Lúc sau
Tú Ảnh bước ra ngoài, mặc một bộ đồ cộc rồi tiến tới sấy tóc, cùng lúc đó Dạ Trì bước vào. Hắn chủ động lau đầu rồi sấy tóc cho nữ nhân, động tác hết sức ôn nhu. Tú Ảnh bất giác lên tiếng:
- Dạ Trì... Còn 2 ngày nữa chúng ta phải về lại Thượng Hải rồi
Giọng cô mè nheo và có chút gì đó không muốn. Nam nhân cười nhẹ, đáp:
- Theo kế hoạch ban đầu là thế... Nhưng em muốn ở lại thêm không?
Tú Ảnh đảo mắt một lượt, cũng đắn đo quá, sau cùng nhàn nhạt:
- Muốn
Viên Dạ Trì cười lớn, thản nhiên:
- Ừ, thế chúng ta ở lại. Bao giờ em muốn về lại Thượng Hải thì nói tôi
Tú Ảnh bất ngờ, không nghĩ nam nhân sẽ đồng ý ngay và bình tĩnh như vậy. Cô quay đầu ra đối diện, thắc mắc:
- Em thì đã xong kì dạy, nên đây là thời gian nghỉ ngơi sẽ rảnh. Còn anh, việc ở tập đoàn nữa chứ? Đi lâu như này liệu công việc ở trụ sở có yên tâm không?
Viên Dạ Trì phủi tay, hề hà đáp:
- Ảnh Ảnh, mặc kệ đi. Công việc tôi có người quản lí thay, cũng có giám sát từ xa. Tôi chỉ lo em không vui chứ em muốn gì tôi cũng chiều được
Hắn nháy mắt ra oai với nữ nhân, cô phụt cười rồi lái sang chuyện khác:
- Mấy pô ảnh hôm trước anh chụp đâu, đưa đây em xem nào
Hôm đi tham quan xung quanh thủ đô Dạ Trì đã nháy cho mọi người rất nhiều ảnh, đặc biệt là vật nhỏ trong lòng. Dạ Trì đã đi in ra, Tú Ảnh thoải mái dựa vào lòng hắn xem từng tấm một, ánh mắt long lanh nhìn kĩ từng bức, bức nào cũng có chủ thể là cô, ăn ảnh rất đẹp. Nhân cơ hội đó Viên Dạ Trì còn lấy ra điện thoại mình "khoe" tấm hình nền hắn mới đặt, là Tú Ảnh đang chơi đùa cười rất tươi. Sau cùng Dạ Trì hỏi đểu:
- Thế tôi giữ nhiều ảnh em như này, em có tấm nào hình Viên Dạ Trì tôi không?
Tú Ảnh mới sực nhớ ra, hình như là không. Trong máy cô không lưu tấm nào về hắn cả, trước đây cả hai có nhiều buổi hẹn hay đi chơi mà hầu như không chụp ảnh, cô cũng không có nhu cầu lưu giữ. Duy chỉ có Viên Dạ Trì là luôn lăm lăm cái máy để chụp nữ nhân. Nhìn thấy vẻ mặt ngờ nghệch của vật nhỏ trong lòng là hắn cũng rõ, thở dài:
- Ảnh Ảnh...em thật độc ác mà
Tú Ảnh ngại ngừng ngồi dậy, nhỏ giọng dỗ dành:
- Tại em không để ý mấy. Mà thôi, bây giờ chúng ta chụp chung một tấm, em cũng đặt ảnh nền như anh, nhé?
Tú Ảnh hào hứng lấy máy ra, cả hai tạo nhiều dáng rồi tiếng cười đùa khanh khách trong phòng. Ông bà Viên và Chu Toàn đi về từ nãy rồi nhưng họ cố im lặng để tránh tác động hai người. Cả ba đứng ngoài nghe ngóng bên trong, bà Viên mặt hớn hở nói nhỏ:
- Xem kìa, hai đứa này thật là
Ông Viên quay ra hỏi Chu Toàn, không giấu nổi vẻ hào hứng:
- Thế cậu lái xe cho Dạ Trì cũng lâu, chắc cũng biết vài chuyện tình tứ của hai đứa nó... Nào mau kể cho hai ông bà này đi
Chu Toàn cười tít mắt lại, lễ phép:
- Dĩ nhiên rồi thưa ngài, tôi chứng kiến những câu chuyện tình cảm đôi lứa, lúc giận hờn hay cả lúc oai phong anh hùng cứu mỹ nhân mà
Bên trong phòng, sau một hồi thì cả hai cũng chọn ra được một tấm, mấy tấm kia chụp nhanh chụp vội hay cười đùa ngả ngốn out net. Tấm này cả hai dựa vào nhau, Tú Ảnh cười tươi còn Dạ Trì cũng nhếch môi lên mỉm khá hiền lành. Cô nhanh đặt ảnh màn hình khóa cho điện thoại, còn ảnh chính là một tấm mặc vest của Viên Dạ Trì. Hắn cũng vậy, ảnh khóa là ảnh đôi hai người, còn ảnh chính lại là lúc Tú Ảnh đang mặc một bộ đồ ngủ hở bạo, vì lí do này hắn giấu nhẹm chưa cho cô xem