'Trong phút chốc, hoa mẫu đơn nháy mắt điêu tàn, hoa yêu mở to hai mắt ra nhìn, ôm đầu, hoảng sợ nói:" Không thể nào!"
Tình huống này, là do hoa yêu thi triển pháp thuật bách hoa điêu tàn, mai phục phục bút.'
Bị người khác nghiêm trang chỉ ra, còn bị hỏi "Chuyện này là thật hả" Mộ Du thực hoài nghi rằng, hành động nhỏ của mình đã bị Bách Lý Tiêu Minh nhìn thấu.
"Hả?"
Mộ Du đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Bách Lý Tiêu Minh, nuốt nuốt nước miếng, y hô lên gọi hệ thống, nhưng mà chỉ tiếc là hệ thống đã theo con thuyền cùng nhau đắm mất rồi.
"Thật ra hoa yêu là giả."
Đối với đáp án tránh nặng tìm nhẹ này, Bách Lý Tiêu Minh rất không vừa lòng, hắn nhìn chằm chằm Mộ Du không nhúc nhích.
Hệ thống không hỗ trợ, Mộ Du đành phải căng da đầu hỏi: "Ngươi muốn biết cái gì?"
Bách Lý Tiêu Minh nhướng mày, "Ta đã hỏi cái gì thì ngươi nói cái đó không được sao?"
Mộ Du thoáng do dự, tuy rằng y quyết định ôm đùi nhưng bọn họ vẫn chưa thân đến mức cái gì cũng phải kể ra.
Nhưng nếu không nói, với tính nghi ngờ của người này, hắn nhất định sẽ lại tìm cách thử y.
Hai người chỉ cách nhau một khoảng còn không đủ nửa cái cánh tay. Khuôn mặt tuấn dật hơi nhíu mày túc một chút, lông mi run run với biên độ nhỏ, ánh mắt cũng càng thêm thâm thúy.
Mộ Du mím môi, "Nếu Vương gia đáp ứng ta một điều kiện, ta bảo đảm biết gì nói hết."
"Ngươi còn muốn bàn điều kiện với bổn vương?"
Mộ Du xem nhẹ ánh mắt của hắn, nói thẳng: "Chuyện này không thể nói cho những người khác."
Nói cách khác, đây là bí mật của hai người bọn họ!
Bách Lý Tiêu Minh cười sung sướng, "Được, bổn vương đáp ứng ngươi."
Mộ Du bị lưu quang trong mắt hắn hiện lên làm kinh diễm, ngực nhảy "Thình thịch" lên.
Y hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua thuyết thư tiên sinh, đè thấp thanh âm nói: "Sách này là do ta viết."
"Bổn vương biết."
"Hoa yêu là mẹ kế của ta."
"Ừ, bổn vương biết......" Nói xong, Bách Lý Tiêu Minh dừng lại, hắn nhìn đến đoạn thứ nhất, đem chữ trên giấy đọc thành tiếng: "Hoa yêu đẹp như trích tiên, khí chất u lan, da tựa tuyết trắng, tinh tế như tơ lụa. Đây là viết......?"
Đối diện với bộ dạng thật cẩn thận của Mộ Du, Bách Lý Tiêu Minh đem ba chữ Quản Nhược An nuốt ngược về bụng!
Mộ Du có chút thẹn thùng, "Đây là ta nói bừa!"
"Bổn vương biết, nhưng cũng quá không phù hợp với người đọc rồi, nên sửa lại."
Mộ Du khó xử, "Vậy viết thẳng thắn táo bạo luôn sao!"
Bách Lý Tiêu Minh rũ mi mắt liếc hắn, "Ngươi sợ à?"
"Cũng không đúng, là ta sợ bị phạt."
Bách Lý Tiêu Minh sửng sốt, làm bộ bất động thanh sắc hỏi: "Cha ngươi phạt ngươi thế nào?"
"Phạt đánh bằng thước, phạt quỳ từ đường."
Chỉ là Mộ Dương Trác khẳng định sẽ không dám phạt y quỳ từ đường nữa đâu, nếu phạt thêm lần nữa chỉ sợ là quỷ hồn liệt tổ liệt tông sẽ đến báo mộng mắng chửi hắn!
Bách Lý Tiêu Minh nhìn y da thịt non mịn, đến phạt y quỳ còn không nỡ, càng không cần phải nói đến việc dùng thước đánh.
"Còn chuyện hoa yêu nữa!" Nói xong hắn lại tò mò, "Làm sao mà có thể biến được một màn như vậy hả?"
Mộ Du nhếch miệng cười, "Làm cỏ phấn, sau đó rải xuống, chỉ cần có giọt nước chạm đất, bảo đảm hoa lá không thể sống nổi."
Bách Lý Tiêu Minh sờ sờ cằm, "Thật sự thần kỳ vậy sao?"
Mộ Du gật gật đầu.
"Vậy tại sao ngươi lại biết cách này?"
Mộ Du: "......"
Người này sao lại nhạy bén vậy chứ!
Bách Lý Tiêu Minh nhìn ra Mộ Du đang tìm câu trả lời, hoặc là........ không thể trả lời, hắn chớp mắt, chuyển đề tài, "Cho nên lần đó ngươi đến tiệm sách là để cùng ông chủ thương nghị cái này?"
Mộ Du thấy hắn quơ quơ thoại bản, gật gật đầu.
"Chuyện gặp nhau ở trà lâu có phải ngẫu nhiên không?"
Mộ Du: "......"
Lúc này tên Vương gia này không có hảo tâm buông tha cho người nào đó, bộ dáng "Ngươi thành thật khai báo sẽ được khoan hồng".