Hệ thống lấy ra máy phát thanh, Mộ Du ấn cái nút xuống, đột nhiên âm thanh quỷ khóc bén nhọn bất thình lình phát ra, làm Mộ Du hoảng sợ.
Máy phát thanh:
Âm thanh u oán bi thương, phảng phất như muốn đem người kéo vào địa ngục.
Người bên ngoài sợ tới mức hét lên một tiếng, tiếng bước chân " Lộc cộc" chạy đi xa.
Mộ Du nhanh chóng tắt máy phát thanh đi.
Mộ Du:" Quá dọa người!"
Hệ thống:......
Nếu không đủ khủng bố, nó sợ ký chủ không hài lòng!
Mộ Du sắc mặt có chút trắng, nghe được tiếng đập cửa, y đi đến, hỏi hệ thống:" Bên ngoài là ai vậy?"
Hệ thống:" Ngươi sợ à? Ngươi nghĩ là quỷ hả?"
Mộ Du vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng:" Không có."
Nói xong trực tiếp kéo mở cửa ra, chỉ thấy Bọt Nước cau mày, hướng bên trong nhìn nhìn hỏi: "Thiếu gia có sao không?"
Chẳng lẽ vừa rồi nàng nghe lầm? Âm thanh không phải từ trong phòng thiếu gia truyền ra mà là trò đùa dai của tiểu thiếu gia?
Nàng cùng Mộc Châu cũng bị dọa sắp chết rồi, nhưng nhớ tới tiểu thiếu gia cũng thường đùa như vậy, chẳng sợ lại dọa người khác, cũng có thể an ủi chính mình, đây không phải sự thật!
Mộ Du câu câu đôi mắt nhỏ đến không thể thấy, " Có chuyện này, ta muốn đi bẩm báo với phụ thân!"
Bọt Nước giữa mày nhăn lợi hại hơn, Mộ Du tựa hồ có chỗ nào đó khang khác, nhưng nàng càng thêm tin tưởng việc này là do tiểu thiếu gia gây ra!
"Thiếu gia, bây giờ đã muộn, ngài vẫn nên nghỉ ngơi tốt đi, có chuyện gì, ngày mai hẵng nói."
"Ngày mai lại nói a~......" Mộ Du cố ý kéo dài âm cuối, ánh mắt dừng ở một mảng ẩm ướt trên mặt đất, y cong cong môi, hiệu quả không tồi.
Hệ thống cười cười:" Ngươi dọa nhóc đó tè ra quần luôn rồi."
Mộ Du:" Tự làm tự chịu, nó lúc năm tuổi đã nghe người ta sai khiến, làm loại chuyện này!"
Hệ thống trầm mặc hai giây, nghiêm túc nghĩ xem lúc năm tuổi nó đã làm gì.
Ân...... Giống như đang ngủ say.
Bọt Nước thấy Mộ Du vẻ mặt khó xử, nói: "Đúng vậy thiếu gia, giờ đã muộn rồi, nếu ngài quấy rầy lão gia và phu nhân nghỉ ngơi thì sẽ bị ăn mắng đó."
Mộ Du rũ mi mắt, " Rầm " một tiếng mà đóng cửa lại.
Bọt Nước thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc sắp rồi đi lại đá xéo mắt về phía hắn, đi theo Mộ Du thật là đen đủi!
Mộ Du ngáp một cái, nằm ở trên giường, hỏi:" Thuốc ngủ của ngươi đâu?"
Hệ thống kinh ngạc nói:" Không phải đâu, có như vậy mà ngươi cũng không dám ngủ?"
Mộ Du ánh mắt sâu xa, đáy mắt lạnh lẽo, ngữ khí so với quỷ âm vừa nãy còn linh hoạt kỳ ảo hơn, nói:" Ta sợ gặp ác mộng mà tỉnh dậy giữa đêm."
Hệ thống lâm vào trầm mặc, ác mộng của Mộ Du, nó đương nhiên là biết.
Chỉ là tùy ý như vậy, không đi trị liệu, thật sự có ổn không?
Ký chủ có thể biến thành tên tâm thần hay không?
Nghĩ thì nghĩ, hệ thống vẫn đem đồ đưa cho Mộ Du.
Có thể nói, Mộ Du tùy hứng làm bậy, người sai nhiều nhất chắc chắn là hệ thống!
Mộ Du ngủ thẳng cẳng, ngày hôm sau thần thanh khí sảng.
Không đợi y đứng dậy, Mộ Thanh đã mang theo một đám người, hùng hùng hổ hổ, đẩy cửa mà vào.
Mộ Du chậm rì rì từ trên giường ngồi dậy, giáo huấn: "Tiểu đệ, mẫu thân không dạy ngươi là phải tôn kính huynh trưởng sao?"
Dòng chính giống nhau ở chỗ có hai nha hoàn hầu hạ, một ma ma, hai tùy tùng, cùng các gã sai vặt khác, hiện tại người của Mộ Thanh tất cả đều tới, nhét đầy cả một phòng.
Mộ Thanh hừ lạnh: "Ngươi tính là huynh trưởng cái gì!"
Mộ Du mặt không đổi sắc: "Nếu không có cái huynh trưởng này, không chừng là không có ngươi đâu! A, không đúng, là cha ta sẽ không tái hôn."
Nghĩa đen là, nếu nương ta không chết, mẫu thân Quản thị của ngươi cũng không gả vào, càng sẽ không có dòng chính nhất các ngươi!
Mộ Thanh tức đến lửa giận xông thẳng lên đầu, nhìn bộ dạng kia giống như muốn tiến lên cắn người!
Mộ Du quét mắt về phía mọi người, " Ta thấy hạ nhân trong phủ cũng nên đổi thật tốt rồi, như vậy thì mẫu thân tất nhiên biết dạy lại đệ."
Ánh mắt y đen lại, nhìn đám người phía sau Mộ Thanh, "Có phải đám người các ngươi khua môi múa mép, làm tiểu đệ trong mắt không có huynh trưởng ta đây! Việc này mà truyền đi, thì vô duyên vô cớ làm người ta chê cười! Còn làm người khác cho rằng tiểu thiếu gia Mộ phủ chúng ta, không có giáo dưỡng!"