• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian một chút một chút lại trôi đi, chờ Mộ Du hoàn toàn bình tĩnh lại, đã tới giờ ăn sáng rồi.

Dường như tất cả mọi người đã quên sự tồn tại của Mộ Du, đến người đưa cơm cũng không có.

Hệ thống lên tiếng, giọng nói tiếp tục vang lên trong đầu Mộ Du:[Cậu muốn bánh nén khô không? Hay là dịch dinh dưỡng?]

Bánh nén khô:



Dịch dinh dưỡng:



Mộ Du:......

Đời trước y đâu có như vậy, không có hệ thống đi theo, sao y lại muốn ăn cái món không có mùi vị gì như này chứ.

Hệ thống hừ lạnh một tiếng, rút thức ăn lại, lòng tốt lại bị coi thành lòng lang dạ thú.

Chờ Mộ Du ăn uống no đủ rồi nằm lại gường nhỏ, từ đường xuất hiện một đám khách không mời mà đến. Mộ Du thấy rõ người tới, nheo nheo mắt.

Hệ thống:[ Phiền phức tới rồi kìa.]

Nghe được âm thanh vui sướng khi người gặp họa của hệ thống, Mộ Du hừ cười một tiếng.

Mộ Du:[ Đừng quên đó, ta mà ngỏm rồi thì ngươi cũng đi theo đó nhe.]

Hệ thống bị nghẹn lại, vì sao nó lại muốn trói định vị ký chủ này thế nhỉ? Tìm không được ký ức kiếp trước, hệ thống đành phải vứt ra sau đầu. Tính ra nó cũng là một hệ thống rộng lượng quá chừng.

Người tới là Mộ Hân cùng Mộ Đồng, hai người này đời trước rất thích tìm y gây phiền toái, đại khái là bọn họ đố kị bản thân không được sủng ái, cũng không phải là con chính thất.

Tính đến việc dù Mộ Dương Trác không thích cũng cần phải đem y theo cùng tham gia yến hội.

Là thứ tử thứ nữ, cơ hội như vậy cũng không nhiều.

Mộ Du biết hai người không dám quang minh chính đại xuống tay với mình, y dứt khoát ngồi trên giường nhỏ không nhúc nhích. Đời trước, hắn thành thành thật thật quỳ, kết quả thì sao?Chẳng qua là nhận được kết cục càng thê thảm hơn mà thôi!

Hai người họ để nha hoàn và gã sai vặt ở bên ngoài canh chừng, bước vào đại môn.

Thấy bộ dạng lười nhác của Mộ Du. Mộ Hân trừng mắt, ánh mắt lóe lên tia độc ác, "Mộ Du, ngươi vậy mà dám lười biếng! Đã quên phụ thân đưa ngươi tới từ đường để làm gì rồi sao!"

Mộ Du cười lạnh một tiếng," Thế nào, các ngươi cũng đến từ đường chịu phạt hả?"

Nghe được lời nói của y hơi khác bình thường. Mộ Hân cùng Mộ Đồng sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng. Cái kẻ đang trào phúng cùng bọn họ tranh luận là Mộ Du, là con cún ngoan ngoãn nghe lời trong quá khứ sao!

Thu Nếu Đồng hồng nhan bạc phận, sinh con ra tự nhiên cũng đẹp không kém cạnh. Diện mạo Mộ Du tuy rằng ngoan ngoãn, nhưng một chút cũng không giống nữ nhân.

Đôi mắt hạnh vừa đen vừa tròn, ánh mắt thanh triệt, làm người khác không chút phòng bị, cánh mũi tinh xảo, phảng phất như tác phẩm điêu khắc của thượng đế, khóe môi hơi hơi cong lên, môi nho nhỏ lại có màu hồng nhạt.

Hình dáng cằm dưới giống như độ cong của hạt dưa, mang theo nét phúng phính của trẻ con, cả khuôn mặt tinh xảo một cách kỳ cục.

Hiện giờ lộ ra trào phúng cùng khinh thường, thế nhưng cũng đẹp quá.

Sắc mặt Mộ Hân Mộ Đồng âm trầm, rất muốn nhân cơ hội này chỉnh y một phen, nhưng họ lại sợ bị Mộ Dương Trác phát hiện lắm đó!

Lòng Mộ Du lạnh lẽo, kiếp trước bọn họ sợ có người nhìn ra trên cơ thể y có vết thương mà cố ý chuẩn bị ngân châm, chọc ở trên người y.

Hiện giờ xem ra, chỉ sợ hai người họ lại giở trò cũ.

Hệ thống:[Mấy anh già chị già nhà cậu cũng ác không vừa đâu!]

Mộ Du: [Đó là do ngươi chưa nhìn thấy thủ đoạn của người nhà bọn họ.]

Hệ thống không nói, nó cảm thấy đời trước ký chủ thiệt là thảm.

Mộ Du:[Có cách nào làm hai người bọn họ ngất xỉu không?]

Hệ thống:[ Không thành vấn đề!]

Hệ thống từ trong không gian của mình lấy ra một đồ vật hiện đại // nào đó//, Mộ Du xòe một bàn tay, chỉ chốc lát sau trên tay liền xuất hiện thêm một món đồ.

Y đứng tại chỗ không nhúc nhích, chờ Mộ Hân cùng Mộ Đồng tới gần.

Mộ Đồng híp híp mắt, "Mộ Du, tới từ đường một chuyến, lá gan ngươi cũng mập lên rồi!"

"Ta tới từ đường, không phải do di nương của các ngươi hại sao? A, đúng ha, di nương đã đi đến chỗ mẫu thân tranh công rồi! Không biết chuyện hôn sự các ngươi có được gả cho nhà nào tốt không nhỉ?"

Thấy hai người trong mắt lộ ra khiếp sợ, Mộ Du chuyển giọng, cười tiếp tục nói: "Cũng không biết, việc lấy lòng này mẫu thân có thích hay không ha? Nói không chừng mẫu thân sẽ gả các ngươi cho người tốt, gả cho người què Trương Tam* ở ngoài thành, gả cho Lý Tứ* mặt rổ ở thành Tây!" (( * Trương tam lý tứ: cách nói ám chỉ một ai đó như ' ông A bà B'))

Mộ Hân tức giận gào lên: "Ngươi!"

Mộ Đồng giữ chặt tỷ tỷ song sinh,nói: "Ngươi cho rằng chọc giận chúng ta là có thể tránh được một kiếp? Hừ, mơ đẹp lắm!"

Mộ Du nhìn hai người đối diện, mỗi người một bên dần tiến lại y, y vờ lộ ra biểu tình sợ hãi, đáy mắt hai kẻ kia hiện lên một mạt đắc ý, càng thêm tới gần.

Mộ Du cười lạnh một tiếng, lùi về một bước, tay bất ngờ tung ra một đống phấn*, miệng lại kêu to: "Không cần đến đây, cứu mạng!"

Tiếp theo y lập tức bịt mũi và miệng, kêu thêm một tiếng. Ngay sau đó Mộ Hân cùng Mộ Đồng khuỵu xuống, ngã trên mặt đất.

Nha hoàn cùng gã sai vặt bên ngoài nghỉ rằng chủ tử đang đắc thủ, càng thêm cảnh giác bảo vệ cửa tốt hơn.

_______________________________________________

Editor có lời muốn nói:

Miệng nói không ăn nhưng vẫn ăn tới no luôn:))))))

Tui đang thắc mắc quả thuốc mê hiệu** có hình dạng gì:))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK