cuộc nói chuyện của Chu Cảnh Lan, ánh mắt nhìn cậu ta càng thêm phức tạp. Tư liệu mật như thế mà cậu ta cũng có thể biết rõ mùng một, thân phận thật sự không đơn giản. Nhưng mà nhìn bộ dạng cậu ta còn rất trẻ, cùng lắm cũng chỉ là 1 sinh viên thôi.
Cảnh Lan nhìn Lâm Duệ mỉm cười, sau đó chạy đến trước mặt Tiểu Liêu híp mắt cười tí tởn “Dịch Tiểu Liêu, mấy năm không gặp, không ngờ giờ gặp lại cậu lại lớn như vậy rồi.”
Tiểu Liêu hơi ngượng, cười cười nói “Câu xuất ngoại, bây giờ thế nào rồi?”
“Được nghĩ, nên trở về chơi.” Cảnh Lan nhìn thấy Lâm Duệ đứng kế bên đang đăm chiêu, lại nhìn về phía Tiểu Liêu “Cùng đi ăn đi, lâu rồi không gặp, tụ họp chút.”
“Cậu vẫn như vậy, cứ thích mời mình dùng cơm.” Tiểu Liêu cười híp mắt như mèo con, trực tiếp chất vấn cái tính thích mời nó ăn cơm của cậu ta.
Cảnh Lan nhớ đến khoảng thời gian cùng học đàn vĩ cầm, ánh mắt ảm đạm “Có hân hạnh đó không?”
Tiểu Liêu thấy hơi khó xử, đưa mắt nhìn Lâm Duệ, cậu khẽ hếch mày “Việc này em hỏi anh Sanh đi, anh cho em đi lỡ chẳng may tiếp tay làm thành việc hồng hạnh vượt tường thì sao.” Cậu cũng không muốn tự truốc lấy họa đâu.
Tiểu Liêu hếch hếch cái mỏ, chuyện gì cũng phải hỏi ý Bách Sanh, bây giờ nó ngay cả 1 chút nhân quyền cũng không có.
Cảnh Lan thở nhẹ “Nếu khó xử, vậy khi nào cậu rãnh thì hẹn mình cũng được.” Cậu giơ tay sờ sờ tóc trên đỉnh đầu nó, cảm giác tiếp xúc mềm mại như trong mộng, thanh âm cũng bất giác trở nên trầm thấp “Mình vẫn dùng số cũ, khi nào rãnh thì gọi cho mình.”
Lâm Duệ đứng nhìn động tác của Cảnh Lan, 2 lông mày nhíu càng chặt hơn, hy vọng chỉ là bản thân cậu nghĩ quá nhiều.
Tiểu Liêu gãi gãi đầu xin lỗi “Vậy, bữa khác cùng Bách Sanh mời cậu dùng cơm nha.”
“…. Được.” Cảnh Lan đứng nhìn xe nó rời đi, từ từ biến mất trong dòng xe tấp nập. Cậu cười, cùng Bách Sanh dùng cơm sao? Được, tốt lắm …
Khoảng thời gian này, Bách Sanh hay về muộn, sợ đánh thức nó nên đành ngủ ở phòng khách. Tiểu Liêu rất muốn oán giận mấy câu … nhưng không muốn Bách Sanh nghĩ rằng nó không hiểu chuyện. Vì thế đêm nay thừa dịp Bách Sanh đang bận rộn trong phòng sách, liền ôm gối chui vào.
Tiểu Liêu lấy chăn vũ ra, trùm kính mình để người khác không nhìn thấy. Ô ô miệng cười đắc ý. Nghĩ đến bộ dạng Bách Sanh bị dọa sợ khi sốc chăn lên thấy nó bên trong, nhếch khóe miệng cười gian. Cứ thế mơ màng đợi rất lâu, đến lúc muốn ngủ quên mới nghe có tiếng bước chân tới gần, Tiểu Liêu ngưng thở, tim đập thình thịch.
Nghe tiếng Bách Sanh đi vào phòng tắm, nghe tiếng nước đang chảy và sau đó dừng lại … tiếp theo là tiếng bước chân càng ngày càng gần. Nệm cũng lỏm xuống, người nào đó đang ngồi ở sườn giường. Tiểu Liêu núp bên trong gần như thở không nổi, nhưng mà không muốn kiếm củi ba năm lại đốt trong 1 giờ, cố gắng nhẫn nại chờ đợi. Trong lòng lại thầm oán trách, Bách Sanh làm gì thế không biết, lâu dậy mà không chịu lên giường.
Bách Sanh ngồi ở sườn giường cầm khăn lau tóc, vừa suy nghĩ đến kế hoạch ngày mai, phải làm sao không lộ ra sơ hở, vấn đề này hắn đã thảo luận với đội trưởng Mạc rất nhiều lần rồi. Có lẽ là lần đầu tiên đối mặt với nhiệm vu nặng nề như vậy trong lòng khó tránh bất an, thành bại đều dựa vào lần này. Bách Sanh lo nghĩ say sưa, cho nên động tác lau tóc cũng theo đó châm dần, lờ đờ như đang đi vào cõi thần tiên.
Tiểu Liêu bị ngột ngạt đến mặt đỏ cả lên, trong khi Bách Sanh vẫn như trước không có động tĩnh gì, nó trốn trong chăn không nhìn thấy được hắn đang làm gì ngoài đó. Rốt cuộc nhịn không nổi nữa, xốc chăn lên, nằm tại chỗ trợn mắt nhìn hắn, giọng nói cũng không thiện lương chút nào “Bách Sanh, không ngủ?”
Bách Sanh nghe được tiếng nói hơi giật mình, nhìn qua thấy Tiểu Liêu mặt đỏ ngầu trợn mắt nhìn hắn, buồn cười nói “Dịch Tiểu Liêu, sao em ở trên giường anh.”
Tiểu Liêu thở mấy cái rồi mới trả lời hắn “Chờ anh, ngộp chết em rồi.”
Bách Sanh đưa tay ra véo mũi nó, Tiểu Liêu thở không được, trừng đôi mắt tròn liếc hắn, giọng nói cũng thay đổi “Tiểu tử thối, buông tay mau.”
Bách Sanh nhoẻn miệng cười, cuối người hôn nó. Miệng bị che kính, Tiểu Liêu khó chịu vặn vẹo thân mình, đầu lưỡi hắn quấy phá bừa bãi. Bách Sanh cười xấu xa, buông ngón tay ra, Tiểu Liêu thở dồn dập phà vào mặt hắn “Baby, chúng ta chơi trò chơi đi.”
Tiểu Liêu nhìn hắn thổi khí vào sau ót mình “Trò chơi gì?”
Bách Sanh lộ ra vẻ mặt đen tối cười gian nói “Chúng ta chơi Tiểu Miêu Điếu Ngư đi, ai thua thì cởi quần áo.”
“…..” Tiểu Liêu nhìn 2 cái áo của Bách Sanh, nhìn lại mình thì 1 thân áo ngủ mong manh, sao nghĩ sao nó cũng thấy bản thân đang thiệt thòi vậy. Tiểu Liêu chớp chớp mắt cười cười “Được thôi.”
Bách Sanh nhìn thấy nó đứng lên hướng theo phòng ngủ, chuẩn bị chạy. Hắn liền chắn lại trước mặt nó “Định làm gì?”
“Chờ em 3 phút.”
Bách Sanh thấy nó chạy vọt ra phòng khách, kéo chăn nằm vào gối tay lên đầu chờ nó. Kết quả khi Tiểu Liêu trở lại hẳn chỉ biết ngớ mặt nhìn nó, đè ép huyệt thái dương của mình “Em thấy nóng không?”
“Không nóng.”
“Vậy em lạnh hả.”
“……. Không lạnh.”
“Không lạnh thì làm gì mà bó như cái bánh chưng dậy.” Bách Sanh liếc nhìn từng lớp từng lớp bọc quanh như bánh chưng của người nào đó.
Tiểu Liêu lếch lếch đi đến giường, vén tay áo lên “Bắt đầu.” Nó đã làm xong công tác chuẩn bị rồi, mặc nhiều quần áo thế này, không tin là sẽ thua hắn, căn cứ vào kinh nghiệm trước đây Bách Sanh sẽ làm vậy. Hắn ta mặc 2 áo, 1 cái quần đùi, tổng cộng là 3 cái, không tin không đấu lại hắn.
Bách Sanh hất mày “Tiểu Liêu em chắc là mặc mấy cái áo như vậy là đủ rồi.”
“….. ừa, đủ rồi.” Tiểu Liêu lo lắng không thôi, cố gật đầu khẳng định.
Bách Sanh nhanh tay nhanh chân xào bài, âm thanh nhè nhẹ từ từ len lỏi đến tai “Em không nên giở trò lạt mềm buộc chặt nha, thật tế là muốn cởi cho anh xem đúng không?”
“……..”
Bách Sanh bắt đầu chia bài, Tiểu Liêu nín thở tập trung, để phòng ngừa Bách Sanh lại giở trò. Được 1 lúc, Tiểu Liêu ném bài không thèm chơi nữa “Tại sao cởi áo em.”
Bách Sanh mặt không đỏ, tim không đập bình tĩnh nói “Sợ em nóng quá phạm lỗi, nên giúp em cởi trước mấy cái, một chút mặc lại cho em.” Hắn nâng mắt, để lộ 1 nụ cười nhếch môi chết người “Baby, phải kiên nhẫn chút, nha.”
Tiểu Liêu nhìn thấy hắn tươi cười đẹp trai, thì tinh thần đã bị hút đi hết bảy tám phần, mắt cũng bắt đầu nóng lên “Ờ … nhớ mặc lại cho em, cởi nửa chỉ còn nội y thôi.”
Bách Sanh tỏ vẻ nghiêm trang “Ừ.” 1 tiếng.
Tiểu Liêu vất vả lắm mới thắng được 1 ván, lung lay cái chân, phấn chấn la lớn “Cởi, cởi mau cho em.”
Bách Sanh mỉm cười, ngón tay thon dài đặt ở trên cút áo trượt xuống. Cuối người kề sát gương mặt Tiểu Liêu, môi hắn gần như kề sát môi nó “Cởi áo này, áo này hay là quần?
“Khụ.” Tiểu Liêu hơi ngửa về phía sau “Cái này …. anh dựa gần vậy làm gì … hối lộ cũng không có tác dụng gì đâu …. Cởi mau.”
Bách Sanh chầm chậm cởi từng nút áo, Tiểu Liêu thấy miệng khô bưng 1 chén nước lên uống, ánh mắt không khống chế được vẫn đặt trên người Bách Sanh. Xương quai xanh rắn chắc trong ngực của hắn từ từ lộ ra. Bách Sanh cười xấu xa nhìn nó. Tiểu Liêu nuốt ngụm nước xuống cổ họng, buồn bực nhìn hắn “Chậm chạp lề mề, ai kêu mặc áo như vậy.”
Bách Sanh sáng mắt nói “Tiểu Liêu, nhiều nút quá à, cởi dùm anh đi.”
Tiểu Liêu nuốt nước miếng, cố che giấu sự thay đổi khác thường đang hiện ra trong lòng. Hiên ngang lẫm liệt quăng cái ly thủy tinh sang 1 bên, đưa tay qua dừng ngay trên cổ áo Bách Sanh, miệng hùng hổ nói “Mấy tuổi rồi mà còn làm nũng, cút áo nhiều như vậy, cởi chắc tới sáng.” Miệng còn chưa nói hết đã bị phục kích nắm xuống giường, nhìn người nào đó đè lên mình đang cười xấu xa.
“Em giúp anh cởi, anh cũng giúp em cởi, vậy mới công bằng.” Bách Sanh bắt đầu động thủ đưa tay ra cởi áo nó.
Tiểu Liêu trợn mắt nhìn hắn, công bằng cái mông chứ công bằng, đầu óc bắt đầu tán loạn, hơi ngượng nghịu nói “Thì ra anh muốn nhìn em không mặc quần áo.”
“……”
Tiểu Liêu che miệng cười lén “Nói thẳng đi, thiệt phiền phức mà.” Bách Sanh thiệt là kỳ cục, muốn nhìn người ta không mặc quần áo thì cứ nói. Bầy đặt lấy cớ là chơi trò chơi … thiệt tình lãng phí thời gian, lãng phí trí tuệ. Đầu óc nó đã không tốt rồi, mà trước khi ngủ còn phải lãng phí nhiều tế bào não như vậy. Thiệt bất lợi cho giấc ngủ mà.
“Sau này, nếu muốn xem nói 1 tiếng thôi … em sẽ cởi sạch cho anh coi.” Tiểu Liêu tóm lấy vạt áo Bách Sanh, mắt cong lên như lưỡi liềm. Dường như đang chủ động cởi áo, còn đặc biệt thích thú chui vào chăn ngoắc ngoắc hắn nói “Bách Sanh, Tiểu Liêu đã trần trụi rồi.”
“……” Trong khi Bách Sanh còn đơ mặt ra ngồi bên giường, cánh tay thì vẫn trơ ở không trung giữ nguyên tư thế lúc nãy, đầu bắt đầu xuất hiện đầy hắc tuyến.
Sau đó, bỏ qua lời nói của người nào đó, trong thời điểm thế này tốt hơn không nên nói gì cả. Đối với tiểu quỷ Dịch Tiểu Liêu này, Bách Sanh quyết định chọn cách trực tiếp tấn công, ăn thẳng cho xong.