“Cục cưng của mẹ, sao vậy ?”
“Má mi, con buồn ngủ, phải đi ngủ rồi.” Quả Cam ôm gối trèo lên giường, tay nhỏ vỗ vỗ vào gối đầu của mình, chớp mắt nhìn Bách Sanh “Tại sao ba ba cứ ngồi dưới đất, sàn nhà rất lạnh, bụng … bụng sẽ đau.”
“…..” Bách Sanh cảm thấy hình như hắn đã bỏ qua thứ gì theo lời nói của bé, hắn kéo Tiểu Liêu qua bên cạnh nhỏ giọng thì thầm “Tiểu Liêu, vậy là ý gì ?”
“Ý là con gái của anh đã mệt rồi.”
Hắn sao không hiểu, ý con gái là mệt rồi, Bách Sanh vòng tay ôm cổ Tiểu Liêu “Bà xã, buổi tối 2 chúng ta ngủ chung phải không ?”
Thấy Tiểu Liêu bày ra vẻ mặt ngưng trọng nhìn mình, hắn có 1 loại dự cảm bất hảo mà Tiểu Liêu còn tỏ ra vẻ mặt cực kỳ phức tạp, Bách Sanh cảm thấy được trong ánh mắt kia dường như lộ ra …. chút khinh bỉ ?
“Bách Sanh, anh có biết xấu hổ không ?”
“…..”
“Giành giường với trẻ con, trong nhà thiếu gì giường chứ.”
“……”
“Già đầu còn muốn ngủ chung với người nhà.”
“….”
“Bốn người ngủ chật lắm.”
“Anh mặc kệ, phải ngủ chung.” Bách Sanh rất bực, dựa vào cái gì chứ, vợ của hắn, con của hắn, sao lại muốn bài xích hắn ra chứ, bốn người chật thì chật chứ. Hắn mới không thèm đó, mà 2 đứa nhỏ kia chiếm được bao nhiêu diện tích chứ, với lại bé con ngủ cũng rất sâu, dậy chẳng phải quá rõ là buổi tối hắn có thể …..
Tiểu Liêu không biết Bách Sanh đang có những toan tính gì. Có điều nhìn hắn lúc nãy còn tức giận bừng bừng giờ tự nhiên lại cười quỹ dị, thoáng đánh cái rùng mình.
Bách Sanh nhảy lên giường, ôm Quả Cam lên “Cục cưng, tối ba ba ngủ chung với con được không ?”
“Được.” Quả Cam nghe thế cười khanh khách “Người ba ba nhiều thịt hơn má mi.”
“….” Việc này với chuyện trên người nhiều thịt có liên quan với nhau sao.
Tiểu Liêu ngó lơ ánh mắt kinh ngạc của người nào đó. Đi xuống lầu tìm Trà Xanh, giúp bé tắm rửa.
Mãi đến giữa tối, Bách Sanh mới hiểu hết được lời nói của Quả Cam, hắn làm sao biết được bé con còn có chứng bệnh này, phải ôm trên người, dựa vào ngực hắn nói muốn nghe kể chuyện cổ tích. Cũng được thôi, Tiểu Liêu trước kia cũng ngây thơ như thế mà, cho nên việc kể chuyện cổ tích đối với Bách Sanh là chuyện bình thường. Bị Quả Cam với Trà Xanh níu lấy cánh tay, Bách Sanh nghĩ tới nghĩ lui mới nói “Vậy kể cho 2 đứa nghe chuyện Công Chúa Bạch Tuyết, được không ?”
“Dạ.” 2 đứa trẻ tựa vào trong ngực hắn, 1 tả 1 hữu bộ dạng cực kì chăm chú.
“Ngày xửa ngày xưa, có 1 nàng công chúa, hình dáng nàng rất đẹp, làn da rất trắng …..” Trong khi Bách Sanh đang hứng khởi kể, Quả Cam bỗng nhíu mi lại khó hiểu hỏi hắn “Ba ba, đây là câu chuyện bà mẹ kế độc ác phải không ?”
“ ….. hả …..” Câu chuyện mẹ kế độc ác, sao nghe lạ tai vậy ?
“Tụi con nghe rồi.” Quả Cam phếch cái miệng nhỏ, lại chỉ vào ngực Bách Sanh nói “Ba ba không có cái gối đầu thoải mải như của má mi.”
“….”
“Ngực của má mi thật mềm, thật nhiều thịt.”
“….” Tại sao giờ phút này hắn cảm thấy tình cảnh này thật quen, cảm giác như Quả Cam chính là Tiểu Liêu thu nhỏ vậy ?
Trà Xanh cũng nghiêm túc đưa tay đánh vào ngực Bách Sanh 2 cái, lập tức nhíu mày, tựa hồ bé cũng đã cảm giác được độ co giản thật sự không giống nhau.
Trán Bách Sanh nổi đầy hắc tuyến, nghiêng đầu nhìn Trà Xanh “Con trai, chúng ta là đàn ông, đương nhiên không giống với phụ nữ. Ngực chúng ta phải rộng lớn, về phần có co giản hay không cũng không quan trọng.”
“Gạt người.” Quả Cam bất mãn sờ sợ ngực mình “Quả Cam cũng là con gái, ngực cũng rộng lớn, không giống ngực má mi. Ngực ba ba không mềm bằng má mi, còn lừa gạt người ta. Thật không tốt nha.”
“…..” Ngày mai hắn phải mua cuốn sách 10 vạn gì gì đó để xem, tai sao con nít lại có nhiều thắc mắc kỳ quái như vậy.
Tiểu Liêu tắm rửa xong ra liền nhìn thấy Bách Sanh cùng 1 bộ dạng thống khổ, còn 2 tiểu tử kia vừa thấy nó xuất hiện liền nháo nhào đòi ôm. Bách Sanh lập tức xù lông, vợ hắn hắn còn chưa được ôm mà, thật không chấp nhận được “Ngồi đàng hoàng lại cho mẹ.”
“….”
“Giơ tay lên.”
“…..” Quả Cam và Trà Xanh lập tức ngoan ngoãn giơ tay lên. Áo ngủ mèo Đinh Đang của Trà Xanh bởi vì quá ngắn cho nên khi giơ tay lên cả bụng nhỏ lộ ra ngoài.
Tiểu Liêu hung hăng đạp cho Bách Sanh 1 cước “Cảnh sát mà cũng có lúc bó tay sao?”
Bách Sanh ngượng ngùng nhìn 2 đứa nhỏ nhăn mặt. Ngày tháng còn dài, hắn không tin bản thân không khắc chế được 2 tiểu tử này, nhưng trước tiên là phải xử lý Tiểu Liêu trước.
Tiểu Liêu nằm xuống giường, Bách Sanh vội vàng bám dính lấy nó tiến vào trong chăn. Quả Cam và Trà Xanh nhìn nhau, rồi cũng từ đỉnh chăn chui vào. Trèo vào giữa không gian của Bách Sanh và Tiểu Liêu.
Bách Sanh lập tức phát điên, ầm lên với 2 đứa “Bé cưng, chen giữa ba mẹ mà ngủ là không tốt, như vậy ba ba sẽ mất ngủ.”
“Tại sao ?” Quả Cam tò mò hé cái đầu tóc xù ra ngoài chăn.
Tiểu Liêu ngó thấy bộ dạng Bách Sanh bị bắt chẹt, che miệng cười thầm quay sang ôm Trà Xanh vào trong lòng hôn lên đầu bé 1 cái. Quả Cam như cũng hướng lên đòi má mi hôn mình. Tiểu Liêu hôn xong liền ôm 2 đứa nhỏ vào lòng nhắm mắt lại. Hoàn toàn ngó lơ cảm xúc của người nào đó.
Bách Sanh bày ra vẻ mặt hâm mộ, ghen tị, phẫn hận, đang coi hắn là không khí sao ? Bách Sanh giọng mũi lầm bầm nói “Tiểu Liêu, anh cũng muốn.”
“Muốn cái gì ?”
“Hôn ngủ ngon.”
Tiểu Liêu ngoắc ngoắc đầu ngón tay, Bách Sanh cười xấu xa lếch lại. Tiểu Liêu nhắm ngay má hắn lướt nhẹ 1 cái hôn.
“…..” Bách Sanh ai oán nhìn nó, cái này mà gọi là hôn ngủ ngon sao. So với 2 nhóc tì kia đãi ngộ kém xa nha. Lúc hôn con mặt đầy thâm tình, sao đến hắn cứ như qua loa cho xong.
Bách Sanh cuối người đến sát người nó “Bà xã, anh muốn hôn chỗ này.” Hắn chỉ vào môi chính mình, thanh âm trầm xuống “Sau này, hôn ngủ ngon, là phải hôn chỗ này.”
Quả Cam và Trà Xanh che miệng cười trộm, hắn nghiêm mặt trừng đến, 2 bàn tay béo mập nhanh chóng che mắt lại, không được nhìn trộm nữa.
Tiểu Liêu thấy Bách Sanh như vậy thật giống em bé đòi ăn kẹo. Bất đắc dĩ chồm dậy ôm lấy cổ hắn, dán nhẹ môi mình vào môi hắn. Nhưng Bách Sanh 1 khi đã chạm đến rồi làm gì dễ dàng bỏ qua như thế. Nắm cả thắt lưng của nó không buông, cuối cùng phải bị nó dùng sức đẩy ra mới chịu thôi.
Bách Sanh thất bại kéo chăn qua nằm ngay ngắn lại, hắn nhịn. Xem coi nha đầu này có thể chịu đựng bao lâu.
Bách Sanh từ từ nhắm mắt lại, nhưng còn chưa được 5 phút đồng hồ đã bị 1 câu của Quả Cam khiến cho tiếp tục bùng nổ.
Quả Cam túm lấy vạt áo Tiểu Liêu, thanh âm nũng nịu “Má mi, Quả Cam muốn uống Đâu Đâu. »
Bách Sanh rất không bình tĩnh mở mắt ra, 1 đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Tiểu Liêu. Tiểu Liêu nhìn theo ánh mắt hắn, mặt đã đỏ nay lại càng đỏ. Trấn định lại vuốt tóc Quả Cam “Cục cưng ngoan, hôm nay Đâu Đâu không có mở cửa.”
“…..” Bách Sanh cảm thấy …. Thiệt hết chịu đựng nổi, đây là cái tình huống chết tiệt gì đây. Tiểu Liêu này, không biết nói như vậy thật làm cho hắn dễ liên tưởng sao.
Bách Sanh lăn qua lộn lại mãi vẫn ngủ không được, trong khi Tiểu Liêu nằm bên cạnh lại không có động tĩnh gì. Bách Sanh nhìn 2 cục cưng ngủ ở giữa, Quả Cam ngủ cũng không yên, 2 cánh tay giờ ra hình chữ đại, chiếm gần nửa cái giường. Trà Xanh so ra ngoan hơn rất nhiều, chỉ yên lặng nằm bên cạnh, cũng không xoay tới xoay lui. Tiểu Liêu thì nằm nghiêng người, có điều lông mi lại rung nhẹ, ai nhìn chẳng biết là nó đang giả vờ ngủ.
Bách Sanh lặng lẽ bò sang xốc chăn bên cạnh Tiểu Liêu chui vào, từ phía sau ôm lấy nó. Tiểu Liêu mở mắt ra, Bách Sanh nhìn nó cười cười “Đâu Đâu hôm nay không mở cửa, có phải là đang chờ anh không ?”
Tiểu Liêu đỏ mặt mắn hắn “Không biết xấu hổ.”
Tay của hắn rất nhanh xâm nhập vào trong áo ngủ của nó tìm tòi, chỗ của Đâu Đâu, Đâu Đâu ở đâu, ở đâu “Tiểu Liêu …”
Hơi thở của hắn phà trên cổ nó thật ấm áp, những nơi trên người vừa mới bị hắn đụng chạm liền như có 1 lượng nhiệt năng trào ra. Nó thấy chút xấu hổ, cắn chặt môi không dám rên thành tiếng. Bách Sanh cuối người hôn nó, chậm rãi khiêu khích, tìm được lưỡi của nó liền triển khai xâm nhập.
Hô hấp của Tiểu Liêu càng lúc càng khó khăn, tay của hắn ở trên lưng đang nhẹ vuốt ve nó. Sợ thân mình mình đè nặng nó, môi dán lên cánh môi nó 1 cái hôn sâu. Chút ánh sáng dư thừa trên người dường như nhìn thấy cái gì đó, hai người cứng người xoay lưng lại.
Quả Cam và Trà Xanh đang gối vào gối đầu, tay nắm chặt bao áo gối, mắt to ngập nước nhìn bọn họ.
Bách Sanh nằm trên người Tiểu Liêu nửa buổi mới hoàn hồn, Tiểu Liêu đẩy hắn qua bên, kéo chăn qua phủ kính cả đầu nói “Ngủ, tất cả ngủ hết cho mẹ, không thì đánh vào mông.”
Bách Sanh ão não nằm xuống giường, ngày hôm nay, là ai không qua được ai. 3 năm không ăn thịt, tổn thương đến miệng mà.
Bách Sanh thấp giọng nói nhỏ bên tai Tiểu Liêu “Tiểu Liêu, em không biết trên thế giới này có cái kêu là giường trẻ con, có cái kêu là phòng trẻ con sao ?” tại sao lại để 2 con quỹ nhỏ này nằm đây với hắn chứ hả.
Tiểu Liêu quay đầu trừng mắt liếc hắn “Cầm thú, bọn nhỏ nhỏ như vậy, sao có thể ngủ 1 mình chứ.”
“……”
“Con của mình mà còn ghét bỏ, cút ra cho em.”
“……” Bách Sanh đang nghĩ, chắc ngày mai hắn phải yết kiến cha mình để lấy kinh nghiệm mới được.
*
Ngày hôm sau, Bách Sanh bị Quả Cam giẫm 1 cái lên lưng đến tỉnh.
Quả Cam ở trên giường la hét đòi đi vệ sinh, Tiểu Liêu không biết đã đi đâu. Bách Sanh đành ngồi dậy bế bé vào buồng vệ sinh. Mơ mơ màng màng nghĩ giúp bé cởi quần đặt lên bồn cầu rồi thôi. …. Nhất thời nhìn lại …. Hả …. 2 mắt trợn tròn ……
Cả cái mông của Quả Cam lọt tỏm trong bồn cầu, 2 tay vịn lấy thành cầu mắt rơm rớm nước, giương miệng liền khóc oa oa.
Tiểu Liêu chỉ mới chạy xuống lầu ôm Trà Xanh đưa cho Tưởng Mạch, trở lại chưa gì đã nghe tiếng Quả Cam khóc lớn. Bước nhanh vào phòng vệ sinh liền ngây ngẩn cả người. Bách Sanh nhanh tay kéo Quả Cam lên, không biết làm sao luống cuống nhìn Tiểu Liêu.
Tiểu Liêu bất đắc dĩ bế Quả Cam, giúp bé tắm rửa. Bách Sanh đột nhiên rất muốn hỏi Tiểu Liêu, 3 năm qua làm sao mà trải qua, phút chốc trong lòng hiện lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Những thứ hắn thiếu Tiểu Liêu thật sự quá nhiều, tựa hồ càng ngày càng nhiều ….
Tiểu Liêu giúp Quả Cam tắm rửa xong xuôi, Bách Sanh mới bế bé xuống giao cho Tưởng Mạch, còn mình thì chạy về phòng cùng Tiểu Liêu. Lúc này, hắn phải nắm chắc thời cơ để cùng Tiểu Liêu ngọt ngào. Lúc mà có 2 tiểu quỷ kia, quyền sở hữu Tiểu Liêu cơ bản không thuộc về hắn.
Bách Sanh giúp nó trải xong ga giường, lôi kéo nó lại ôm ôm sờ sờ, Tiểu Liêu tức giận trừng mắt nhìn hắn “Tại sao lại đối với Quả Cam như vậy ?”
“Anh là chồng em, bắt đầu từ ngày hôm qua đăng ký ngay cả đầu ngón tay em anh cũng chưa được chạm qua.”
“…..” Nó đã gặp người mở to mắt nói dối, nhưng chưa từng gặp ai dám trợn to mắt nối dối thế này.
Bách Sanh cũng cảm thấy lời nói mình không có tính thuyết phục, bèn ôm vòng thắt lưng của nó tỉ tê “Tiểu Liêu, hôm nay anh được nghĩ, có thể cùng em ….. cùng các con đi dạo.”
Tiểu Liêu thấy hắn cong lưng dụ hoặc, mân môi cười “Bách Sanh, anh thay đổi.” gối đầu lên bờ vai hắn, Tiểu Liêu nhắm mắt lại, thoải mái cảm thán “Thay đổi rất tốt, tuy rằng ngây thơ nhưng em rất thích.” Bách Sanh bây giờ tuyệt không che giấu thích nó bao nhiêu, đối với nó lại ỷ lại như thế, nó thật sự thích cảm giác thế này. Tuy rằng cứ như 1 đứa bé lớn xác nhưng mà ….. rất hạnh phúc.
Bách Sanh siết chặc vòng tay, cằm hạ thấp ở bả vai nó “Về sau chúng ta không bao giờ chia cách nữa …. Phải sống bên nhau thật tốt.”
“Khụ ….” Thiên Bắc ho khan 1 tiếng “Này, Tiểu Liêu có người tìm.”
Bách Sanh và Tiểu Liêu đều cảm thấy ngạc nhiên, Tiểu Liêu không có nhiều bạn bè, mà này lại đến Dịch gia tìm nó thật không nghĩ ra có thể là người nào.
Tiểu Liêu đi theo Bách Sanh xuống lầu, đứng ở cầu thang nhìn người đang ngồi ở sô pha chăm chú nhìn mình, trong giây phút đó cả người nó cứng lại. Siết chặc lấy người bên cạnh, giờ phút này nó thật không biết làm sao để đối mặt với người trước mặt này….