Sáng hôm sau
Tú Ảnh cũng tỉnh dậy, liếc sang đồng hồ đã 6 rưỡi hơn, mà chút nữa 8h trên trường có buổi họp của giảng viên, giáo sư Châu hẹn cô đến sớm hơn 15 phút để dặn dò. Bên cạnh Viên Dạ Trì đang giữ chặt cô nằm trong lòng hắn, mãi không ẩn ra được. Tú Ảnh bực dọc:
- Dậy mau, nhanh lên. Hôm nay tôi phải họp đó
Viên Dạ Trì còn ngái ngủ, buông rời cô ra. Tú Ảnh chạy ra xếp gọn xấp bài, cuống quýt nói:
- Anh có thể bảo Chu Toàn chở tôi về được không? Tôi còn phải tắm rửa thay đồ nữa, còn đến trường sớm
Khác với vẻ ngoài gấp gáp của Tú Ảnh thì Viên Dạ Trì vẫn bình tĩnh vô cùng, hắn đi lại phía tủ lôi ra một bộ đồ công sở kèm đồ lót trong mới toanh, chiếc áo sơmi be kèm chiếc quần cullot đen cạp cao, lười nhác nói:
- Tắm rửa rồi thay bộ đồ này đi, để tôi bảo người làm bữa sáng
Nói rồi hắn rời khỏi phòng, Tú Ảnh đi lại ướm thử, chắc sẽ vừa, cô vội chạy vào vệ sinh chuẩn bị các thứ
30 phút sau
Tú Ảnh chuẩn bị xong hết rồi, bộ đồ Viên Dạ Trì đưa mặc lên cũng gọi là vừa size của cô, chất vải khá mát, cô nhanh rời ra ngoài, tiến về phía phòng bếp bên cạnh. Viên Dạ Trì thấy cô, tự động kéo ghế bên cạnh mình, liếc mắt ý chỉ bảo cô ngồi xuống
Bữa sáng hôm nay có bánh mì phết bơ, thêm sữa nóng, Viên Dạ Trì tự tay phết bánh mì cho cô, đặt trên đĩa trước mặt Tú Ảnh, cô rụt rè ăn, hỏi nhỏ:
- Chút nữa có thể chở tôi qua nhà một lúc được không?
Viên Dạ Trì cộc lốc hỏi:
- Còn thiếu gì à?
Tú Ảnh đảo mắt ngẫm nghĩ đáp:
- Túi xách
Viên Dạ Trì thoải mái nói:
- Túi xách sáng nay mới cử Chu Toàn đến lấy mang qua đây cho cô rồi
Tú Ảnh bất ngờ, dĩ nhiên cũng cảm thấy căn nhà giờ người của Viên Dạ Trì thản nhiên ra vào cũng khó chịu, cô nhăn mày:
- Lần sau mong anh đừng tự tiện vậy, tôi thấy không thoải mái, dù gì đó cũng là riêng tư cá nhân
Viên Dạ Trì cười khẩy, đểu giả:
- Sợ gì chứ? Không phải là tôi có lòng giúp cô chuẩn bị mọi thứ đấy thây.
Hắn nhai nuốt một miếng bánh mì, nói tiếp:
- Riêng tư cá nhân? Haha, cơ thể cô, nơi riêng tư nhất tôi còn thấy
Viên Dạ Trì quá lời, vô tình buông thả khiến Tú Ảnh hơi nhột, cô quay sang nhìn hắn đơ ra một vài giây rồi thất vọng tiếp tục dùng bữa, rốt cuộc hắn vẫn cho mình cái quyền lộng hành, cao cao tại thượng mà đè ép.
Viên Dạ Trì hình như cũng nhận thấy mình hơi quá, hắn khẽ e hèm giọng rồi tập trung dùng nốt bữa sáng, không khí cả hai rơi vào trầm mặc. Lúc sau Chu Toàn đã chở cô đến trường, trước khi xuống vẫn bị Viên Dạ Trì giữ lại, hắn hỏi:
- Chiều nay cô tan mấy giờ?
Tú Ảnh hời hợt:
- Chẳng phải anh nắm rõ mọi thứ rồi sao? Còn hỏi thừa
Viên Dạ Trì khẽ nghiến răng, kéo cô lại giữ chặt, bóp chặt miệng cô. Tú Ảnh khẽ nhăn mày, hạ giọng:
- Ưm...4 rưỡi
Lúc này lực tay hắn mới thả lỏng, vuốt mái tóc của cô, trầm mặc:
- Tú Ảnh, phải biết thức thời. Lúc tôi còn đang nhẹ nhàng, thì đừng đi quá giới hạn
Tú Ảnh nghe xong cũng hơi sợ, lặng im chưa dám động. Viên Dạ Trì tiến tới hôn lên mái tóc cô, nhỏ nhẹ:
- Chiều 4 rưỡi tôi đợi
Tú Ảnh nhanh chân đi vào trong trường, tỏ ra bình tĩnh nhất trước con mắt đang quan sát của Viên Dạ Trì, đợi khuất đi cô liền dựa vào một góc tường, thở ra từng đợt hơi nặng nhọc rồi xốc tinh thần đến văn phòng giáo sư Châu
Cuộc họp diễn ra nhanh chóng, Giáo sư Châu cùng cô đi trên hành lang bàn về chút việc chuyên môn. Chợt Tú Ảnh lôi ra xấp bài trong túi, nói:
- À giáo sư, xấp bài này em chấm xong rồi. Giáo sư xem qua cho em ạ
Giáo sư Châu bất ngờ đón lấy, ngạc nhiên:
- Hơn 100 bài, nhanh vậy sao, hôm qua mới kiểm tra xong
Tú Ảnh hơi ngại, đáp:
- Hôm qua xong em về chấm luôn nên...
Giáo sư Châu xem qua rồi gật gù, khuôn mặt bà có vẻ là đang theo hướng tích cực khi nhìn vào xấp bài, tấm tắc:
- Được được, rất nhanh nhẹn. Ta sẽ xem rồi đưa lại con vào khoảng ngày kia nhé
Chiều hôm đó
Theo đúng hẹn, Viên Dạ Trì đã đỗ xe dưới cổng trường đợi cô. Hắn cẩn thận chồm người sang cài dây thắt lưng cho cô, hỏi thêm vài chuyện phiến trên giảng đường. Sau cùng Tú Ảnh hơi rụt rè, hỏi:
- Hôm nay anh có việc gì mà phải dẫn tôi theo không?
Viên Dạ Trì tập trung lái xe, nghĩ vài giây rồi đáp:
- Tạm thời là không. Có chuyện gì?
Cô đáp:
- Tôi định chút nữa về nhà bố mẹ ăn tối nên... Xin anh là, dư dả cho tôi tối nay
Viên Dạ Trì nghe xong lời thỉnh cầu nhỏ nhẹ ấy tâm trạng cũng không tệ mà phải ra sức bạc đãi cô làm gì, hắn tử tế đáp:
- Được, khi nào về gọi điện tôi đón