• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

<code>Sau khi kết thúc bữa tối, Viên Dạ Trì cùng Tú Ảnh trở về nhà, ông bà Võ vân chưa biết cô giờ chuyển về sống với tên nam nhân này. Tú Ảnh cũng không có ý định nói ra, không khéo lại giải thích nhiều thứ khác khá mệt mỏi. Trên xe Dạ Trì vừa lái vừa tưng tửng vui, hắn tấm tắc: </code>



- Ảnh Ảnh, mẹ em khéo tay thật đó



Cô quay ra bĩu môi, trách:



- Anh đúng là mặt dày, rõ ràng là em về ăn cùng bố mẹ mà anh xem... Cả buổi em như người dưng



Viên Dạ Trì cười phá lên, châm chọc nữ nhân đang hậm hực bên cạnh. Sau cùng Tú Ảnh ngẫm nghĩ một hồi rồi thẳng thắn nói:



- Anh có định cho em gặp bố mẹ anh không?



Câu hỏi khiến Viên Dạ Trì hơi mất tự nhiên, dường như hắn vẫn lo lắng và chưa hoàn toàn tin tưởng vào Tú Ảnh. Những việc quá đáng hắn làm tròn quá khứ với cô vẫn để lại cho hắn sự hổ thẹn trong lòng. Tú Ảnh nhìn sang khuôn mặt trầm ngâm của hắn, cười khẩy đáp:



- Anh vẫn lo em có ý định khui ra việc gì đấy trong quá khứ à? Anh vẫn sợ ông bà Viên biết việc anh theo dõi em, trả thù em thay chị gái đã gây ra cái chết cho anh trai anh?



Tú Ảnh nói ra một tràng, sau cùng cô dựa sát vào người Dạ Trì, ngáp dài rồi nhàn nhạt đáp:



- Em sẽ không làm thế



Viên Dạ Trì thở dài, không gian rơi vào trầm tư rồi bất giác hắn lên tiếng trước:



- Sẽ gặp, nếu em đã muốn vậy



Tú Ảnh nghe đến đây liền bất ngờ quay ra, những tưởng Dạ Trì hắn vẫn muốn giấu nhẹm mối quan hệ của cả hai với ông bà Viên. Nếu giờ hắn đồng ý và giữ lời thật thì chắc chắn là đang có lòng tin rất lớn ở cô



Dạ Trì quay sang nhéo nhẹ vào cánh mũi Tú Ảnh, nói thêm:



- Tôi định để khi nào gia đình hai bên sẽ gặp nhau, nhưng thấy em nôn nóng quá thì tôi chiều. Có gì để bố mẹ tôi xem mắt con dâu trước, rồi sau đó hai bên gia đình gặp nhau bàn chuyện cũng được



Tú Ảnh nghe đến đây liền giật mình, cô lắp bắp:



- Gì..gì chứ? Em muốn gặp mặt hai bác để thăm hỏi tình hình.. Chứ không phải nôn nóng..để bàn chuyện như anh bảo



Viên Dạ Trì thản nhiên:



- Ảnh Ảnh, thiết nghĩ cũng tới lúc lập gia đình rồi, em 26, tôi 35. Hai tuổi này rất hợp với nhau, xem mệnh thì lấy nhau vào chỉ có phát tài



Hắn dẻo miệng nói thêm:



- Mà em thử nghĩ đi, tôi giàu có, lại đẹp trai, chiều em hết mức. Chẳng lẽ em không muốn có tấm chồng như Viên Dạ Trì tôi sao? Nói cho em biết, em không giữ tôi chắc, thả ra là ngoài kia bao nhiêu cô gái sẵn sàng gả



Tú Ảnh bĩu môi, châm chọc:



- Vậy anh đi yêu rồi cưới họ đi. Em yêu người khác, làm như mình anh có người theo đuổi?



Tú Ảnh cố tình nói dối để xem phản ứng nam nhân như nào, cô nhìn hắn, vẻ nghiêm túc rồi từ từ nói:



- Dạ Trì... Em không yêu anh, em yêu người khác rồi



Hắn nhìn lại cô, cả hai người đối mắt với nhau rồi nam nhân tập trung lái xe, giọng trầm trầm:



- Vậy à?



Những tưởng đã lừa được tên biến thái này, cũng đúng lúc về đến nhà, Tú Ảnh định mở cửa xe xuống thì lại bị chốt khóa. Ngay lúc đó Viên Dạ Trì chồn tới chỗ cô, cà rỡn:



- Tú Ảnh, nếu em yêu ai khác ngoài tôi...



Cô căng họng lên cãi:



- Thì sao?



Hắn cười lớn, đáp:



- Em yêu thằng nào tôi tán thằng đó



Tú Ảnh méo xệch mặt, nhanh ẩn hắn ra rồi mở chốt xe chạy ra ngoài, sau khi cách xa Dạ Trì một đoạn mới yên tâm quay ra, hét lớn:



- Viên Dạ Trì, đồ điên



Xong xuôi cô cười khúc khích chạy lên phòng trước. Dạ Trì đứng đó nhìn theo, lòng lâng lâng vui, hóa ra cảm giác được ở cạnh người mình yêu, mỗi sáng sớm ngủ dậy thấy người ấy rủ rỉ nằm trong lòng, mỗi lúc người ấy cười,...tất cả lại vui như vậy



1 tuần sau



Chu Toàn đỗ xe dưới sảnh đợi trước, hai vali lớn của hai người được xếp gọn sau cốp xe, Viên Dạ Trì dặn dò gì hai người hầu rồi ra ôm eo Tú Ảnh, nhéo nhẹ vào một cái, đùa:



- Tôi giữ lời nhé, em tin chưa?



Tú Ảnh làm kiêu, đáp:



- Khi nào gặp được bố mẹ anh rồi em tin



Cả hai tới sân bay ngay sau đó, chuyến bay cũng dài, cả thời gian làm thủ tục nữa mất độ 20 tiếng gì đó.



Sân bay quốc tế Stockholm, Thụy Điển



Đến nơi khi bước xuống là Viên Dạ Trì đang bế vật nhỏ trong tay, cô nằm ngủ li bì, thời gian ngồi máy bay dài cộng thêm việc trái múi giờ khiến con người ta dễ mệt mỏi. Chu Toàn cũng đi theo, đã có xe ô tô riêng gửi ở sảnh bay, cả ba bất đầu đi hướng về căn nhà của ông bà Viên. Trên đường đi, Dạ Trì căn dặn:



- Lái chậm một chút, cho Tú Ảnh ngủ thêm



Chu Toàn nhanh chóng thực hiện, tốc độ xe giảm lại, đi nhẹ nhàng tránh xóc, không phanh gấp. Ông bà Viên cũng được thông báo chuyện này rồi, cả hai ở nhà cũng háo hức không kém, chuẩn bị mọi thứ đầy đủ tiện nghi để chào đón cả hai, vui nhất là bà Viên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK