Hai người Y sư phu phu đang ngủ trong phòng, đột nhiên nghe được “Oành” một tiếng, sau đó là một bóng đen xuất hiện ở trước mặt bọn họ, hai người đều bị hoảng sợ.
Bọn họ vừa định mở miệng hỏi đối phương là ai, chợt nghe thấy thanh âm lo lắng của Thụy Khắc truyền đến bên tai,
”Y sư, ngươi mau nhìn xem Thụy Lạp đi, trên người hắn luôn đang đổ máu, hắn giống như sắp không được, ngươi mau nghĩ biện pháp cứu hắn đi!”
Y sư phu phu vừa nghe thấy lời nói của Thụy Khắc, lập tức bỏ nghi hoặc cùng thầm oán, hai người nhanh chóng đứng dậy, y sư tùy tay phủ thêm một kiện ngoại bào, tiếp theo liền chỉ huy Thụy Khắc đem Thụy Lạp vào một căn phòng chuyên môn chuẩn bị cho bệnh nhân.
Sau khi vào phòng, Thụy Khắc cẩn thận đem Thụy Lạp đặt ở trên giường, tiếp theo hắn lo lắng nhìn y sư. Y sư thấy thế, có chút tò mò vì sao Thụy Khắc lại khẩn trương quá phận như vậy, xem ra đồn đãi cũng không hẳn là đúng. Tiếp theo hắn đi đến bên giường, mở ra da thú trên người Thụy Lạp.
Khi hắn nhìn thấy nửa người trên Thụy Lạp tràn ngập dấu hồng hồng tím tím, còn tưởng rằng là do buổi tối Thụy Khắc rất không cẩn thận, làm bị thương đến Thụy Lạp. Không nghĩ tới khi hắn nhìn xuống chút nữa, đập vào mi mắt là cặp đùi loang lổ vết máu của Thụy Lạp, hắn khẽ nhíu mày, đầu tiên xem xét một chút chỗ xuất huyết dưới thân, sau khi xác định là đối phương đổ máu ở phía sau, sắc mặt hắn đột nhiên ngưng trọng lên.
Hắn chần chờ vươn ra một bàn tay, nhẹ nhàng đè bụng Thụy Lạp một chút, quả nhiên phát hiện nguyên bản là một khối cứng rắn, hiện tại đã bắt đầu biến nhuyễn, hắn thở dài thật sâu, quay đầu đối với Thụy Khắc có chút muốn nói lại thôi.
Sau khi trầm mặc một lát, hắn rốt cục mở miệng nói:
”Ta kiểm tra qua, Thụy Lạp là vì buổi tối…… ngươi rất kịch liệt, thân thể hiện tại của hắn căn bản là không thể thừa nhận, hơn nữa bảo bảo của các ngươi còn chưa đến ba tháng, vốn không thực ổn định, trải qua tối hôm qua, bảo bảo của các ngươi đã không bảo đảm.”
Thụy Khắc nghe được lời y sư nói, đầu tiên là sửng sốt một lát, một đôi lông mi anh khí cũng bắt đầu hơi hơi nhăn lại, hắn nghiêng đầu nhìn chăm chú vào Thụy Lạp ở trên giường, từ khuôn mặt tái nhợt của đối phương, một đường xem xuống dưới, thẳng đến chiếc bụng bằng phẳng của đối phương mới ngừng lại, sau chốc lát để bình tĩnh lại, hắn mới mở miệng hỏi:
”Bảo bảo là không bảo đảm, còn người lớn thì sao? Không có vấn đề gì chứ?”
Y sư nghe được câu hỏi của hắn, thoáng chút kinh ngạc gật gật đầu, hồi đáp:
”Ta hiện tại ngao một chén dược cho hắn, giúp hắn đem đứa nhỏ trong bụng xổ ra, sau đó lại đắp cho hắn một ít thảo dược, kế tiếp chỉ cần hảo hảo điều dưỡng một tháng, thân thể hắn sẽ chậm rãi khôi phục.”
“Ân, vậy là tốt rồi, y sư ngươi mau động thủ đi, hắn còn đang đổ máu đâu, có cái gì cần ta hỗ trợ sao?” Thụy Khắc nghe xong, lược lược nhíu một chút mày nói.
“Ngươi giúp ta đi đến trù phòng nấu một chút nước ấm đi, để cho ta giúp hắn rửa sạch một chút, sau đó lại ngao một chút dược cho hắn.” Y sư nói.
“Hảo.”
Dứt lời, Thụy Khắc liền xoay người ra cửa, hắn đột nhiên phát hiện chính mình có chút sợ hãi đối mặt Thụy Lạp, có lẽ hắn càng sợ đối mặt chính là ánh mắt của Thụy Lạp nhìn hắn khi tỉnh lại đi.
Y sư nhìn Thụy Khắc bước nhanh ra cửa, nhịn không được lắc lắc đầu, sớm biết hiện tại, thì trước kia đừng gây ra. Giống cái cùng thú nhân khác muốn có được một bảo bảo đều không dễ dàng a, bọn họ đã có vậy mà còn không quý trọng, ai, xem ra bọn họ vẫn còn rất trẻ, không hiểu được quý trọng cái mà mình có, hy vọng trải qua lần này, bọn họ có thể trở nên thành thục một ít đi.
Qua nửa ngày, Thụy Khắc liền bưng lên một bồn nước ấm lớn đi vào, lúc này y sư đã giúp Thụy Lạp cầm máu, hắn tiếp nhận nước ấm do Thụy Khắc đưa đến, lấy ra bố khăn ở một bên, chuẩn bị rửa sạch vết máu cho Thụy Lạp, không nghĩ tới bố khăn trong tay hắn còn chưa kịp đụng tới đối phương, đã bị Thụy Khắc đoạt đi. Chỉ nghe Thụy Khắc nói:
”Y sư, ngươi nhanh đi ngao dược đi, ta không có tắt lửa dưới bếp, hơn nữa ta đã đổ một chút nước vào nồi, ngươi chỉ cần đem thảo dược bỏ vào là được. Chuyện bên này, có ta thì tốt rồi.”
Nói xong, hắn mà bắt đầu khinh thủ khinh cước chà lau cho Thụy Lạp, trong động tác vô tình lộ ra chút ôn nhu. Y sư thấy thế, chỉ có thể trong lòng yên lặng thở dài một hơi, tiếp theo hắn liền đi ra ngoài cửa.
Khi hắn đi đến ngoài cửa, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của bạn lữ nhà mình đang nhìn chăm chú vào Thụy Khắc cùng Thụy Lạp ở trong phòng, hắn kéo đối phương, hai người cùng nhau đi xuống phòng bếp. Mãi cho đến khi vào phòng bếp, hắn mới mở miệng nói:
”Thật sự không nghĩ tới Thụy Khắc kỳ thật lại thực khẩn trương bạn lữ của hắn, đáng tiếc bảo bảo kia còn chưa xuất thế, cư nhiên liền như vậy mất đi, vẫn còn không đến ba tháng.”
Bạn lữ của y sư cũng tỏ ra tiếc hận, hắn cùng y sư, hai người kết thành bạn lữ đã được 25 năm, đến nay hai người vẫn chưa có bảo bảo, không nghĩ tới Thụy Khắc bọn họ có bảo bảo nhưng lại không biết quý trọng, loại chuyện này thật đúng là *nói không rõ sở đâu*.
Tuy rằng ngoài miệng y sư có chút oán giận, bất quá hắn vẫn như cũ tay chân lanh lẹ bắt đầu chọn lựa thảo dược, chuẩn bị ngao dược cho Thụy Lạp, mà bạn lữ của hắn là phụ trách thêm củi xem lửa.
Lúc này ở trong phòng, Thụy Khắc cũng rất đau lòng, hắn một bên dùng bố khăn mềm nhẹ chà lau vết máu trên người Thụy Lạp, một bên ở trong lòng hối hận hành vi của mình tối hôm qua, hắn thật sự không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, bảo bảo, bảo bảo của bọn họ cư nhiên vì như vậy mà không còn, nghĩ đến đây, tay hắn bắt đầu hơi run lên.
Khi y sư bọn họ bưng dược trở về, hắn mới đem bố khăn đã dính đầy vết máu thả lại bên trong bồn nước, tiếp theo hắn đứng ở một bên, nhìn y sư bắt đầu rót thuốc cho Thụy Lạp vẫn còn đang hôn mê như cũ, đáng tiếc khớp hàm Thụy Lạp vẫn cắn chặt, mặc kệ y sư cố gắng như thế nào thì cũng không thể làm cho dược đi vào.
Thụy Khắc thấy thế, đưa tay tiếp nhận chén thuốc, dưới ánh mắt có chút nghi hoặc của hai người, hắn đem dược một hơi ngậm vào miệng mình, tiếp theo hắn cúi người, đem đôi môi của mình áp lên miệng Thụy Lạp, hơi hơi dùng sức đầu lưỡi để mở khớp hàm đối phương, đem dược trong miệng mình một chút một chút ro1y vào trong miệng đối phương, thẳng đến khi đối phương đều đem dược nuốt xuống, lúc này hắn mới ly khai môi đối phương. Không thèm nhìn ánh mắt có chút kỳ quái của phu phu y sư ở một bên, hắn trấn định mở miệng hỏi:
”Kế tiếp phải làm như thế nào? đại khái thì khi nào thì hắn hồi tỉnh lại đây?”
Y sư nghe được câu hỏi của hắn, lúc này mới thu liễm thần sắc kỳ quái trên mặt của chính mình, thản nhiên nói:
”Kế tiếp phải chờ một lát, đợi cho dược lực hoàn toàn phát huy, bảo bảo trong bụng hắn sẽ hoạt ra bên ngoài cơ thể, đến lúc đó chỉ cần lại rửa sạch cho hắn một chút, sau đó tại miệng vết thương đắp một chút thảo dược cầm máu là có thể.”
Thụy Khắc nghe xong thì gật gật đầu, tiếp theo hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Thụy Lạp vẫn mê man như cũ, hắn cảm thấy sắc mặt đối phương tựa hồ trở nên tái nhợt thêm, lúc này đối phương nhìn rất yếu ớt, *giống nhau nhất bính sẽ toái bộ dáng*[Wetque: này là ” giống như chạm nhẹ sẽ vỡ” nè], hoàn toàn không còn có thần khí mạnh mẽ lúc bình thường cùng chính mình cãi nhau, hắn đột nhiên phát hiện, hắn thế nhưng có chút hoài niệm bộ dáng khi Thụy Lạp cùng mình cãi nhau.
Sau một lúc lâu, trong miệng Thụy Lạp đột nhiên phát ra vài tiếng rên rỉ thống khổ, sắc mặt hắn lập tức liền biến thành xám trắng, tiếp theo từng giọt mồ hôi trên trán toát ra, hắn vô thức cuộn thân thể của chính mình, hai tay gắt gao ôm bụng, bắt đầu lăn lộn trên giường.
Thụy Khắc nhìn thấy có một lượng lớn máu từ dưới thân hắn chảy ra, rất nhanh có một vật thể hồng hồng chậm rãi trượt đi ra, hắn bình tĩnh nhìn chăm chú vào vật thể không rõ hình dạng kia, đột nhiên cảm giác trái tim mình đau lên, đây là bảo bảo của hắn cùng Thụy Lạp đi, cơ hồ trong nháy mắt, hốc mắt của hắn liền không thể ức chế mà cay lên.
Y sư nhìn thấy bảo bảo chưa thành hình kia đã trượt đi ra, lập tức tiến lên đem nó kéo ra bên ngoài cơ thể Thụy Lạp, tiếp theo hắn cầm huyết đoàn [cục máu] đó bỏ vào bên trong một mộc bồn, lấy ra bố khăn, bắt đầu rửa sạch cho Thụy Lạp, sau khi lau sạch sẽ vết máu dưới thân cho đối phương, hắn lấy ra thuốc cầm máu, nhẹ nhàng thoa cho đối phương.
Thẳng đến khi nhìn thấy Thụy Lạp rốt cục dừng run run, lại lâm vào ngủ say, lúc này hắn mới thở ra một hơi, tiếp theo hắn từ bên giường đứng lên, nhìn thoáng qua Thụy Khắc đang bình tĩnh nhìn huyết đoàn, hơi hơi lắc lắc đầu, cùng bạn lữ đi ra ngoài cửa, xem ra bọn họ cần để cho Thụy Khắc một chút thời gian, để cho hắn hảo hảo ngẫm lại.
Mà Thụy Khắc bị lưu lại, lúc này hắn đã có chút ngốc. Từ một khắc nhìn thấy đoàn hồng hồng gì đó từ dưới thân Thụy Lạp đi ra, tầm mắt của hắn cũng vô pháp di động, hắn vẫn bình tĩnh nhìn chăm chú vào vật thể chưa thành hình này, cảm thấy thật sự rất hối hận và đau lòng, đây là bảo bảo của hắn cùng Thụy Lạp, bảo bảo đầu tiên của bọn họ, đáng tiếc lại bởi vì hắn lỗ mãng, làm cho đứa nhỏ này không thể mở to mắt nhìn thế giới này, là chính mình vô tình tước đoạt cơ hội được sinh ra của hắn.
Tiếp theo hắn đem ánh mắt quay lại trên người Thụy Lạp, nhìn giống cái vẫn như cũ không có tỉnh táo lại, đây là bạn lữ của hắn. Hắn thật sự cảm thấy chính mình không thể đối mặt Thụy Lạp, nếu sau khi hắn tỉnh lại mà hỏi bảo bảo, chính mình nên trả lời như thế nào đây? Không, hắn căn bản là không dám đối mặt đối phương.
Vì thế trong lúc cực độ hỗn loạn, Thụy Khắc liền ôm mộc bồn chứa huyết đoàn hướng về ngoài cửa chạy đi. Hắn đi nhanh một đường, trải qua khỏang 10 phút, rốt cục đi tới bên trong một rừng cây phía sau núi, hắn ngừng lại tại một gốc cây đại thụ, thân thủ bắt đầu đào bùn đất, một chút lại một chút, thẳng đến ngón tay bắt đầu đổ máu, hắn mới ngừng lại được.
Hắn lấy mộc bồn ra, đem tay lấy huyết đoàn kia ra, sau khi nhìn chăm chú một lát, hắn đem huyết đoàn bỏ vào bên trong hố nhỏ mà mình vừa đào ra, tiếp theo hắn đắp đất, đem mộc bồn úp ở phía trên. Làm xong hết thảy mấy thứ này, hắn yên lặng ngồi dựa vào gốc cây, hai mắt vô thần nhìn chăm chú vào khối thổ địa kia, cứ như vậy từ trưa ngồi đến khi trăng lên.
Thẳng đến khi Tu Nhĩ Tư tìm đến, trong mắt hắn mới khôi phục một chút tiêu cự, hắn có chút mờ mịt nhìn về phía phụ thân không biết từ khi nào đi đến bên cạnh mình, không rõ đối phương như thế nào sẽ xuất hiện ở trong này?
Mà Tu Nhĩ Tư nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Thụy Khắc, ý nghĩ muốn răn dạy hắn một phen đột nhiên tan thành mây khói. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một Thụy Khắc trông bất lực đến như vậy, xem ra chuyện tình lần này đối với hắn thật sự đả kích rất lớn, nghĩ như vậy, Tu Nhĩ Tư vươn tay đem Thụy Khắc đã muốn rét run ôm vào trong lòng mình, cảm thấy nhịn không được liền thở dài một hơi,xem ra vẫn là một đứa nhỏ đâu.
Đợi cho hai phụ tử bọn họ trở lại bộ lạc, hiến tế đang ở trong phòng chiếu khán Thụy Lạp, hắn nhìn thấy Thụy Khắc cùng Tu Nhĩ Tư một trước một sau tiến vào, có chút bất đắc dĩ thở dài, xem ra bạn lữ nhà mình lại mềm lòng, không có hảo hảo giáo huấn Thụy Khắc một chút.
Mà lúc này Thụy Khắc cũng không chú ý tới tầm mắt phụ thân nhà mình, từ khi hắn tiến vào phòng đã đem tầm mắt định ở trên người Thụy Lạp, lúc này Thụy Lạp đã tỉnh lại, y chính là đang hơi hơi cúi đầu, nhìn không thấy trên mặt là biểu tình gì, trên mặt Thụy Khắc đột nhiên có chút bối rối, hắn thật sự không biết nên đối mặt với Thụy Lạp như thế nào.
Phu phu Tu Nhĩ Tư thấy thế, cũng chỉ liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều mang theo một chút bất đắc dĩ, đối với chuyện này, hai người bọn họ thật đúng là không thể giúp, vì thế bọn họ chỉ có thể rời khỏi phòng, cấp hai người trẻ tuổi một chút không gian, để cho bọn họ hảo hảo nói chuyện.
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Thụy Lạp chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt của y thực bình tĩnh, trừ bỏ sắc mặt có vẻ tái nhợt, cơ hồ tìm không ra cái gì khác thường. Lúc này y thẳng tắp nhìn chằm chằm Thụy Khắc, thanh âm có chút khàn khàn nói:
”Ngươi đã trở lại? bảo bảo của chúng ta đâu?”
“Bảo bảo”
Hai chữ này vừa vào tay, Thụy Khắc giống như bị ai điểm trúng huyệt đạo, sửng sốt nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, hắn có chút gian nan mở miệng nói:
”Bảo bảo, ta đem bảo bảo mang đi phía sau núi, chờ thân thể ngươi hảo một chút, ta dẫn ngươi đi nhìn hắn đi.”
Thụy Lạp nghe xong gật gật đầu, tiếp tục cúi đầu, Thụy Khắc phát hiện đối phương không nói, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn yên lặng tiêu sái đến bên giường ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Thụy Lạp vẫn luôn cúi đầu. Ở bên trong nội tâm của hắn rối rắm một lát, sau đó hắn rốt cục lại mở miệng nói:
”Thụy Lạp, thực xin lỗi, đều là ta không tốt, ta không nghĩ tới vì uống nhiều nước lý lý quả mà có thể làm ra hành động như vậy đối với ngươi, ta chẳng những làm ngươi bị thương, còn…… còn làm hại bảo bảo cũng không có.”
Thụy Lạp vẫn cúi đầu như trước, tựa hồ như cái gì cũng đều không có nghe thấy. Thụy Khắc thấy thế, nhịn không được đem đối phương ôm vào trong lòng, hắn nhẹ nhàng vỗ về trên lưng có chút cứng ngắc của đối phương, hắn biết Thụy Lạp nhất định cũng khổ sở giống như mình, dù sao cũng là bảo bảo đầu tiên của bọn họ, dù biết bảo bảo là vì ngoài ý muốn mới có, nhưng đó vẫn là bảo bảo của bọn họ. [Y-H: giờ mới hối hận, thiệt tình]
Thụy Lạp tựa vào trước ngực Thụy Khắc, dưới động tác vỗ về mềm nhẹ trên lưng, hai mắt của y bắt đầu ướt át, tiếp theo từng giọt từng giọt nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống, y im lặng nức nở như là một tiểu hài tử, *mân thần yên lặng lưu trữ lệ*[Wetque:tui nghĩ là “mín môi yên lặng rơi lệ” này].
Thụy Khắc cảm giác được trước ngực mình ướt át, trong mắt hắn cũng nổi lên ghen tuông, hắn không biết mình còn có thể nói cái gì, chỉ có thể đem đối phương ôm vào trong lòng mình, cánh tay vốn đang chạm nhẹ trên lưng giờ chuyển đến sau đầu đối phương, bắt đầu một chút một chút nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của đối phương.
Hai người bọn họ cứ như vậy yên lặng ôm nhau, ai cũng đều không có nói chuyện, không có tha thứ cũng không có oán giận, giống như sự tình gì cũng đều chưa có phát sinh.
Sau hơn nửa tháng, bởi vì y sư dặn, Thụy Lạp vẫn không có rời đi *cho làm con thừa tự gian*, mỗi ngày y chính là chờ hiến tế hoặc là Thụy Khắc đưa tới chút đồ ăn gì đó, đợi cho y ăn xong, Thụy Khắc sẽ giúp bồi y một chút, sau đó y nặng nề đi vào giấc ngủ. Từ sau ngày đó, Thụy Lạp không có nói chuyện, lúc này y tựa hồ đã thu hồi hết tính kiêu căng của mình, mỗi ngày cũng chỉ là im lặng ăn cơm rồi ngủ. Y sư cùng Thụy Khắc bọn họ nhìn thấy bộ dạng này của y đều có chút thúc thủ vô sách, chỉ hy vọng thời gian có thể hòa tan hết thảy đi.
Cứ như vậy lại qua 10 ngày, thân thể Thụy Lạp rốt cục điều dưỡng không sai biệt lắm, sau khi y sư tuyên bố y có thể xuất môn, y liền nói Thụy Khắc mang h mình đi phía sau núi. Thụy Khắc nghe được yêu cầu của y, lập tức biến thành thú hình, chở Thụy Lạp đi tới khỏa đại thụ mà một tháng trước tự tay hắn chôn cất cho bảo bảo. Chỉ thấy phía dưới một gốc đại thụ to như vậy, có một mộc bồn úp trên mặt đất.
Thụy Lạp sau khi chạm đất thì bước đi tới bên cạnh mộc bồn, y biết đó chính là bảo bảo mà mình vô duyên thấy mặt. Hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bùn đất bên dưới mộc bồn, một chút lại một chút, đầu ngón tay mềm nhẹ lướt qua trên mặt đất, coi như thật sự vuốt ve đến bảo bảo của chính mình.
Thụy Khắc ở một bên lẳng lặng nhìn Thụy Lạp tựa hồ đã muốn đắm chìm vào trong thế giới riêng của chính y, hắn thật sự không biết trừ bỏ bồi ở bên người đối phương thì có thể làm được cái gì khác cho y.
Hai người bọn họ cứ như vậy một đứng một ngồi suốt toàn bộ buổi chiều, thẳng đến khi trời dần dần tối, Thụy Khắc mới nhớ đến vào buổi tối phía sau núi là rất lạnh, hắn kéo qua Thụy Lạp, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói:
”Thụy Lạp, hôm nay chúng ta đi về trước đi, trên núi sẽ trở nên rất lạnh, thân thể ngươi vừa mới hảo, không thể lại bị đông lạnh, ngày mai ta cùng ngươi đến, được không?”
Thụy Lạp nghe vậy chỉ là lăng lăng gật gật đầu, nhưng tầm mắt của y vẫn không có dời đi mộc bồn, Thụy Khắc thấy thế, chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài, chỉ thấy bạch quang chợt lóe, ngay sau đó, hắn liền biến thành thú hình, tiếp theo hắn đem cái đuôi quấn một cái, đem Thụy Lạp nhẹ nhàng đặt ở trên lưng mình, đợi cho đối phương ngồi ổn, hắn bắt đầu huy động cánh, hướng về bộ lạc bay đi.
Hôm nay, sau khi nếm qua cơm chiều, Thụy Lạp bắt đầu nhìn ngoài cửa sổ, Thụy Khắc cùng phu phu Tu Nhĩ Tư thấy thế cũng không nói cái gì, bọn họ cũng đều biết sau khi mất đi bảo bảo, người tối thương tâm chính là Thụy Lạp, cho nên bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức quan tâm y, an ủi y. Mọi người đều nghĩ chỉ cần tiếp qua một đoạn thời gian, Thụy Lạp nhất định sẽ chậm rãi khôi phục lại. Không nghĩ tới buổi sáng ngày hôm sau, khi Thụy Khắc tỉnh lại, hắn đột nhiên phát hiện vị trí bên cạnh đã trống không, lập tức trong lòng hắn liền xẹt qua một trận bất an.
Hắn có chút tâm thần không yên tìm khắp trong ngoài nhà, cuối cùng còn biến thành thú hình tìm khắp một vòng trong ngoài bộ lạc cùng phía sau núi, vẫn như cũ không có phát hiện tung tích Thụy Lạp. Điều này làm hắn thật sự nóng nảy lên, đợi cho phu phu Tu Nhĩ Tư chạy tới, nhìn thấy chính là thân ảnh không ngừng đi tới đi lui của Thụy Khắc, trong đầu hắn đang không ngừng suy tư, Thụy Thạp sẽ đi đâu? Bất quá bởi vì quá mức lo lắng cho đối phương, hắn có chút hoang mang lo sợ, suy nghĩ thật lâu, hắn cũng không nghĩ ra được, chỉ có thể ở ngay lối vào bộ lạc đi qua đi lại. Tu Nhĩ Tư thấy thế, một phen kéo lại Thụy Khắc, mở miệng hỏi:
”Ta nghe nói không thấy Thụy Lạp, ngươi có biết hắn sẽ đi đâu không?”
“Ta không biết, hắn không thấy, sáng sớm hôm nay đã không thấy tăm hơi, hắn sẽ đi đâu? Nếu hắn thật sự quyết định rời đi nơi này để trở về, nơi này cách Thái Cách bộ lạc rất xa, nếu trên đường hắn gặp được dã thú hoặc là…… Không được, ta muốn đi tìm hắn.”
Dứt lời, Thụy Khắc đột nhiên vội vàng hướng ra phía ngoài phóng đi. Tu Nhĩ Tư vốn nghĩ giữ chặt hắn, để cho hắn một người tìm mù quáng như vậy cũng không phải biện pháp, bất quá hiến tế đúng lúc ngăn trở hắn, đối phương thản nhiên nói:
”Đây là chuyện tình của Thụy Khắc, ngươi để cho hắn đi tìm đi, bằng không hắn sẽ không an tâm, chúng ta hiện tại phải đi triệu tập các dũng sĩ ở trong bộ lạc, nói cho mọi người giúp đỡ cùng đi đến rừng rậm phụ cận tìm Thụy Lạp đi.”
“Hảo.”
Tu Nhĩ Tư nghe được lời nói của bạn lữ nhà mình, lập tức liền đồng ý, tiếp theo hắn bắt đầu triệu tập các thú nhân ở trong bộ lạc, chuẩn bị mau chóng tìm “Con dâu chạy trốn” của nhà mình trở về.
Mà lúc này Thụy Khắc đã biến thành thú hình cũng có chút hoảng hốt, hắn một đường từ lối vào bộ lạc bay đến vài rừng cây ở phụ cận, hắn bay từ cao đến thấp, đáng tiếc vẫn không có tìm được Thụy Lạp, hắn nhìn sắc trời đã không còn sớm, nếu trước khi trời tối mà không thể tìm được Thụy Lạp ……
Nghĩ như vậy, hắn không dám dừng lại, sau khi tìm hết một vòng, hắn tiếp tục hướng về một cái rừng rậm khác, hy vọng có thể ở nơi đó tìm được Thụy Lạp. Mà Thụy Lạp đã rời đi từ sáng sớm, rốt cuộc y ở nơi nào đâu?
Kỳ thật, một tháng sau đêm đó, Thụy Lạp cảm giác mình tựa hồ thay đổi, y thực hối hận bản thân cho tới nay luôn kiêu căng tùy hứng, hơn nữa đêm đó, khi Thụy Khắc tìm đến y, y còn mắng đối phương, thật sự thì y mắng có chút quá đáng. Chuyện xảy ra kế tiếp, kỳ thật y cùng Thụy Khắc đều có trách nhiệm, bởi vì trước kia bọn họ đều không có nghĩ tới việc quý trọng bảo bảo ngoài ý muốn kia, đợi khi thật sự mất đi, hai người bọn họ mới rốt cục phản ứng lại, có một vài thứ khi mất đi, thì thật sự đã không còn nữa, mặc kệ bọn họ sau này hối hận cỡ nào, đều đã không thể vãn hồi.
Chuyện này phát sinh làm cho hắn cùng Thụy Khắc đều hoàn toàn bình tĩnh lại, bọn họ tựa hồ trong một đêm liền trưởng thành hơn. Hiện tại Thụy Khắc đã không có nông nỗi như lúc trước, hắn học xong quan tâm cùng chiếu cố y, đáng tiếc hắn cùng y cũng không phải là vì thích đối phương mới kết thành bạn lữ. Cho nên khi thân thể của mình chuyển biến tốt, y cũng đã quyết định, đợi cho thân thể của mình khôi phục bình thường thì sẽ rời đi nơi này, rời đi bạn lữ cùng bộ lạc mà mình không thuộc về. Y muốn trở lại bên người hai phụ thân của mình, trở lại địa phương mà mình từ nhỏ lớn lên, chậm rãi thử thay đổi chính mình, làm cho mình không còn tùy hứng giống như trước kia, không có người thích như trước kia. Vì thế vào sáng sớm, y rốt cục chuẩn bị tốt hết thảy, đơn giản chuẩn bị vài bộ quần áo cùng một ít thức ăn, y liền thừa dịp Thụy Khắc còn đang ngủ thì vụng trộm ly khai Ốc Nhĩ Phu bộ lạc. Y một đường cẩn thận tiêu sái, tận lực tránh đi một ít địa phương có vẻ dễ dàng xuất hiện dã thú. Đáng tiếc là một giống cái nên y cũng không biết, mỗi một địa phương bên trong rừng rậm đều tồn tại nguy cơ, khứu giác dã thú thực linh mẫn. Vì thế sau khi y đi khoảng 2 giờ, một đám thân ảnh lén lút cũng đã theo dõi y.
Đám bóng đen kia chậm rãi tới gần Thụy Lạp, y vẫn như cũ không có phát hiện nguy hiểm, ngay tại lúc y đi ngang qua một thân cây, hai trong số bóng đen kia đột nhiên nhảy tới, trong nháy mắt, trước mặt Thụy Lạp liền xuất hiện hai bóng đen cao lớn.
Thụy Lạp bị bóng đen bất thình lình xuất hiện làm cho hoảng sợ, quần áo cùng thức ăn cầm trong tay đều rớt mất. Y hoảng sợ nhìn hai bóng đen trước mặt mình, đây là hai đầu lưu thú, chúng nó là một loại quần cư dã thú, bình thường đều ở trong rừng rậm. Chúng nó có mặt người cùng thân báo [con báo], lúc này trên mặt chúng nó mang theo nụ cười dữ tợn, chậm rãi tới gần Thụy Lạp. Thụy Lạp chậm rãi lui về phía sau, đột nhiên y nghe được một trận thanh âm tất tất tốt tốt từ phía sau, nhìn lại, lại là hai đầu lưu thú, y hoảng sợ nhìn quanh bốn phía, phát hiện chính mình đã bị một bầy lưu thú vây quanh.
Nhóm lưu thú này đại khái có 20 con, chúng nó vốn là đi săn, không nghĩ tới may mắn như vậy, để cho chúng nó tìm được một giống cái cái lạc đàn, phải biết rằng lưu thú là một tộc quần kỳ quái, chúng nó chỉ có hùng thú, không có giống cái. Vì sinh sản hậu đại, chúng nó đều tập kích một ít giống cái lạc đàn hoặc là giống cái có ít thú nhân bên người, sau khi giết chết thú nhân bên cạnh, chúng nó sẽ đem giống cái này mang về sơn động của mình, để cho đối phương sinh hạ ấu thú cho mình.
Thụy Lạp rõ ràng cũng biết tập tính của lưu thú, trán của y đã đầy mồ hôi lạnh, y gắt gao nắm chặt tay, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chăm chú vào lưu thú đang chậm rãi tới gần mình, rất nhanh lưng y phải dựa vào thân đại thụ phía sau, y đã không có đường lui. Trong nháy mắt đoàn lưu thú nhảy tới, y nhịn không được hét to một tiếng: ”Thụy Khắc, cứu ta!”. Sau đó là từng đợt tiếng vang của vải vóc bị xé cùng với thanh âm giãy dụa Thụy Lạp.
Mà Thụy Khắc vốn đang bay trên không trung đột nhiên cảm thấy run lên, hắn cảm thấy vừa rồi mình hình như nghe được tiếng gọi ầm ĩ của Thụy Lạp, lập tức từ đáy lòng hắn liền dâng lên một dự cảm không tốt, hắn tự mình cảm ứng được phương hướng bay đi, đó là vị trí trung tâm rừng rậm, hắn rất nhanh huy động cánh, càng tới gần nơi đó, cảm giác bất an trong lòng hắn lại càng rõ ràng. Sau một lát bay, hắn đột nhiên nghe được một trận âm thanh cùng tiếng khóc, tiếng cười kia tựa hồ là đặc hữu của lưu thú, mà tiếng khóc mỏng manh kia cũng rất là quen tai, là…… hình như là tiếng của ThụyLạp. Thụy Lạp cùng lưu thú ở cùng một chỗ? Nghĩ đến việc này, hắn cảm giác toàn bộ trái tim mình từ trong ngực nhảy ra ngoài, Thụy Khắc lập tức tăng nhanh hơn tốc độ, bay về hướng thanh âm truyền đến.
Chỉ thấy ở dưới một gốc đại thụ cách đó không xa, một đám lưu thú làm thành một đoàn, ở chính giữa bọn họ tựa hồ có một thân ảnh đơn bạc đang không ngừng giãy dụa, Thụy Khắc liếc mắt một cái liền nhận ra thân ảnh kia chính là bạn lữ của mình: Thụy Lạp.
Lúc này Thụy Lạp đã muốn trần truồng, bốn phía xung quanh y là rất nhiều mảnh nhỏ quần áo, có hai đầu lưu thú đang nằm úp sấp nằm ở trên người y mà liếm cắn, một ít lưu thú còn lại thì dùng móng vuốt bọn họ sờ mó khắp nơi trên thân thể trắng nõn của Thụy Lạp, trên người y đã tràn ngập dấu vết hồng hồng tím tím.
Thụy Khắc thấy thế, nhịn không được nổi trận lôi đình, đây chính là bạn lữ của hắn, như thế nào có thể bị bọn lưu thú ghê tởm này làm bẩn đâu? Bất quá hắn cảm thấy vẫn là có chút may mắn, hoàn hảo hắn tới kịp, nếu không thì thật sự không biết Thụy Lạp sẽ như thế nào nữa.
Tiếp theo hắn dùng toàn bộ thân thể, đánh tới hai đầu lưu thú đang nằm úp sấp hướng trên người Thụy Lạp, thừa dịp đối phương bị thương, hắn lập tức dùng cái đuôi đem Thụy Lạp cuốn đến trên lưng mình, tiếp theo hắn rất nhanh huy động cánh, mau chóng ly khai nơi này.
Đáng tiếc hắn đối mặt không chỉ là hai đầu lưu thú, chung quanh bọn họ còn có 10 đầu lưu thú khác. Sau khi Thụy Khắc xuất hiện, 20 đầu lưu thú đầu tiên là sửng sốt một chút, đợi cho chúng nó nhìn thấy hai đầu lưu thú bị đánh ngã, chúng nó đã biết đối phương là tới cứu giống cái kia, cho nên ngay khi Thụy Khắc chuẩn bị hỗn loạn mang theo Thụy Lạp bay đi, quần lưu thú này đã kịp trấn tĩnh, bắt đầu liên thủ đánh về phía hắn.
Thụy Khắc ngay tại đối phương đánh úp lại, nhanh chóng mang theo Thụy Lạp, một bên phi hành một bên tránh trái tránh phải, thỉnh thoảng hắn còn nhân cơ hội vươn móng vuốt, tại trên người đối phương thêm ghi lại vài đạo vết thương. Sau một phen triền đấu, trên người 20 đầu lưu thú đã có thêm một vài vết thương thật sâu, mà Thụy Khắc cũng bởi vì băn khoăn Thụy Lạp trên lưng mình, nên cũng bị đối phương đánh bị thương.
Thụy Lạp nhìn da lông trên người Thụy Khắc nguyên bản màu tuyết trắng giờ đã nhiễm màu đỏ, nhịn không được yên lặng mà chảy nước mắt, y biết nếu không phải bởi vì bảo vệ y, Thụy Khắc nhất định sẽ không bị thương. Mà ngay lúc Thụy Lạp còn đang thất thần, đột nhiên một đầu lưu thú hướng về y đánh tới.
Thụy Khắc thấy thế, lập tức nghiêng đi thân thể, chuẩn bị vì Thụy Lạp ngăn công kích của đối phương, ai ngờ mục tiêu của đầu lưu thú này vốn chính là Thụy Khắc, ngay lúc đối phương nghiêng người, một ngụm cắn vào bụng của đối phương, cùng lúc đó mấy đầu lưu thú gần đó cũng phóng tới, cắn ở cánh cùng tứ chi của đối phương.
Trong nháy mắt, máu tươi trên người Thụy Khắc liền phun ra, hắn nhịn đau cố gắng thoát khỏi mấy đầu lưu thú đang cắn trên người mình, thừa dịp đối phương thối lui, hắn liều mạng huy động đôi cánh đã loang lổ vết máu, hướng về xa xa mà bay đi. 20 đầu lưu thú kia thấy thế, tự nhiên là đuổi theo phía sau hắn, chúng nó đều biết thú nhân này sẽ rất nhanh không chống đỡ được.
Kỳ thật Thụy Khắc vốn bởi vì triền đấu trong thời gian dài mà mất máu quá nhiều, hiện tại còn vì cứu Thụy Lạp mà bị đối phương làm bị thương bộ vị trọng yếu, làm cho bụng, tứ chi cùng hai cánh đều đổ máu, phỏng chừng khoản nửa giờ thôi, hắn thật sự chống đỡ không nổi nữa, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào ý chí là có chết cũng phải đưa Thụy Lạp đến địa phương an toàn.
Quả nhiên, sau nửa giờ phi hành, tốc độ của hắn liền rõ ràng chậm lại. Thụy Lạp nhìn quanh thân Thụy Khắc đều đã nhuộm thành đỏ như máu, nước mắt vốn đang bị cố gắng đè nén, lập tức liền rơi xuống. Hắn nghe tiếng hít thở dồn dập của Thụy Khắc, quay đầu nhìn bọn lưu thú vẫn đang đuổi theo ở phía sau, nhịn không được tuyệt vọng nhắm lại hai mắt. Tiếp theo y cúi người, đem toàn bộ thân thể của mình ép sát vào mặt trên lớp da lông mềm mại của Thụy Khắc, nghĩ rằng: Nếu hôm nay chúng ta nhất định là chạy không thoát, như vậy để cho ta cùng ngươi đi đến cuối cùng đi, mặc kệ như thế nào, ít nhất chúng ta còn có thể cùng nhau.
Thụy Khắc dưới thân Thụy Lạp tựa hồ cảm giác được quyết tâm của y, hắn miễn cưỡng chuyển động một chút, dùng đầu của mình cọ cọ hai má đối phương. Trước giây phút sống chết, đột nhiên hai người đều tương thông, có lẽ bọn họ cũng có thể trở thành một đôi bạn lữ sống cùng nhau suốt cả đời. [Y-H: mình cảm thấy rất cảm động ]