• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đám người đã đến nơi rồi nhưng đến cái bóng của Mộ Du cũng chẳng thấy đâu.

Sắc mặt Quản Nhược An vô cùng khó coi, xoay người chất vấn Mộ Đồng: "Ngươi không phải bảo đảm vạn phần sao? Sao lại thành ra thế này?"

Gương mặt Mộ Đồng tái mét, hắn lại không chạy đi đâu được, nhưng đối mặt Quản Nhược An, hắn lại không dám cãi lại, vì thế liền đem hết bực dọc trút lên những người bên cạnh.

Hắn một tay túm Mạt Phục bên người Mộ Linh ra, hung ác hỏi: "Mạt Phục, ngươi đem hắn đi đâu rồi?"

Mạt Phục bị túm thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, nàng nắm chặt vạt áo Mộ Đồng, "Bịch" một tiếng quỳ gối trên mặt đất, "Thiếu gia, phu nhân, nô tỳ dựa theo lời ngài phân phó, đưa Du thiếu gia đến nơi này, thời điểm nô tỳ rời khỏi, Du thiếu gia vẫn còn ở đây mà!"

Mộ Linh muốn tiến lên đỡ nàng dậy, lại bị Triệu thị ngăn lại.

Bốn mắt nhìn nhau, Mộ Linh cả người đều run, Mạt Phục là người mà di nương cho nàng, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, nàng đối diện với cặp mắt Triệu thị, mặt lại chuyển trắng, cuối cùng cũng chỉ đành để Mạt Phục tự lực cánh sinh vậy.



Mộ Đồng một chân đá lên người Mạt Phục, "Nếu ngươi đã mang hắn đến rồi thì hắn đâu!"

"Thiếu gia bớt giận, nô tỳ cũng không biết a, hu hu......"

"Tam ca, ngươi đang làm gì vậy?" Mộ Du cười ngâm ngâm từ một bên bước ra, ánh mắt đầy ý vị thâm thường.

"Tại sao chỉ có một mình ngươi?"Mộ Đồng kinh ngạc đến phát ra tiếng, hắn nghĩ đến cái gì đó, rồi lại đánh giá Mộ Du từ trên xuống dưới một phen, hắn lẩm bẩm nói: "Sao có thể! Thế mà ngươi lại không có việc gì! Không có khả năng...... Tuyệt đối không có khả năng!"

Rõ ràng hắn đã hạ dược, hơn nữa trong viện còn thả thuốc dẫn, hai người vô tình gặp nhau sẽ có phản ứng, Mộ Du tuyệt đối không thể có biểu hiện này!

Sao có thể! Rốt cuộc là có gì ngoài ý muốn, làm Mộ Du tránh được một kiếp!

Mộ Du cong cong môi, tránh ra một bên, chỉ thấy Bách Lý Tiêu Minh cùng Mộ Dương Trác một trước một sau đứng ở bên cạnh, mà đằng sau Mộ Dương Trác còn văng vẳng vang lên tiếng của Thái Tử.

Mộ Đồng sắc mặt bợt trắng, vốn dĩ hắn ở trong sân náo loạn một hồi, vốn muốn mời Thái Tử đến chứng kiến, lại bị tùy tùng báo cho là Thái Tử không ở đây!

Không nghĩ tới, thì ra là bị Mộ Du tiện nhân này, nhanh chân đến giành trước!

Triệu thị phát hiện không thích hợp, nàng hành lễ, "Tham kiến Thái Tử và Vương gia."

Quản Nhược An thấy Mộ Dương Trác sắc mặt xanh mét, cũng phản ứng lại, vội vàng hướng hai vị quý nhân này hành lễ, "Bái kiến Thái Tử, Minh Vương."



Bách Lý Tiêu Minh không nói chuyện, lén lút nhích lại gần Mộ Du nửa bước.

Thái Tử rất là đau đầu, tên đệ đệ nhà mình biểu hiện cũng quá rõ ràng rồi, hắn thủ thế làm động tác "Miễn lễ" với đám người đang quỳ, "Đều đứng lên đi."

Đối diện người Mộ gia trăm miệng một lời, "Đa tạ Thái Tử."

Mộ Du nhìn bộ dạng bọn họ làm bộ làm tịch, trong lòng cảm thấy buồn cười, đời trước y tứ cố vô thân, bị hãm hại không nói, còn bị bắt hứa gả cho Tam hoàng tử!

Đời này, mưu kế của đám người Mộ Đồng, là làm y tằng tịu với Bách Lý Nghiệp trước mặt mọi người, có thể nghĩ, những người này, tâm cơ ác độc cỡ nào!

Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, người mà bọn họ muốn tìm luôn ở cùng nhau, ngay cả Mộ Dương Trác cũng ở đây.

Hệ thống nhịn không được mở miệng:" Kế hoạch của Mộ Đồng ác độc hơn so với đời trước rất nhiều, có phải là vì ngươi chọc hắn tức không?"

Mộ Du ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, nói:" Không phải là vừa lúc sao? Để hắn bị gậy ông đập lưng ông."

Hệ thống yên lặng không nói, xác nhận lúc này Mộ Hân bên kia, hẳn là đã bắt đầu rồi.

Mà lúc này, Mộ Linh nhân cơ hội, cho Mạt Phục một ánh mắt, Mạt Phục vội vàng lui về bên người Mộ Linh.

Mộ Du nhìn thấy, nhướng mày, hắn cho rằng đơn giản như vậy là có thể thoát được sao? Không khỏi là quá ngây thơ rồi.

Mộ Đồng cho rằng Mộ Du khiêu khích mình, hắn siết chặt bàn tay, cái tên tiện nhân này!

Mộ Du cười cười, "Tam ca, cái của ngươi bộ dạng như muốn ăn thịt ta đến nơi ấy, ngươi muốn làm cái gì à? Chẳng lẽ sân viện này có thứ mà ngươi cần sao?"

Mộ Đồng nghiến răng nghiến lợi, "Tứ đệ nói chuyện thật tức cười, ta chỉ lo lắng cho ngươi mà thôi."

Mộ Dương Trác nếu còn nhìn không ra là chuyện như thế nào, hắn cũng không lên được vị trí viện trưởng, hắn lạnh lùng nói: "Các ngươi không ở trong phòng nghỉ ngơi, tới nơi này làm cái gì?"

Quản Nhược An giải thích: "Lão gia, ta nghe Đồng nhi nói cảnh đêm ở chỗ này không tồi, nên cố ý đến xem."

Bách Lý Tiêu Minh cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: " Cảnh đêm nay ha, cũng đẹp thật."

Sân viện tuy rằng an tĩnh, nhưng bốn phía trống trãi không một vật trang trí, một gốc cây sống cây xanh cũng không có, mà tối nay trên trời lại chẳng có ngôi sao nào, lời giải thích kia nghe thế nào cũng thấy quá là giả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK