Tiêu sái đi ở phía trước, Lục Văn Thụy trong lòng có chút méo mó, cảm giác hắn giống như đại minh tinh. Bên người có hai bảo mẫu đi theo, phía sau thì có ba bảo tiêu. Hơn nữa, 5 người này đều có dung mạo phi phàm, nếu ở trên địa cầu, hắn mà mang theo năm người này đi ra đường sẽ rất phong cách a! Chỉ là nghĩ như vậy thôi trong lòng liền nhịn không được mà vui vẻ lên.
Nhả Mễ Lai Khắc cách nơi này cũng không rất xa, cho nên đi khoản 10 phút thì đến [Y-H: mình thấy 10 phút là quá xa]. Hiện tại đoàn người đã đi đến nhà Lục Văn Thụy . Sau khi đẩy cửa vào nhà, trừ bỏ Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc trước đây đã từng đến, ba người còn lại đều đối với quy hoạch của chiếc sân mà giật mình.
Dù sao thì mỗi căn nhà trong bộ lạc cơ hồ đều có một cái sân như vậy, nhưng mọi người cho tới nay đều không nghĩ tới việc đem nó quy hoạch hảo, sau đó trồng thêm cái gì. Nhìn nhìn trên đất mọc lên các loại chồi non, chắc chắn không lâu sau, chỗ này sẽ có rất nhiều cây xanh.
Chú ý tới mấy người kinh ngạc ở phía sau, Lục Văn Thụy đương nhiên cũng rất thích ý chia xẻ một chút với bọn họ thiết kế sân của hắn. Chỉ tay vào một ít chồi khoai sọ, hắn bắt đầu giải thích cho Khoa Lan cùng ba người còn lại nghe, sau đó là nói về các loại rau dưa thảo dược trong viện.
Rõ ràng có thể thấy được Khoa Lan cùng Pháp Lan khi nghe hắn giới thiệu về một loạt thảo dược thì lộ ra biểu tình thực hưng phấn. Bất quá điều này cũng dễ lý giải. Đầu tiên là vì bọn họ trước kia chưa từng nhận thức những loại thảo dược này.Hơn nữa, nghĩ đến công hiệu của chúng mà Lục Văn Thụy lời, hai người không khỏi có chút rục rịch; Thứ hai, bọn họ chưa từng nghĩ tới có thể đem thảo dược trồng ở trước nhà mình. Trước kia cứ sau một thời gian thì bọn họ phải đi vào rừng rậm hái về, không nghĩ tới còn có phương pháp ít dùng sức như vậy.
Mà Tạp Lạc Tư lại tỏ ra rất kinh ngạc về việc có thể trồng một chút rau dưa lương thực ở trong bộ lạc. Hơn nữa, nghe Lục Văn Thụy nói khoai lang còn có thể bảo tồn trong thời gian rất lâu. Tính ra có thể sống qua toàn bộ mùa đông. Nếu mỗi nhà trong bộ lạc có trồng một ít, khi mùa đông đến, tộc nhân trong bộ lạc sẽ không tái lo lắng bị đói. Tuy rằng hàng năm đều không có xuất hiện qua tình huống tộc nhân chết đói vào mùa đông, nhưng vì thực vật khan hiếm, chịu đói vẫn là không thể tránh khỏi. Nay đã có cơ hội có thể cải thiện loại tình huống này, tất nhiên là tốt nhất.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Tạp Lạc Tư nhìn Lục Văn Thụy càng phát ra thâm trầm. Giống cái này thật không đơn giản. Không biết vì cái gì y rời đi bộ lạc của mình mà sống một mình tại Hắc Chiểu rừng rậm nhiều năm như vậy. Hơn nữa, nghe tiểu nhi tử nhà mình nói y còn có thể tự mình xuất ngoại săn thú bắt cá, lại nhận thức không ít thảo dược, còn gieo trồng rất nhiều thứ kì kỳ quái quái, cùng một vài thứ rau dưa có hương vị cũng rất tốt. Phía trước sơn động của y còn dưỡng không ít tiểu động vật, nghe nói là muốn ăn chút trứng chim trứng vịt gì đó. Như thế nào y có thể gây ra nhiều kinh hỉ như vậy! Hiện tại, ngay cả chính hắn cũng muốn may mắn là tiểu nhi tử nhà mình phát hiện y, lại mang y về bộ lạc. Đây đúng là thần thú chỉ dẫn a!
Vì thế Tạp Lạc Tư tiến lên cẩn thận hỏi Lục Văn Thụy một ít giống rau dưa, tập tính sinh trưởng, vấn đề về thời gian bảo tồn. Sau khi nghe câu trả lời thuyết phục, hắn liền đứng một bên tinh tế tính toán đem mấy thứ này đó thực hành trong bộ lạc. Trước tiên nên dựa theo lời của Lục Văn Thụy bởi vì mấy loại rau dưa này trước kia đều không có gặp qua, không biết có thể thuận lợi trồng sống hay không. Trước tìm mấy nhà thực nghiệm một chút. Nếu quả nhiên có thể trữ hàng, như vậy đến lúc sau sẽ đem mở rộng ra toàn bộ trong bộ lạc. Nếu hết thảy thuận lợi, có thể đoán được mùa đông này, bộ lạc của mình sẽ không có người chịu đói. Thậm chí về sau, mỗi khi mùa đông đến, tộc nhân sẽ không vì thực vật mà phải nhíu mày.
Sau khi Lục Văn Thụy giới thiệu hết với ba người về các loại rau dưa thảo dược trong viện, hắn vào phòng xuất ra một ít thuốc bột pha chế sẵn cùng một ít cây thảo dược non còn lại, đem công hiệu cùng tập tính sinh trưởng của chúng nó đều nói cho Khoa Lan cùng Pháp Lan nghe. Hai người hứng thú vội vàng cầm mấy loại thảo dược đó đi đến phòng chuyên dụng cho y sư, nói là cùng với y sư thảo luận một chút về mấy loại thảo dược.
Còn Tạp Lạc Tư lại mang theo một chút mẫu rau dưa mà Lục Văn Thụy đưa, chuẩn bị trở về tìm tộc nhân có chút am hiểu về làm nông để cùng thảo luận một phen, thuận tiện lên kế hoạch kế tiếp.
Đợi cho ba người đều vừa lòng tiêu sái rời đi, trong viện chỉ còn lại Lục Văn Thụy cùng huynh đệ Mễ Lai Khắc. Bọn họ đứng trong sân nhìn bóng dáng ba người kia mất hút mới chậm rãi phục hồi tinh thần, liếc nhau một cái, Ngải Tư Đặc nhìn Lục Văn Thụy cùng đệ đệ của mình tựa hồ có chuyện muốn nói, cho nên rất thức thời lấy cớ bản thân còn có việc sau đó lưu lại hai người, còn chính mình thì ly khai.
Đợi cho trong viện chỉ còn lại có Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc, bốn phía lập tức im lặng xuống. Hai người rơi vào trạng thái ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai mở miệng nói chuyện, cuối cùng vẫn là Lục Văn Thụy cảm thấy hắn có chút sinh khí, không muốn để ý tới đối phương, lập tức không quay đầu lại, tiêu sái đi vào nhà. Mễ Lai Khắc bị lưu lại một mình, nhìn bóng dáng đối phương biến mất phía sau cửa nhà, nhịn không được thở dài một hơi.
Nghe phòng trong im ắng, không có chút thanh âm, Mễ Lai Khắc ẩn dấu hơi thở của mình, khinh thủ khinh cước tới gần bên cạnh cửa chính. Tại chỗ cửa sổ, hắn xem xét xem xét, phát hiện Lục Văn Thụy đang ngồi im ở trước bàn, đưa lưng về phía hắn, không biết đang làm cái gì. Mễ Lai Khắc cảm thấy hai người không thể cứ mãi chiến tranh lạnh như thế này. Tuy rằng Thụy một câu cũng không có nói, nhưng hắn biết đối phương sinh khí. Nhìn y tỏ vẻ xa cách với hắn, hơn nữa lúc ở thần điện, y còn lôi kéo ca ca đi để một mình hắn ở lại. Điều này không thể được!
Thụy Lạp cho tới bây giờ cũng không là vấn đề của bọn họ, cho nên hắn nhất định phải hảo hảo giải thích rõ ràng với Thụy. Vừa rồi hắn đã cự tuyệt Thụy Lạp tại thần điện, ân, nghĩ như vậy, Mễ Lai Khắc hạ quyết tâm.
Hít sâu một hơi, Mễ Lai Khắc thả lỏng hơi thở, đi đến trước cửa, nâng tay gõ hai cái trên cửa gỗ. Nghe thấy bên trong truyền đến tiếng trả lời của Lục Văn Thụy , lúc này mới đẩy cửa đi vào bên trong.
Nhìn Lục Văn Thụy vẫn duy trì tư thế như cũ, vẫn đưa lưng về phía hắn, Mễ Lai Khắc nhìn bóng dáng gầy yếu cô độc của y, cảm giác có chút đau lòng, nhịn không được liền tiến lên, đưa tay ôm lấy người đang đưa lưng về phía hắn vào trong lòng. Cảm giác thân thể y cứng ngắc một chút, tiếp theo cánh tay vừa động, khyểu tay phải hướng hắn đánh tới. Trong nháy mắt hắn buông tay, người trong lòng nhanh nhẹn liền thoát khỏi cái ôm của hắn. Chỉ thấy y xoay nhẹ người một cái đứng cách hắn một khoảng, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn.
Mễ Lai Khắc xoa bụng có chút phát đau, nhìn nhìn lại vòng tay trống rỗng của mình, có chút đáng thương hề hề nhìn Lục Văn Thụy ở đối diện. Cặp mắt màu thâm lam ngập nước liền như vậy nhìn chăm chú vào đối phương.
Nhìn bộ đáng thương của đối phương, trong lòng Lục Văn Thụy bật cười. Đại Thước người này, thân hình cao lớn như vậy nhưng mỗi lần đều tỏ ra đáng thương, làm bộ nhu nhược, khiến hắn bởi vì thế mà mềm lòng. Lần này không thể được, thông đồng với giống cái khác liên quan đến vấn đề nguyên tắc, không thể khinh địch như vậy, không thể dễ dàng bỏ qua hắn, cấp cho hắn một cái giáo huấn, để cho hắn về sau tuyệt đối không thể tái phạm cùng một loại sai lầm.
Nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy giống như trước không nói lời nào. Mễ Lai Khắc nhìn ra tựa hồ bộ đáng thương không có hiệu quả, vì thế quyết định mở miệng giải thích rõ ràng:
“Thụy, về việc Thụy Lạp, ta nghĩ cùng ngươi nói rõ ràng.”
Nhìn Lục Văn Thụy tuy rằng vẫn giữ nguyên biểu tình lạnh lùng, nhưng đáy mắt rõ ràng hiện lên một tia dao động. Đại Thước đồng học nghĩ rằng hắn lựa chọn lập tức giải thích rõ ràng là chính xác. Kìm lòng không đậu kéo tay đối phương, gắt gao nắm trong lòng bàn tay của mình. Hai mắt bình tĩnh nhìn đối phương, tiếp tục mở miệng nói:
“Thụy, Thụy Lạp là tiểu nhi tử nhà hiến tế. Từ nhỏ hắn liền thích quấn quít lấy ta, hơn nữa ở nhà, hắn được hai phụ thân yêu thương hết mực. Chỉ cần có việc hơi không như ý, hắn sẽ khóc lớn, sau đó Lôi Mông Đặc thúc thúc nghe được tiếng khóc sẽ đem ta tấu một chút. Phụ thân cũng sẽ bảo ta chìu theo hắn. Nhưng ta từ nhỏ đã không thích hắn. Vừa rồi tại thần điện, ta đã nói rõ ràng với hắn. Lúc ấy Phỉ Nhĩ thúc thúc cùng Lôi Mông Đặc thúc thúc cũng ở đó. Người ta thích thủy chung chỉ có một mà thôi. Ta không hy vọng ngươi có hiểu lầm nào. Ta rất không muốn làm cho ngươi không vui, cho ngươi bị thương tổn. Ta chỉ nghĩ hảo hảo chiếu cố ngươi, đau ngươi cả đời. Ngươi nguyện ý cho ta cơ hội không? Thụy!”
Nhìn cặp mắt thâm thúy của Mễ Lai Khắc, Lục Văn Thụy không khó nhận ra chân thành cùng kiên định trong đó vì thế hắn có chút cảm động, trong lòng dâng lên một niềm vui sướng khó tả. Hắn cảm giác được hai má tựa hồ cũng bắt đầu hơi hơi nóng lên.
Nhịn không được nên cúi đầu, tránh đi tầm mắt của đối phương, ở trong lòng trầm tư một lát, Lục Văn Thụy cảm thấy hắn tuy rằng rất có hảo cảm với Đại Thước, thậm chí là thích hắn, thậm chí hôm nay còn vì chuyện của Thụy Lạp mà ghen tị, nhưng phải quyết định cùng Đại Thước sống cả đời, hắn vẫn cảm thấy bản thân chưa có chuẩn bị tốt. Dù sao hai người mới nhận thức một tháng. Tối trọng yếu là hắn từ việc thích một người khác phái chuyển đến chấp nhận một nam nhân cao lớn hơn chính mình, trở thành một người đồng tính luyến ái, tương lai thậm chí còn muốn mang thai sinh tiểu hài tử. Hắn cảm thấy không thể thích ứng vai trò của một giống cái nhanh như vậy được.
Nghĩ xong, hắn ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt có chút ảm đạm của Mễ Lai Khắc nói:
“Đại Thước, ta kỳ thật cũng thích của ngươi, nhưng hiện tại ta chưa chuẩn bị tốt việc quyết định cùng ngươi ở một chỗ cả đời…… Nhưng là……”
Mễ Lai Khắc vốn đã có chút nản lòng nên hơi cuối đầu, bỗng nghe hai từ “Nhưng là” Lập tức lại ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt lóng lánh chói lọi chờ đợi.
Lục Văn Thụy cảm thấy Đại Thước thật sự quá đáng yêu! Vì thế tiếp tục nói:
“Đại Thước, ngươi có thể cho ta thêm một ít thời gian, cho ta bớt lo lắng một chút, cho ta chuẩn bị tốt hơn một chút được không? Chờ ta thông suốt, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục!”
Nghe xong, trong lòng Mễ Lai Khắc rất là cao hứng. Thụy không có cự tuyệt hắn. Thụy chính là còn cần một chút thời gian để hoàn toàn chấp nhận hắn. Thật sự quá tuyệt vời! Hắn hưng phấn tiến lên, một phen ôm lấy Lục Văn Thụy, xoay vòng vòng ngay tại chỗ, từ miệng hắn luôn nở ra tiếng cười trầm thấp.
Lục Văn Thụy vốn không quá thích bị Đại Thước ôm lấy như vậy. Nhưng khi nghe từng đợt tiếng cười vui bên tai, bản thân hắn nhịn không được cũng nở nụ cười. Có lẽ về sau thật sự ở một chỗ cùng Đại Thước cũng không tệ đi! Ít nhất y luôn có thể làm cho hắn vui sướng, làm cho hắn không tự kìm hãm được mà lộ ra tươi cười. Như thế là đủ rồi!
Nghe trong phòng truyền ra từng trận tiếng cười, Ngải Tư Đặc vẫn ẩn dấu hơi thở, đứng ở ngoài viện, chưa có rời đi cảm thấy tâm tình của mình lúc này thực mâu thuẫn. Làm một ca ca, hắn vì đệ đệ mà cao hứng, nhưng làm một thú nhân, hắn cũng vì giống cái mình thích đang ôm ấp cười vui với người khác mà đau lòng.
Cố gắng trở lại bình thường, Ngải Tư Đặc yên lặng xoay người rời đi. Một đường đi dọc theo bờ sông, tâm tình rất là u ám. Có lẽ hắn nên chủ động thông báo một lần. Nếu bị đối phương trực tiếp cự tuyệt, như vậy hắn cũng có thể hoàn toàn hết hy vọng. Nếu cứ âm thầm chen vào giữa hai người họ, cả ba dây dưa cùng một chỗ, đối với mọi người đều không tốt.
Sau khi hạ quyết tâm, trên mặt Ngải Tư Đặc lại mang theo nụ cười đặc trưng của mình, trong đôi mắt màu vàng cũng rút đi ảm đạm mê mang vừa rồi, dần dần là kiên định cùng quyết tâm buông tay . Hắn tiếp tục đi về phía nhà mình. Bóng dáng thẳng tắp kia tựa hồ cũng để lộ ra sự kiên nghị của chủ nhân.
Thẳng đến khi thân ảnh Ngải Tư Đặc chậm rãi rời xa, một thân ảnh mảnh khảnh mới từ phía sau một đại thụ bên bờ sông đi ra. Chỉ thấy hắn bình tĩnh nhìn phương hướng Ngải Tư Đặc rời đi. Sợi tóc thật dài che lấp ánh mắt tràn đầy nhu tình cùng quyến luyến.