Mễ Lai Khắc vội vàng săn thú,bắt cá, hái hoa quả, Lục Văn Thụy thì thu thập dược thảo rau dưa linh tinh mà hắn gieo trồng 10 năm, sau đó dùng các loại phương pháp bảo tồn để khi rời đi thì đều mang theo hết. Dù sao mấy thứ này đều là gia sản của hắn, đợi lúc đến bộ lạc thì sẽ đem mấy thứ này để vào nhà mới của hắn.
Lục Văn Thụy đem dược thảo đều nghiền nát thành mạt phấn, sau sau đó cẩn thận bỏ vào trong những ống trúc khác nhau, kế tiếp dán nhãn trên các ống. Trên nhãn ghi tên thảo dược và công dụng của nó.
Lúc trước, khi hắn giúp Đại Thước xử lý miệng vết thương, hắn cũng không nhận thức được một số loại dược thảo, giờ biết cha Mễ Lai Khắc là y sư của bộ lạc, chắc hẳn nhận thức được khá nhiều thảo dược bình thường. Những loại thảo dược hắn trồng ở đây đều lấy từ Hắc Chiểu rừng rậm nên không biết khu vực khác có hay không? Hay là hắn nên mang theo chút mầm thảo dược, thử xem xem có thể hay không gieo trồng trong bộ lạc? Những thảo dược, rau, dưa, gừng…khi trồng ở trước sơn động đều rất tốt, hy vọng khi trồng trong bộ lạc cũng có thể được như thế. Mặc dù Mễ Lai Khắc cam đoan tộc nhân trong bộ lạc rất nhiệt tình hiếu khách, nhưng đối với hắn mà nói thì đó vẫn là một địa phương xa lạ. Chính hắn có lẽ nên mang theo vài thứ bên người coi như là lo trước khỏi hoạ đi.
Lục Văn Thụy một bên nghĩ như vậy, một bên đem mầm thảo dược xử lý thỏa đáng, trên mặt bảo trì một ít bùn đất sau đó bỏ vào một cái ống trúc, đậy lại, đặt ở một bên.
Hắn tiếp tục xử lý này đó. Hắn lấy rau dại,khoai sọ, khoai tây, khoai lang , một vài cái nấm cùng dã quả mà Mễ Lai Khắc ngắt về làm thành đồ ăn, sau đó đặt chỉnh tề ở trong trúc lâu [Y-H: chắc là cái sọt nhỉ]. Mà khoai sọ, khoai tây cùng khoai lang còn lại được hắn lựa ra, củ nhỏ thì trồng lại, củ lớn hơn thì đem ra phơi nắng sau đó đặt vào một cái bình trúc dày.
Lương thực dọc theo đường đi đương nhiên sớm chuẩn bị, Lục Văn Thụy đem con mồi dư mà Mễ Lai Khắc săn về, ướp nhiều loại hương vị khác nhau để làm đồ ăn vặt dọc theo đường. Về phần món chính đương nhiên không thể thiếu, Lục Văn Thụy xuất ra trứng gà rừng, rau dại, còn đem mấy con gia súc còn lại cùng phấn khoai lang làm thành rất nhiều loại bánh bột ngô, có trứng chim bính, rau dại bính, bánh bột ngô nhân thịt, bánh bột ngô nhân rau dại và thịt. Dù sao chỉ cần đem nguyên liệu nấu ăn tùy ý phối hợp, thì có thể làm thành nhiều loại bánh bột ngô. Lúc thấy đói thì lấy ra ăn ít ra cũng không làm cho người ta cảm thấy đơn điệu chán nản.
Chuẩn bị xong hết đồ ăn, Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc lại bắt đầu ở trong sơn động càn quét, nào là da thú, thạch oa tự chế, các loại đồ ăn, miễn sao có thể sử dụng thì hai người đều muốn ôm đi hết.
Bất quá không biết vì cái gì, Lục Văn Thụy nghĩ sau này còn có dịp trở về nên hắn đã chừa lại một ít đồ dùng giản dị. Sau đó đem bùn đất cẩn thận che dấu đi chiếc hầm.
Mễ Lai Khắc nhìn động tác của y như vậy, trong lòng biết y kỳ thật vẫn luyến tiếc địa phương đã sống một mình trong khoản thời gian khá dài này. Có lẽ tương lai hắn có thể tái bồi y trở về nhìn xem, dù sao nơi này cũng là địa phương chính hắn lần đầu tiên gặp được Thụy, rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Hai người liền như vậy sửa sang đâu vào đấy, rất nhanh năm ngày đã trôi qua, khi Lục Văn Thụy ra sông đổ đầy nước trong mấy ống trúc, rốt cục đã chuẩn bị xong hết thảy, ngày xuất phát đã đến.
Sau khi cùng Lục Văn Thụy đem mấy thứ này nọ ra hết bên ngoài sơn động, Mễ Lai Khắc bắt đầu biến thân, trong nháy mắt, bạch mao lão hổ liền xuất hiện ở trước mặt Lục Văn Thụy . Chỉ thấy nó rung đùi đắc ý, dáng điệu thơ ngây khả ái ở trước mặt Lục Văn Thụy lấy lòng cọ cọ. Sau đó cúi đầu cúi người, chờ Lục Văn Thụy leo lên trên lưng.
Lục Văn Thụy tại đem tất cả hành lý đều cột vào trên lưng Mễ Lai Khắc, quay đầu nhìn đến bộ dáng bạch mao lão hổ bày ra một bộ dáng thần phục ở trước mặt hắn, trong lòng nhất thời vui vẻ. Không nghĩ tới khi ở địa cầu, hắn chưa từng cưỡi ngựa, nhưng ở tại thế giới thú nhân này hắn lại có một bạch mao lão hổ phong cách như vậy làm tọa kỵ a, hơn nữa lão hổ này có thể dùng ở trên không lẫn mặt đất a, ngẫm lại khiến cho người ta hưng phấn a.
Vì thế, do hưng phấn nhất thời nên người nào đó liền quên chính mình hiện tại có khinh công do đó đã cố hết sức leo lên lưng Đại Thước đồng học để cho đối phương bối [Y-H: cõng].
Vì sao hắn có thể cảm giác được đối phương dường như hưng phấn, bạch mao lão hổ kiêu ngạo vung chiếc đuôi to của nó, ưỡn ngực, bày ra một bộ dáng khí phách hiên ngang.
Xem ra Thụy thật sự thực thích thú hình của hắn, hôm nay hắn nhất định phải hảo hảo biểu hiện a. Trong lòng nghĩ như vậy nên khi Mễ Lai Khắc xác nhận Lục Văn Thụy đã ngồi vững trên lưng hắn liền triển khai hai cánh, đạp chân sau, toàn bộ thân thể liền bay lên trời.
Lục Văn Thụy nắm chặt lông của bạch mao lão hổ, hai gò má đỏ bừng vì hưng phấn, biểu hiện nửa điểm lạnh lùng như bình thường cũng không có. Dù sao cho tới bây giờ, hắn vẫn là một thiếu niên 17 tuổi hoạt bát sáng sủa mà thôi.
Nửa ghé vào trên lưng bạch mao lão hổ, nghiêng đầu nhìn Hắc Chiểu rừng rậm bên dưới ngày một xa, Lục Văn Thụy giờ mới cảm nhận rõ ràng được là chính hắn đang thực sự rời xa nơi mình sinh hoạt trong suốt 10 năm trời. Trong lòng tuy rằng còn có một chút không nỡ, nhưng hắn càng mong đợi nhiều vào tương lai hơn. Có lẽ rời đi nơi này, có Đại Thước làm bạn, trong tương lai hắn sẽ không phải chịu cô độc như vậy nữa! Nghĩ thế nên Lục Văn Thụy nhìn bạch mao lão hổ dưới thân, trên mặt lộ ra tươi cười sáng lạn.