• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tú Ảnh thoảng thốt, lo lắng hỏi:



- Sao? Chị làm sao lại phải đi trốn? Chị nợ tiền ai à? Hay gây thù chuốc oán với ai?



Hàm Dương bĩu môi, gõ nhẹ vào trán Tú Ảnh, gằn:



- Mày nghĩ tao là loại người gì thế?



Tú Ảnh bình tĩnh lại, cô đờ ra ngẫm nghĩ rồi mau đáp:



- Thôi chị nói rõ hơn đi



Hàm Dương bây giờ rất khác, dáng vẻ không còn hấp tấp, sấn sổ như xưa mà thay vào là bình tĩnh và đầy tự tin. Chị cười duyên dáng, giọng nói yểu điểu giải thích cho sự thắc mắc của nữ nhân trước mặt:



- Lão Phú chết rồi, 1 phần tài sản của lão chị được hưởng



Hàm Dương từ tốn trình bày:



- Từ lúc cặp với lão chị đã có kha khá rồi, bất động sản hay phương tiện luôn đầy đủ. Mà lão này tính phổi bò, cái miệng chị mày nói ra là hơi bị dẻo nên nịnh nọt lão chút ít, được để lại món tiền hơi bị kếch xù đấy



Tú Ảnh hoàn toàn bất ngờ, cô chăm chú nghe rồi tấm tắc:



- Chị Dương, đúng tuyệt đỉnh cao thủ



Hàm Dương bắt đầu trầm mặc:



- Trước đây chị bước vào con đường đen tối này vì không có tiền, không có ai làm chỗ dựa, muốn phát triển ở công việc khác thì luôn bị chèn ép. Bất đắc dĩ...



Hàm Dương nghĩ lại hồi 16 tuổi đã bắt đầu công việc này, chị từ quê lên, xưa ở quê cũng đâu có gia đình hẳn hoi mà chỉ đi ở đợ giúp việc. Hàm Dương lớn hơn Tú Ảnh 2 tuổi nhưng có lúc trông trưởng thành lại có lúc rất trẻ con khái tính. Sau cùng Hàm Dương vui vẻ nói:



- Giờ mọi thứ qua rồi, chị có tiền, 2 năm vừa rồi chị đã đi học lại kiến thức về chuyên ngành thời trang, ngoài ra cũng thi được bằng tiếng anh nữa



Hàm Dương hồ hởi, chị nắm lấy tay Tú Ảnh, vui vẻ:



- Chị định rủ mày đi du lịch, hai chị em mình làm một chuyến đi tham quan thắng cảnh coi như đền bù lại 2 năm chị mất tung tích khéo để mày lo. Dĩ nhiên rủ mày là chị bao, Hàm Dương giờ là người có tiền mà haha



Nụ cười chị hào sảng, khuôn mặt không chút toan tính chờ đợi câu trả lời từ Tú Ảnh, cô ngẫm nghĩ rồi cả hai cùng thảo luận địa điểm. Cả hai cùng chốt sẽ tới Việt Nam, thăm thú nơi này, nghe bảo có rất nhiều cảnh đẹp, núi non hùng vĩ. Tú Ảnh nhanh chóng lên mạng tìm hiểu thông tin rồi không giấu nổi sự vui sướng:



- Tuyệt quá, chị đúng là chị Dương của em haha



Cả hai dự kiến sẽ đi du lịch dài hạn một chút, bao nhiêu địa điểm đẹp, họ sẽ bắt đầu tham quan từ những tỉnh miền núi phía Bắc, xuống đồng bằng, qua miền Trung, vòng qua Tây Nguyên rồi đến miền Nam và kết thúc ở bến sông nước miền Tây. Một kế hoạch đầy đủ được lập ra, hai chị em chơi lớn đi du lịch đủ tất cả các tỉnh thành nơi đây.



Cả hai đã lên lịch và chốt, sau hôm đó thì tập trung chuẩn bị, Tú Ảnh cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều, có người đồng hành đi du lịch khuây khỏa sau những chuyện vừa rồi. Cô có nói cho hai ba mẹ, họ cũng đều tán thành, Hàm Dương lịch sự có lần tới thăm nhà đã để lại cho ông bà Võ ấn tượng rất tốt. Đây là lần đầu tiên Tú Ảnh có người bạn thân mà cô trân trọng thật sự, dắt về nhà chơi



Viên Dạ Trì cũng biết chuyện này, hắn thấy cô đang ngoài vườn, tiến lại hỏi:



- Tú Ảnh, em có kế hoạch đi du lịch nhỉ? Bao giờ em đi?



Cô nhẹ nhàng đáp:



- Vâng, em định cuối tuần này đi



Dạ Trì giúp cô bê bình nước tưới, tâm sự vài chuyện rồi hỏi thêm:



- Em đi lâu không?



Tú Ảnh quay ra nhìn hắn, nhẩm đếm ngày rồi tặc lưỡi:



- Hmm, cũng lâu đó, 1 tháng lận



Viên Dạ Trì nghe xong liền bất ngờ, hắn sốt sắng đi lại:



- Sao, sao cơ? 1 tháng, lâu thế à? Vậy tôi phải ở đây một mình tận 1 tháng? Em lại nỡ đi xa lâu thế? Hay cho tôi theo được không?



Viên Dạ Trì bối rối hỏi dồn dập, sở dĩ mới làm lành với Tú Ảnh chưa được bao lâu, muốn tận dụng thời gian bên cô hàn huyên để sớm gắn bó lại mối quan hệ csr hai như trước mà vật nhỏ nay lại quyết định đi du lịch 1 tháng. Nữ nhân nghe hắn hỏi thế liền ong ong đầu chưa đáp kịp, quay ra bịt miệng nam nhân lại, thở dài:



- Nè bình tĩnh đi, em đi du lịch chứ đâu biệt tích mà anh sồn sồn lên



Cô xéo xắt tiếp tục trồng hoa, gằn:



- Coi chừng đấy, em vẫn còn giận anh, chưa có hoàn toàn tha thứ đâu



Viên Dạ Trì mè nheo như đứa trẻ to xác, hắn đi lại ôm trầm nữ nhân tự sau, giả bộ khóc lóc:



- Đừng mà Ảnh Ảnh, sao em nỡ? Em chưa chịu tha thứ tôi sẽ ôm chặt em chờ em nguôi giận, đừng giận tôi mà



Hắn la toáng lên, chắc chắn cố ý đánh động hai ông bà Võ đang bên trong nhà, Tú Ảnh thì xấu hổ, cố tránh ra mà không được. Sau cùng cả hai lại nô đùa bên sau vườn, quần áo cũng ướt vì nước bắn tóe lên. Ông bà Võ đứng trong khoang bếp có cửa sổ nhìn ra vườn thì nghe thấy rõ hai người cười đùa, cũng vui vì cuối cùng cả hai vẫn duy trì được mối quan hệ này

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK