- Con này, chị biết rồi nhá, mày và ngài Viên hóa ra đã thành một cặp từ lâu, vậy mà dám giấu chị. Nãy gặp còn tỏ vẻ xa lạ nữa, gớm
Tú Ảnh thở dài, biết ngay là tên Chu Toàn lại thầm thì gì với bà cô này rồi. Hàm Dương trông thấy vẻ mặt đần ra của Tú Ảnh thì được đà châm chọc thêm, sau cùng Tú Ảnh giả bộ lái chuyện:
- Mà nè, thế chị giải thích sao về chuyện chị với Chu Toàn? Sao hai người quan hệ như nào mà lại đi du lịch cùng nhau? Nãy cũng thân lắm
Hàm Dương bỗng trở nên bẽn lẽn hơn, chị cười tít lại vui sướng rồi ậm ờ giải thích:
- Ờ thì, quen lâu rồi, từ đợt chị còn làm ở Xuân Hồng Mộng...
Hàm Dương sau một hồi giải thích, ra là hai người quen nhau được đã lâu, Chu Toàn là người để ý chị Dương trước, cũng chính anh rủ chị đi du lịch, không chỉ đến Việt Nam mà qua một số nước khác, anh dạy chị tiếng Việt. Cái khiến Hàm Dương cảm động nhất là Chu Toàn không e dè và khinh bỉ công việc trước đây của Hàm Dương, anh cũng không bao giờ nhắc lại về quá khứ mà bên Hàm Dương luôn tạo cho chị không khí vui vẻ tích cực, theo đó là cảm giác yên bình. Tú Ảnh nghe vậy cũng thấy vui, đúng là tìm được người đàn ông yêu mình, đối tốt với mình mà không đào sâu quá khứ của mình ra sao thật đáng trân quý.
Lúc sau Viên Dạ Trì và Chu Toàn bê đồ ăn ra, Chu Toàn hạnh phúc ngồi bên Hàm Dương, cả hai nom hạnh phúc vì được gần nhau lắm, ánh mắt liếc nhìn đối phương đầy ánh tính. Còn ngược lại phía Viên Dạ Trì và Tú Ảnh lại như trẻ con, hắn mè nheo dỗ dành còn nữ nhân được đà làm kiêu. Trong bữa ăn, hai nam nhân ga lăng gắp món, yêu chiều với hai bóng hồng bên cạnh. Hàm Dương nhẹ nhàng đáp lại:
- Anh Toàn ăn đi, không cần gắp cho em đâu
Viên Dạ Trì ghé vào tai cô, nhân cơ hội:
- Đó Ảnh Ảnh, cô ấy dịu dàng lắm kìa, em cũng vậy đi, đừng bài xích tôi
Tú Ảnh nghe xong mạnh mẽ véo vào ta nam nhân, ánh mắt liếc xéo thách thức:
- Dạ Trì à, anh ăn đi, không cần gắp cho Tú Ảnh đâu nha
Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc, cả bốn người tham quan đến một số nơi khác. Qua một tuần tham quan hết các tỉnh phía Bắc, bắt đầu xuống miền Trung, dừng lại ở Ninh Bình vì ở đây có đặc sản dê núi, món mà Hàm Dương cực cực mê. Chị ra nhận phòng khách sạn, có hai chìa xong mau kéo tay Chu Toàn về bên mình, đưa chìa còn lại cho Tú Ảnh, nói:
- Chị và Chu Toàn chung một phòng, em và ngài Viên phòng này nhé?
Dường như điều này được ba người còn lại hưởng ứng trừ Tú Ảnh, cô mau chóng thắc mắc:
- Ơ kìa chị Dương, bình thường mình chung phòng, sao nay chị lại..
Hàm Dương hất hàm:
- Đó là bình thường, giờ chị thất thường rồi
Hàm Dương với Chu Toàn ngay sau đó khoác tay nhau về phòng, còn Viên Dạ Trì và Tú Ảnh đứng dưới sảnh. Hắn cầm lấy khóa phòng, húyt sáo vui vẻ:
- Tôi thấy như này càng tốt, tôi với em vì thế mà có không gian riêng, có không gian, thời gian để làm một số chuyện
Nam nhân cố ý ghé sát tai cô thầm thì, nhân đó phả theo luồn khí nóng quanh vành tai đỏ lựng. Tú Ảnh giật mình né ra, nhìn xung quanh vì ngại, gằn lên:
- Anh..đồ vô sỉ
Cô giậm chân bành bạch đi ra thang máy nhanh nhanh về phòng, Dạ Trì thong dong theo sua, khỏi nói hắn vui sướng như nào. Vào đến phòng liền vứt ngay hành lí xuống, đóng cửa lại rồi nhao về phía Tú Ảnh ôm trầm cô từ đằng sau, vẫn kiểu thú vật như vậy, hắn ra sức hít hà cái hương thơm nhè nhẹ dưới hốc cổ, đến bây giờ vẫn luôn tự hỏi là loại nước hoa gì mà thơm tới vậy. Mấy lần trước đi bên cạnh cô nhưng đều phải kìm nén vì đang ngoài đường, giờ cả hai đang riêng tư phải tranh thủ hít lấy hít để hương thơm ngọt như kẹo này. Hai vòng tay săn chắc ôm giữ chặt eo nữ nhân, giọng nói lạc đi:
- Ảnh Ảnh của tôi...
Tú Ảnh khổ sở đứng vững, cố giữ thăng bằng vì cả tấm thân nam nhân dựa toàn bộ lực vào đằn sau. Vật nhỏ yếu ớt cất lời:
- Nào, Dạ Trì, anh nặng quá à
Nam nhân sau đó liền đứng thẳng lại, kéo cô quay vòng đứng đối diện mình, hai tay nựng vào bầu má hồng hào của nữ nhân, môi chu lên hôn chùn chụt khắp mặt, tấm tắc:
- Nhớ em nhớ em nhớ em
Hắn nói liên tục, thơm liên tục lên khắp mặt vật nhỏ, sau cùng hôn vào hai môi mọng của Tú Ảnh cho thoả nỗi nhớ, khuôn mặt Tú Ảnh cam chịu mệt mỏi, mặc hắn làm càn rồi thúc giục:
- Đủ rồi đó, lem nhem hết mặt em rồi