- Tốt
Phía bên kia Viên Dạ Trì cũng khá bất ngờ, hắn đơ ra vài giây rồi cười đểu, hỏi:
- Thật?
Tú Ảnh nằm ườn ra lười nhác, liếc nhìn đồng hồ rồi đáp:
- 1 tiếng nữa tôi sẽ có mặt tại văn phòng của anh
Nói rồi cô thẳng thắn dập máy, vứt bỏ trên giường mà đi vào vệ sinh cá nhân, xong tự nấu cho mình một bữa sáng nhẹ, uống khá nhiều nước để giải rượu rồi bắt xe đến tập đoàn Viên thị.
Chu Toàn ngoài sảnh thấy cô liền chỉ dẫn cho Tú Ảnh lên văn phòng trên lầu cao nhất, thang máy đi nột lúc rồi dừng lại, hành lang trước mặt rộng thênh duy chỉ có một phòng, nội thất lầu này cũng quá ư là sang trọng đi, thảm đỏ hoa trải dài, tường được sơn màu trắng ngà thêm hoa văn rực rỡ. Chu Toàn nhanh gõ cửa, báo cáo:
- Chủ tịch, cô Võ đã tới
Cửa phòng có chốt tự động bên trong, khực nhẹ liền mở ra, Tú Ảnh bước vào bên trong thì cánh cửa cũng đóng sập ngay lại. Cô rảo bước nhìn nội thất trong phòng, nó rộng hơn cả căn nhà chung cư của cô, bên trong này không chỉ là phòng làm việc mà như một căn nhà thu nhỏ với đầy đủ tiện ích, phòng tắm, phòng nghỉ ngơi, có bàn chơi bi-a, bộ ghế sofa tiếp khách to đùng, rồi bàn làm việc được xây nâng bậc nền nhà khiến Viên Dạ Trì ngồi trên đó trông cao cao tại thượng hơn rất nhiều. Hắn tiến tới chỗ cô, giật lấy tập tài liệu rồi nôn nóng mở ra xem. Tú Ảnh không quan tâm, cô đi lại nhìn một số đồ đạc ở đây rồi yên phận ngồi xuống ghế. Viên Dạ Trì lật qua từng trang một, không tin nổi vào mắt mình, sau cùng ngồi đối diện cô, buông lời:
- Rất khá, đúng là phụ nữ tri thức nên làm việc rất nhanh và hoàn thành tốt, hửm?
Tú Ảnh chỉ cười nhẹ:
- Quá khen
Viên Dạ Trì ngồi ngửa ra sau, gác đan chân vào nhau, ánh mắt chăm chăm soi xét từ đầu xuống chân Tú Ảnh, nhấp ngụm trà, hỏi:
- Cô đã dùng chiêu kế gì? Sự thật là tôi quên không lắp camera tại căn phòng đó để xem rốt cuộc sự tình giữa cô Võ và lão Phú đó diễn ra như nào?
Viên Dạ Trì trầm mặc:
- 1 đêm dài, cô có mệt không, lão Phú..cũng chỉ hơi biến thái nhỉ?
Viên Dạ Trì vẫn tưởng Tú Ảnh đã phải ép thân mình ra mới có được chữ kí này, hắn cố ý buông lời đào móc để xem biểu hiện của nữ nhân trước mặt. Tú Ảnh chỉ cười khẩy, cũng gai góc đáp:
- Anh Viên không cần lo, hôm qua khoảng 12 giờ tôi về tới nhà, tắm rửa sạch sẽ ngủ nghỉ thoải mái để dành tinh thần sáng nay đến đưa xấp tài liệu cho anh. Cơ thể cũng hoàn toàn bình thường, lão Phú đó, đúng là biến thái thật, nhưng trên giường lão ra sao... Tôi lại không biết
Hai bên mày cô nhíu lại tỏ vẻ tò mò, thực chất là hàm ý cho Viên Dạ Trì hiểu rằng bản thân có được chữ kí không phải do đã ép thân. Nói rồi cô thẳng thắn:
- Xong chuyện rồi, tôi xin phép cáo lui
Bước ra đến cửa, toan mở ra liền bị tay của Viên Dạ Trì đóng sập lại ruỳnh. Hắn đứng sau lưng cô, hơi ép sát cô vào cửa, cơ thể Tú Ảnh bị động chạm gần đã run lên vì sợ. Dáng hắn cao lớn ép chặt cô gái nhỏ trong lòng, chỉ cao đến vòm ngực mình, Viên Dạ Trì hất tóc cô ra đằng sau, dò xét cánh mũi nơi dái tai, dọc cầu vai Tú Ảnh. Đúng là không có biểu hiện vẻ ngoài gì củ việc đã xảy ra quan hệ, Viên Dạ Trì liền đưa tay kéo eo cô lại chắc định thám thính thêm điều gì nhưng liền bị Tú Ảnh giữ chặt lấy cánh tay, gằn cảnh cáo:
- Anh Viên, đừng tò mò quá, không khéo mất kiểm soát
Viên Dạ Trì đành buông ra, bước lùi ra xa, liếm môi gật gù. Tú Ảnh ngay sau đó rời đi, Viên Dạ Trì bên trong phòng lại dấy lên cảm giác khó chịu như hôm quan sát camera nhà cô, lần này tiếp xúc gần, Tú Ảnh có chút mùi hương nhè nhẹ thơm, hình như là mũi sữa tắm lưu hương chứ không phải là nước hoa xịt
Phía bên khách sạn Xuân Hồng Mộng
Lão Phú sau một đêm cuồng nhiệt cũng tỉnh dậy, lão nhìn sang cô gái nằm bên cạnh, những tưởng là Tú Ảnh nên lại mân mê sờ soạng, gọi nhỏ:
- Bé cưng, dậy thôi
Hàm Dương quay ra, õng ẹo mè nheo:
- Ưm, ngài dậy sớm vậy nga
Lão Phú bỗng đơ ra, hỏi:
- Cô gái.. Em, em là?
Hàm Dương bật nảy nghĩ, õng ẹo:
- A thật ghét ngài. Đêm qua đã phục vụ ngài tận tình mà ngài nỡ quên em sao?
Nói rồi chị ta cúi xuống giả khóc nhè, buông lơi chăn ra để lộ điểm nhạy cảm trên cơ thể. Dĩ nhiên loại háo sắc như lão Phú lại mu muội, liền lao vào dỗ dành:
- Ái không không, sao quên được em.. Nào ngoan, đừng khóc, em tên...
Hàm Dương nỉ non:
- Em là Hàm Dương
Lão mân mê sờ khắp cơ thể Hàm Dương, lại dỗ ngọt:
- Tên đỗi hay, nào hôm qua say quá anh quên mất, cũng quên cảm giác với em như nào...
Hàm Dương sụt sùi giả vờ giận hờn, nũng nịu:
- Thật ghét ngài a
Xong lão Phú là đè lên cơ thể Hàm Dương, tiếp tục cuộc luận động dù đã sáng.
Đúng là sau đó, Hàm Dương được trọng dụng làm tình nhân bé nhỏ bên lão, lão Phú không tiếc tiền chi đủ thứ cho chị ta, sở dĩ Hàm Dương cũng dẻo miệng nịnh nọt nên lão vẫn chưa chán mà cũng phụng vô cùng