”Lí Tư, ngươi cũng không có quyền lực quyết định Thụy đi hay ở, lúc trước là tự các ngươi buông bỏ y, mà hiện tại các ngươi cảm thấy y có giá trị lợi dụng nên đã nghĩ phải mang y trở về, các ngươi không biết là chính mình hơi quá đáng sao? Hơn nữa hiện tại, y cũng không phải lẻ loi một mình, Thụy là bạn lữ tương lai của tiểu nhi tử Mễ Lai Khắc nhà ta, mà chúng ta là phụ thân tương lai của y, phụ thân cùng bạn lữ, nếu các ngươi muốn đưa y đi, có phải hay không cần phải qua ý kiến của chúng ta trước? Huống chi chính y cũng đã nói là sẽ không đi. Chẳng lẽ ngươi muốn sử dụng vũ lực, buộc y đi hay sao? Ân?”
Cùng với chữ “Ân” cuối cùng phát ra khỏi miệng, Lí Tư đột nhiên cảm giác được một áp lực cuồn cuộn đánh úp về phía mình. Dù chỉ trong chốt lát nhưng trên trán của hắn đã phủ kín mồ hôi. Tạp La ở một bên thấy thế, lập tức đi tới bên người hắn, nâng hắn đứng lên.
Lí Tư dưới sự trợ giúp của Tạp La, rốt cục miễn cưỡng đứng lên, tiếp theo hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Tạp Lạc Tư. Không nghĩ tới mới chỉ cùng đối phương đối diện mà thôi, thế nhưng lại bị áp bức đến như thế, hắn nhịn không được mà tránh né ánh mắt của đối phương, đem tầm nhìn của mình dời về phía Mễ Lai Khắc đang đứng bên cạnh Tạp Lạc Tư.
Không nghĩ tới thú nhân này được xưng là bạn lữ tương lai của Lục Văn Thụy, ra vẻ cũng có thực lực phi phàm, ít nhất thì đó cũng là đánh giá của Lí Tư, hắn thật đúng là không biết nguyên lai các thú nhân của Thái Cách bộ lạc đều lợi hại như vậy, chính mình dù sao cũng có thứ hạng trong Lý Âu bộ lạc, đáng tiếc ở trước mặt hai người bọn họ, chính mình vẫn còn bị áp lực vô hình của đối phương ảnh hưởng. Hắn căn bản không thể nào chống cự lại bọn họ, xem ra, Tạp Lạc Tư cùng Mễ Lai Khắc này là không dễ chọc. Hắn cảm thấy nếu mình thật sự cùng bọn họ đánh nhau, phỏng chừng nhất định là thất bại thảm hại, đây là một loại trực giác của dã thú.[Y-H: bingo]Vì thế dựa vào suy nghĩ “Hảo hán không so đo chuyện trước mắt”, Lí Tư lại đem ánh mắt chuyển qua trên người Lục Văn Thụy, quả hồng hay là muốn chọn nhuyễn niết [Yamiryu:chọn quả hồng mềm mà bóp, ý là chọn đối phó với người yếu/yếu nhất trong đám], hắn quyết định đem lực chú ý đều tập trung tại trên người đứa con lớn nhất của mình, hắn suy tư, chỉ cần hắn xuất thủ, là một giống cái mà thôi, còn không phải dễ như trở bàn tay.[Y-H: kinh địch là chết dưới tay địch đó bác]
Đáng tiếc không chờ hắn hành động, Tạp La ở bên cạnh mở miệng trước, hắn tựa hồ không quen nhìn bộ dáng yên lặng bất động của Lục Văn Thụy, vì thế hắn nói:
”Thụy, chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn cùng chúng ta trở về sao? Chúng ta dù sao cũng là phụ thân của ngươi, ngươi thật sự không cần chúng ta sao? Ngươi thế nhưng có thể để người khác tới khi dễ phụ thân ngươi sao?”
Mà Lục Văn Thụy sau khi có chút sửng sốt thì hồi phục tinh thần lại, vừa rồi y bị câu nói “Bạn lữ tương lai của tiểu nhi tử Mễ Lai Khắc nhà ta” của Tạp Lạc Tư dọa. Tuy rằng y đã cùng Mễ Lai Khắc xác định quan hệ, nhưng nếu y cùng Đại Thước chính thức kết thành bạn lữ, việc đó tựa hồ còn có chút xa xôi. Dựa theo cách nói ở địa cầu, y cùng Mễ Lai Khắc chính là vừa mới bắt đầu luyến ái đi, không có khả năng nhanh như vậy liền phát triển đến kết hôn đi?! Bất quá chuyện này cũng không thể làm khác được, y biết chỉ cần đợi cho y trưởng thành, thì việc cùng Mễ Lai Khắc cử hành nghi thức là không thể nào tránh khỏi. Cho nên y đành phải lắc đầu, đem chuyện bỏ qua, trước hết phải giải quyết sự tình ngày hôm nay rồi nói sau. Mà thật là ngẩu nhiên, thời điểm y lắc đầu cũng vừa lúc Tạp La hỏi xong, cho nên Tạp La nghĩ Lục Văn Thụy vẫn cự tuyệt hắn. Vì thế khóe mắt hắn bắt đầu rưng rưng, nói:
“Thụy, ngươi như thế nào có thể như vậy? Ngươi cư nhiên tình nguyện đứng ở Thái Cách bộ lạc này, cũng không cùng chúng ta trở về sao? Ngươi có hay không nghĩ tới, ngươi dù sao cũng không phải là người ở đây, ngươi ở trong này còn cần người khác tới chiếu cố ngươi, đánh con mồi cho ngươi, cung cấp thực vật cùng vật phẫm hàng ngày cho ngươi, ngươi có cảm thấy là không được tự nhiên sao?”
Câu này thì Lục Văn Thụy nghe được rành mạch, y có chút buồn cười trả lời:
“Các ngươi không cần lo lắng, ta đều tự mình săn thú, hơn nữa ta còn có trồng một ít trái cây rau dưa, lương thực đối với ta mà nói không là vấn đề. Hơn nữa ta cảm thấy nơi này tốt lắm, ngược lại, nếu sống ở bộ lạc của các ngươi, đối với ta mà nói mới chính là một loại cảm giác không được tự nhiên đó.”
Lí Tư cùng Tạp La nghe y nói xong câu đó, Tạp Lạc Tư bọn họ ở một bên đều khẳng định gật gật đầu, hai người đều nhịn không được có chút kinh ngạc,xấu hổ và giận dữ. Thứ nhất bọn hắn thật không ngờ Lục Văn Thụy là một giống cái, thế nhưng còn phải tự mình săn thú, có thể tự cấp tự túc, không giống hai tiểu nhi tử nhà bọn họ.
Đại nhi tử là một thú nhân, hắn chính là điển hình của người không biết tiến thủ, hơn nữa thực lực cũng rất kém cỏi, mỗi ngày đều ở trong bộ lạc không có việc gì, cũng không đi ra ngoài săn thú, đến bây giờ vẫn dựa vào Lí Tư nuôi sống hắn.
Mà đứa nhỏ là giống cái, hắn từ nhỏ liền kiêu căng tùy hứng, ở trong bộ lạc thực không được hoan nghênh, cơ hồ không có người để ý tới hắn. Bất quá tất cả mọi việc này này hết thảy đều là bởi vì lúc trước khi bọn họ có hai đứa nhỏ bình thường này thì rất cao hứng, cho nên rất sủng, việc này cũng là không có biện pháp.
Không nghĩ tới đứa con lớn nhất này nhất ngày xưa luốn khiến bọn họ không vui nay lại trổ mã tốt như vậy, y có thể tay làm hàm nhai, lại có năng lực đặc thù như vậy. Lúc trước đúng là chính mình thật nhầm lẫn. Nhưng bọn họ lại có chút tức giận, bởi vì Lục Văn Thụy nói Lý Âu bộ lạc làm cho y không được tự nhiên, chẳng lẽ y cảm nhận ở trong bộ lạc của chính mình thật sự khiến y không chịu nổi sao? Nghĩ đến đây, Lí Tư càng thêm không cam lòng, vì thế hắn thừa dịp mọi người không có phòng bị, đột nhiên xuất thủ, tại chỗ nhảy lên một cái, đánh về phía Lục Văn Thụy.
Lần này hắn nghĩ nhất định là có thể thành công bắt lấy đối phương. Đáng tiếc hắn thất vọng rồi, chỉ thấy khi hắn sắp bổ nhào vào trước mặt Lục Văn Thụy, trước mắt đột nhiên có một bóng đen chợt lóe, tiếp theo Lí Tư đã bị súy bay ra ngoài, hắn thẳng tắp bay đến góc tường mới ngừng lại được, tận lực bồi tiếp “Ba” một tiếng, té ngã trên đất. Tạp La thấy thế, vội vàng tiến lên xem xét thương thế của hắn. Mà Lí Tư sau một lát kinh ngạc mới hồi thần lại, vừa rồi người kia tuy rằng tốc độ rất nhanh, nhưng hắn vẫn thấy được người động thủ, không phải là Mễ Lai Khắc cũng không phải Tạp Lạc Tư, mà là……
Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng đối diện, chỉ thấy Tạp Lạc Tư cùng Mễ Lai Khắc đã hữu hộ ở hai bên người Lục Văn Thụy, mà Khoa Lan thì lui ra phía sau ba người bọn họ, lúc này trong tay Lục Văn Thụy còn nắm một cây roi da, vừa rồi, y chính là người xuất thủ.[Y-H: chết chưa]
Không nghĩ tới hắn đúng là đánh giá sai thực lực con lớn nhất nhà mình, xem ra lần này đúng là không có cơ hội. Vì thế hắn quyết định thật nhanh, quyết định hôm nay vẫn là lui lại trước đi, tên tộc trưởng mặt lạnh đối diện kia vì sao cứ nhìn chằm chằm vào hắn như thế chứ?!.
Nghĩ như vậy, hắn liền cố nén cơn đau do cú đánh vừa rồi, dưới sự trợ giúp của Tạp La mà đứng lên, tiếp theo hắn lại giả bộ dường như không có việc gì, cùng bọn người Tạp Lạc Tư cáo từ.
Vì thế dưới ánh nhìn chăm chú của bốn người Tạp Lạc Tư, hai người bọn họ không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài. Đợi đến khi ra khỏi nhà Tạp Lạc Tư, Lí Tư mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, tộc trưởng này thật sự đáng sợ, người trong gia đình này, bao gồm con lớn nhất của chính mình cũng không dễ đối phó, bọn họ tốt nhất là nên về thôi.
Quyết định xong, Lí Tư cùng Tạp La trước hết là trở về căn phòng tối hôm qua tá túc sửa sang lại đồ đạc của bọn họ, tiếp theo liền chuẩn bị nhanh chóng ly khai nơi này.
Mà vào lúc này, bởi vì rất nhiều tộc nhân ở Thái Cách bộ lạc báo cho nhau biết, thú nhân cùng giống cái này nguyên lai người trước kia đã vứt bỏ Lục Văn Thụy, mọi người đều vì tổn thương của Lục Văn Thụy mà bất công, nên khi nhìn thấy hai người Lí Tư liền không vừa mắt.
Cho nên sau khi Lí Tư cùng Tạp La từ trong phòng đi ra, bọn họ một đường tiến về lối vào bộ lạc mà đi, chỉ cảm thấy ánh mắt của các thú nhân cùng giống cái bốn phía không thực hữu hảo, tựa hồ bên trong có nồng đậm oán giận cùng tức giận, điều này thật sự làm cho bước đi của bọn họ thực nặng nề. Vì thế để đối phó với vô số cái nhìn chằm chằm xem thường, thật bất đắc dĩ, Lí Tư chỉ có thể biến thành thú hình, chỡ Tạp La trên lưng, sau đó liền huy động cánh rất nhanh ly khai.
Mà các tộc nhân của Thái Cách bộ lạc nhìn thấy bóng dáng của hai người bọn họ thật chật vật thoát đi, đều nhịn không được cười ha ha. Thậm chí Mễ Lai Khắc bọn họ đến trễ cũng liên tục bật cười, xem ra hai người kia thật sự đã trình diễn một trò khôi hài nga, hiệu quả thật tốt hơn so với dự đoán của mọi người, việc này không thể khiến cho mọi người đều cười hay sao?
Sau khi Lí Tư cùng Tạp La rời đi, sinh hoạt của Lục Văn Thụy vẫn trôi qua như trước, y mỗi ngày vẫn duy trì rời giường — rửa mặt — luyện công — tắm — ăn bữa sáng — dạy giống cái luyện tập Thái Cực — săn thú — cùng các bằng hữu liên hoan, cuộc sống rất đơn giản nhưng cũng thực phong phú.[Y-H: sống như thế là tốt nhất rồi, thật ganh tị ]
Đối với y mà nói, Tạp La cùng Lí Tư chỉ là một khách qua đường mà thôi, căn bản không đáng cho y nhớ tới. Mà không lâu sau, mọi người ở trong bộ lạc cũng đều biết về mục đích chân chính của Lí Tư cùng Tạp La đến Thái Cách bộ lạc, nguyên lai bọn họ chỉ vì muốn lợi dụng Lục Văn Thụy nên mới đến bộ lạc của bọn họ.
Sau khi hiểu biết tiền căn hậu quả, tất cả mọi người rất là bất mãn vì hành vi trơ trẽn của hai người kia, bọn họ quyết định về sau nếu gặp lại hai người bọn họ, hoặc là thú nhân cùng giống cái trong bộ lạc bọn họ, mọi người cũng sẽ không thèm để ý tới, Lý Âu bộ lạc đối với bọn họ mà nói, chính là một bộ lạc nhỏ bé vô danh mà lại tự đại mà thôi.
Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, qua hơn nửa tháng sau, đột nhiên lại đã xảy ra một sự kiện nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không tính nhỏ, chuyện này trực tiếp đánh vỡ cuộc sống vốn bình tĩnh của mọi người.