Mộ Du gật gật đầu, "Ta đã biết."
Trong đại sảnh, gã sai vặt đứng một bên, nha hoàn đứng một bên.
Mộ Du mới vừa bước vào cửa phòng, Quản Nhược An ý cười ngâm ngâm mà tiến lên, liên quan đến mưu kế trong mắt đều quên giấu đi mất.
Mộ Du nheo nheo mắt, trong lòng cảm thấy buồn cười, Quản Nhược An không khỏi quá coi thường y rồi.
Quản Nhược An nhìn Mộ Du một cái, tay phải nâng lên nói, "Ngươi chọn đi."
Mộ Du nhìn quét một vòng, ở người trước mặt đảo một vòng, lại không phát hiện dị thường, y hỏi hệ thống: "Quản Nhược An đang đánh cái chủ ý gì vậy?"
Hệ thống trợn trắng mắt, khinh thường nói:"Sau khi nghe ngươi nói là muốn người mới, ả đem nguyên một đám hạ nhân đổi hoàn toàn thành người có dung mạo cực phẩm đó."
Mộ Du:"Cái này thì có sao đâu?"
Cảnh đẹp ý vui, không có gì kỳ quái hết nha.
Hệ thống âm dương quái khí nói:" Ả nói với mẹ mìn tử* rằng, gã sai vặt và nha hoàn phải là người có công phu "hầu hạ" thật tốt mới được đó."
(* Mẹ mìn: là người chăn dắt các cô gái bán hoa thời ấy.)
Mộ Du buồn bực:" Không biết hầu hạ người khác thì khẳng định là không được mà, có gì sai đâu chứ!"
Hệ thống chỉ hận rèn sắt không thành thép:" Ngươi là du mộc đầu** sao! Từ "Hầu hạ" này, ý chính là câu dẫn chủ tử!"
(** Du mộc đầu: đồ đầu gỗ)
Mấy tên sai vặt là người hại thanh danh của y sau này, nha hoàn là chuẩn bị cho phu quân của Mộ Du!
Hệ thống sợ y vẫn là không rõ, dứt khoát thả cho Mộ Du một đống từ không thể miêu tả!
Mộ Du vẫn duy tì bộ mặt không cảm xúc, nhưng vành tai đã đỏ rực, y nhéo nhéo ngón tay, có thể tưởng tượng được hệ thống đa cho hắn xem những thứ *** thế này!
Có thể đừng động một chút là liền cho y xem những đồ vật rối loạn lung tung không hả!
Y vẫn là song nhi chưa xuất giá vô cùng đứng đắn đó!
Hệ thống giải thích:" Dù sao thì người lần này tốt nhất là ngươi đừng nhìn trúng ai đấy."
Mộ Du mím môi, đối diện với Quản Nhược An ánh mắt mong chờ, y hỏi hệ thống: "Nha hoàn bên trong, ai có tâm cơ sâu nhất? Võ công ngoài mặt thì cũng tốt?"
Hệ thống tâm sinh cảnh giác: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Mộ Du khóe miệng cong cong, nói:" Ta đem Song Hỉ đi đổi người."
Hệ thống:"Vậy ngươi có muốn lấy thêm tên sai vặt không?"
Mộ Du không giải thích, ấn vào nhắc nhở của hệ thống, chuyển từ hướng bên trái sang nha hoàn thứ ba bên phải khá thanh tú.
Quản Nhược An chỉ ước gì Mộ Du lấy nhiều một chút, nàng cười ngâm ngâm mở miệng: "Du ca nhi, ngươi không ngại thì lấy thêm mấy người đi?"
Mộ Du trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt thì nói: "Mẫu thân, ta nghĩ tới nghĩ lui, ngày ấy là ta yêu cầu quá đường đột, vậy nên nha hoàn sai vặt đã để người có tính toán rồi, ta sẽ không đoạt vật yêu thích này của mẫu thân đâu."
Mặt Quản Nhược An cứng đờ một chút, như thế nào cũng chưa nghĩ đến, sẽ bị Mộ Du trả lại một đạo.
Mộ Du chưa cho nàng cơ hội, tiếp tục nói: "Những chuyện lớn lớn bé bé trong phủ đều là mẫu thân lo liệu, nhi tử lại tìm thêm phiền toái cho người, đúng là không nên. Hay là như vầy đi mẫu thân, người hãy đưa ngân lượng cho ta, ta đi tìm cha, đổi Song Hỉ đi hỗ trợ."
"Cha ngươi trăm công ngàn việc......"
"Không có việc gì, Song Hỉ nhàn rỗi thì cha cũng nhàn rỗi."
"...... Được." Trong mắt Quản Nhược An hiện lên một mạt âm ngoan, dù sao Mộ Du tuyển một người tâm cơ nặng như vậy cũng đủ rồi!
Chọn được người tốt, Mộ Du liền mang nha hoàn đi rồi, chỉ là không quay về sân của mình, mà là đi về hướng thư phòng Mộ Dương Trác.
Nha hoàn tên gọi là Phù Dung, đi theo phía sau Mộ Du im lặng không nói một lời.
Chủ tử đưa nàng đi đâu thì nàng phải đi đến đó.
Đến một địa phương khá yên lặng, Mộ Du lại đột nhiên dừng chân, Phù Dung thiếu chút nữa đụng phải lưng y, vội vàng hành lễ nói: "Thỉnh chủ tử thứ tội."
Mộ Du xoay người nhìn nàng, "Ngươi biết vì sao Quản Nhược An chọn các ngươi không?"
Phù Dung nhìn thẳng vào mắt hắn, gật gật đầu.
"Biết thì tốt, ta sẽ đem ngươi đi đến nơi ở của cha ta, lúc đó nên làm như thế nào, ngươi phải tự hiểu đi?"
Phù Dung bộ dạng ngây thơ vô tội, ánh mắt nóng bỏng lại mang theo vài phần cảm kích, "Phù Dung sẽ không phụ ý tốt của thiếu gia."
Mộ Du "Ừ" một tiếng, nói chuyện với người thông minh đúng là bớt không ít việc.