Mà Ngải Tư Đặc bị Lục Văn Thụy lôi kéo đi cũng không nói một lời, hắn chỉ lẳng lặng đi theo phía sau đối phương. Trên mặt vẫn lộ ra nụ cười ôn hòa bất biến. Bất quá hắn vẫn không ngừng liếc nhìn bàn tay hai người đang nắm, trong mắt xẹt qua ánh sáng nhu hòa nhè nhẹ. Hiện tại tâm tình của hắn tốt lắm. Vì thế hai người mang theo tâm sự khác nhau một đường đi tới nhà Mễ Lai Khắc. Lúc đến cửa, Lục Văn Thụy thực tự nhiên lui ra sau Ngải Tư Đặc, thuận tiện rút tay mình về.
Ngải Tư Đặc đối với hành động này cũng không lộ ra vẻ gì khác thường. Hắn chỉ tiến lên đẩy cửa ra, sau đó dẫn Lục Văn Thụy đi vào. Hai người một trước một sau tiêu sái vào trong phòng, nhìn thấy trong phòng ngoại trừ Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan còn có Pháp Lan. Lúc này Pháp Lan đang ngồi ở bên cạnh Khoa Lan. Hai người tựa hồ đang trao đổi gì đó, mà Tạp Lạc Tư thì ngồi một mình bên cạnh ôn hòa nhìn Khoa Lan, thỉnh thoảng còn cầm lấy cái chén trong tay uống một ngụm. Thật sự rất là nhàn nhã a!
Ba người nghe được âm thanh đẩy cửa, theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là Ngải Tư Đặc cùng Lục Văn Thụy, Khoa Lan rất nhiệt tình tiến lên kéo tay Lục Văn Thụy , đưa đối phương đến ngồi bên cạnh bàn nơi vừa rồi mình cùng Pháp Lan trò chuyện.
Khi Pháp Lan nhìn thấy người vừa tới, ánh mắt đầu tiên là lơ đãng lướt qua trên người Ngải Tư Đặc, thấy đối phương đi thẳng đến bên cạnh Tạp Lạc Tư ngồi xuống, lúc này mới bất động thanh sắc dời ánh mắt, mỉm cười nhìn Lục Văn Thụy đang đi về phía mình.
Lục Văn Thụy nhìn thấy nên cũng hơi hơi gật đầu đáp lại. Tiếp theo hắn đối với Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan ân cần thăm hỏi một phen, sau đó mới đi theo Khoa Lan vào trước bàn, bị y ấn ngồi xuống cùng Pháp Lan, tiếp theo y bắt đầu hỏi đến chuyện hôm nay hắn đi đến chỗ hiến tế để thí nghiệm năng lực. Pháp Lan vừa nghe đến chuyện này cũng rất tò mò nhìn đối phương.
Đối với hai đôi mắt tò mò ánh mắt, cảm thụ được tầm mắt của Tạp Lạc Tư cùng Ngải Tư Đặc ở phía sau cũng thỉnh thoảng đảo qua, Lục Văn Thụy khẩn trương nói:
“Ân, Khoa Lan thúc thúc, ta vừa mới ở chỗ hiến tế Phỉ Nhĩ làm thí nghiệm qua. Năng lực của ta là sinh mệnh lực. Hắn nói ta có thể tới tìm Tạp Lạc Tư thúc thúc mượn xem cuốn da thú ghi lại lịch sử của bộ lạc, còn có thể hỏi người một chút về phương pháp tu luyện năng lực.”
Nói xong hắn ngượng ngùng cười cười, dù sao mới mở miệng liền đòi hỏi người khác cái này cái kia thì thật sự là không được tốt lắm. Ai ngờ hắn vừa dứt lời chợt nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Khoa Lan:
“Trời ạ, không nghĩ tới, sinh thời ta còn có thể nhìn thấy loại năng lực chỉ có trong sử sách này, Thụy, ngươi có thể đến bộ lạc của chúng ta, nhất định là do thần thú chỉ dẫn.”
Mà bất đồng với Khoa Lan đang ngập trong kinh ngạc cùng kích động, ánh mắt Tạp Lạc Tư nhìn Lục Văn Thụy hiện lên một chút trầm tư. Giống cái này, vốn với điều kiện bên ngoài cùng tính cách bên trong đã muốn thực bất phàm. Thật không nghĩ tới y còn có được loại năng lực trong truyền thuyết. Xem ra, sau này khi năng lực của y được mọi người biết đến, nhất định sẽ gây ra một sự chú ý rất lớn trong bộ lạc, đến lúc đó thú nhân muốn cùng y kết thành bạn lữ sẽ càng ngày càng nhiều. Hơn nữa, nhìn ánh mắt chăm chú ngắm nhìn Thụy của đứa con lớn nhất, hắn có thể thấy được cả hai đứa con mình đều phải lòng giống cái này. Mặc kệ tương lai y lựa chọn như thế nào, chỉ hy vọng hai đứa con trai sẽ không có bị tổn thương!
Pháp Lan sau khi nghe được tiếng kinh hô của Khoa Lan hậu vẫn còn có chút nghi hoặc. Dù sao là một giống cái vừa trưởng thành không lâu, hắn đối với năng lực sinh mệnh lực đương nhiên là không có khả năng nghe nói qua. Bất quá nay nghe Khoa Lan nói đây là loại năng lực chỉ có trong sử sách, hắn nghĩ nhất định năng lực này là một loại rất lợi hại.
Suy nghĩ xong, Pháp Lan nhìn Lục Văn Thụy ở đối diện, nhìn ngũ quan tinh xảo tuấn dật kia, bất đồng với nét nhu nhược của giống cái bình thường, trong mắt y ẩn ẩn một cỗ anh khí, hơn nữa cả người y đều tản ra một loại khí thế làm cho người ta không tự giác bị y hấp dẫn, vì y phục vụ. Hơn nữa Thụy so với giống cái khác cao hơn chừng nữa cái đầu, dáng người cao gầy, thon dài mà lại không mất sự mềm dẻo, trên người y tìm không thấy một chút gầy yếu tinh tế của giống cái. Ở y có một loại mị lực rất kỳ lạ. Không thể không nói, Lục Văn Thụy tuyệt đối là một giống cái gặp may mắn. Vừa có bề ngoài xuất sắc, ngôn hành cử chỉ cũng nhã nhặn lễ phép, tính cách không đàng hoàng nhưng lại mang theo chút gì đó làm cho người ta rất muốn tới gần y. Hơn nữa, y có được loại năng lực đặc thù này, không thể không nói y thật sự là sủng nhi của thần thú. Bất quá đối với một Lục Văn Thụy như vậy, Pháp Lan lại không xuất hiện phản cảm cùng ghen tị, ngược lại hắn rất muốn thân cận cùng với y.
Đương nhiên những suy nghĩ này Lục Văn Thụy không hề biết. Hắn chỉ biết là sau khi nghe lời mình nói thì trên mặt bốn người này liền mang theo những biểu tình khác nhau. Trên mặt Khoa Lan rõ ràng mang theo kinh hỉ, vẻ mặt Pháp Lan là nghi hoặc cùng cực kỳ hâm mộ, biểu tình trên mặt Tạp Lạc Tư chỉ có thể dùng từ phức tạp để hình dung. Đây chính là biểu hiện của tộc trưởng đại nhân khi lần đầu hắn gặp mặt, một cảm giác rất bí hiểm. Hắn nghĩ đây đúng là loại người mà hắn không thể đoán ra ý tứ. Trong số mấy người này thì chỉ có mỗi Ngải Tư Đặc là vẫn như trước nhìn hắn một cách ôn hòa.Lục Văn Thụy nhìn thấy nụ cười ôn hòa trước sau như một của Ngải Tư Đặc cùng ánh sáng nhu hòa nhè nhẹ lộ ra từ trong đôi mắt màu vàng kia, không tự kìm hãm được nên hắn cũng gợi lên khóe miệng, mỉm cười với đối phương.
Chú ý tới hai người đối diện, Tạp Lạc Tư ho nhẹ một tiếng đánh vỡ trầm mặc, đương nhiên cũng đồng thời đánh gãy suy nghĩ của mọi người. Chỉ thấy hắn vẫn lộ ra khuôn mặt như trước, nói với Lục Văn Thụy :
“Thụy, cuốn da thú ta sẽ đưa cho ngươi, bởi vì lịch sử bộ lạc đã truyền thừa 3000 năm, cho nên nội dung rất nhiều, ngươi có thể xem một chút về những phần viết về năng lực đặc thù, như vậy thì có vẻ phương tiện hơn. Còn có, cuốn da thú này đối với bộ lạc chúng ta mà nói là phi thường trọng yếu, cho nên không thể cho ngươi mang về xem, ngươi có thể xem tại chỗ này, đây là quy định trong bộ lạc, ta hy vọng ngươi có thể hiểu được.”
“Tốt, có thể cho ta mượn xem ở trong này thì đã tốt lắm rồi, cám ơn ngươi, Tạp Lạc Tư thúc thúc!”
Lục Văn Thụy sảng khoái hồi đáp, về loại đồ trân quý này, có thể mượn đọc đã là tốt hơn mong đợi rồi, chính hắn cũng không muốn mang về xem đâu.
Sau đó, Lục Văn Thụy liền tiếp nhận cuốn da thú và bắt đầu lật xem. Khoa Lan ở bên cạnh thỉnh thoảng vì hắn giảng giải một phen. Pháp Lan cũng bồi ở một bên, có khi nghe bọn họ nói chuyện, có khi lặng lẽ nhìn Ngải Tư Đặc.
Mễ Lai Khắc về tới nhà thì nhìn thấy một khung cảnh như thế này: Tạp Lạc Tư vẫn như trước có một bộ dáng nhàn nhã, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cha của mình đang đảm nhiệm nhiệm vụ giải thích cho Thụy. Mà Ngải Tư Đặc ca ca nhà mình lại bồi ở bên người phụ thân, hai mắt yên lặng chú ý nhìn vào nhất cử nhất động của Thụy. Khoa Lan, Lục Văn Thụy cùng Pháp Lan ba người còn lại là ngồi cùng nhau, chỉ trỏ vào cuốn da thú, tựa hồ là đang tiến hành thảo luận.
Mọi người nhận thấy được Mễ Lai Khắc tiến vào, đều ngẩng đầu nhìn nhìn hắn. Trên mặt Ngải Tư Đặc có chút trêu tức, rõ ràng là chê cười chuyện hắn hôm nay lại bị Thụy Lạp cuốn lấy. Pháp Lan đối với hắn gật gật đầu. Mà Lục Văn Thụy trong lòng còn chưa nguôi giận thì chỉ thản nhiên liếc hắn một cái.
Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan cũng chỉ cười cười với tiểu nhi tử nhà mình. Chú ý thấy tầm mắt tiểu nhi tử luôn dính vào trên người Lục Văn Thụy , Khoa Lan tiến lên dẫn Mễ Lai Khắc ngồi vào chỗ của mình, để cho hắn ngồi bên cạnh Lục Văn Thụy , còn mình thì ngồi phía bên kia.
Vừa mới ngồi xuống, Khoa Lan liền nhận được ánh mắt cảm kích của con trai liền nhịn không được trong lòng mỉm cười, xem ra đứa con này là thực lòng thích Thụy, mình cần phải giúp hắn, huống chi mình cũng thích đứa nhỏ Thụy này, nếu để y bị thú nhân khác cướp đi thì rất đáng tiếc!
Mà lúc này, Lục Văn Thụy cố tình phớt lờ tầm mắt của Mễ Lai Khắc đang đặt trên người mình. Hắn tiếp tục cùng Khoa Lan thảo luận về một ít phương pháp tu luyện năng lực có trong cuốn da thú. Sau khi xem xong một loạt các phương pháp luyện tập lộn xộn, Lục Văn Thụy rất thất vọng phát hiện rằng phương pháp luyện tập loại năng lực này có vẻ là bản thân phải tự lĩnh hội ra, bởi vì cho tới nay, duy nhất một giống cái có năng lực giống hắn là người ở Hải tộc bộ lạc, hơn nữa năng lực của y chỉ có thể khống chế một ít thực vật, và khi có người bị thương thì cũng có thể vì đối phương tiến hành một ít trị liệu, nhưng công hiệu cũng không lớn. Có lẽ là năng lực của giống cái này trước kia cũng không phải rất mạnh đi. Xem ra hắn chỉ có thể dựa vào bản thân. Nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy đem cuốn da thú trả lại cho Tạp Lạc Tư đồng thời không quên nói lời cám ơn. Hắn nhìn thấy nơi này náo nhiệt như vậy, hơn nữa Khoa Lan đối với hắn cũng thực nhiệt tình, Pháp Lan cũng rất ôn nhu hiền lành, cho nên hắn liền quyết định tiếp tục lưu lại cùng hai người tán gẫu thêm một chút.
Ba người trò chuyện rất nhiều sau đó nói về chủ nghiệp của Khoa Lan. Bởi vì Pháp Lan đã đi theo học tập vài năm, đối với thảo dược linh tinh cũng rất quen thuộc. Lúc này Khoa Lan đang oán giận vì không tìm thấy một loại dược có thể cải thiện tình trạng nôn nghén của giống cái, Lục Văn Thụy nghe xong, sau đó thuận miệng hỏi một câu:
“Cho bọn hắn ăn chút gì đó có vị chua, như là hoa quả linh tinh cũng không được sao?”
Hắn nhớ rõ ở trên địa cầu khi phụ nữ mang thai luôn thích ăn đồ chua. Nghe xong câu hỏi của hắn, Khoa Lan có chút kinh ngạc, nghi hoặc hỏi:
“Ăn đồ chua? Hoa quả? Tuy rằng trong thời gian giống cái mang thai đúng là thực thích ăn đồ chua, nhưng mấy thứ đó đối với nôn nghén đều không có tác dụng cải thiện chút nào. Có rất nhiều giống cái đều bởi vì nôn nghén quá mức nghiêm trọng, nên trực tiếp làm cho bảo bảo trong bụng bọn họ có vẻ suy yếu, phát dục không được tốt lắm. Có rất nhiều giống cái bởi vì thế nên phải sinh non, có người thậm chí còn bị khó sanh. Hơn nữa, bảo bảo sinh non nếu là thú nhân còn có vẻ hảo nuôi sống, nhưng nếu bảo bảo là giống cái thì nuôi rất khó. Rất nhiều bảo bảo giống cái là bởi vì suy yếu quá độ, phát sốt hôn mê mà không sống được qua đầy tháng”.
Nói tới đây, Khoa Lan cùng Pháp Lan đều nhịn không được lặng lẽ lau nước mắt. Là một y giả [ thầy thuốc, người chữa bệnh], bọn họ vì chuyện này đều cảm thấy tiếc hận.
Lục Văn Thụy nghe xong, đem kiến thức về thảo dược của hắn ở trong đầu vòng vo suy nghĩ. Đột nhiên nhớ tới *hoắc hương* tựa hồ đối với nôn nghén rất có hiệu quả. Ở nơi này, bảo bảo sinh non vì phát sốt mà dẫn đến cái chết, hơn nữa tình trạng nôn nghén của giống cái nơi này đến nay cũng không có phương pháp cải thiện, rất nhiều giống cái bởi vì nôn nghén mà sanh non, bởi vì không có khẩu vị, ăn không vô, làm cho không thể hấp thu đủ dinh dưỡng, bảo bảo trong bụng bởi vì không đủ chất dinh dưỡng trở nên suy nhược đến chết. Xem ra cải thiện tình trạng nôn nghén của giống cái cùng việc bảo bảo sinh non bị phát sốt mà suy yếu chính là việc cấp bách, nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy mở miệng đối với hai người nói:
“Các ngươi đều biết, ta từ nhỏ lớn lên tại Hắc Chiểu rừng rậm, nhiều năm qua ta tự mình nếm thử rất nhiều loại thảo dược, trong số những loại thảo dược mà ta biết, ta cảm thấy có loại có thể giúp các ngươi cải thiện loại tình huống này.”
Khoa Lan cùng Pháp Lan nghe xong đều thật cao hứng. Mễ Lai Khắc nãy giờ vẫn một mực yên lặng ngồi bên cạnh cũng tỏ ra rất là kinh hỉ nhìn Lục Văn Thụy. Trong mắt còn mang theo một chút tự hào, đây là Thụy của hắn a, [Y-H: Thụy là của hắn khi nào nhỉ?]vĩnh viễn đều có thể mang đến hy vọng cho mọi người! Mà Tạp Lạc Tư ở một bên cũng rất kích động. Dù sao làm một tộc trưởng, hắn đối với tình huống bảo bảo trong bộ lạc năm sau ít hơn năm cũng rất đau đầu. Hiện tại đã có cơ hội cải thiện loại tình huống này, đương nhiên là không còn gì tốt hơn. Ngải Tư Đặc vẫn là ôn hòa cười, bất quá trong mắt hắn lại mang theo tràn đầy tín nhiệm đối với Lục Văn Thụy . Hắn tin tưởng nếu Thụy đã nói ra, nhất định y đã rất nắm chắc. Đúng là , giống cái mà mình coi trọng thật sự rất lợi hại!
Chống lại tầm mắt của mọi người, vẻ mặt Lục Văn Thụy vẫn bình tĩnh như cũ. Trong mắt hắn tràn ngập tự tin, nhìn sơ qua có cảm giác cả người hắn hình như sáng lên, nhìn thực chói mắt. Tất cả mọi người ẩn ẩn cảm giác được rằng chỉ cần nhìn hắn là có thể nhìn đến hy vọng của bộ lạc trong tương lai. Tiếp đến, mọi người liền nghe thấy âm thanh trong sáng của hắn cất lên bên tai:
“Theo ta được biết, trừ bỏ hoắc hương rất hiệu quả đối với nôn nghén, còn có một vài loại thảo dược khác cũng có nhiều công dụng, như là ngải thảo có thể giảm nhiệt giảm đau, *nó toàn thảo* có tác dụng điều kinh cầm máu an thai, *chỉ băng* có công hiệu tán hàn trừ thấp. Nếu giống cái trong thời gian không cẩn thận bị động thai khí hoặc là trong quá trình sinh sản có xuất hiện rong huyết, đều có thể đem ngải thảo ngao lấy nước để dùng. Loại này có thể dưỡng thai lại có thể cầm máu phòngbăng [băng huyết]. Mà hoa cúc dại lần trước ta làm trà đưa cho Khoa Lan thúc thúc, kỳ thật cũng có chút công dụng. Công hiệu của nó chủ yếu là thanh nhiệt giải độc. Có thể dùng nó phao thủy để uống trong thời gian dài. Vào những ngày trời nóng thì có thể làm thức uống giải khát. Ta nơi này còn có một ít ngư tinh thảo, nó cũng có công hiệu giảm nhiệt trấn đau cầm máu, đối với tiểu hài tử lúc mới phát sốt nếu dùng thì có thể giảm bớt nguy cơ bị viêm phổi. Cho nên, ta nghĩ có cách làm cho vấn đền bảo bảo sinh non bị phát sốt sẽ không còn quá nghiêm trọng nữa. Đầu tiên cho bảo bảo dùng hoắc hương để hạ nhiệt, nếu phát sốt nghiêm trọng khiến cho viêm phổi, thì có thể dùng chút ngư tinh thảo để trị liệu. Trừ cái đó ra, ta còn có một loại rau dại kỳ thật cũng có thể dùng để chữa bệnh. Nó chính là rau sam. Nếu đem nó giã nhuyễn làm thuốc thì có tác dụng giải độc giảm nhiệt sát trùng. Hơn nữa nó đối với giống cái sanh non cũng có chút công hiệu, có thể giảm bớt ra máu cho bọn họ. Những loại thảo dược đó, khi ở ta tại Hắc Chiểu rừng rậm đều đã thí nghiệm qua. Ví dụ như hoắc hương cùng rau sam ta đều thử qua trên tiểu động vật mang thai. Đối với sanh non, xuất huyết nhiều đều là rất hiệu quả. Nếu các ngươi không biết mấy loại thảo dược đó thì cũng không sao. Lúc trước, khi ta từ Hắc Chiểu rừng rậm đến đây thì có mang theo chút cây thảo dược non cùng một ít thuốc bột pha chế sẵn. Ta đã trồng ở phía trước nhà mình một ít. Các ngươi có thể theo ta đi qua nhìn xem.” [Y-H: nói gì mà dài muốn chết]
Đem vài loại thảo dược mình biết nói ra một hơi, Lục Văn Thụy cầm lấy cái chén trên bàn uống một ngụm nước(^_^), yên lặng chờ những người khác tiêu hóa lời nói của mình. (^_^).
Bởi vì không thể bại lộ chuyện mình xuyên qua, nên chỉ có thể đem công hiệu của mấy loại thảo dược đó nói thành chính mình lúc ở trong rừng rậm đã dùng tiểu động vật thí nghiệm qua. Chẳng lẽ nói cho bọn họ biết tất cả thứ đó đều đã trải qua nghiệm chứng lâm sàng sao? Vì để gia tăng độ tin cậy, chỉ có thể nói như vậy mà thôi. Dù sao thì công hiệu của vài loại thảo dược này, khi ở địa cầu đã sớm trải qua vô số lần thực nghiệm nghiệm chứng. Hơn nữa, chính mình cũng nghiên cứu qua cấu tạo thân thể của giống cái nơi này. Trừ bỏ có thể sinh đứa nhỏ, trên cơ bản đều không khác thân thể của người bình thường trên địa cầu. Chỉ có thân thể thú nhân cấu tạo có chút bất đồng. Cho nên cũng sẽ không quá lo lắng đến việc dùng mấy loại thảo dược này mà không có hiệu quả.
Đợi cho hắn uống xong nửa chén nước, trong số 6 người bên trong nhà, Khoa Lan là người có tri thức y dược rất phong phú nhất liền phục hồi tinh thần lại đầu tiên. Hắn kích động cầm hai tay Lục Văn Thụy :
“Thụy, ngươi thật đúng là thần thú ban cho bộ lạc chúng ta. Tên mấy loại thảo dược đó, chúng ta đều không có nghe qua. Nếu công hiệu của chúng nó đúng như lời ngươi nói, như vậy giống cái mang thai cùng nhóm bảo bảo sinh non trong bộ lạc đều có thể cứu. Về sau, dân cư của bộ lạc chúng ta sẽ không càng ngày càng ít đi. Thật là cám ơn ngươi, thụy!”
Nghe lời nói chân thành của Khoa Lan, cũng tiếp thu ánh mắt cảm kích của Pháp Lan ở bên cạnh, nhìn lại vẻ mặt vui sướng của Ngải Tư Đặc cùng Mễ Lai Khắc, thậm chí một người luôn nghiêm túc như Tạp Lạc Tư cũng đều có chút động dung. Xem ra, những loại thảo dược mà hắn nói nếu phát huy đúng tác dụng thì thật sự có thể giúp ích cho bọn họ rất nhiều. Thật tốt! Cho nên nói, mặc kệ ở nơi nào, thảo dược thật sự là thứ tốt!