Mộ Du trở lại Vãn Phong Uyển, Mộc Nguyệt lập tức bước đến đón y, Nhạc Nguyệt là người không nhịn chuyện lâu được, nàng quan tâm hỏi: "Chủ tử, người phải chịu khổ không?"
Mới vừa rồi, chỉ riêng việc Mộ Hân rơi xuống nước, hạ nhân Mộ phủ dù biết chân tướng sự thật nhưng họ đều giấu nhẹm chẳng nói ra.
Tuy hành vi Mộ Hân Mộ Đồng vô cùng ác liệt, trong phủ có không ít người đồng tình với Mộ Du, nhưng kẻ trong phủ càng quyền quý thì chuyện dơ bẩn xấu xa càng nhiều.
Biết là một chuyện, nhưng người thông minh đều hiểu cái gì nên nói và không nên nói.
Cho nên Mộ Du chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt*, những kẻ khác cũng ngoảnh mặt làm ngơ cho y nuốt xuống, dù gì thì cũng không một ai ngu đến mức đắc tội Tam trắc hoàng tử phi!(* Bồ hòn là một loại quả đắng cực kỳ, chỉ được dùng làm xà phòng ngày xưa. Các cụ đã dùng câu này để nói về sự nhẫn nhục chịu đựng điều đắng cay mà bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ)
Nhận được sự quan tâm từ Nhạc Nguyệt Mộc Nguyệt, Mộ Du lắc lắc đầu, "Yên tâm đi, ta không có việc gì đâu."
Lúc Mộ Hân vừa rống xong câu kia, cũng đúng lúc Mộ Dương Trác đang đi về.
Mộ Du đánh đòn phủ đầu, ngay lập tức giải thích với Mộ Dương Trác: "Mới vừa rồi tam ca chơi đùa chạy quá trớn, ca không cẩn thận đẩy đại tỷ một cái, vì đại tỷ không đứng vững nên tỷ ấy mới rơi xuống nước thôi cha ạ."
Sắc mặt Mộ Đồng chuyển xanh chuyển trắng như bảng màu, nhưng có lời Mộ Hân nói vừa mới hết chêm vào, Mộ Du kể như vậy, rõ ràng là tính một điều nhịn chín điều lành, nếu hắn nhiều lời, chỉ sợ là sẽ làm Mộ Dương Trác cảm thấy phản cảm.
Hắn giãy đành đạch trong tâm, rồi đành thừa nhận trong sự không cam lòng: "Phụ thân, tứ đệ nói không sai."
"Rõ ràng là......"
Mộ Hân còn chưa kịp dứt câu, Mộ Đồng đã bắt lấy tay cô ả, dùng sức nhéo thật mạnh.
Mộ Hân nhìn đôi mắt Mộ Đồng, rồi ả quay người, " À..." một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Nếu chuyện đã được giải quyết, Mộ Dương Trác cũng không truy cứu nữa, hắn cảnh cáo: "Mặc dù ở trong phủ nhưng cũng phải tuân thủ quy củ, lớn tiếng ồn ào, còn ra thể thống gì! Hiện giờ các ngươi đều tới tuổi gả đi cả rồi, nếu chuyện các người trong phủ quậy tưng bừng như vậy, ảnh hưởng thanh danh liên lụy nhà chồng, ta xem các ngươi làm sao bây giờ!"
Mộ Hân cũng gần đến ngày thành thân, ả nhất thời sốt ruột, vì thế cô ta chọn cách trung hòa: "Phụ thân, nữ nhi đã biết."
Mộ Dương Trác nhìn về phía Mộ Du Mộ Đồng, ánh mắt bức bách không cần nói cũng biết.
Mộ Đồng: "Nhi tử biết sai."
Mộ Du nói cho có lệ: "Nhi tử biết sai."
Mộ Dương Trác phất phất tay, "Được rồi, các ngươi đều về viện của mình đi."
Mộ Du vừa chuẩn bị cất bước, Mộ Hân đã hắc xì liên tục, Mộ Đồng vội vàng nói: "Phụ thân, người gọi đại phu cho tỷ tỷ đi, để tỷ ấy nhiễm phong hàn thì không ổn đâu."
Mộ Dương Trác gật gật đầu.
Mộ Du lười xem bọn họ diễn tuồng gia đình tình thâm nghĩa trọng, y nhanh nhẹn quay về Vãn Phong Uyển.
Hồi ức đến đây là chấm dứt, Mộ Du gọi Nhạc Nguyệt châm trà cho mình, lại sai người chuyển ghế dựa đến bên người giàn nho leo, nhàn nhã lại thích ý vô cùng.
- -------- --------- --------- ------------
Hoàng cung.
Ngự Thư Phòng.
Bách Lý Tiêu Minh đứng trước án thư, nhìn lão già mặc long bào, đầu bạc lốm đốm đang viết từng nét bút lên trang giấy.
"Đến đây nhìn một cái xem nào, trẫm viết hay không." Bách Lý Tông Thân gác bút xuống, chồm đến phía trước một chút, ý muốn kêu Bách Lý Tiêu Minh mau đến đây xem.
Chữ "Lập" được viết đoan chính mà không mất khí khái, cẩn thận quan sát, mơ hồ có thể cảm nhận được lời cảnh cáo đe dọa của người viết.
Bách Lý Tiêu Minh làm bộ xem không hiểu, "Thư pháp của Phụ hoàng cực tốt, nhi thần không thể sánh kịp."
Bách Lý Tông Thân liếc hắn một cái, một bàn tay chắp sau lưng, một cái tay khác đặt lên bụng, thần sắc nghiêm túc, vết hõm sâu giữa mày theo thói quen nhăn lại, không thô nhưng lại lấm tấm lỗ chân lông.
Bách Lý Tông Thân: " Ta bảo ngươi giả thích nghĩa của chữ này."
Bách Lý Tiêu Minh: "Dân gian có câu nói là trước thành gia sau lập nghiệp, nhi thần chơi bời lêu lổng, "Lập" nghiệp thì chắc không cần, nhưng thành gia thì có thể suy xét."
Bách Lý Tông Thân cười lạnh một tiếng, "Cho nên ngươi hôm nay tới là vì hôn sự à?"
Bách Lý Tiêu Minh biết bên người mình có nội gián, chẳng may là vị này cũng biết nốt, nhưng nếu hắn muốn để ông già này đồng ý thì phải khéo léo sửa dụng chiến lược một phen.
"Phụ hoàng liệu sự như thần, đúng là việc này."
Bách Lý Tông Thân dừng bút, mực nước nhỏ giọt rồi lan nhanh ra trên giấy Tuyên Thành, lão bình đạm không gợn sóng nói: "Coi trọng cô nương nhà ai rồi."
Bách Lý Tiêu Minh lắc lắc đầu, "Không phải cô nương, là song nhi, Mộ Du, con của tiên phu nhân Mộ gia."
Bách Lý Tông Thân đang viết chữ cũng dùng thêm hai phần lực, gần đây Minh Vương thân cận với ai nhất, lão cũng biết rất rõ.
Chỉ là Mộ gia...... Có hơi phiền toái nhỉ, hắn nghiêng đầu đối diện ánh mắt của Bách Lý Tiêu Minh, "Ngươi muốn để nó nhận vị trí nào?"
Hơi thở sắc bén ập vào mặt làm công công đứng hầu bên cạnh cúi đầu thấp hơn chút nữa.
Bách Lý Tiêu Minh không hề kiêng kị, hắn nhìn thẳng vào con mắt lé kia, không nhanh không chậm nói: "Mộ Du ở Mộ phủ cũng không được sủng ái, nói vậy phụ hoàng cũng rõ hơn nhi tử rồi, cho nên vị trí trắc phi rất hợp với em ấy."
Mắt Bách Lý Tông Thân híp lại, lão lại nhìn về phía Bách Lý Tiêu Minh, giống như con dao nhỏ muốn xé người trước mặt ra vậy.
Ngự Thư Phòng yên tĩnh lạ thường, phảng phất như có thể nghe cả tiếng nổ lách tách của hàng nến đang cháy rực, tên thái giám đứng bên kia cũng sợ đến mức không dám đi ra, ông cuộn tròn một bên coi mình như một đại trong suốt.
Vẻ mặt Bách Lý Tiêu Minh bất biến, dường như hắn đang nói một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.
Chung quy cũng là Bác Lý Tông Thân mở miệng trước, "Ngươi là nhi tử của trẫm, nếu vì giận dỗi thì thật sự không cần đâu."
Giận dỗi, thật ra là vì lần trước lão đã tặng trà cống phẩm cho nhị hoàng tử mừng đính hôn, nhưng bây giờ lão lại không tặng trà cho Bách Lý Tiêu Minh, đồng nghĩa với việc lão đang phản đối mối hôn sự này.
Bách Lý Tiêu Minh nhướng mày, "Vì sao phụ hoàng lại cho rằng nhi thần đang tức giận? Ngài nghĩ thử coi, chỉ vì giận lẫy mà nhi thần nỡ tổn hại người mình sao?"
Bách Lý Tông Thân không nói chuyện, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên khớp xương lộ ra, tựa hồ đang cân nhắc lợi hại trong chuyện này.
Bách Lý Tiêu Minh không nóng nảy, hắn nói với láo thái giám đang rúc mình trong xó: "Từ công công, nếu không ngại thì ông đi lấy điểm tâm với trà cho bổn vương, ta hơi đói bụng rồi."
Từ công công nhìn về phía Bách Lý Tông Thân, ánh mắt mang theo dò hỏi.
Lão già phất phất tay, "Đi chuẩn bị đi."
Từ công công khom người, "Vâng, bệ hạ."
Thái giám vừa đi, ánh mắt Bác Lý Tông Thân ngay lập tức lạnh lẽo, "Ngươi thật sự thích Mộ Du?"
Bách Lý Tiêu Minh gật đầu, "Đó là đương nhiên, chỉ là em ấy còn hơi nhỏ, cứ đính hôn trước đi, sau hai năm nữa thì thành thân."
Bách Lý Tông Thân như liệp ưng nhìn mồi nhắm vào Bách Lý Tiêu Minh, hiển nhiên lão đang hoài nghi tính chân thật của lời hắn nói.
Làm đế vương, thế cục trong triều chẳng ai rõ hơn lão.
Tuy Mộ gia không giao thiệp nhiều, nhưng có được chân chống là thư viện viện trưởng luôn là mơ ước của các hoàng tử.
Bách Lý Tiêu Minh có quan hệ tốt với Thái Tử, nếu lại thêm một kẻ về phía Thái Tử, việc nhị hoàng tử kế thừa Đại Thống đã khó lại càng thêm khó.
Nhưng đối phương là Mộ Du, nói cách khác. Tuy Mộ Dương Trác là thần tử Bách Lý Tông Thân yêu thích nhất, nhưng trong phủ hắn cũng chẳng phải là không có mặt tối.
Lão cũng không ngại để Bách Lý Tiêu Minh vạch trần mình, như vậy mới có thể khoe ra rằng Minh Vương rất được sủng ái.
Đến nỗi tột cùng Mộ Du là thứ gì trong đầu Mộ Dương Trác lão cũng chẳng thèm động não, lão chỉ để ý Mộ Dương Trác có nghe lời lão hay không, có chịu làm con tốt thí của lão hay không thôi.
Bách Lý Tiêu Minh sao có thể không biết lão đang nghĩ con khỉ gì, từ nhỏ đến lớn, hắn là người hiểu rõ những thứ vị đế vương này yêu thích nhất.
Nếu không phải lão đã lập thái tử rồi, chỉ sợ ngay lúc mẫu hậu hắn qua đời là lão sẽ lập tức nâng người khác lên vị trí này.
Hết thảy sủng ái, cùng lắm cũng chỉ là chút thủ đoạn để áp chế hắn mà thôi, để hắn biến thành bia ngắm, ngăn cản kẻ đối địch với nhị hoàng tử.
Trầm ngâm nửa ngày, Bách Lý Tông Thân nói: "Trẫm có thể đồng ý để các ngươi đính hôn."
Bách Lý Tiêu Minh lập tức nương thang leo xuống, "Đa tạ phụ hoàng, không bằng hôm nay liền gọi Từ công công đi tuyên chỉ."
Ánh mắt Bách Lý Tông Thân bất biến, ngữ khí lạnh băng: "Vì đại cục, trẫm còn có một yêu cầu."
Bách Lý Tiêu Minh không ngoài ý muốn chút nào, "Phụ hoàng mời nói."
"Mộ Du phải làm Vương phi."
"Cốc cốc cốc" bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó truyền đến giọng nói của công công, "Bệ hạ, Vương gia, điểm tâm đã xong rồi."
Bách Lý Tông Thân nhìn về phía Bách Lý Tiêu Minh, rõ ràng đang chờ hắn hồi thần lại.
Bách Lý Tiêu Minh cười lạnh trong lòng, vì đại cục, chắc chắn lão đang cân nhắc đến địa vị Mộ Du không nơi nương tựa, em ấy càng thích hợp làm chính phi của hắn, mà cũng để tránh việc thế lực của Thái Tử tiếp tục mở rộng.
"Phụ hoàng, đưa lên tận vị trí Vương phi, vậy có phải là chuyện bé xé ra to không."
"Tốt xấu gì cũng là con chánh thất Mộ viện trưởng, nếu chỉ hứa gả vị trí trắc phi thì chẳng phải là đang đánh vào mặt trẫm sao!" Ngữ khí Bách Lý Tông Thân có vài phần bất đắc dĩ hận rèn sắt không thành thép.
Bách Lý Tiêu Minh " À" một tiếng, chắp tay khom lưng nói: "Nhi thần tuân chỉ."
"Từ công công, đem ngọc tỷ lại đây."
"Nô tài tuân chỉ."
Ngọc tỷ:
Chờ thánh chỉ được viết xong, Bách Lý Tiêu Minh giống như đã có được báu vật tuyệt nhất thế gian, mặt mày toàn là ý cười.
Bách Lý Tông Thân thần sắc không rõ, nhìn không ra vẻ vui buồn.
"Từ công công, ngươi đi tuyên chỉ đi."
"Vâng ạ." Từ công công cầm thánh chỉ bước đi, Ngự Thư Phòng chỉ còn lại hai người.
Bách Lý Tiêu Minh đạt được mục đích, cũng tính t cáo lui, "Vậy nhi thần không quấy rầy phụ hoàng xử lý công sự nữa."
"Ừ, lui ra."
......
Ra khỏi hoàng cung, thật ra xe ngựa của Từ công công vẫn chưa rời đi mà đỗ ở một góc tối gần đó.
Bách Lý Tiêu Minh nhìn quanh bốn phía, rồi nhảy lên xe ngựa.
"Vương gia."
Bách Lý Tiêu Minh nhìn thái giám đang quỳ lạy bên dưới, hỏi: "Chuyện hôm nay......"
"Nô tài hiểu rõ, chắc chắn sẽ truyền đúng ý vương gia."
Bách Lý Tiêu Minh "Ờ" một tiếng, nhấc chân bước xuống xe ngựa.
Nếu hắn không cố ý đề bạt vị trí trắc phi trước, tất nhiên Bách Lý Tông Thân sẽ cảm thấy Mộ Du là một mối nguy hiểm với lão, về sau hắn không thể bảo đảm Mộ Du sẽ không biến thành quân cờ để lão uy hiếp mình.
Nếu Mộ Du thoát khỏi Mộ phủ rồi lại tiến vào cơn bão tranh đoạt hoàng quyền này, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao.
Tuy rằng hắn có biện pháp bảo vệ Mộ Du, nhưng dựa theo cái tính không kiên nhẫn đó của nhị hoàng tử, đảm bảo là hắn chưa kịp thành thân với Mộ Du thì Thái Tử đã đăng cơ luôn rồi.
Cho nên trước đó, không cần nói cho Bách Lý Tông Thân biết Mộ Du là người quan trọng nhất của hắn.
Chỉ cần để bên Từ công công thông báo cho cả hoàng cung rõ, Mộ Du là Vương phi Hoàng Thượng tự mình chỉ định là được.
Gỗ Đầu đánh xe ngựa đến trước mặt Bách Lý Tiêu Minh, "Chủ tử."
"Về vương phủ, buổi tối ngươi tự mình đến gặp Thái tử là được."
"Đã hiểu."
Trên đời này không có giấy nào gói được lửa, Mộ Du còn chưa nhận được thánh chỉ đã có người đến báo tin vui.
Trước mắt y là một mama mặt hơi hờ hững, bà khom lưng uốn gối tới hầu hạ mình làm y cảm thấy không quen lắm.
Cuối cùng y cũng chịu không nổi, Mộ Du dứt khoát đóng cửa không cho họ vào.
"Du thiếu gia mở cửa nhanh, nô tài Song Hỉ có việc bẩm báo!"
Song Hỉ vừa hầu hạ từ thư phong về, đột nhiên nghe thấy âm thanh kích động dồn dập của cậu ta làm Mộ Du có hơi sửng sốt.
Mộc Nguyệt ăn ý nhìn Nhạc Nguyệt, các cô đã đoán được là chuyện gì, họ trực tiếp mở cửa phòng.
Song Hỉ theo quán tính ngã nhào, thiếu chút nữa đập mặt biến thành cún ăn cớt, đây cũng là lần đầu cậu ta thất lễ như vậy.
Cậu sửa sửa vạt áo, chắp tay nói: "Chủ tử, lão gia kêu nô tài gọi người đến đạnh sảnh tiếp chỉ."
"Tiếp chỉ?" Mộ Du nhíu nhíu mày, hoàn toàn không nhớ lời Bách Lý Tiêu Minh đã vội nói.
Vẻ mặt Song Hỉ đầy kích động: "Bệ hạ cho người tú hôn với Minh Vương đó!"
vui mừng lộ rõ trên nét mặt Nhạc Nguyệt, nàng đẩy đẩy tay Mộ Du, "Chủ tử, mau đi tiếp chỉ đi, chớ có làm công công sốt ruột!"
Mộc Nguyệt cũng phụ họa: "Đúng vậy, ngài mau đi đi nào!"
Editor có lời muốn nói:
Mấy đoạn này bà tác giả toàn quảng cáo cho truyện bả thôi, tui cắt bớt cho dễ chuyển chương.